[Ma Đạo Tổ Sư] Song Sinh Hồn

Chương 40: Chương 40





"Thù gì?" Trong nháy mắt, Lam Vong Có không phản ứng kịp.
Nguỵ Anh ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào Lam Vong Cơ, nói.

"Ta cùng Giang gia còn có mối thù không đội trời chung đâu."
Lam Vong Cơ thấy thần sắc của Nguỵ Anh cũng biết mình nói sai.

"Ta không quên, ta vẫn luôn cố gắng tu luyện, để tương lai có thể cùng ngươi báo thù."
"Vậy cũng không cần, ngươi là người Lam gia, một khi ngươi động chạm vào thì chuyện này sẽ thành chuyện giữa Lam thị và Giang thị, không có lời.

Hơn nữa, ta không định đợi thêm vài năm, ta chờ không nổi." Sắc mặt Nguỵ Anh có chút phẫn hận nói.


Hắn nhận giặc làm cha lâu như vậy, giờ nghĩ lại cảm thấy mình chỗ nào cũng ngốc không tả được.
"Nguỵ Anh, chúng ta hiện tại không phải là đối thủ của Giang Tông chủ." Lam Vong Cơ lo lắng nhìn Nguỵ Anh, y không nghĩ tới chuyện Nguỵ Anh mặt ngoài vẫn vui vẻ trương dương lại đối với việc báo thù có chấp niệm lớn như vậy.
"Không có quan hệ." Nguỵ Anh cúi đầu, hiện giờ hắn còn rất nhiều chuyện không có nói cho Lam Vong Cơ biết, không có nói cho hắn chuyện Nguỵ Vô Tiện ở thức hải của hắn, còn có thực lực hiện giờ của hắn, sau khi tu Quỷ đạo, đừng nói là một Giang Phong Miên, cho dù cộng thêm một Ngu Tử Diên cũng không phải đối thủ của hắn.
Dở dĩ hiện giờ hắn không công khai chống đối Giang Phong Miên không phải vì hắn nhân từ nương tay, mà là hắn cảm thấy nếu dùng một đao chém chết thì thực sự khó bình ổn được lửa giận trong lòng hắn, trái lại, chậm rãi tra tấn họ mới là phương pháp hay.
"Nguỵ Anh." Nhìn thấy Nguỵ Anh sốt ruột, Lam Vong Cơ sợ hắn nhất thời luẩn quẩn trong lòng mà chạy tới trước mặt Giang Phong Miên cùng Ngu Tử Diên liều mạng.

Xem ra sau này y cần phải luôn luôn ở cạnh Nguỵ Anh mới được.
"Ta không sao.

Ta chỉ là hơi mệt mỏi, ta ngủ trước." Nguỵ Anh nói xong liền leo lên giường nằm xuống.
"Nguỵ Anh, hôm nay chưa đổi thuốc, ngươi còn chưa ăn cơm." Lam Vong Cơ thấy bóng lưng cô đơn của Nguỵ Anh, tìm một cái cớ dời đi lực chú ý của hắn.
Nguỵ Anh cũng không xoay người, lấy thuốc từ túi Càn khôn ra ném cho Lam Vong Cơ.

"Tự ngươi làm đi, ta ăn rồi, không đói."
Lam Vong Cơ thấy Nguỵ Anh không xoay người thì âm thầm tự trách, nhiều ngày ở chung với Nguỵ Anh làm y quên mất hiện trạng gian nan trước mắt, cũng làm y quên mất Nguỵ Anh còn mang trên người huyết hải thâm thù.
"Người có thể giúp ta thoa thuốc không?" Lam Vong Cơ hơi chờ mong.
"Chân ngươi bị thương, không phải tay, ta muốn ngủ." Nguỵ Anh bực bội hô to với Lam Vong Cơ, nói xong lại thấy có gì đó không đúng, hắn trực tiếp kéo chăn trùm lên người, nhắm mắt lại.

Lam Vong Cơ nhìn bóng dáng của Nguỵ Anh thì có chút phiền muộn, rốt cục là còn trẻ, vấn đề muốn hỏi hay cái nhìn còn rất phiến diện một chiều, y hoàn toàn quên mất chuyện Nguỵ Anh ở Giang thị sống nhiều năm rồi lại đột nhiên biết được chân tướng bi kịch của chính mình là do một tay Giang thị gây ra là chuyện cỡ nào bi ai.

Y lại vì biểu hiện lạc quan bên ngoài của hắn mà xem nhẹ cảm nhận của Nguỵ Anh.
"Ngươi sao vậy? Giận rồi sao?" Nguỵ Vô Tiện thấy Nguỵ Anh nằm bên cạnh hắn với biểu tình sống không còn gì luyến tiếc thì tò mò hỏi.
"Không có." Nguỵ Anh lắc đầu nói.

"Ta không giận, ta chỉ là nghĩ có phải là ta thực sự bị mù khi cảm thấy Giang Phong Miên là người tốt hay không?"
Nguỵ Vô Tiện nghe những gì Nguỵ Anh nói, ánh mắt hơi lạ, hắn cảm thấy Nguỵ Anh đang cười hắn, bất quá đây cũng là chuyện thật.
Bốp!
"Nguỵ Vô Tiện ngươi có tật xấu sao? Đang yên đang lành ngươi đánh ta làm gì?" Nguỵ Anh còn đang thương cảm thì đã ăn một cái tát của Nguỵ Vô Tiện lên đầu.
"Ai cho ngươi chê cười ta!" Nguỵ Vô Tiện nói một cách đúng lý hợp tình.
Nguỵ Anh cuối cùng cũng nhớ, Nguỵ Vô Tiện so với chính hắn còn thảm hơn nhiều, đến cả Kim đan cũng mổ cho nhi tử của kẻ thù, kết cục không được chết già vì giá trị vũ lực quá cao.
"Được rồi, ngươi đúng là thảm thật." Nguỵ Anh cảm khái.

"Ngươi không chịu để ta yên đúng không?" Nghe được lời này, Nguỵ Vô Tiện nâng tay lên như muốn đánh người.
"Ta không nói là được." Nguỵ Anh vừa lấy tay che đầu vừa cười nói.
"Nói một lời thật lòng, cảm ơn ngươi.

Nếu không phải ngươi đến, kết cục của ta hẳn không kém ngươi là bao." Nguỵ Anh nghiêm túc nói.
"Cảm ơn gì chứ, ngươi là ta, ta là ngươi, giúp ngươi là ta đang tự giúp mình, không cần nói cảm ơn." Nguỵ Vô Tiện khoát tay, không để ý.
"Bất quá nếu ngươi thật sự muốn cảm ơn cũng không phải là không thể." Nguỵ Vô Tiện cười nói với Nguỵ Anh.
"Muốn ta cảm tạ ngươi như thế nào?"
Evil: Chương sau thú vị lắm nhé!!!!.