Ma Đạo Tổ Sư

Chương 50: Giảo đồng (ngũ)




Suy nghĩ này thoáng qua rồi thôi, khắc sau, một vùng tối đen hoa bay đầy trời chiếm hết tầm nhìn của Ngụy Vô Tiện.

Dường như Nhiếp Minh Quyết đang nằm trên một cái bàn sắt lạnh lẽo, tay chân đều bị xích sắt trĩu nặng khoá lại.

Gian phòng này có hơi quen quen, một mặt tường chất đầy sách, hai mặt khác thì là kệ chứa bảo vật.

Chính là mật thất sau chiếc gương đồng trong tẩm điện của Kim Quang Dao.

Lúc này Nhiếp Minh Quyết đã tẩu hỏa nhập ma bạo thể mà chết, đã sớm được an táng trong nghĩa địa Thanh Hà Nhiếp thị. Thế nhưng lúc này đây hắn lại nằm trên chiếc bàn sắt trong mật thất ở Kim Lân đài, xích sắt trói tay chân hắn kéo ra đến mức gần như biến dạng, chết không nhắm mắt, con ngươi trợn to nhìn chằm chằm về một hướng.

Cạnh bàn sắt, vẫn còn một đống hung khí như lưỡi rìu, dao găm, cưa, chuỳ sắt dính vết máu đỏ tươi hoặc đỏ sậm vứt đầy trên đất, đậm một vẻ u ám. Chính giữa có một người ngã ngồi, tóc tai bù xù, bụm mặt không nói.

Trong miệng Nhiếp Minh Quyết phát ra tiếng gầm gừ đặc hữu của hung thi, người này giật nảy mình, bịt tai, ngẩng mặt lên, chính là Kim Quang Dao.

Hắn lẳng lặng nhìn Nhiếp Minh Quyết, mặt đầy vẻ mỏi mệt: "Tại sao ngươi cứ nhất định không chịu nhắm mắt lại?"

Đáp lại câu hỏi của Kim Quang Dao, Nhiếp Minh Quyết càng gầm gừ kinh khủng hơn nữa. Mặt mày Kim Quang Dao trắng bệch, loạng choà loạng choạng đứng dậy khỏi mặt đất, vươn tay ra, khép mắt Nhiếp Minh Quyết lại. Nhưng hai mí mắt vừa hợp vào, Nhiếp Minh Quyết lại lập tức mở ra, đáp trả là một cái nhìn chằm chằm căm phẫn, sít sao dán chặt vào hắn.

Kim Quang Dao rụt tay về, đau xót nói với hắn: "Đại ca à, ngươi nhắm mắt lại đi. Đừng tới tìm ta nữa."

Hắn nhấc cái rìu nhìn có vẻ rất nặng lên khỏi đất, nói: "Ta không muốn làm như vậy đâu. Ta thật sự không có cách nào hết."

Hắn vừa tha thiết cầu xin như thế, vừa vung chiếc rìu trong tay lên cao cao, đôi mắt trắng đen rõ ràng ấy trợn to lên, nhắm vào cổ Nhiếp Minh Quyết bổ xuống!

Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: "Nào giờ mình chưa từng thử cộng tình lúc chết rồi, một rìu này của hắn bổ xuống, có khi nào mình cũng bị đau không?! Hẳn là không nhỉ, người đã chết rồi mà!"

Thế nhưng, rìu này còn chưa bổ xuống, hắn đã nghe thấy một tiếng nói đang gọi hắn ở nơi xa xa.

"Ngụy Anh."

Thanh âm này vừa lạnh lùng vừa trầm trầm, tiếng đầu tiên rất mơ hồ, rất xa xôi, như ảo như thật. Tiếng thứ hai thì rõ ràng hơn không ít, còn có thể nghe ra chút sốt ruột khó mà phát hiện trong ngữ điệu.

Nghe tiếng, Ngụy Vô Tiện mạnh mẽ tách mình ra!

Hắn vẫn là một tờ giấy hình người thật mỏng, dán sát vào mũ sắt của đầu Nhiếp Minh Quyết. Dây buộc mảnh sắt che khuất hai mắt Nhiếp Minh Quyết đã bị hắn kéo ra, để lộ một đôi mắt trợn tròn, vện đầy tơ máu.

Bị ép buộc cộng tình chặn bước, thời gian còn lại không bao nhiêu, nhất định phải trở về cơ thể ngay lập tức!

Tiện người giấy giũ giũ tay áo, lung lay như cánh bướm bay ra ngoài. Ai mà ngờ, hắn vừa mới vọt ra khỏi tấm mành này, lại nhìn thấy ngay một người đứng trong góc mật thất âm u.

Kim Quang Dao cười khẽ: "Cuối cùng cũng hiện thân."

Hắn vậy mà nín thở đứng như thế chứ không hề đi!

Thoắt cái, Kim Quang Dao rút nhuyễn kiếm bên hông ra. Chính là bội kiếm "Hận Sinh" tiếng tăm lừng lẫy của hắn.

