Biết là hắn có ý tốt, nhưng Lam Hi Thần vẫn cứ cảm thấy không ổn. Nếu đã tính người trong Lục giới có nhiều loại như vậy, lại không thể nghĩ ra cách đối phó, nhẫn nhịn một chút để yên chuyện và tránh gây phiền phức cho Nhiếp Minh Quyết há chẳng phải tốt hơn là chân trần không sợ mang giày?
Ngụy Vô Tiện xem y đứng đó phát ngốc, giống hệt như con thỏ trắng mới sinh trong bầy thỏ sau núi mấy tháng trước lần đầu chui khỏi hang, thấy cái gì cũng tò mò mà cũng sợ sệt, liền cảm thấy có chút buồn cười, nhưng sau đó nghĩ lại thì thở dài "Huynh trưởng, ngươi tin ta đi, trên đời này có rất nhiều người, rất nhiều chuyện không thể nhẫn nhịn được đâu. Đừng cho rằng ngươi không đả động gì tới hoặc tỏ ra thân thiện thì có kẻ để yên cho ngươi, kẻ ấy thậm chí sẽ cắn ngươi trước khi ngươi làm gì hắn. Ngươi cứ xem Tô Thiệp ngày trước, dùng Thiên Sang Bách Khổng lên người Kim Tử Hiên giá họa cho ta là ví dụ rõ nhất. Ngồi ở trên ngôi vị Thánh hậu kia, càng nhẫn nhịn thì sẽ có hàng trăm hàng ngàn Tô Thiệp khác lợi hại hơn nhắm vào ngươi mà thôi".
Ngụy Vô Tiện suy nghĩ một chút, bâng quơ đáp "Nếu như phải nhẫn cả đời, vậy thì không cần nhẫn. Nếu chỉ là nhẫn nhất thời, vậy thì chỉ nên nhẫn một chút. Giả như ngươi ở Linh Chiếu cung lâu dài, tỷ như lúc trước đám người Thần tộc muốn hãm hại ngươi, đó là một khắc đều không thể nhẫn, bằng không khi trên dưới Lục giới dò xét khi dễ ngươi ngươi đều phải đạp một cước. Mà hiện tại, có thể nhẫn nhưng không thể nhịn. Biểu thúc, hay những người tương tự như biểu thúc đã muốn vượt qua tường lửa, tạm thời không dùng quyền áp đặt mà tương lai ngươi bày sắc mặt nhìn lên cao mới càng đúng lý hợp tình, mặc cho ai đều không dám chỉ trích gì nhiều".
Ngụy Vô Tiện phì cười “Ngươi chỉ cần biết mấy ngày này không cần để ý những cái đó là được. Người khác nhìn ngươi nếu không hợp ý, liền không cần ngươi phải nhìn tới nữa”
Lam Hi Thần chần chừ “Nhưng.....”.
Ngụy Vô Tiện vỗ vai y một phen “Ta nói như vậy, ngươi liền tin như vậy đi, bởi vì ta nhất định sẽ không hại ngươi. Tuy rằng mấy loại đạo lý gia thất phẩm đức ta không am hiểu bằng thúc phụ, nhưng ít nhất, đạo lý ngoại sự ta cảm thấy mình không phải là không hiểu rõ hơn ngươi”.
Lam Hi Thần cười trừ "Ngươi nói cứ như là Vong Cơ ấy!". Dừng một chút, hỏi thêm "Nhắc tới Vong Cơ, hôm nay hắn hành sự thực lạ quá, nào là nói sẽ không hại ta, còn có cái gì mà khuyên ta người không cùng thuyền thì không được tin tưởng. Trước đây ta cho rằng ta rất hiểu người thân đệ này, nhưng bây giờ cứ cảm thấy hắn khác lạ. Vô Tiện, ngươi có nhìn ra không?".
Lam Hi Thần ngẫm nghĩ cũng đúng, lại có chút không tình nguyện gật đầu.
