Ma Đạo Tình Kiếp (P2)

Chương 249: Nhất mực (tứ)




Đợi Hãn Lương Ngọc được Tự San dắt đi chọn một gian điện làm nơi ở, Lam Hi Thần tò mò hỏi "Ban nãy ngươi nói lễ sắc phong gì? Bộ quan trọng lắm hay sao mà phải đợi đến đó mới chịu đổi phong hiệu cho con bé?".

Nhiếp Minh Quyết không trả lời câu hỏi của y mà chỉ nhìn chằm chằm một lúc, sau đó ngoắc ngón tay ra hiệu "Lại đây với ta". Y cũng theo phản xạ đi lại gần thánh ỷ chờ đợi, hắn lại hất cằm, nói "Ngồi xuống đây?".

Lam Hi Thần trợn mắt một hồi, mới chỉ vào cái ghế "Ý ngươi.... ý ngươi là... kêu ta ngồi xuống thánh ỷ với ngươi?". Trông thấy hắn gật đầu, y cuống quít "Không cần đâu! Cùng lắm thì ta lại ghế của mình ngồi".

Nhiếp Minh Quyết không vui "Tại sao? Ta với ngươi, đến giường cũng đã trần như nhộng mà nằm chung, thì ngồi với nhau trên một cái ghế ngươi còn ngại gì nữa?".


Lam Hi Thần thẹn quá hóa giận, nhăn nhó "Ta....ta không phải ngại. Ngươi.....hầy, ta không hiểu mình vừa làm gì sai, nhưng ngươi cứ trừng phạt ta là đủ rồi, không cần kéo theo cả Lam gia rồi Nhân tộc cùng chết chung với ta đâu".

Nhiếp Minh Quyết nhíu mày "Ý ngươi là sao? Ngươi đang nói vớ vẩn cái gì đó? Ta đơn giản chỉ kêu ngươi ngồi chung thôi mà".

Lam Hi Thần cắn móng tay, hàm hồ bảo "Nhưng đó là thánh ỷ, trừ ngươi ra, ai ngồi lên bất luận là cố tình hay vô ý đều phải bị chém đầu, không những thế còn phải tru sát cả tộc. Ngươi quên rồi sao?".

Nhiếp Minh Quyết "A" một tiếng thật dài, tặc lưỡi "Ra là ngươi đang lo chuyện đó. Không sao! Riêng ngươi thì được phép, thậm chí không cần sự đồng ý của ta, ngươi vẫn có thể ngồi lên thoải mái! Lại đây!".

Vừa nói, hắn vừa kéo cổ tay Lam Hi Thần giật một cái, y theo đà ngã ngồi vào ngay bên cạnh hắn. Do chiếc ghế không lớn mà cơ thể của Nhiếp Minh Quyết cũng không thuộc dạng nhỏ con gì, hắn phải gác một bên chân mình lên chân còn lại, miễn cưỡng lắm y mới ngồi được vào khoảng trống eo hẹp kia. Nhưng có một điều kỳ lạ là, thánh ỷ đúng là thánh ỷ theo đúng nghĩa đen. Nếu như cửu long đầu ỷ của Ngọc Hoàng đại đế chỉ đơn thuần là một chiếc ghế của đấng thiên quân, còn bản thân ông ta hay những vị tiên khác nếu muốn nhìn thế giới khác đều phải nhờ tới một vị tiên gọi là Thiên Lý Nhãn, hoặc đích thân bay đến một góc trời quan sát mới thấy được nơi muốn thấy, thì chiếc thánh ỷ này của Nhiếp Minh Quyết có thần lực còn gấp trăm lần bọn họ cộng lại. Nghe nói chỉ cần ngồi lên là có thể rõ mồn một toàn bộ Thiên Địa Lục giới không sót một nơi nào. Cho nên vừa ngồi xuống, Lam Hi Thần bỗng cảm thấy có một luồng ánh sáng chói lòa chiếu rọi xung quanh mình, và ngạc nhiên đến cực điểm, cả thế gian như đang trải rộng trước mắt y. Ở một phía là những cánh đồng lúa bát ngát, nơi mà những nông phu phàm trần đang cần mẫn làm lụng, rồi một phía là kinh đô phồn hoa mỹ lệ đông nghẹt người mà những người đó đều mang hình dáng Yêu nhân, gần đó lại là cảnh núi non cao ngất mây mù lượn lờ của chốn tiên cảnh không khác núi Côn Luân thánh địa nhưng được chắn lại bằng một cánh cổng lớn khắc hai chữ "Ma Vực", nối tiếp miền đất ấy chính là một tòa cung trang bằng vàng uy nghiêm sừng sững hiện giữa những luồng mây ngũ sắc gọi là Nam Thiên Môn của Thiên Đình, ở tít xa xa y lại nhìn thấy mặt trời đỏ của Bách Quỷ giới, và ở tận cùng của tầm nhìn chính là Địa Phủ u ám với hằng hà sa số tội hồn đang kêu gào trong thống khổ.