Năm đó, Kim Quang Dao ẩn núp nội ứng bên cạnh Ôn Nhược Hàn, luôn giấu nhuyễn kiếm này bên hông hoặc quấn trên cổ tay, dùng vào thời điểm quan trọng, chưa từng bị người phát hiện. Tuy nhìn mũi kiếm Hận Sinh cực kì mềm dẻo, kiếm ý uyển chuyển, nhưng thật ra rất thâm độc sắc bén, lại còn bám mãi không buông. Một khi bị thân kiếm của nó cuốn lấy, hơn nữa Kim Quang Dao lại bộc phát linh lực quỷ dị, thì sẽ bị thanh nhuyễn kiếm nhìn như vũng nước xuân này xoắn thành từng đoạn, đã có không ít danh kiếm bị nó huỷ thành một đống sắt vụn như thế. Lúc này đây, thân kiếm như một con rắn độc lấp lánh vảy bạc, sít sao đuổi theo cắn người giấy. Chỉ cần sơ ý tí thôi, sẽ bị răng nọc của con rắn độc này cắn trúng!

Tiện người giấy đập tay áo phành phạch trốn trái né phải, nhanh nhẹn lánh đi, nhưng dù sao thì đây cũng không phải cơ thể của mình, lách vài lần là hụt hơi, suýt nữa bị mũi kiếm Hận Sinh cắn trúng. Còn tiếp tục như thế, không thể không bị đâm xuyên!

Bỗng nhiên, hắn thoáng thấy trên ô vuông gỗ ở vách tường kế cạnh, có một thanh trường kiếm lẳng lặng nằm đó. Thanh kiếm này nhiều năm không ai đụng vào lau chùi, thân kiếm và bốn phía nó đã phủ đầy bụi bặm.

Tuỳ Tiện!

Tiện người giấy bay nhào tới ô vuông gỗ, dùng sức đạp một chân lên trên chuôi Tuỳ Tiện.

Keng một tiếng, đáp lời kêu gọi, mũi kiếm bắn ra khỏi vỏ!

Tuỳ Tiện từ trong vỏ bay ra, xuyên vào trong ánh kiếm âm u kỳ quái của Hận Sinh. Cổ tay phải của Kim Quang Dao linh hoạt xoay vài vòng, Hận Sinh hệt như xoắn lại, quấn lấy thân kiếm Tuỳ Tiện thẳng tắp trắng như tuyết. Hắn thấy dưới một cái xoắn ấy, vậy mà Tuỳ Tiện lại không chút tổn hại, chợt thu tay, để hai kiếm tự đấu, còn hắn thì vung tay thả một lá phù bay về hướng Tiện người giấy. Phù chú bốc cháy dấy lên ngọn lửa hừng hực ngay giữa không trung, Tiện người giấy cảm giác có một làn sóng nhiệt sáng rực phả vào mặt, thừa dịp hai kiếm chiến giữa không trung thành hai ánh bạc cong cong, hắn mau lẹ vỗ vỗ lay động tay áo giấy, lao ra mật thất, bay khỏi tẩm điện!

Thời gian sắp hết, Ngụy Vô Tiện mặc kệ không ngụy trang thành giấy vụn hoặc bươm bướm nữa, bay một mạch. Bay tới trước gian phòng yên tĩnh kia, đúng lúc Lam Vong Cơ mở cửa, hắn liền phấn chấn ra sức vỗ một cái, nhào thẳng vào mặt Lam Vong Cơ.

Tiện người giấy dán thật chặt vào nửa bên mặt của Lam Vong Cơ, dường như đang run run run. Lam Vong Cơ bị hai tay áo rộng rộng của hắn chặn mắt, để hắn run rẩy trên mặt mình run rẩy một hồi, lúc này mới nhẹ nhàng nhón lấy hắn xuống, đặt vào lòng bàn tay của cơ thể, thành công trở về vị trí cũ.

Ngụy Vô Tiện lập tức hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, mở mắt ra, đứng phắt dậy. Ai ngờ, hồn phách hắn vừa trở về vị trí cũ, cơ thể vẫn chưa mau chóng thích ứng, choáng váng một trận, nghiêng về phía trước, thấy thế, Lam Vong Cơ lập tức đỡ lấy hắn. Nào ngờ Ngụy Vô Tiện lại thình lình ngẩng đầu, đỉnh đầu va vào cằm Lam Vong Cơ, cốp một tiếng, hai người đều cùng kêu rên.

Ngụy Vô Tiện một tay sờ đầu mình, một tay sờ sờ cằm Lam Vong Cơ, nói: "Ấy da! Xin lỗi. Lam Trạm ngươi không sao chớ?"

đọc truyệN v

ới //truyEncuatui.net/Bị hắn sờ vài cái, Lam Vong Cơ khẽ đẩy tay hắn ra, nhìn sang hướng khác, lắc lắc đầu, tỏ ý không sao hết. Ngụy Vô Tiện kéo y nói: "Đi!"

Lam Vong Cơ cũng không hỏi nhiều, trước tiên đứng dậy cùng đi với hắn, sau đó mới nói: "Đi đâu."

Ngụy Vô Tiện: "Tẩm điện! Có một mật thất đằng sau cái gương của Kim Quang Dao, phu nhân của hắn lật tẩy chuyện gì đó, bị hắn kéo vào, vẫn còn ở bên trong!"