Buổi trưa, Hãn Lương Ngọc vì đuổi theo một con thỏ chạy loạn, vô tình bị lạc đến tận khu rừng thông cách xa tiên phủ, đương lúc bụng đói, lại nhớ sư phụ tốt đã dặn mình buổi trưa nhất định phải về ăn cơm, thế là không ngần ngại lôi lão Thổ Địa già khọm từ dưới lòng đất lên buộc lão chỉ đường về cho nàng. Xui thay, con đường Thổ Địa chỉ lại phải đi từ sau khu rừng vòng qua trước cổng tiên môn chứ không phải chỗ bìa rừng trúc nuôi thỏ, chuyện sẽ chẳng có gì to tát nếu Hãn Lương Ngọc có mang theo ngọc lệnh thông hành. Do cô bé không phải tu chân giả bình thường, kết giới nhỏ bé của Vân Thâm Bất Tri Xứ kia chỉ cần phẩy nhẹ tay là có thể hiên ngang bước qua, đương nhiên đánh động tới đám môn sinh giữ cửa. Trùng hợp lúc này, Lam Hi Thần đợi mãi không thấy tiểu nha đầu trở về, ra sau núi lại không thấy bóng dáng nữ hài đâu, đâm ra sốt ruột kêu người lùng sục đi tìm, vô tình lọt đến tai Lam Mặc Đình. Lão vừa mới bị Ngụy Vô Tiện bênh vực y mà làm mất mặt, thấy y cuống lên như thế liền biết nữ hài kia rất có giá trị, thế nên muốn y nếm chút khổ sở, bèn sai người ra phía cổng tiên môn chặn lại, lấy danh nghĩa "dựa theo gia quy" trừng trị Hãn Lương Ngọc một trận, coi như gián tiếp trút lên người Lam Hi Thần.
Đám môn sinh giữ cửa bình thường đều từ chỗ Lam Khải Nhân dạy ra, nếu người đến một không phải người lạ, hai không tự ý động thủ phá kết giới với thái độ không thân thiện, bọn họ sẽ không rút vũ khí ra tấn công. Thế nhưng Hãn Lương Ngọc vừa mới đi tới cửa, vốn đã quen mắt nữ hài này nên đám môn sinh giữ cửa định mắt nhắm mắt mở để nàng tùy ý phá, không ngờ thình lình một tốp môn sinh khác mang theo cả roi tiên giới hầm hầm xuất hiện, lại còn đuổi nhóm môn sinh giữ cửa tránh qua một bên. Hãn Lương Ngọc vừa đói bụng vừa sợ Lam Hi Thần lo lắng, gấp gáp thực muốn chạy tới chỗ y, không nghĩ đến cư nhiên bị một đám môn sinh chặn lại, nói nàng yêu quái phương nào chạy lung tung trong tiên phủ Lam thị, thật không có quy tắc.
Hãn Lương Ngọc nghe tới câu mắng nàng là yêu quái, cơn tức xộc thẳng lên đại não. Nàng cho dù mang hình hài nửa thú nửa nhân, nhưng cũng đường hoàng là một công chúa, còn là nữ quân tương lai cai quản một giới trong Lục giới đứng trên đầu bọn họ, có lý nào lại bị coi thường như vậy? Mắt thấy đứng bên cửa còn có một tốp môn sinh lóng nga lóng ngóng, trước mặt là một tốp khác thái độ cậy lớn bắt nạt nhỏ, vậy nên nàng liền đoán ra có vấn đề, một tay chống nạnh, đang cùng tốp môn sinh mang theo roi tiên giới lý luận “Ta chỉ là đi lạc tìm đường về, dựa vào cái gì không cho phép ta ra vào?”.
Một trong số mấy tên giữ roi tiên giới cả mí mắt đều không nâng “Lam nhị tiên sinh phân phó, người do Lam tông chủ đưa về rất khả nghi, không có việc gì không cho phép ra cửa. Ngươi thế nhưng lại lén lút chạy ra ngoài, đều do Lam tông chủ quản người không nghiêm, cần phải dựa theo gia quy trừng phạt”.