Trước sự bất ngờ đó, y chỉ còn biết quay qua nhìn Nhiếp Minh Quyết, trợn mắt há hốc vì kinh ngạc, không nói được nên lời.

Hắn dường như hiểu được tâm trạng của y, cao hứng hỏi "Có thích không?".

Phải mất một lúc lâu, Lam Hi Thần mới thanh tỉnh lại được, rối rít hỏi "Ta làm sao lại thấy được những nới đó? Vừa rồi....ta....ta không hề dùng phép, nhưng vẫn nhìn thấy được. Chuyện này là sao thế?".

Nhiếp Minh Quyết đem tay đặt ở bả vai y mà nghịch một lọn tóc, thản nhiên đáp "Bình thường thôi! Sau này mỗi khi ngồi lên thạn ỷ này, ngươi cũng sẽ nhìn thấy toàn bộ thế gian giống như ta".

Lam Hi Thần tựa như bị nghẹn ở cổ "Còn có sau này?".

Nhiếp Minh Quyết nghiêng đầu "Tại sao lại không? Ta ngồi một mình trên này, vừa chán vừa mệt, ngươi phải có trách nhiệm ngồi với ta để san sẻ công việc cai quản thế gian nặng nề này mới được".


Lam Hi Thần tưởng mình nghe lầm, trong vô thức mà ngớ người lặp lại "Cai quản thế gian?".

Lần này thì người đối diện không nói gì thêm nữa mà chỉ cười đầy thâm ý, và trước lúc Lam Hi Thần muốn mở miệng hỏi tại sao, đôi môi đã bị chiếm giữ, cả người cũng bị đẩy ngã ra trong tư thế nửa ngồi nửa nằm, lưng dựa vào tay vịn của chiếc ghế.

Vị Chính Chương Thánh đế kia quấn chặt lấy lam y mỹ nhân mà hôn say đắm, mặc cho mỹ nhân vừa xấu hổ vừa bất an, không ngừng lo lắng nhìn về phía cửa điện chưa đóng và một người nào đó có thể bước vào bất kỳ lúc nào, còn hắn thì chẳng mấy quan tâm. Bởi vì hắn cho rằng hành động mình đang làm chính là lấy lại "công sức" đã bỏ ra, khi suy nghĩ ra kế sách cho mỹ nhân cứu người. Thời gian như ngừng trôi khi người nắm giữ thế gian trong tay đang chìm vào cảm giác đầy hưởng thụ, lãng quên tất cả mọi thứ xung quanh, kể cả việc bản thân đang say đắm với mỹ nhân ngay trên chiếc ghế tối cao mà hắn dùng để ngự trị sáu cõi của thế gian.
Kể từ khi có thêm Hãn Lương Ngọc xuất hiện, Lam Hi Thần lại có thêm một công việc mới, đó là làm phu tử. Y bắt đầu dạy Hãn Lương Ngọc tứ thư ngũ kinh và một vài quy tắc cơ bản. Dĩ nhiên, con bé không phải người thuộc Lam gia nên bốn ngàn gia quy kia cũng không cần dạy. Nói gì thì nói, tiểu nha đầu này quả thực rất thông minh sáng dạ, phần lớn chỉ hỏi thêm vấn đề chứ không nhờ dạy lại chỗ không hiểu, khiến cho Lam Hi Thần nhẹ nhõm không ít.