Kim Quang Dao phát hiện sự tồn tại của người giấy, nhất định sẽ lập tức gia cố lại mảnh giáp trên đầu của Nhiếp Minh Quyết lần nữa, chuyển địa điểm, vậy thì kế hoạch ban đầu coi như xong. Thế nhưng Tần Tố - phu nhân của hắn, lại không cách nào dời đi! Dù sao thì đó cũng là một người lớn sờ sờ ra đó, hơn nữa lại còn là phu nhân của chủ nhân Kim Lân đài, trước đấy không lâu còn trò chuyện với các nữ tử thế gia khác trên tiệc rượu, nếu tự dưng biến mất, không thể nào không có ai nghi ngờ. Thừa cơ hội này xông vào, giải quyết nhanh chóng, không cho Kim Quang Dao chút thời gian bịa đặt với bịt miệng!

Vì muốn giành lấy tiên cơ, nên mặc kệ việc lén đi. Hai người thế như dời núi lấp biển, người chặn đá người. Lam Vong Cơ đeo kiếm lướt đi, những môn sinh Kim Quang Dao phân công gần tẩm điện đều được huấn luyện đến vô cùng nhanh nhạy, một khi có người xâm nhập, mặc dù không ngăn cản được cũng sẽ lớn tiếng cảnh báo, nhắc nhở chủ nhân trong tẩm điện. Nhưng lúc này lại là thông minh quá sẽ bị thông minh hại. Tiếng bọn họ cảnh báo càng lớn, tình hình càng bất lợi với Kim Quang Dao. Bởi vì hôm nay chẳng phải ngày thường, mà chính là ngày mở tiệc Thanh Đàm thịnh hội, vô số Tiên môn thế gia đều tề tụ nơi này, tiếng cảnh báo ấy ngoài việc nhắc nhở Kim Quang Dao trong tẩm điện đề phòng, cũng đồng thời thu hút bọn họ tới đây!

Chạy tới đầu tiên chính là Kim Lăng. Cậu ta vốn quanh quẩn dưới bậc thang ở tẩm điện, dường như đang do dự không quyết định được. Vừa thấy Ngụy Vô Tiện với Lam Vong Cơ lại đây, Kim Lăng nghi hoặc nói: "Các ngươi tới đây làm gì?"

Ngụy Vô Tiện: "Vậy ngươi ở đây làm gì?"

Kim Lăng: "Ta tới tìm thúc của ta mượn một thứ."

Ngụy Vô Tiện: "Thứ gì?"

Kim Lăng hừ: "Ngươi quản được hả? Giờ ta không muốn mượn nữa."

Lúc đang nói, Lam Vong Cơ đã giẫm mạnh chân đi tới bậc thềm như ý, gõ cửa tẩm điện cao cao.

Kim Lăng cảnh giác nói: "Nơi này là tẩm điện của tiểu thúc, các ngươi đi nhầm chỗ rồi à? Không đúng, các ngươi thế này là xông tới. Các ngươi muốn làm gì?"

Cửa tẩm điện cực kỳ kiên cố, xem ra không đạp ra được, hiện giờ Ngụy Vô Tiện cũng chẳng chế ra được thứ gì có thể khoan thủng cửa, nên học theo Lam Vong Cơ - rất lễ phép gõ gõ cửa, nói: "Kim Tông chủ? Kim tiên đốc?"

Tiên thủ thế gia với các tu sĩ vốn đang chờ mở tiệc ở gần đó cũng đều lục tục chạy tới, ai nấy đều ngạc nhiên: "Xảy ra chuyện gì?" "Sao bên này ồn ào vậy?" "Bên này là tẩm điện của tiên đốc nhỉ? Mới vừa nghe thấy tiếng cảnh báo xâm phạm..."

Nhiếp Hoài Tang lo sợ bất an, Lam Hi Thần nghiêm mày không nói.

Trong tẩm điện không có bất cứ tiếng động nào. Có lẽ Kim Quang Dao đang trốn bên trong, sứt đầu mẻ trán vì không biết xử trí Tần Tố thế nào. Ngụy Vô Tiện lại nói: "Kim Tông chủ, ngài có ở trong chứ? Nếu có ở thì xin mời mửa cửa ra đi, trước sau gì cũng phải đối mặt thôi."

Kim Lăng cả giận: "Rốt cuộc thì ngươi muốn làm gì? Dẫn hết mọi người tới đây!"

Lam Hi Thần bước đến, nhỏ giọng nói: "... Có ở bên trong không?"

Hắn hỏi là hỏi đầu của Nhiếp Minh Quyết.

Ngụy Vô Tiện gật gật đầu.

Lúc này, một tiếng nói mang ý cười truyền tới: "Ồ? Chư quân, các ngươi ở đây làm gì vậy? Tiệc sắp mở, sao không vào chỗ ngồi?"

Kim Quang Dao đi ra từ phía sau đám người, Lam Hi Thần lạnh nhạt nói: "A Dao, ngươi tới thật đúng lúc. Vị Mạc công tử này nói phát hiện một vài thứ bên trong tẩm điện của ngươi."

Ngụy Vô Tiện bổ sung: "Mật thất trong tẩm điện."