Lam nhị tiên sinh ở đây, hiển nhiên là nói đến Lam Mặc Đình. Trong Lam gia việc xưng hô giữa đích, thứ hai phòng nhiều lúc cũng rối rắm. Trước đây Thanh Hành Quân vì muốn bảo trì sự hòa hợp trong nhà, từ lúc làm gia chủ đã đặt ra cách thức xưng hô cho môn sinh dùng để gọi người trong tộc, cụ thể là gọi theo thứ tự sinh trước sinh sau. Thanh Hành Quân vốn là đích phòng Lam đại công tử nhưng khi làm gia chủ thì chỉ cần một tiếng Lam tông chủ là xong. Tiếp đến là Lam Mặc Đình là thứ phòng công tử duy nhất và được gọi tắt là Lam nhị công tử. Cuối cùng là đích phòng Lam tam công tử Lam Khải Nhân, cũng gọi tắt là Lam tam công tử. Về sau do chỉ có một mình Lam Khải Nhân đứng ra dạy học, Lam Mặc Đình hiếm khi xuất đầu lộ diện, cách gọi trên dần bị mai một. Tỷ như vốn nên gọi Lam Khải Nhân là Lam tam tiên sinh thì chỉ gọi là tắt với ý chung nhất là Lam tiên sinh, gọi Lam Mặc Đình là Lam nhị tiên sinh, không kèm theo đích phòng hay thứ phòng. Đến đời của Lam Hi Thần càng rối rắm, vốn y cùng Lam Vĩnh Thuận cùng là Lam đại công tử, trước đây phân biệt với nhau thì thêm hai chữ đích phòng - thứ phòng mà phân biệt. Còn Lam Vong Cơ vẫn là Lam nhị công tử, Lam Nhu Thủy cũng là Lam tiểu thư duy nhất. Sau đó Lam Vĩnh Thuận rời nhà, rồi lại trở về, xưng hô bây giờ liền có chút thay đổi. Nhưng may mà thân phận Lam Hi Thần hiện tại dùng tông chủ để gọi, nếu không dùng Lam đại công tử thực không biết là đang gọi y hay là Lam Vĩnh Thuận.
Hãn Lương Ngọc hỉnh mũi, cất giọng lanh lảnh “Trừng phạt cả họ nhà ngươi! Bản công chúa đã nói là mình đuổi theo con thỏ bị lạc, vừa mới mò đường trở về, cái gì mà lén lút chạy ra ngoài?”.
Môn sinh kia không thèm nghe, vỗ roi đả tiên trong tay, vừa cùng đồng bọn đi tới vừa nói “Tóm lại, ra vào Vân Thâm Bất Tri Xứ mà không có ngọc lệnh thông hành là tội cố ý xâm phạm tiên phủ, đáng bị đánh đòn”.
Hãn Lương Ngọc thét lên “Đi ngươi chứ ngọc lệnh thông hành, quả thực ăn no rảnh việc”. Tiểu nha đầu thấy kẻ kia chết sống nói không thông, một tay túm lấy người gã ném bay ra xa, sẵn trớn túm luôn đồng bọn của gã đanh định tiến tới bắt lấy nàng cũng ném đi luôn.
Tự San lúc này mang theo thánh chỉ tiến đến, nhìn một đám mấy thanh thiếu niên thân cao sáu, bảy thước bị một tiểu nha đầu cao ngang đầu gối bọn họ quăng ngã ở trước mặt, tức khắc há hốc mồm đầy kinh ngạc, thầm cảm thán tiểu công chúa này quả nhiên lợi hại, theo đế quân mới có mấy ngày mà đã ghê gớm hơn trước rất nhiều. Đám môn sinh giữ cửa cũng sốc đến xanh mặt, học trò của tông chủ nhà mình quả nhiên không phải tầm thường, may mà những ngày qua vẫn chưa có đắc tội gì nàng hết!
Tự San nâng thánh chỉ ngẩng đầu nhìn lên biển hiệu. Trên cổng lớn tạc từ đá treo ngang tấm biển, trên đó có khắc năm chữ lớn bằng bạch ngọc: Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Là Vân Thâm Bất Tri Xứ không sai.