Ngày thứ hai sau khi Hãn Lương Ngọc đến, mọi người nhận được một tin tốt: Qua một hai ngày nữa, bọn họ sẽ được lên Thiên Đình dự Hội Bàn Đào. Đây là một vinh dự cực kỳ lớn đối với những người từng là phàm nhân. Đó là chưa kể, Hội Bàn Đào năm nay sẽ trọng đại hơn mọi năm vì ba lý do: lần đầu tiên Thiên Địa chi chủ dự thiên yến của Thần tộc, mừng chiến thắng chinh phạt Quỷ tộc vừa rồi và là dịp để Thất vị tinh quân ra mắt chư tiên mà quan trọng nhất là Đông Vương Công - người quản lý tiên tịch của nam nhân tu đạo. Tin này vừa tung ra, Ngụy Vô Tiện suýt nữa đã nhảy ầm lên hò hét vì sắp được thưởng thức quỳnh tương ngọc dịch chỉ có ở trong sách, Kim Lăng thì suy tính xem có nên đem theo Tiên Tử để nó so tài với Hao Thiên Khuyển của Nhị Lang thần, còn Nhiếp Hoài Tang hiếm khi lộ ra chút sắc thái háo hức như trước đây là nhẩm xem nên mang bao nhiêu túi để đựng hạt Đào tiên mang về trồng. Những người còn lại thì cũng chỉ tỏ thái độ bình thường, không vui cũng không quan tâm, tựa như đó cũng là yến tiệc bình thường mà thôi. Người không vui nhất chính là Hãn Lương Ngọc, mặc dù con bé không muốn lắm, nhưng lệnh của Nhiếp Minh Quyết đặt ra thì vẫn phải đi.
Cũng phải thôi, đến chỗ luôn thù địch với tộc nhân của mình, làm sao có thể thích cho được?

Trước một ngày đi dự Hội Bàn Đào, Lam Hi Thần ở trong sân dạy đồ nhi học kinh thi, nhưng có lẽ do nhận tin mình phải lên Thiên Đình, hẳn là trằn trọc suy nghĩ không ngủ được nên hôm nay Hãn Lương Ngọc có chút biếng nhác. Bình thường thì chiều cao của con bé ngồi trên ghế chạm được tới bàn nên Lam Hi Thần toàn phải để ngồi trong lòng mới tiện, thành ra hôm nay lúc đọc qua một hồi, hỏi mãi mấy câu cũng không nghe trả lời thì mới phát giác tiểu nha đầu đã ngủ gật từ bao giờ, tiểu bạch vật nằm cuộn trọn trong lòng con bé cũng đã ngủ từ bao giờ. Thấy hai quầng mắt Hãn Lương Ngọc hơi thâm lên, y cũng không nỡ đánh thức kêu con bé dậy học tiếp mà khẽ dịch chuyển tư thế một chút, đem nữ hài bế ngồi trên đùi, một tay đỡ lưng một tay khẽ vỗ nhẹ lên cái chân nhỏ nhắn. Tư thế này làm y có chút hoài niệm. Hình như đã rất lâu rồi mình chưa có dỗ thêm một đứa nhỏ nào ngủ ở trong lòng. Lam Vong Cơ, Nhiếp Hoài Tang, Lam Cảnh Nghi và cả Lam Tư Truy. Mỗi người đều ít nhất có ba lần ngủ trong lòng y như thế, nhiều nhất có lẽ chính là Lam Cảnh Nghi, mà bây giờ tất cả đều đã lớn.
Nếu bọn họ có thể mãi mãi là những đứa trẻ thì tốt biết bao!

