Toàn bộ thân hình hắn chiếm lấy khoảng không phía trên, dùng sức giữ chặt hai cánh tay mềm yếu lẫn đè nghiến đôi chân thon dài của y. Lam Hi Thần trợn lớn mắt "Ngươi.....ngươi.....sao ngươi lại.....ta vẫn chưa giải huyệt mà?".
Nhiếp Minh Quyết cười nửa miệng "Con thỏ ngốc! Ngốc ơi là ngốc! Ngươi đã quên thân thể ta là cái gì mà thành sao? Hỗn độn chi khí, đâu có kỳ kinh bát mạch như xác phàm hay tiên nhân mà dễ dàng bị điểm, chẳng qua ta muốn xem xem ngươi có gan giở trò gì". Hắn vờ vĩnh than vãn "Ngươi có biết không, những hành động của ngươi lúc nãy, khiến ta buồn cười thì ít mà khó chịu thì nhiều. Ngươi cũng biết, một khi chọc ta không vui, hậu quả sẽ ra sao rồi chứ?". Vừa nói vừa đưa tay vuốt ve gò má của y "Hoán nhi, thời gian đùa giỡn của ngươi đã hết, bây giờ thì đến lượt ta. Lúc nãy ngươi có thể không làm ta sợ, nhưng ta không đảm bảo khi ta ra tay ngươi cũng không sợ".
Nhiếp Minh Quyết thú vị mà nhìn y, để mặc y lui tới đầu giường rồi mới thong thả túm cổ chân y kéo mạnh về, tấm tắc khen "Không tồi, hôm nay còn biết trốn chạy nữa cơ!". Sau khi trấn áp người dưới thân, hắn vui vẻ hỏi "Là ai dạy cho ngươi thế? Đừng nói lại là Ngụy Vô Tiện nữa nhé!".
Nhiếp Minh Quyết vốn chẳng quan tâm y nói mà đem lồng ngực nặng trịch của hắn đè ép xuống, khiến y lần thứ hai tay chân đều bị trấn giữ, chỉ có thể thở dốc, khuôn ngực mềm mại phập phồng lên xuống. Hơi thở cùng âm thanh trong cổ họng của y giống như xuân dược vô hình, cho nên mặc kệ y có đau đến bật khóc, hắn vẫn nhất quyết không buông tha, tiếp tục vùi đầu cắn vào chiếc cổ mềm mại làm vùng da trắng mịn nổi lên mấy vết đỏ rực như máu đọng. Tới tận khi hắn nếm thấy vị mặn chát của men theo hốc mắt xuống cổ, biết mình thắng lợi mới chịu ngừng, hơi thở có chút hỗn loạn nhìn chằm chằm y, vừa đưa tay kéo đai lưng của y vừa ung dung hỏi han "Khóc rồi sao? Ban nãy, là người nào mạnh miệng tuyên bố sẽ làm ta khóc kia mà?".
Lam Hi Thần rưng rưng nhìn hắn, thống thiết nói "Ta biết sai rồi! Sau này ta sẽ không tái phạm nữa đâu! Ta không dám chọc ngươi sinh khí nữa đâu!".
Nhiếp Minh Quyết cười đầy thâm ý, hai tay túm chặt vạt áo của y, không nói một lời kéo thật mạnh. Chỉ sau tiếng "soạt" rõ to, từ áσ ɭóŧ đến ngoại sam rồi cả áo choàng đều thành vải vụn bị ném xuống giường, nửa người trên của Lam Hi Thần lộ còn rõ hơn Nhiếp Minh Quyết. Hắn ngẩn ra một lúc mới túm cánh tay y hơi kéo lên, để nửa cơ thể ấy gần sít lại với ngực hắn. Dưới bụng truyền đến cảm giác vừa nóng vừa trướng, theo bản năng đè xuống, cách một tầng vải vóc mà gần như đem đùi non của người dưới thân thiêu đến bỏng rát. Một tay của hắn tạm thời buông ra, dời đến thắt lưng của y, trong chớp mắt kéo mạnh một cái đã xé rách những lớp vải còn vướng víu. Lúc này, cơ thể như ngọc kia mới thực sự hoàn toàn phơi bày, không giống như lần trước ở Châu Quang trì nửa kín nửa mở. Một cỗ nóng cháy gấp gáp trong thân thể hắn dần dần nổi lên. Vốn chỉ muốn "dạy dỗ" y một chút, nhưng lúc chạm tới làn da mê người kia thì chẳng khác nào "củi khô bốc lửa", hắn lại có ý nghĩ muốn hành động xa hơn. Giống như vừa rồi chớp nháy xé sạch vải vóc trên người, đầu ngón tay hắn lướt qua vị trí nào đó của y, hung hãn cọ niết một phen.