Tự San với ánh mắt cổ quái đánh giá đám người môn sinh đang cố hết sức bò dậy, lại nhìn lại vẻ mặt hung tướng của Hãn Lương Ngọc. Sau khi hướng nữ hài cúi chào ra mắt, trong đầu có hơi không chắc lắm.
Nghe nói tiên phủ của Thánh hậu tương lai người nào cũng đạo mạo quy chính, mà Thánh hậu tương lai nhận tiểu công chúa của Quỷ tộc làm đồ nhi, chẳng lẽ không dùng gia quy trong nhà mình dạy nàng, để nàng vào cửa lại trực tiếp ném văng người giữ cửa luôn đi?
“Đây là tiên phủ họ Lam đi?”.
Cẩn thận sẽ không sai, huống chi là truyền ý chỉ quan trọng như vậy, Tự San quyết định phải xác nhận một phen.
Tiếng nói lanh lảnh đặc thù của cậu ta làm nhóm môn sinh gác cổng trước đây nhanh chóng ý thức được người đến không giống bình thường, không rảnh để tâm đám môn sinh hống hách kia, vội tiến ra theo quy củ chào hỏi “Đúng vậy! Đây là tiên phủ Lam gia, nhưng không biết khách quý đây là ai, xin nói rõ quý danh để chúng ta còn vào bẩm báo”.
Tự San không kiên nhẫn, đánh gãy nhóm môn sinh với lễ nghi dong dài “Ta là từ chỗ Linh Chiếu cung tới, hãy gọi trên dưới tiên phủ các ngươi ra cung nghênh thánh chỉ của Chính Chương Thánh đế”.
Nhóm môn sinh gác cổng thật nghe được cả kinh, sau đó chạy nhanh vào báo tin.
Hãn Lương Ngọc cũng không thèm đôi co với cái bọn đòi đánh mình, biết lát nữa sư phụ cũng sẽ ra nên không định vào trong nữa, liếc mắt một cái liền phất tay, đem đám thanh thiếu niên mới đầu hăm hở đánh nàng lúc nãy vừa mới đứng lên đã bay ngược xuống dưới chân núi.
Tự San nhìn một màn này mà mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau đổ, trong bụng nhủ thầm về sau sống chết cũng không được đắc tội tiểu công chúa này.
Lam Hi Thần ở sau núi tìm mãi không thấy Hãn Lương Ngọc, sốt ruột đứng ngồi không yên, còn đang định dùng phép gọi Thổ Địa lên hỏi thăm thì môn sinh thở không ra hơi chạy vào báo tin, nhân tiện báo luôn tiểu nha đầu đang ở ngoài cổng, y mới thở phào nhẹ nhõm, suýt nữa đã muốn khóc luôn. Môn sinh hối thúc, y cũng không chần chừ vội vàng đuổi tới cổng tiên môn, liền thấy tất cả trên dưới Lam gia đều đã ở đó. Nhưng y đâu có hơi sức để tâm, vừa nhìn thấy nữ hài liền giậm chân kêu "Lương Ngọc, vừa rồi ngươi đi đâu? Không phải ta đã dặn là không được chạy lung tung rồi sao?".
Hãn Lương Ngọc ủy khuất chạy lại, vươn tay ra đòi bế, miệng thì nói "Sư phụ, ta biết sai rồi, nhưng không phải ta cố ý đâu, ta vừa rồi là bị lạc. Ngươi có thể đừng giận ta không?".
Lam Hi Thần nhắm mắt thở ra một hơi nặng nề, cúi xuống nhấc bổng nữ hài lên, vỗ lưng nàng, nói "Chỉ lần này thôi đó! Ngươi còn nhỏ, thân phận lại đặc thù, ra ngoài một mình rất nguy hiểm, ta thực rất lo lắng".
Hãn Lương Ngọc dụi mặt vào vai y, cười khúc khích "Ta biết rồi, sau này ta đi đâu đều sẽ mắc một cọng dây nối với sư phụ, như thế mới không lo bị lạc".