Hãn Lương Ngọc đột nhiên cựa quậy, nhủi đầu vào ngực Lam Hi Thần, cất giọng mũi "Mẫu hậu! Ta rất nhớ ngươi a....".

Lam Hi Thần bị câu nói này làm cho vặn vẹo, không biết mình nên khóc hay nên cười. Lúc trước Lam Cảnh Nghi ngủ dậy mơ mơ hồ hồ gọi y là mẹ của cậu ta, bây giờ lại tới Hãn Lương Ngọc này ngủ mớ cũng phải gọi là mẹ mới chịu. Rốt cuộc thì y giống nữ nhân ở điểm nào chứ? Tại sao hết lần này đến lần khác dính đến trẻ con đều bị nhìn nhầm thành......mẹ?

"Đang suy nghĩ gì mà thẫn thờ đó?".

Giọng của Nhiếp Minh Quyết vừa hay kéo y ra được mớ bòng bong chạy trong đầu, nhưng sực nhớ trong tay vẫn còn đang giữ một cái bánh lớn, nên thấp giọng nhắc "Ngươi khẽ thôi, đừng làm Lương Ngọc thức giấc".
Nhiếp Minh Quyết hai mày nhíu chặt nhìn nữ hài đang tự do chiếm tiện nghi vốn là của hắn, rất là không vui, phải miễn cưỡng lắm mới không một quyền xách cái bánh lớn kia ném đi. Buồn bực ngồi xuống bên cạnh Lam Hi Thần, vừa ra hiệu cho Tự San đặt chiếc hộp gỗ cao ba tấc dài hai thước xuống bàn vừa nói "Ngươi đó, dạo này quan tâm tiểu nha đầu còn hơn cả ta".

Lam Hi Thần khẽ khàng giao Hãn Lương Ngoc vào tay Tự San, làm bộ phỉ phui "Ngươi khó chịu gì chứ? Lương Ngọc cũng chỉ là một đứa bé".

Nhiếp Minh Quyết sẵn giọng "Nhưng là nữ nhân, là mối nguy hiểm với ta. Nếu không phải vì nghĩ cho ngươi sau này, ta có hồn phi phách tán cũng không đời nào chấp nhận cho nàng đi theo ngươi đâu".

Lam Hi Thần vừa không hiểu vừa không muốn tiếp tục cái chủ đề vớ vẩn này, bèn chỉ vào cái hộp đánh trống lảng "Trong này là gì thế?".
Nhiếp Minh Quyết chống cằm, nhướn mày, nói "Ngươi mở ra sẽ biết".

Lam Hi Thần dẩu môi "Thần bí đến vậy sao?". Nhưng khi mở nắp hộp ra, y phải trầm trồ thốt lên "Đẹp quá!".

Bên trong chiếc hộp là cây tỳ bà dài tầm ba mươi sáu thốn* bằng lưu ly màu lam sóng sánh như mặt biển, cổ chạm khắc cong như cổ phụng, bốn dây đàn là bốn sợi tơ tằm được quết bằng một lớp vàng nguyên chất, thân đàn khắc họa tiết mây trắng đính bằng trân châu, điểm xuyết vài đóa hoa thụy hương từ pha lê hồng và trắng xem kẽ. Cây đàn này, khoan hãy nói đến âm thanh phát ra, chỉ xét về mặt kết cấu thôi thì ngay cả Thêu Tào tỳ bà* trứ danh cũng khó mà so bì.

*thốn: đơn vị đo tính của Trung Quốc thời xưa.