Kim Quang Dao ngơ ngác: "Mật thất? Ừ, tẩm điện của ta đúng là có một mật thất như thế, là phòng chứa bảo vật. Sao?"

Mọi người cùng một vẻ nghi ngờ, Kim Quang Dao hỏi thăm như thường: "Sao vậy? Mật thất - đâu có gì bất ngờ nhỉ? Chỉ cần có một ít pháp bảo áp rương, ai mà không có vài cái Tàng bảo thất?"

Lam Vong Cơ: "Kim Tông chủ, nhiều lời vô ích, mở cửa đi."

Kim Quang Dao như cảm thấy rất kỳ lạ, rooif lại có chút khó xử: "... Hàm Quang Quân. Nếu đã gọi là Tàng bảo thất, thì vật đặt trong đó, tất nhiên chỉ muốn giấu đi chỉ cho bản thân mình thưởng thức mà thôi. Tự dưng bảo ta mở ra, chuyện này..."

Thời gian ngắn như vậy, Kim Quang Dao không thể chuyển Tần Tố đến chỗ khác. Cũng không thể lợi dụng truyền tống phù, truyền tống phù chỉ có thể truyền tống người thi thuật, mà dựa vào tình trạng của Tần Tố trước mắt, nàng ta tuyệt đối không thể sử dụng truyền tống phù. Lúc này đây, hẳn là Tần Tố vẫn còn ở bên trong.

Hoặc là sống, hoặc là chết. Dù là sống hay chết, đối với Kim Quang Dao, đều sẽ là điểm chí mạng.

Kim Quang Dao hấp hối giãy dụa, vẫn trấn định như thế, đẩy đông đùn tây. Chỉ tiếc, càng từ chối, giọng điệu của Lam Hi Thần lại càng kiên định: "A Dao, mở ra."

Kim Quang Dao bình tĩnh nhìn hắn, đột nhiên cười rạng rỡ, nói: "Nếu Nhị ca đã nói như vậy, thì ta cũng chỉ đành mở ra cho mọi người nhìn xem rồi."

Hắn đứng trước cửa, phất phất tay. Tẩm điện mở ra.

Trong đám người, bỗng nhiên có một người lạnh lùng thốt: "Nghe đồn Cô Tô Lam thị trọng lễ nhất, nhìn thế này, thì tin đồn cũng chẳng qua chỉ là tin đồn mà thôi. Cưỡng ép bước vào tẩm điện của chủ nhân một nhà, thật là trọng lễ."

Ban nãy khi ở quảng trường, Ngụy Vô Tiện nghe thấy môn sinh Kim gia cung cung kính kính chào hỏi người này, gọi gã là "Tô Tông chủ", chính là gia chủ Tô thị ở Mạt Lăng mà mấy năm gần đây danh tiếng đang nổi - Tô Mẫn Thiện. Toàn thân áo trắng, hai mắt hẹp dài, mày mảnh môi mỏng, đúng là tuấn tú, cũng có vài phần khá kiêu ngạo. Tướng mạo khí chất, có thể coi là tốt. Chỉ tiếc tốt thì tốt đấy, nhưng chẳng phát triển nổi.

Kim Quang Dao nói: "Thôi bỏ qua đi, cũng đâu có thứ mà người ta không nhận ra."

Giọng điệu đắn đo ấy của hắn hết sức thoả đáng, khiến kẻ khác cảm thấy người này rất tốt tính, nhưng mà, có thể nghe ra chút xíu gượng gạo vừa đủ trong đó. Kim Quang Dao lại nói: "Các ngươi muốn xem Tàng bảo thất đúng không?"

Gương đồng mở ra lần hai, Ngụy Vô Tiện lại bước vào mật thất này, nhìn thấy tấm mành vẽ đầy chú văn trên kệ chứa bảo kia, và trông thấy chiếc bàn sắt phân thây nọ nữa.

Còn nhìn thấy Tần Tố.

Tần Tố quay lưng về phía họ, đứng cạnh bàn sắt. Lam Hi Thần ngạc nhiên ngạc nhiên: "Sao Kim phu nhân lại ở đây?"

Kim Quang Dao: "Tàng bảo thất này là nơi ta giấu riêng đồ, A Tố cũng thường hay đi vào nhìn chút chơi, nàng ở đây cũng đâu lạ lắm."

Ngụy Vô Tiện nhìn thấy Tần Tố, hơi kinh hãi: "Vậy mà Kim Quang Dao không chuyển nàng đi? Cũng không giết nàng? Hắn không sợ Tần Tố nói ra cái gì sao? Chẳng lẽ hắn còn làm gì Tần Tố nữa, khiến nàng ấy không cách nào uy hiếp được hắn?"

Hắn không yên lòng, chuyển tới cạnh Tần Tố, tỉ mỉ quan sát kỹ gò má của nàng.

Tần Tố vẫn còn sống, hơn nữa còn sống rất khoẻ, hoàn toàn không có gì khác thường.

Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: "Ban nãy nhìn Tần Tố xúc động giận dữ như thế, sao Kim Quang Dao lại có thể đạt thành thoả thuận gì đó, bịt miệng nàng ta lại chỉ trong một thoáng?"