Lam Hi Thần phì cười, còn định nói thêm thì Tự San đã ho khan một tiếng, cẩn trọng nhắc "Băng Di tinh quân, xin ngươi cùng tiểu công chúa điện hạ cung nghênh Thánh chỉ".
Y giật mình phát giác việc lớn trước mắt, trước một đống ánh mắt liền biết mình đã thất thố, bèn cười xấu hổ “Để quản sự chờ lâu rồi!”, vừa nói vừa bế Hãn Lương Ngọc đi tới hàng đầu.
Ánh mắt Tự San chậm rãi đảo qua khuôn mặt mỗi người, lấy thánh chỉ ra rồi mở ra.
Vừa thấy quyển trục màu gỗ nâu in hình Lưỡng Nghi Thái Cực ấy, mọi người lập tức quỳ xuống, trong một mảnh lặng ngắt như tờ rất nhanh vang lên giọng dõng dạc của Tự San.
“Thiên Đạo chỉ mệnh, Càn Khôn thừa vận, Thánh đế chiếu viết: Nghe rằng Hi Thần chi tử của Vân Thâm Bất Tri Xứ Lam gia thiện lương đôn hậu, phẩm mạo xuất chúng, thân thế trong sạch, lục hạnh đều thông, lại là người nắm giữ một trong bảy thần khí được Tạo Hóa chỉ định hiệp trợ bản quân trấn giữ an ổn thế gian, làm bản quân biết đến cực kỳ hài lòng. Lúc này đất trời đang hưng thịnh, bản quân cần người san sẻ sự vụ nội cung, cùng bản quân tứ giáo quản đạo. Nay thuận theo cơ duyên, đặc biệt chọn nhữ* chung hòa phối ngẫu, tấn tích vinh phong, ghi vào Đạo ký, lập làm Thánh hậu, ban hiệu Huệ Nguyên, lại định ra nguyên hiệu là Thừa Thiên Thượng Ý Hiến Mục Từ Duệ Hiếu Khiết Khang Túc Phổ Di Tuyên Thành Huệ Nguyên thánh hậu. Chọn ngày Thất tịch Ngưu - Chức tương phùng làm hỷ nhật cử hành đại hôn, Huệ Nguyên Thánh hậu từ đây tọa vị Tiêu Phòng* điện, cùng ngự Linh Chiếu cung đạo giáo phụng hành, hướng Thiên Địa Lục giới thống mệnh mà nhiếp chức. Chính Chương Thánh đế, ngự bút khâm thử”.
*Nhữ: Nhân xưng đại danh từ ngôi thứ hai với ý kính trọng (chàng, nàng, cô nương, công tử, vv...).
*Tiêu Phòng: trong dân gian là nơi dùng cho chính thê và là đặc ân ở trong hoàng cung chỉ có Hoàng hậu mới được ở, ngoài ra những thiếp thấ khác nếu được sủng ái thì vẫn được phá lệ ban cho đặc ân này. Loại phòng này có đặc điểm là vách tường ngoài trát bằng bùn như cách xây thông thường, còn được trộn chung với bột hồ tiêu để cho thơm và ấm áp.
Thánh chỉ tuyên đọc xong, trong sân một mảnh an tĩnh, an tĩnh đến làm người ta phát run.
Tự San run rẩy khóe môi. Từ lúc xuất hiện trước đại môn Vân Thâm Bất Tri Xứ đã cảm thấy tiên phủ này rất cổ quái, có thể thấy là không phải ảo giác. Bất giác nhận ra còn thiếu một bước mới hoàn thành trách nhiệm, liền lấy ra một quyển trục khác trong ống tay áo, nói "Sẵn có tiểu công chúa ở đây, tiểu tiên xin được phép tuyên luôn bản thánh chỉ thứ hai".
Mọi người một phen nhíu mày kinh ngạc, Thánh chỉ lập hậu không phải chỉ cần đưa tới một bản thôi sao? Nữ hài mà Nhiếp Minh Quyết dẫn tới, gọi Lam Hi Thần là sư phụ, hóa ra lại là một vị công chúa, nhưng bọn họ có liên quan gì đến nàng? Vì sao cũng phải quỳ tiếp chỉ?