*Thêu Tào tỳ bà: đây là đàn tỳ bà rất quý, được vua triều đại Nam Đường Nguyên Tông tặng cho người vợ nổi danh là "Quốc sắc" của ông là Đại Chu hậu, rất giỏi gảy tỳ bà, từng biểu diễn trong lễ chúc thọ khiến thiên hạ phải trầm trồ khen ngợi.
Lam Hi Thần sững sờ hỏi "Minh Quyết, đây là.....".

Nhiếp Minh Quyết đem tỳ bà từ trong hộp ra, cúi xuống chậm rãi vuốt ve, ôn nhu nói "Món quà sinh thần chưa kịp tặng cho ngươi lúc trước". Thấy y đờ người ra, hắn lại cười khẽ, giải thích "Chính là trước đây khi còn nương náu ở Bích Du cung của Thông Thiên giáo chủ, ta vốn muốn tặng ngươi một cây trâm làm bằng đá ngọc anh, thế nhưng lúc gặp được ngươi.....". Nói đến đây, đôi mày kiếm nhíu lại đầy bất mãn.

Hắn không nói tiếp, nhưng Lam Hi Thần cũng nhớ ra sự việc. Thì ra lần đó, hắn là vì muốn trở về tặng quà sinh thần cho y nên mới mạo hiểm, còn y thì vào ngay ngày sinh thần của mình mà bị Mạnh Dao thúc bách, một kiếm suýt nữa là gϊếŧ luôn người mình yêu nhất. Nếu hôm đó hắn mà chết thật, chắc y sẽ trở thành người khổ đau nhất thế gian.
May mà việc đó không xảy ra.

Nhiếp Minh Quyết ngẩn lên, trông thấy biểu tình của y liền tặc lưỡi, đưa ngón tay lau khóe mắt, nửa trách móc nửa đau lòng "Đủ rồi! Khóc khóc khóc! Ngươi đó, lúc nào cũng chỉ biết khóc là giỏi! Chuyện đã qua lâu lắm rồi, ta cũng đâu có trách ngươi đâu chứ!".

Lam Hi Thần nhoài người tới, vội ôm chầm lấy hắn, bật khóc "Ta biết, nhưng mà..... chuyện này mỗi lần nhắc đến, ta thực sự rất áy náy, rất cắn rứt, chỉ hận lúc đó sao không tự sát luôn cho xong".

Nhiếp Minh Quyết thở dài một hơi, đưa tay vỗ lưng y xoa dịu, lại cất giọng tinh quái "Mừng là ngươi không có tự sát! Nếu không từ lúc đó trở đi, ta đã phải trở thành quan phu* ôm khăn tang khóc đến mù mắt luôn rồi! Ôi! Thật là may quá may quá!".

*quan phu: người đàn ông có vợ đã qua đời, thường không lấy thêm vợ hay nạp thiếp.
Lam Hi Thần dở khóc dở cười, đánh yêu hắn một cái, hờn dỗi "Ngươi....thế mà cũng nói đùa cho được!". Lại có ý nói kháy "Nếu ta mà chết, nói không chừng lúc này ngươi với Diên Ân Thiên Nữ của Thiên Đình hay tiểu thư khuê các ở dưới Nhân giới đã thành đôi, sinh con đàn cháu đống rồi cũng nên".

Nhiếp Minh Quyết dùng ngón trỏ điểm lên mũi y mấy cái, cường điệu nói "Cái con thỏ ngốc này, ngoài khóc ra thì mức độ nghĩ vớ nghĩ vẫn cũng ngày càng giỏi hơn trước nhỉ? Này nhé, ngươi mà chết trước khi ta thành Thánh thì ta sẽ phá nát Đá Tam Sinh bên bờ Vong Xuyên, đốt trụi Sổ Tơ Hồng của Nguyệt lão, rút cạn Suối Nhân Duyên của Yêu tộc để trên thế gian không còn một mối lương duyên nào tồn tại nữa".