Tinh thần bị cử động của hắn hù dọa, nơi mẫn cảm giữa chân cũng bị cảm giác lạnh lẽo kinh hoàng tấn công, không khí nóng như lửa xông lên, không kiêng nể gì bùng phát từ chỗ đólan ra khắp người. Lam Hi Thần chưa từng trải qua cảm giác này trong đời, đối với tình thế trước mắt càng cảm thấy sợ hãi. Bị khống chế trong bàn tay đáng sợ của Nhiếp Minh Quyết, Lam Hi Thần nức nở cầu xin "Minh Quyết! Ngươi....buông tay ra...... buông ra đi.....".
Nhiếp Minh Quyết bên trong vô cùng thích thú, bên ngoài vẫn tỏ ra lãnh đạm trả lời "Chưa gì mà đã khóc lóc cầu xin, ta vẫn chưa làm tới bước cuối cùng nữa mà!". Vừa nói, mấy ngón tay xấu xa càng ra sức chà xát đến tàn nhẫn. Lực ở đầu ngón tay càng mạnh bao nhiêu, hạ thân càng lộ ra phản ứng màu sắc đẹp đẽ bấy nhiêu, cơ hồ còn đang co giật.
Đầu ngón tay tàn nhẫn kia dường như có ma lực vượt xa hình dung của Lam Hi Thần, một cảm giác vừa xấu hổ vừa tê dại dâng lên dưới bụng. Tuy thật khó chấp nhận, thế nhưng tuyệt nhiên lại không có chán ghét. Đúng vậy, không có chán ghét. Đổi lại là một người bình thường, chẳng những chán ghét mà còn phẫn hận, đến mức chỉ muốn cho kẻ ấy vài cái bạt tai lên mặt. Liệu có phải vì là hắn nên mới không có chán ghét?
"Ta.....ta khó chịu quá..... nhẹ... nhẹ chút..... dừng lại....".
Dù sao cũng là lần nếm trải cảm giác mới lạ này, tâm trí đã không còn giữ được bao nhiêu, đối với việc trấn áp cảm giác khoái hoạt không có một chút kinh nghiệm, lại còn vì sự khoái hoạt không biết xấu hổ kia mà rêи ɾỉ những lời vô nghĩa, trong một thoáng, Lam Hi Thần tuyệt vọng khóc thật lớn.
Dường như không để tâm đến con thỏ đang khổ sở bên dưới, Nhiếp Minh Quyết rõ ràng chỉ chú ý đến việc miết chặt vật nhỏ mê hoặc trong tay đang, kiên nhẫn không tha liên tục giày vò. Sau một hồi hành hạ như cảm thấy đã đủ, hắn dùng móng tay nửa ấn nửa vuốt, mỗi một lần như thế đều thành công khiến cho người bên dưới kịch liệt phản ứng, tiếng thở dốc và lời cầu xin quanh quẩn bên tai, tựa như tiên khúc làm người thất hồn. Mãi cho đến khi Lam Hi Thần chịu không nổi, cong người rên một tiếng thống khổ, mặc kệ y có không muốn đến đâu thì dưới thân vẫn xuất ra chất bạch dịch xuân thủy ở trong tay người kia, màn tra tấn này mới tạm thời dừng lại.
Đưa bàn tay dính đầy "chứng cứ" lên vân vê trước mặt y, hắn thấp giọng cười ""Dục cùng thiên lý mục, cảnh thượng nhất tằng lâu"*. Con thỏ ngốc, ngươi có biết biểu cảm hiện giờ của ngươi rất đẹp, làm ta nhịn không được muốn nhìn thêm một cảnh nữa không?".