Tự San diện vô biểu tình giở quyển trục mới ra đọc "Thiên Đạo chỉ mệnh, Càn Khôn thừa vận, Thánh đế chiếu viết: Quỷ tộc tiểu công chúa, phụ mẫu dấy binh làm loạn, tộc nhân sớm đã suy bại, đang lý cũng phải đồng thụ hình chịu tội. Nhưng bản quân ngẫm thấy ngươi còn nhỏ, lại là quân chủ cai quản một cõi trong sáu cõi thế gian, địa vị rất là quan trọng, nay bản quân nhận ngươi làm dưỡng nữ, cải phong hiệu trước đây của ngươi thành Thụy Mẫn công chúa, từ nay đi theo Huệ Nguyên Thánh hậu, nhất nhất tuân mệnh, trước học lễ đạo phép tắc trở thành hiền tài, sau phải luôn làm tròn bổn phận của một dưỡng nữ: hiếu kính với Thánh hậu dưỡng mẫu giống như hiếu kính với Thiên Đạo và bản quân, đợi ngày sau mở ra trang sử ký mới cho Quỷ tộc. Chính Chương Thánh đế, ngự bút khâm thử".
Lam Hi Thần cũng Hãn Lương Ngọc nghe xong bản thánh chỉ này đều trợn mắt há mồm.
Y là vì lời lẽ trong đó mà thực muốn phát giận lên người Nhiếp Minh Quyết, đã Thánh hậu thì chớ, còn kêu tiểu nha đầu cung kính y với thái độ hiếu nữ đối dưỡng mẫu. Dưỡng mẫu? Cái loại xưng hô dị hoặc này thực khó xử chết người mà!
Hãn Lương Ngọc ngược lại từ kinh ngạc đi đến cao hứng, nàng chỉ nghĩ cùng lắm bản thánh chỉ kia đổi cho nàng một cái phong hiệu, không ngờ lại đem đến cho nàng một tương lai cực kỳ viên mãn. Xem ra kể từ đây, nàng đã không còn là tiểu nữ hài mồ côi không có cha mẹ nữa rồi! Trong phút chốc nàng cũng hiểu ra ý của Nhiếp Minh Quyết, vì sao muốn nhận mình làm dưỡng nữ, nhưng lại bảo phải hiếu kính với Lam Hi Thần. Bởi vì nàng là nữ quân tương lai, nếu có thể ngay từ bây giờ ra sức lĩnh giáo đạo pháp từ Nhiếp Minh Quyết thì vực dậy một Quỷ tộc phồn vinh là chuyện sớm muộn, lúc đó nàng mười phần thì tám phần đã có thể ngang vai ngang vế với quân chủ năm cõi còn lại, khiến cho Ma tộc nhìn bằng con mắt khác, Thần tộc hết sức kiêng dè, Yêu tộc và chỗ Địa Phủ càng không phải nói đến. Nếu có địa vị và thực quyền như thế mà được nuôi dưỡng ở dưới chân của Lam Hi Thần, đồng nghĩa bản thân nàng chính là chỗ dựa chắc chắn, bảo toàn hậu vị của y vững như bàn thạch. Mà nàng được Lam Hi Thần chân thành nuôi dưỡng, xác thực hoàn cảnh tốt hơn bất kỳ ai khác.
Nhiếp Minh Quyết chính là một công đôi việc!
Tự San thấy cả hai dại ra, liền hắng giọng nhắc khéo “Băng Di tinh quân, tiểu công chúa, hai vị còn chần chờ gì nữa mà không tiếp chỉ?”.
Lam Hi Thần từ trong uất nghẹn tỉnh lại, theo quy củ cung cung kính kính thi lễ, cùng Hãn Lương Ngọc song phương tiếp nhận thánh chỉ, không quên nói “Tiểu tiên thọ từ lãnh chỉ”.