Hắn bước tới trước ô vuông chứa bảo vật, lập tức vén mành lên.

Sau mành, không có mũ giáp gì cả, cũng không có cái đầu nào hết, chỉ có một thanh chuỷ thủ.

Thanh chuỷ thủ bốc lên vẻ sắc bén âm u, hừng hực sát khí. Lam Hi Thần vốn cũng đang nhìn chằm chằm vào tấm mành ấy, chẳng qua là lần lữa không hạ quyết định vén nó lên, thấy không phải thứ gì khác, dường như thở phào nhẹ nhõm, nói: "Đây là vật gì?"

"Cái này à." Kim Quang Dao cười bước tới, cầm thanh chuỷ thủ trong tay ngắm nghía, nói: "Là một thứ hiếm có. Thanh chuỷ thủ này là vũ khí của một tên thích khách, giết người vô số, cực kỳ sắc bén. Nhìn lưỡi của thanh chuỷ thủ này đi, xem cẩn thận, sẽ phát hiện bóng người bên trong không phải chính mình. Có lúc là đàn ông, lại có lúc là phụ nữ, đôi khi lại là một cụ già. Bóng của mỗi người, đều là vong hồn chết dưới tay thích khách. Nó có âm khí rất nặng, bởi vì vậy nên ta đã bỏ thêm một tấm mành, niêm phong nó lại."

Đầu của Nhiếp Minh Quyết, đã bị hắn dời đi.

Kim Quang Dao thật sự rất thông minh. Hắn đã sớm nghĩ đến, e rằng sẽ có một ngày bị người khác phát hiện mật thất này, bởi vì vậy nên ngoài đầu của Nhiếp Minh Quyết, hắn còn đặt thêm không ít những pháp bảo khác, như là bảo kiếm, phù triện, mảnh vỡ bia cổ, linh khí, không thiếu món quý hiếm.

Xem ra mật thất này, quả thật cũng chỉ là một gian Tàng bảo thất quá bình thường. Thanh chuỷ thủ kia, cũng thật sự như hắn đã nói, âm khí nặng, là một vật hiếm lạ. Hơn nữa không ít tiên môn thế gia đều có sở thích thu thập vũ khí kiểu này.

Tất cả đều trông thấy cực kỳ bình thường.

Tần Tố cứ mãi thẫn thờ nhìn hắn, nhìn thấy hắn cầm thanh chuỷ thủ trong tay mà ngắm nghía, đột nhiên đưa tay ra, giật lấy nó!

Ngũ quan của nàng đồng thời hơi nhăn nhúm run rẩy, vẻ mặt này người khác nhìn không hiểu, nhưng Ngụy Vô Tiện vừa nãy nhìn lén cuộc cãi vã giữa nàng với Kim Quang Dao ban nãy lại nhìn hiểu.

Đau đớn, căm phẫn, nhục nhã!

Nụ cười của Kim Quang Dao cứng đờ: "A Tố?"

Lam Vong Cơ giật lấy chuỷ thủ, thế nhưng, toàn bộ mũi nhọn của nó đã chôn vào trong bụng Tần Tố.

Kim Quang Dao thất thanh thét thảm: "A Tố!"

Hắn nhào tới, ôm lấy cơ thể xụi lơ của Tần Tố, Lam Hi Thần lập tức lấy thuốc cứu chữa. Nhưng, thanh chuỷ thủ này sắc bén đến cực điểm, oán khí âm khí lại nặng, trong thoáng chốc, Tần Tố đã mất mạng.

Mọi người ở ngay đây hoàn toàn không ngờ tới sẽ biến thành như vậy, tất cả đều giật mình sững sờ. Ngụy Vô Tiện lại không hề, đầy đầu hắn chỉ có một suy nghĩ: Trong lá thư đó, rốt cuộc đã viết những gì?!

Kim Quang Dao thảm thiết gọi tên vợ mình vài tiếng, một tay nâng mặt nàng lên, mắt mở to, lệ không ngừng rơi lên gò má nàng. Lam Hi Thần nói: "A Dao, Kim phu nhân... Ngươi nén bi thương."

Kim Quang Dao ngẩng đầu lên nói: "Nhị ca, chuyện gì thế này? Sao A Tố lại đột nhiên tự sát? Còn nữa, sao các ngươi lại đột nhiên tụ tập trước tẩm điện của ta, muốn ta mở Tàng bảo thất ra? Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra? Phải chăng có chuyện gì ngươi chưa nói?"

Giang Trừng tới hơi muộn lạnh lùng nói: "Trạch Vu Quân, mời nói rõ ràng. Đầu bọn ta cũng mơ hồ cả rồi."

Cả đám người ào ào phụ hoạ, Lam Hi Thần đành phải nói: "Một thời gian trước, mấy đứa nhỏ trong Cô Tô Lam thị ta đi săn đêm, ngang qua Mạc gia trang, gặp phải tập kích của một cánh tay trái bị cắt lìa. Oán khí sát khí của cánh tay trái này đều cực nặng, Vong Cơ được nó chỉ dẫn, lên đường truy tra, tay chân và phần thân của nó đều đã thu gom xong xuôi. Nhưng lại nhận ra, người này là... Đại ca."