*Hai câu này trích trong thơ Đăng Quán Tước lâu của Vương Chi Hoán, một nhà thơ thời Thịnh Đường. Nghĩa của câu: muốn ngắm cảnh đẹp nhất, phải tiến thêm một bước.
Lam Hi Thần nằm xụi lơ trên giường, thất thần hồi lâu mới lấy lại ý thức. Ban đầu nhìn dịch thủy của chính mình trên tay hắn, bỗng dưng cả người run lên, con mắt khóc đến đỏ tấy ấm ức nhìn hắn, hận không thể ngồi dậy đem hắn biến thành cái chăn mà đánh đấm không thương tiếc. Nhưng mà sau khi nghe xong câu nói cuối cùng, lông tơ trên người lập tức dựng thẳng, vội đem cánh tay yếu đuối vừa được giải thoát kéo tấm chăn che lại, cảm giác được bản thân đang vô cùng sợ hãi, ngay cả tâm và giọng đều trở nên run rẩy "Minh Quyết.....không.....cái này......".
Nhiếp Minh Quyết không vội đẩy tấm chăn trên người y ra, lại còn thong thả cởi đai lưng khảm ngọc của chính mình trút xuống, nửa thân dưới của hắn cũng hoàn toàn hiện hữu. Giờ đây thân thể hai người chỉ còn cách một tấm chăn, hắn lại cười không chút hảo ý "Ngươi trong mắt ta, vĩnh viễn không được nói chữ "không"! Hoán nhi, lỗi của ngươi hôm nay quá nhiều, còn không trừng phạt cảnh cáo thì ngươi sẽ không biết sợ mà tiếp tục phạt, vả lại...." . Hắn kéo bàn tay thon mịn của y đặt tại nơi dưới bụng của hắn, cười đến thâm trầm, nhắc lại một trong những câu nói ban đầu "Vừa rồi chỉ có ngươi thoải mái, giờ thì đến lượt ta".
Một câu đó thôi cũng đủ dọa Lam Hi Thần khiếp sợ đến cực điểm, nhất là tay chạm vào thứ nam kia. Mặc dù y xấu hổ nhắm chặt mắt không dám nhìn đến, nhưng vẫn có thể cảm nhận nó rất lớn, một nắm tay vẫn chỉ mới bao trọn phân nửa, lại còn nóng rực như cục than hồng la. Túng quẫn, y dùng chân đạp loạn xạ vào hông hắn, kịch liệt giãy dụa "Không! Không thể được! Ngươi đã hứa với ta chuyện gì, chẳng lẽ ngươi đã quên? Đồ thất tín này! Mau buông ta ra".
Y lại không biết, hành động này chính là thêm dầu vào lửa. Nhiếp Minh Quyết lạnh giọng "Ngươi biết lời ta nói chính là chém đinh chặt sắt, ta sẽ không dừng lại đâu, mà ta nghĩ ngươi lúc này nên tiết kiệm sức lực, nhắm mắt lại mà ngẫm tội của mình đi".
Lam Hi Thần vặn vẹo chống cự lại "Thật ra ta đã phạm tội gì tày trời? Không lẽ hung dữ với ngươi có một chút là phải bị hành hạ thế này?".
Nhiếp Minh Quyết bật cười "Hỏi hay lắm! Tội của ngươi, nhẹ chính là vì dám có ý nghĩ vô lễ với ta, nặng thì phải kể đến việc ngươi không nghe lời ta. Ta nhớ đã từng dặn ngươi không được
không được để ý, tin nghe hay tiếp xúc gần với bất kỳ một người nào khác ngoài ta, thế mà ngươi đã làm gì? Khen hai nữ nhân kia của Ma tộc xinh đẹp, Ngụy Vô Tiện nói sao thì ngươi làm theo răm rắp, và hơn hết, ngươi dám ngang nhiên không hỏi ta một tiếng đã chạy tới chỗ Vong Cơ một buổi trời. Trước mắt là bọn hắn, sau này còn là kẻ nào nữa? Hoán nhi, lời của bản quân trong mắt ngươi không giá trị sao?". Ngôn ngữ thay "ta" thành "bản quân", chứng tỏ đây không còn là ngữ khí hỏi tội bình thường. Trong lúc nói, hắn không quên dùng lực siết chặt hai cánh tay thon trắng như hai cọng hành của y, tựa như muốn bóp nát thành nước, hại y vừa không có cơ hội lên tiếng vừa bị đau đến thống khổ, ngửa đầu tạo thành một vòng cung đẹp mắt, không nén đau được mà bật khóc nức nở. Hắn nghe tiếng khóc, trong lòng khẽ trầm xuống, nhưng lại tự nhủ không được mềm lòng vì cái nhất thời. Bởi vậy, sau đó mới chẳng có chút lưu tình nào cắn xuống bả vai rồi di chuyển xuống ngực, để lại liên tiếp những vết máu ứ đọng rải rác.
