Ma Đạo Tổ Sư Ngoại Truyện Nhân Vật

Chương 63: Quyển 2 Nếu Như Người Chết Không Phải Là Sư Tỷ 38






Vân Thâm Bất Tri Xứ, Tĩnh Thất Lam Gia.

Lam Vong Cơ hắn chính là người vô cùng không thích náo nhiệt, yến tiệc đãi khách ba ngày ba đêm kia là một tiền lệ chưa từng có tại Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhưng hắn chỉ xuất hiện duy nhất một lần mặc dù đây là bữa tiệc tẩy trần dành cho hắn bởi vì hắn cảm thấy chuyện này không cần thiết.


Không ai nói cho hắn vì sao hắn tỉnh lại đã là chuyện của mười một mười hai năm sau rồi, hắn chỉ cảm thấy huynh trưởng dường như đang có một chuyện gì đó dấu hắn.

Nhưng huynh trưởng không nói, hắn cũng sẽ không hỏi.

"Huynh trưởng, hai con thỏ này, là ta nuôi sao""Vong Cơ, năm ấy là đệ nhất quyết nuôi chúng, nay lại không nhớ nữa sao""Huynh trưởng, vì sao ta lại nhất quyết nuôi chúng""Năm ấy ta cũng hỏi đệ vì sao đệ lại nhất quyết nuôi chúng, đệ liền nói với ta là một vị bằng hữu rất quan trọng tặng cho đệ" Lam Hi Thần nhẹ ôm hai tiểu bạch thỏ vào trong vòng tay, chỉ biết miệng người nhiều như vậy, chuyện Vong Cơ đỡ một kiếm cho Nguỵ Công Tử nhất định sẽ có ngày không dấu được hắn, chỉ đành trả lời đúng sự thật.


"Huynh trưởng, ta hình như đã quên một thứ rất quan trọng""Đệ quên chuyện gì""Đệ không biết, chỉ cảm thấy rằng nó rất quan trọng, có một nỗi đau phát ra, là từ chỗ này" Lam Trạm nói rồi, khẽ chạm tay lên nơi ngực, ở bên trong là một trái tim nóng hổi đang đập, hắn cảm thấy nó luôn nhói lên từng cơn, nhưng hắn không biết vì sao lại có chuyện này, chỉ cảm thấy thật khó chịu, thật khó chịu, nếu không cùng huynh trưởng nói ra, nhất định hắn sẽ bị sự khó chịu này bức hắn phát điên.

Lam Hi Thần sững sờ nhìn đệ đệ của mình, toàn bộ ký ức về Nguỵ Công Tử quả nhiên hoàn toàn tan biến, nhưng cảm xúc của đệ đệ hắn vẫn nguyên vẹn như xưa, một chút cũng không thay đổi, hắn rất sợ, sợ có một ngày Vong Cơ nhớ ra Nguỵ Công Tử rồi, sẽ không còn thiết sống nữa, sẽ kết thúc sinh mệnh vì Nguỵ Công Tử, Lam Hi Thần hắn sợ thật rồi, hắn chỉ cầu nguyện Vong Cơ đừng nhớ lại, tốt nhất là đừng nhớ lại.

Quên đi, có lẽ là một sự giải thoát.


Quên rồi, sẽ sống tốt hơn.

"Đệ mới tỉnh lại, nghỉ ngơi cho tốt, ta thay đệ ra ngoài tiếp những tiên môn thế gia khác".