Đại ca của Trạch Vu Quân và Liễm Phương Tôn, Xích Phong tôn!

Cả trong lẫn ngoài Tàng bảo thất một vùng xôn xao. Kim Quang Dao hết sức kinh ngạc: "Đại ca? Không phải Đại ca đã chôn rồi sao? Ngươi với ta đều thấy tận mắt!"

Lam Hi Thần: "Nhưng bộ thi thể kia, đúng là hắn. Hiện giờ nó đang ở ngay trong thành Lan Lăng, dưới đài Kim Lân."

Kim Quang Dao: "Là kẻ nào làm ra chuyện này?!"

Lam Hi Thần lắc đầu nói: "Không biết. Chỉ thiếu mỗi cái đầu, nhưng dù làm cách nào cũng không tìm thấy. Chỉ biết đầu của Đại ca, rất có thể nằm trong tay kẻ phân thây."

Kim Quang Dao ngơ ngác: "Không tìm được... Nên, nên mới đến chỗ của ta tìm?"

Lam Hi Thần im lặng không nói.

Kim Quang Dao cúi đầu, ôm thi thể Tần Tố, nói: "... Thôi được. Không nhắc tới nữa. Nhưng làm sao các ngươi lại biết được, trong tẩm điện của ta có Tàng bảo thất này? Lại làm sao có thể phán định, đầu của Đại ca ở ngay trong mật thất của ta? Kim Lân đài phòng giữ nghiêm ngặt, nếu như chuyện này đúng là ta làm, ta sẽ dễ dàng để kẻ khác phát hiện đầu của Đại ca sao?"

Nghe hắn gặng hỏi, Lam Hi Thần nhất thời không trả lời được.

Không riêng hắn không trả lời được, mà ngay cả Ngụy Vô Tiện cũng không trả lời được.

Ai mà ngờ được, trong một lúc ngắn ngủi, Kim Quang Dao có thể lập tức dời đầu đi, đồng thời không biết dùng phương pháp gì, sai sử Tần Tố tự sát ngậm miệng ngay trước mặt mọi người!

Mạch suy nghĩ đang quay nhanh, ánh mắt Kim Quang Dao chuyển sang Ngụy Vô Tiện, trầm giọng nói: "... Huyền Vũ, ta cho rằng ngươi đã quên đi chuyện trước kia, không ngờ tới ngươi vẫn muốn hãm hại ta."

Một vị tiên thủ nói: "Hãm hại? Ai dám hãm hại Liễm Phương Tôn?"

Tô Mẫn Thiện lạnh lùng thốt: "Ai dám? Chính là cái vị đứng bên cạnh Hàm Quang Quân này."

Dừng một chút, gã nói tiếp: "Vị này là người phương nào, chư vị không phải Lan Lăng Kim thị nên có lẽ không biết. Người này tên là Mạc Huyền Vũ, là một môn sinh Kim gia vứt đi. Trước đây vì phẩm hạnh không đứng đắn, quấy rối đồng môn nên bị trục xuất. Mà dạo gần đây nghe đồn, không biết hắn có chỗ nào lọt vào mắt Hàm Quang Quân, vậy mà lại theo hầu bên cạnh, đi đâu cũng có nhau*. Hàm Quang Quân có tiếng nghiêm chỉnh xưa nay, tại sao lại giữ một người như vậy ở bên người, thật làm người ta khó hiểu."

*gốc là [xuất nhập tả hữu] - ra vào trái phải, đại khái là như tuỳ tùng đi theo sau.

Trong lời thì thầm của một đám người, Kim Quang Dao thở dài, nói: "Huyền Vũ, lúc trước ngươi từng lén lút lẻn vào Tàng bảo thất này. Là ngươi nói với Nhị ca ta sao? Tung ra lời nói dối sẽ bị phá bỏ chọc thủng này có ích lợi gì?"

Hắn đặt thi thể Tần Tố xuống, gác tay lên trên chuôi kiếm Hận Sinh, bước chân áp sát về phía hắn: "Chuyện đã qua ta cũng không nhắc lại, thế nhưng phải thật lòng khai báo, A Tố tự sát, phải chăng ngươi đã làm trò gì?"

Kim Quang Dao vung Hận Sinh lên, vẻ không thẹn với lương tâm kia trông cứ như thật, tràn đầy khí thế! Người ngoài vừa nghe như thế, hiển nhiên cho rằng Mạc Huyền Vũ lòng mang oán hận với Liễm Phương Tôn, cho nên mới mở miệng nói xấu. Hơn nữa lại ghen tị Tần Tố, bởi vậy đã động chân động tay, hại nàng tự sát.

*Cái đoạn vung HS nó là: 金光瑶撒起慌来 chả biết tác giả đang nói cái qq gì nữa =))))))))

Lam Vong Cơ chắn trước người Ngụy Vô Tiện, Kim Quang Dao quát lên: "Nói!"