Đột nhiên, khi chạm đến ngực trái của y, động tác của hắn dừng lại rất lâu. Lam Hi Thần khi đó còn tưởng hắn động lòng tha cho mình, nào ngờ lúc y cúi mặt nhìn, hắn đã thu hẹp con ngươi, hất cằm lên ngực trái, hỏi "Vết sẹo này từ đâu mà có?".
Tuy rằng vết sẹo ngay tim rất mờ nhạt, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể phát hiện ra. Lam Hi Thần giật thót người, môi mấp máy một chữ cũng không thốt ra được, bởi vì không muốn sinh thêm rạn nứt với chủ nhân của vết sẹo này, y chỉ có thể lựa chọn im lặng, đón nhận cơn giận dữ sắp ập đến.
Ngoài dự đoán, Nhiếp Minh Quyết tỏ ra bất cần quan tâm câu trả lời, áp mặt hôn lên vết sẹo kia, thì thầm "Ngươi không nói cũng được, dù sao đôi mắt của ta vốn không phải để trưng bày, rảnh rỗi nhìn một chút sẽ biết".
Lam Hi Thần cuống quít "Minh Quyết, vết sẹo này là do ta bất cẩn mới có, hoàn toàn không.....". Y còn chưa kịp nói hết câu đã bị hắn hung dữ ép xuống giường, tay hắn vung lên hất mạnh tấm chăn vốn chẳng giữ chắc chắn kia qua một góc, cơ thể hai ngươi hoàn toàn là da thịt kề sát đúng nghĩa, hai chân mau chóng bị tách ra, dưới thân có một cỗ nóng như lửa đụng chạm giữa đôi đùi non, dần dần đỉnh tới vùng bí mật phía sau hạ thân.
Đến nước này rồi y mới dám tin hắn sẽ làm thật, hai mắt y trợn lớn hết mức, cả người run rẩy như một con thú non mới sinh, dù không muốn nhưng vẫn không thể tưởng tượng cảnh tiếp theo sẽ xảy ra. Còn hắn, rõ ràng đọc được suy nghĩ của y, vậy mà không an ủi đã đành, ngược lại còn ra sức bấu chặt vào hai đùi dán bên hông của hắn khiến hai bên đùi in hằn mười đầu móng tay tay, đem con ngươi lấp lánh hai sắc vàng bạc trừng trừng chiếu xuống, cười lạnh "Hoán nhi, là ngươi ép ta phải trị tội ngươi!".
Lời vừa dứt, phía bên dưới bắt đầu chuyển động. Lam Hi Thần nghiêng đầu, hai tay vừa đau vừa mỏi chỉ có thể bấu hờ lên lớp đệm trải giường. Y nhắm chặt mắt, không dám tưởng tượng cảnh tiếp theo xảy đến.
"Hực.....".
Sự hồi hợp lẫn sợ hãi như giúp cho xúc giác được đẩy lên cao trào, dù cho một cử động nhỏ cũng có thể nhận ra, cho nên âm thanh có phần đau đớn vừa rồi của Nhiếp Minh Quyết lập tức lôi kéo Lam Hi Thần ra khỏi tiềm thức mờ mịt. Y run rẩy nghiêng qua nhìn, phát hiện hắn vẫn còn trong tư thế áp giữ trên người y, chỉ là cặp mắt nhắm chặt, mi tâm nhíu đến lộ ra vài nếp nhăn, cả người hắn không chỉ toát ra một cỗ linh lực mãnh liệt mà trên người còn nổi lên một loại văn thân huyền bí, không phải hình cũng chẳng phải chữ. Văn thân kia gợn uốn như mây, nối dài như mắt xích, lúc tròn lúc vuông, trắng đen lẫn lộn. Có lẽ vừa rồi đột nhiên bị thế này, hắn mới không làm tới hành động chiếm hữu cuối cùng.