Lam Hi Thần cảm động đến viền mắt lại sắp nóng lên, nhưng ngoài miệng vẫn còn muốn dò xét "Làm vậy thì ngươi sẽ bị mang tội nặng lắm đó! Chưa kể, nhỡ đâu khi hủy hoại ba ký sử tình duyên của thế gian kia rồi, một ngày nào đó ngươi động tâm với người khác, thế có hối hận không cơ chứ?".
Nhiếp Minh Quyết gật đầu "Nói cũng phải! Thôi thì ta đành chịu lỗi với ngươi, tiếp tục nối duyên với người khác vậy!".

Lam Hi Thần nghe vậy, giậm chân khóc ầm lên "Đấy! Đấy mà ngươi bảo ta nghĩ vớ nghĩ vẫn gì nữa? Rõ ràng là ta nói trúng lòng dạ đen tối của ngươi quá rồi còn gì? Ta biết ngay mà! Ngươi rõ ràng không hề thủy chung với ta! Không hoàn toàn đặt trọn trái tim cho ta! Nói không chừng bây giờ ta mà chết, người quay sang yêu người khác ngay thôi! Trời ơi! Ta còn mong mỏi gì nữa đây, còn luyến tiếc gì nữa đây.......".

Nhiếp Minh Quyết xem y vừa khóc lóc vừa hồ nháo một hồi nhịn cười đến hai vai đều run bần bật. Đợi cho y chỉ còn phát ra những tiếng nấc nhỏ vì khóc đến mệt, hắn thở dài, đặt tỳ bà trên bàn, vươn tay kéo Lam Hi Thần ngồi lên đùi, vừa lau nước mắt vừa cười tủm tỉm "Con thỏ ngốc! Ta đến bây giờ vẫn không đáng tin đến vậy sao? Hửm? Chẳng qua chỉ nói đùa một chút, thế mà ngươi cũng tin. Quả nhiên, thỏ thì muôn đời vẫn là thỏ".
Lam Hi Thần thẹn quá hóa giận, vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay hắn, luôn miệng kêu "Ngươi bỏ ta ra" nhưng khi hắn siết chặt vòng tay hơn một chút, y lại quyến luyến không muốn rời, ngoài ra còn muốn nép mình thật sâu vào trong vòng tay đó hơn nữa. Thật là kỳ quặc chết đi được!

Nhiếp Minh Quyết lần nữa vươn tay lau nước mắt còn chưa khô trên gương mặt không khác gì kiệt tác của tạo hóa, hòa ái nói "Kể cả khi không có ngươi, ta cũng không muốn thành duyên với người nào khác. Trước đây là vậy, bây giờ cũng là vậy".

Lam Hi Thần phỉ phui "Ta mới không tin! Nhất định là ngươi lại đang đùa ta!".

Nhiếp Minh Quyết phì cười "Vậy sao?", rồi một tay cầm lên đàn tù bà lưu ly kia đặt vào lòng của y, thong thả nói "Thậm chí khi ta đem cây đàn này làm vật đính ước với ngươi để làm bằng chứng, ngươi cũng không tin?".
Lam Hi Thần tưởng mình nghe lầm, sửng sốt hỏi lại "Ngươi vừa nói gì? Mau nói lại lần nữa!".

Nhiếp Minh Quyết làm bộ than thở "Thôi! Coi như vừa rồi ta không có nói gì hết! Ngươi cứ xem như ta đang đùa ngươi đi".

Lam Hi Thần nài nỉ "Được rồi, vừa rồi là ta sai, ta xin lỗi ngươi, như thế được chưa? Mau nói lại câu nói vừa rồi đi mà!".

Nhiếp Minh Quyết quay đầu đi, không thèm ngón ngàng gì tới, còn nhíu thật khít mi tâm để chứng tỏ cho y thấy hắn đang tức giận.

Không còn cách nào khác, Lam Hi Thần đành phải "xin lỗi" hắn. Một phen ấn lên hai vai Nhiếp Minh Quyết, y cơ hồ bất lực dâng đôi môi mình lên.

