Năm thứ tám Nguỵ Anh hồn phi phách tán.
Tiếng cổ cầm nhè nhẹ vang vọng bên trong Tàng Thư Các của Vân Thâm Bất Tri Xứ, hai năm gần đây Tiểu Lam Nguyện hầu như rất ít ra khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ chỉ ở lại Tàng Thư Các xem sách âm luật cùng luyện cổ cầm, chỉ khi nào Tiểu Cảnh Nghi nhất quyết phải kéo theo y cùng săn đêm thì y mới chịu rời núi.
"A Nguyện, huynh cả ngày chôn chân ở tàng thư các, hai năm liền đọc được một nửa số sách ở đây, thật là phi thường lợi hại"Cảnh Nghi chính là một tên thích xuống núi chân chính, phần lớn thời gian ở Tàng Thư Các đều để chép phạt gia quy, nhìn người đối diện ở lại Tàng Thư Các do tự nguyện thật là khiến y có một cảm giác phục tới sát đất.
"Ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ, ngày ngày đánh đàn luyện kiếm không phải rất tốt sao"Tiểu Lam Nguyện nhẹ nhàng nói, những ngón tay cũng không hề dừng lại, cổ cầm này chính là Hàm Quang Quân đặc biệt tặng cho chứng tỏ Hàm Quang Quân ngài luôn muốn Lam Nguyện y học cổ cầm thật tốt.
Y không thể nào phụ lòng Hàm Quang Quân.
"A Nguyện, sao càng ngày ta càng thấy ngươi giống Trạch Vu Quân"Cảnh Nghi nói một hồi, chính là thao thao bất tuyệt kể đủ những chuyện trên đời dưới đất xảy ra cho Tiểu Lam Nguyện nghe, hầu như ngày nào cũng là như vậy, Lam Nguyện an tĩnh đàn cổ cầm, còn hắn một bên chép gia quy, vừa chép vừa lải nhải, trông thật không chút nào giống với phong thái môn sinh Cô Tô Lam Thị.
"Hàm Quang Quân"Hai đứa trẻ nhìn về phía cửa thư phòng, đồng loạt hô lên, gương mặt nhỏ nhắn có chút vui mừng.
Hàm Quang Quân lần này đi săn đêm, đi một mạch cũng hai tháng rồi, hôm nay liền trở về.
Tiểu Cảnh Nghi luôn nghịch ngợm, ánh mắt sáng ngời dừng lại trên chiếc túi vải trên tay Hàm Quang Quân.
"Tiện tay mua về, hai đứa ăn đi"Lam Vong Cơ vẫn giữ tư thái hiên ngang, đặt một túi sơn tra lên chiếc bàn gần nhất.
Lại nhìn hai đứa trẻ vui mừng mà dừng lại việc đang dở trên tay, đột nhiên hắn lại nhớ đến Nguỵ Anh năm ấy.
.