Trong lúc Lam Hi Thần vẫn còn đang do dự không biết có nên cất lời hỏi han hay không, Nhiếp Minh Quyết đột nhiên đưa một tay ôm mặt rồi vuốt nắm tay qua một bên, luồng linh lực lẫn văn thân trên người hắn lập tức biến mất, mà trên nắm tay kia tụ lại một đóm sáng ngũ sắc rực rỡ.
Tạo Hóa Ngọc Điệp.
Đây là lần thứ hai nó xuất hiện, không biết có ngụ ý gì mà lại ngăn cản thời điểm quan trọng nhất của hai người.
Nghĩ đến đây, Lam Hi Thần không biết nên mừng rỡ hay lo lắng.
Nhiếp Minh Quyết mím môi, liếc mắt nhìn mảnh ngọc trát trên tay, không giống như lần trước chỉ nhìn rồi thở dài cất vào, lần này hắn phát ra biểu cảm giận dữ, nghiến răng lẩm bẩm "Thái Thượng Vong Tình. Tại sao cứ phải là Thái Thượng Vong Tình?".
Mảnh ngọc trát trên tay lại càng sáng hơn, bây giờ còn kèm cả sự rung động dữ dội như đang đáp lời hắn.
Hồi lâu sau, Nhiếp Minh Quyết mới thu vật ấy đi, thở một hơi đầy miễn cưỡng nuốt giận, lại nhìn Lam Hi Thần bên dưới, không nói không rằng, thần tình vô thanh vô sắc lui ra, vừa kéo tấm chăn phủ lên người y, vừa túm vạt áo choàng hắn vừa vứt trên đất khoác tạm vào người, ngồi xếp bằng vận lực điều tức.
Lam Hi Thần khẽ thở phào một hơi, không thể nhìn nổi một mảnh hỗn độn trước mắt, càng không đủ can đảm nhìn Nhiếp Minh Quyết, vội quay người vào góc giường, trong đầu miên man suy nghĩ những chuyện vừa rồi, không thể che giấu sự rối loạn của cảm xúc, bất giác rơi nước mắt, úp mặt vào gối mà thổn thức.
Không biết qua bao lâu, tấm chăn trệt xuống cánh tay được kéo lên tới đầu vai, lại còn có âm thanh từ sau lưng không rõ lạnh nhạt "Trên người của ngươi, vết thương cũng thật nhiều! Cái này cùng vết sẹo trước ngực, hẳn không phải là cùng một người gây ra, cùng một hoàn cảnh gặp phải đi?".
Biết là hắn đã thấy vết roi tiên giới sau lưng, y đâm ra hốt hoảng, cắn răng nhắm mắt không ư hử gì. Trong đầu không ngừng nhủ: vết sẹo trước ngực còn chưa biết hắn xử trí ra sao, vết roi tiên giới sau lưng nhất định không thể nói ra.
Không nghe được câu trả lời, hắn cũng không tức giận, vuốt ve bên thùy tai của y, nhàn nhạt bảo "Đừng khóc nữa! Còn khóc, ngày mai ngủ dậy hai mắt sẽ bị sưng, trông xấu lắm, ngươi sợ xấu nhất mà phải không?".
Lam Hi Thần nghe thấy thế, càng khóc dữ hơn "Sao ta có thể không khóc? Quần áo bị ngươi xé hết rồi, ngày mai lấy gì mà mặc? Chẳng lẽ phải quấn chăn thay áo? Ngươi quá quắt lắm! Ngươi cũng đáng ghét lắm!". Nếu không phải cả ngươi không một chút khí lực, y đã sớm quay qua giãy nãy ầm ĩ rồi.