Tự San xem y và mọi người đứng dậy, liền ôm quyền “Ý chỉ đã truyền tới, quản sự Linh Chiếu cung xin ở đây chúc mừng quý tiên phủ Lam gia các vị, chúc mừng tiểu công chúa điện hạ nhận được Thánh ân, cũng chúc mừng Thánh hậu vĩnh phúc muôn đời. Tiêu Phòng điện là món quà đại hôn đế quân tặng cho lệnh chủ, có được nguyên hiệu đầy đủ càng là đặc ân không phải ai cũng có. Tây Vương Mẫu cùng Ngọc đế kết duyên mấy trăm vạn năm nay còn chưa được phá lệ tấn nguyên hiệu đầy đủ như trượng phu, Thánh hậu chính là người đầu tiên hưởng đấy! Tiểu tiên một lần nữa xin chúc mừng Thánh hậu lệnh chủ”.
Ngoại trừ hai người Lam Hi Thần nâng thánh chỉ, người ở đây vẫn như cũ biểu ngây người ra.
Tự San lặng lẽ trợn trắng mắt. Mệt cậu ta còn tưởng rằng đi một chuyến này sẽ gặp chút phiền toái, hiện giờ xem ra là nghĩ nhiều rồi.
Không do dự lâu, Tự San chắp tay "Thánh chỉ đã trao, nhiệm vụ của tiểu tiên đã hoàn thành, xin được phép lui gót trở về".
Lam Hi Thần rảo bước đi tới, hỏi "Đế quân đâu?".
Tự San cười, đáp "Đế quân hiện tại vẫn còn đang ở Linh Chiếu cung, viết ra một bản thánh chỉ thứ ba".
Lam Hi Thần quá đỗi ngạc nhiên "Sao lại viết nhiều như thế?".
Tự San gãi đầu "Tiểu tiên không biết, cũng không dám hỏi nhiều".
Lam Hi Thần không có thông tin, đành miễn cưỡng gật đầu. Lam Diệp chống gậy bước ra, vươn tay nói "Vị quản sự đi đường xa vất vả, hay là vào trong nhà uống chén trà rồi về?".
Tự San khách khí nói "Đa tạ ý tốt của lão nhân, nhưng Linh Chiếu cung còn có việc, ta không dám chậm trễ. À phải rồi, đế quân sai tiểu tiên nói trước một tiếng, hỷ phục sớm thôi sẽ được đưa tới, xin Thánh hậu lệnh chủ cứ yên tâm".
Lam Hi Thần không có cảm xúc, lại vẫn gật đầu không nói.
Tự San thối lui hai bước, xoay người muốn đi thì chợt có người lên tiếng gọi “Vị tiên nhân kia xin dừng bước!”.
Mọi người kinh ngạc nhìn chủ nhân của âm thanh vừa phát ra, chính là Lam Mặc Đình mang gương mặt giống như mới vừa ở trong mộng tỉnh lại, đôi mắt sắc của lão ta quan sát tỉ mỉ Tự San.
Ý cười bên môi Tự San cứng lại. Cậu ta vừa mới nghĩ người Lam gia lúc này lúc khác, mà giờ vị lão nhân này lại dùng ánh mắt nhìn kẻ lừa đảo nhìn cậu ta là sao?
Lam Mặc Đình thật sự không thể tin hết thảy đang phát sinh trước mặt, lẩm bẩm nói “Đại tiểu tử thật sự được phong Thánh hậu?”.
Tự San cười cười “Coi ngươi nói kìa, này còn có thể giả ư? Giả truyền thánh chỉ của Càn Khôn chi chủ, hậu quả chính là tru di toàn tộc, vạn kiếp đọa phạt a!”
Đúng, tru di toàn tộc, vạn kiếp đọa phạt!
Nghĩ đến đây, Lam Mặc Đình rốt cuộc đã hết cảm giác nằm mơ, một trái tim mới thật sự rơi xuống.
Đại tiểu tử cư nhiên thành chuẩn Thánh hậu rồi!
Tự San rời đi, nhưng người trong sân lại không có một ai rời đi, ngoại trừ Lam Vĩnh Thuận có chút mất hồn, tầm mắt tất cả đều dừng ở trên người Lam Hi Thần.