Đôi môi đụng chạm, xúc cảm vi nhuyễn ôn hòa truyền hơi thở của hắn phả vào chóp mũi khiến tim của y đập rất nhanh, mặc dù kiểu "xin lỗi" này đã làm qua không dưới mười lần, nhưng mỗi lần thực hiện quả thực có chút xấu hổ ngại ngùng. Thế mà Nhiếp Minh Quyế vẫn mở to cặp mắt hai màu lấp lánh trong suốt như suối, nét cười có như không nhìn biểu tình của Lam Hi Thần - vẫn là bỡn cợt y mà không chịu hé miệng ra, cứ thản nhiên mặc cho y hổn hển thở bên môi mình một lúc phải chịu thua mà rời khỏi.
"Ngươi ức hiếp ta.....".

Cảm thấy hổ thẹn trước sự chủ động của mình thế mà bị cự tuyệt, Lam Hi Thần vừa ấm ức vừa mệt mỏi, bèn quyết định ly khai. Nhiếp Minh Quyết bỗng nhiên mở ra đôi môi, đầu lưỡi mềm mại cuốn lấy Lam Hi Thần đang run rẩy, mãnh liệt quấn quýt với đầu lưỡi ngọt dịu ướŧ áŧ rồi thâm nhập sâu vào trong miệng. Với khí thế của hắn, dù y có muốn ra điều kháng nghị ở đầu lưỡi cũng đều bị nuốt mất. Chỉ đến khi có đôi tay thon mịn như ngọc vỗ lên ngực ra dấu cần không khí, Nhiếp Minh Quyết mới chịu buông ra, còn không quên ăn hôi thêm một vết cắn ngay bên gò má mịn màng.

Lam Hi Thần hít lấy hít để từng ngụm không khí không quên ném một cái nhìn ủy khuất cho hắn, còn hắn thì quá là cao hứng, cười ha hả, nói "Vừa rồi ngươi rất thành tâm, nên ta sẽ bỏ qua không truy cứu nữa".
Biết là có ấm ức cũng vô dụng, y đành phải cất giọng mũi "Rồi bây giờ, ngươi có thể nhắc lại câu nói vừa rồi được chưa?".

Nhiếp Minh Quyết tỏ vẻ thảng thốt "Câu nói gì? Ta vừa rồi nói câu gì?".

Lam Hi Thần nhìn hắn, mặt mày méo mó đến không thể méo mó hơn, mắt đỏ hồng lại càng đỏ hồng đến đáng thương hơn.

Cũng may, Nhiếp Minh Quyết không định đùa dai nên trước khi người trong lòng chuẩn bị khóc nháo một trận đã kịp thời vỗ về "Được rồi, ta nói, ta nói ngay. Cây đàn Lưu Ly Tỳ Bà này ta đã chạm khắc từ lâu lắm rồi, cũng đã nhờ Đa Văn Thiên Vương* điều chỉnh những chi tiết nhỏ nhất. Hôm nay vừa đúng ngày lần đầu ta với ngươi gặp nhau ở kiếp trước, thiết nghĩ một công đôi việc, vừa có thể xem nó như món quà sinh thần trước đây vẫn chưa tặng, vừa cũng là.....". Hắn kéo y lại gần hơn nữa, giọng chưa bao giờ mềm mại và ấm áp như bay giờ "Một vật đính ước".
*Đa Văn Thiên Vương: một trong tứ đại Thiên Vương của nhà trời, trong Phong Thần Diễn Nghĩa, Đa Văn Thiên Vương trước đây vốn được gọi là Ma Da Ma Lễ Hải, có cây đàn tỳ bà hễ gẩy lên một tiếng thì cuồng phong bão táp nổi lên mù mịt, rất thông thạo âm luật. Sau khi lập Bảng Phong Thần, ông trở thành một trong bốn hộ pháp của Thiên Đình.