Hận Sinh rời vỏ, Tị Trần đón đỡ. Tu sĩ khác thấy thế, ào ào rút kiếm, chuẩn bị tham chiến bất cứ lúc nào hoặc là tự vệ. Ngụy Vô Tiện thấy tình hình sắp loạn, không thể không có vũ khí trong tay, vừa quay đầu lại nhìn, đúng lúc Tuỳ Tiện đang nằm trên một ô vuông gỗ, lập tức nắm nó vào tay, rút kiếm ra khỏi vỏ!

Kim Quang Dao tức khắc thất thanh nói: "Di Lăng lão tổ!"

Mũi kiếm của người bên Lan Lăng Kim thị thình lình quay lại, nhắm ngay hắn. Kim Quang Dao nói: "Ngụy Vô Tiện, ngươi trở về rồi?!"

Tuy Ngụy Vô Tiện rất muốn đáp một tiếng: "Ta đã về từ lâu rồi!" Nhưng vào giờ phút này, đầu óc mơ hồ, hoàn toàn không biết tại sao lại bị nhận ra. Nhiếp Hoài Tang nói: "Tam... Kim Tông chủ, tại sao lại gọi hắn như thế? Người này chẳng phải Mạc Huyền Vũ hay sao? Hắn chỉ rút thanh kiếm này ra, lẽ nào ai rút thanh kiếm này ra, thì người đó chính là Di Lăng lão tổ ư?"

Bởi vì tên kiếm của Ngụy Vô Tiện quá khiến người ta khó mà mở miệng, bởi vậy lúc người ngoài nhắc tới nó, đều dùng "thanh kiếm này", "thanh kiếm kia", "kiếm của hắn" mà ám chỉ. Kim Quang Dao nhắm Hận Sinh vào ngay người Ngụy Vô Tiện, nói: "Hoài Tang ngươi sang đây! Chư quân cẩn thận, người này, tuyệt đối chính là Di Lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện!"

Tên này vừa ra, còn khiến người ta sởn tóc gáy hơn cả việc Xích Phong tôn bị ngũ mã phân thây.

Những người trước đó không có ý động đao kiếm cũng không tự chủ được rút bội kiếm ra, bao quanh một phía mật thất.

Ngụy Vô Tiện mặt không chút cảm xúc. Nhiếp Hoài Tang sững sờ nói: "Lúc trước ở núi Đại Phạm, Giang Tông chủ dùng linh khí Tử Điện quật hắn một roi ngay trước mặt mọi người, Mạc Huyền Vũ vẫn chưa bị đoạt xá kia mà. Đúng không Giang Tông chủ?"

Sắc mặt Giang Trừng rất khó coi, không nói không rằng, tay đặt trên chuôi kiếm, dường như đang suy tư, rốt cuộc nên làm thế nào. Kim Quang Dao nói: "Núi Đại Phạm, không sai, vừa nhắc ta lại nhớ tới, thứ gì đã xuất hiện trên núi Đại Phạm. Khi ấy kẻ triệu Ôn Ninh ra ngay tại đó, chính là vị Mạc Huyền Vũ này."

"Có điều chư vị không biết. Trước kia Mạc Huyền Vũ từng lẻn vào phòng ta, lục xem khắp nơi. Mà trong Tàng bảo thất này của ta, có một phần ghi chép của Di Lăng lão tổ. Bản ghi chép này chính là một loại tà thuật - hiến xá. Lấy hồn phách và cơ thể để đánh đổi, triệu hoán lệ quỷ tà linh, báo thù cho bản thân. Bởi vì người thi thuật cam tâm tình nguyện hiến dâng cơ thể, nên không coi là đoạt xá, dù Giang Tông chủ có dùng Tử Điện quật hắn, cũng chẳng thể nghiệm chứng ra được."

Một tu sĩ nửa tin nửa ngờ nói: "Nếu thuật hiến xá này không cách nào kiểm chứng, như vậy bằng vào phán đoán của cá nhân Liễm Phương Tôn ngài, hẳn là cũng không thể nào kết luận được."

Kim Quang Dao: "Đúng là hiến xá không cách nào kiểm chứng, thế nhưng hắn có phải Di Lăng lão tổ hay không, lại có thể kiểm chứng được. Từ sau khi Di Lăng lão tổ bị lệ quỷ dưới tay cắn trả nát thành bột mịn ở ngọn Loạn Táng Cương, bội kiếm của hắn đã bị Lan Lăng Kim thị ta thu về giấu đi. Nhưng cũng không lâu lắm, bọn ta phát hiện, thanh kiếm này đã tự động phong kiếm."

Ngụy Vô Tiện ngẩn ra: "Phong kiếm?"

Kim Quang Dao nói: "Phong kiếm là gì, tin rằng không cần ta phải giải thích thêm. Kiếm này có linh, nó từ chối để bất cứ ai ngoài Ngụy Vô Tiện sử dụng nó, bởi vì vậy nó đã tự niêm phong bản thân. Ngoài bản thân Di Lăng lão tổ, không còn ai khác có thể rút nó ra được. Mà mới vừa rồi, vị "Mạc Huyền Vũ" này, đã rút thanh kiếm niêm phong mười ba năm ngay trước mặt các ngươi!"

Lời còn chưa dứt, mấy chục ánh kiếm lập tức đồng loạt nhắm ngay Ngụy Vô Tiện mà đâm tới.