Hãn Lương Ngọc là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí phức tạp vui ghét lẫn lộn kia, trực tiếp nhảy lên ôm cổ Lam Hi Thần, rối rít kêu "Dưỡng mẫu, thực là hay quá, sau này chúng ta có thể là một gia đình rồi".
Trước nhiều con mắt như vậy, Lam Hi Thần chỉ có thể rặn cười "Đừng gọi dưỡng mẫu, gọi sư phụ nghe hay hơn".
Hãn Lương Ngọc dẩu môi "Nhưng sư phụ là thê tử của đế quân, ta lại là dưỡng nữ của hắn, gọi hắn là dưỡng phụ thì đương nhiên phải gọi thê tử của hắn là dưỡng mẫu chứ sao? Đế quân nói, luận về xưng hô, sau này phải theo vai vế của hắn mới đúng nhất".
Lam Hi Thần có muốn rặn cười cũng rặn cười không nổi nữa, trong đầu không ngừng oán trách tên vô sỉ nào đó mang tiếng là giao tiểu nha đầu cho y nuôi dạy, nhưng thực chất chính hắn mới thường xuyên dạy nàng, mà lại còn dạy thành cái thói phát ngôn bất chấp không đếm xỉa đến xấu hổ kia. Không ổn, về sau phải nghĩ cách chỉnh đốn lại tác phong của tiểu nha đầu mới được!
Lam Diệp vui vẻ đi tới, tay duỗi ra run run, dùng sức vuốt ve tay cháu trai “Hi Thần, bây giờ đã có Thánh chỉ, ta rốt cuộc cũng có thể an tâm rồi”.
Lam Hi Thần nhìn thấy trong mắt ông hiện lên sự hoan hỷ tột cùng.
Mà làm sao có thể không hoan hỷ tột cùng? Cuối cùng cũng chờ được đích trưởng tôn xuất các. Mấy ngày nay mặc dù biết rõ đương kim cộng chủ thế gian mở miệng sẽ không xảy ra biến cố, nhưng một trái tim vẫn luôn không yên. Nhưng có lẽ càng làm ông cao hứng hơn chính là trải qua hôn sự này, vốn một ít nhà trèo không đến về sau muốn đánh quan hệ cũng có cái cớ quang minh chính đại, khiến Lam gia trong mắt huyền môn Tu Chân giới tiền đồ càng thêm rộng mở.
Cái gọi là nhân tình qua lại, có “lại”, chỉ cần có tâm là có thể có “qua”.
Trước đây Lam Vong Cơ mang về một mối hôn sự có tiền đồ không được khả quan lắm, phải đợi đến khi một nhà ba người đều thăng tiên thì mới có không ít phong quang vào cửa, còn mệt ông phải suy tính tương lai của Lam thị và đích phòng về lâu về dài. Bây giờ nhà cao cửa rộng xuất nam hôn, đây mới xác thực là chỗ tốt bày ra ngoài sáng, thực là nhẹ người phần nào.
Lam Khải Nhân thấy thúc phụ quá mức xúc động như vậy, tuy bản thân cũng không sai biệt nhưng vẫn cố tỏ ra nhã chính, đi tới vỗ vai, khuyên nhủ Lam Diệp "Thúc phụ còn lo gì nữa? Chẳng phải trước đây ta đã nói đây là mối hôn sự ngoài đăng đối, trong hữu lợi còn gì?".
Ngụy Vô Tiện cũng phụ họa "Phải rồi phải rồi, bây giờ đã có Thánh chỉ, mười phần chắc chắn mười phần, trong đó đế quân lại còn dùng bao nhiêu lời lẽ trân quý, cộng thêm dưới chân có một tiểu công chúa làm chỗ dựa, tương lai huynh trưởng sẽ không bị người khác gây khó dễ đâu a!".
Hãn Lương Ngọc lúc này chợt lên tiếng "Tương lai không có, nhưng bây giờ lại có vài kẻ dám làm đấy!".