Lam Vong Cơ cố đỡ mấy ánh kiếm này, Tị Trần đánh văng vài người, dọn ra một con đường trống. Lam Hi Thần nói: "Vong Cơ!"

Vài tên tiên thủ thế gia bị y chấn cho ngã trái ngã phải cả giận: "Hàm Quang Quân! Ngươi..."

Lam Vong Cơ không nói lời nào, cùng vọt ra khỏi tẩm điện với Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện nói: "Hàm Quang Quân à, lần này ta bị lộ, phải bỏ chạy. Ngươi chạy theo ta làm chi?"

Lam Vong Cơ nhìn thẳng phía trước, không đáp lời hắn, hai người bỏ một tiếng hô đánh gọi giết của một đám người lại đằng sau. Trong lúc đủ điều vội vã, Ngụy Vô Tiện lại nói: "Thanh danh của ngươi sắp huỷ rồi!"

Suy nghĩ hắn quay nhanh: "Kim Quang Dao nhìn thấy tờ giấy hình người kỳ lạ kia, lại trông thấy Tuỳ Tiện ra khỏi vỏ, nhất định lúc đó hắn đã đoán ra là mình đang giở trò, lật ngược quân cờ, lập tức biên ra một lời nói dối, dẫn dụ Tần Tố tự sát, rồi cố ý dồn ép mình đến cạnh ô gỗ đặt Tuỳ Tiện, dụ mình rút kiếm để lộ thân phận, hắt nước bẩn vào mình. Đáng sợ đáng sợ đáng sợ, không ngờ tới Kim Quang Dao này phản ứng nhanh như thế, nói dối lưu loát đến vậy!"

Cái lời bịa đặt này của Kim Quang Dao nếu tỉ mỉ suy nghĩ, cũng hợp tình hợp lý. Mạc Huyền Vũ bị đuổi về Mạc gia trang, lòng sinh oán hận, có tâm báo thù, muốn mời lệ quỷ tới thông qua phần tà thuật mà mình đã từng nhìn lén này, nhưng lại triệu phải Di Lăng lão tổ. Ngụy Vô Tiện hãm hại hắn, không biết dùng cách gì độc hại Tần Tố, cũng đều là vì báo thù cho Mạc Huyền Vũ. E rằng, đến cả việc thân thể bị phân thây của Nhiếp Minh Quyết, cũng có thể đùn đẩy nói là âm mưu của Di Lăng lão tổ!

Hai người lao xuống Kim Lân đài, bỗng nhiên có bóng trắng chớp hiện trước mặt, Kim Lăng chặn phía trước bọn họ.

Ngụy Vô Tiện vốn định bạt một kiếm, vừa thấy là Kim Lăng, thở phào nhẹ nhõm, nhưng còn chưa kịp nói gì, bụng đã mát lạnh.

Hắn đúng là không ngờ tới, Kim Lăng vậy mà lại đâm tới một kiếm thật.

Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: "Giống ai không giống, cứ y hệt cậu nó, đến cả đâm một đao cũng đều chọc chung một chỗ."

Chuyện tiếp theo, hắn có hơi mơ hồ, chỉ cảm thấy bốn phía hò hét loạn lên, hết sức ồn ào, vô cùng xóc này. Tiếng vũ khí va vào nhau và linh lực bùng nổ không ngơi.

Không biết qua bao lâu, mơ mơ hồ hồ, Ngụy Vô Tiện mở mắt ra, Lam Vong Cơ ngự Tị Trần, hắn thì nằm trên lưng Lam Vong Cơ, trên nửa gương mặt trắng như tuyết kia nhuộm đỏ máu tươi.

Cuối cùng thì vết thương nơi bụng cũng không còn đau lắm, Ngụy Vô Tiện kêu lên: "... Lam Trạm."

Nhịp thở của Lam Vong Cơ không bình bình giống ngày thường, hơi lộ vẻ dồn dập, tựa như do cõng hắn bôn ba quá lâu, giao thủ nhiều lần gây nên vậy, nhưng giọng điệu đáp lại của y, lại vững vàng trước sau như một: "Ừ."

"Ừ" xong rồi, như cảm thấy nên bổ sung thêm gì đó, y lại nói: "Ta ở đây."

Ngụy Vô Tiện thuận miệng kêu y một tiếng, không biết nên nói cái gì, ngẫm nghĩ đôi lát, nói: "Năm đó chúng ta từng gặp một lần trên Hoa yến ở đài Kim Lân, ngươi còn nhớ không?"

Lam Vong Cơ: "Chỉ có mỗi ngươi không nhớ."

Ngụy Vô Tiện: "Rồi rồi, trí nhớ ta không tốt. Ngươi nhớ là được rồi. Ngươi lúc ấy, có phải có lời gì muốn nói với ta không?"

Mãi lâu sau, Lam Vong Cơ mới nói: "Có."

Thế nhưng, Ngụy Vô Tiện lại không hỏi y rốt cuộc muốn nói gì, bỗng dưng hô: "Há!"

Lam Vong Cơ: "Làm sao."

Ngụy Vô Tiện: "Ta nhớ rồi, Lam Trạm. Giống như thế này. Ta... Đúng là đã từng cõng ngươi."