Nhiếp Minh Quyết từ phía sau "phụt" một tiếng trong miệng, hiển nhiên là đang cố tận lực nhịn cười, sau khi hắng giọng để giữ bình tĩnh, hắn vòng tay kéo cơ thể được quấn trong chăn đúng nghĩa như con nhộng của y sát vào người hắn, hạ giọng "Ta còn tưởng ngươi khóc vì chuyện ta trừng phạt ngươi, hóa ra lại vì một bộ đồ. Yên tâm đi, ngày mai ngươi ngủ dậy sẽ có một bộ y phục mới tinh nằm trên giường".
Lam Hi Thần rơm rớm lệ, nấc lên một tiếng rõ to, ấm ức nói "Tốt nhất là như vậy. Mà ta nói trước, ta là ta không mặc đồ của ngươi đâu, ta không muốn bản thân trở thành con gà ô cốt chút nào".
Nhiếp Minh Quyết thở hắt một tiếng, đáp gọn "Biết rồi". Dừng một chút, hắn nâng tay chạm lên mặt y, vuốt ve từ cằm lên tới má. Cảm giác ẩm ướt, lạnh lẽo khiến hắn giật mình "Ngươi lấy đâu ra nhiều nước mắt vậy?".
Lam Hi Thần hậm hực "Mặc kệ ta!".
Nhiếp Minh Quyết không nói nữa mà từ phía sau hôn lên chiếc gáy xinh đẹp, rồi lại nhịn không được hôn thêm mấy cái, thân thể y run lên trong vòng tay hắn, tiếng nấc khe khẽ cất lên. Hắn bỗng nhiên siết chặt vòng tay, thở dài, rồi lại nghiêm giọng "Con thỏ ngốc! Từ nay về sau ngươi phải nhớ: không được có thêm bất kỳ hành động nào giống những chuyện mà ta vừa nói lúc nãy. Ngươi nên biết, ta có thể yêu ngươi sâu đậm, làm tất cả vì ngươi, nhưng nếu ngươi chọc ta sinh khí, hậu quả không phải đơn thuần là vấn đề ngươi có gánh nổi hay không, mà là ngươi sẽ gánh nặng hơn người khác gấp mấy lần. Ta không muốn gây tổn thương cho ngươi, vậy nên đừng có ép ta".
Lam Hi Thần ủy khuất không muốn trả lời, nhưng mà sợ chọc hắn giận nên đành ậm ờ trong miệng cho có lệ. Cơ mà đến nửa đêm, rốt cuộc y nhịn không được phải lay hắn tỉnh giấc, sốt ruột hỏi "Ta nghĩ là ta sẽ luôn nhớ lời ngươi, nhất định không tùy ý chạy đi tìm người khác hỏi chuyện nữa, nhưng mà ta có một thắc mắc: thật sự thì cái bước "gạo nấu thành cơm" kia là như thế nào? Ta cứ suy nghĩ và đoán mãi, nhưng không sao ngẫm ra được. Ngươi mau giải thích cho ta đi!".
Nhiếp Minh Quyết lẳng lặng nhìn y một lúc, trầm giọng "Hoán nhi, một là ngươi im lặng và đi ngủ, còn hai là ngươi sẽ chịu tội trước chúng sinh Lục giới vì đã phá nát đạo hạnh của Càn Khôn chi chủ là ta đây. Ngươi chọn cái nào thì nói nhanh lên?".
Tuy rằng không hài lòng, nhưng Lam Hi cũng ý thức được có chút gì nghiêm trọng ở về thứ hai, vậy là cứ như gà ấp trứng, đem một bụng thắc mắc dồn hết xuống bụng rồi chui tọt vào trong ổ chăn, nhắm mắt thiếp dần.
Có lẽ vì cả đêm tranh đấu kịch liệt đâm ra mệt mỏi, Lam Hi Thần ngủ li bì suốt một ngày một đêm, cho đến ngày thứ hai khi y tỉnh giấc vẫn trễ hơn mọi ngày ba canh giờ. Vừa mở mắt, niềm hân hoan dâng trào khắp người, suýt nữa thì y đã tung chăn nhảy cẫng lên, khi mà có một bộ y phục màu lam đặt ngay trước mắt. Trong đầu y lúc đó chỉ có duy nhất một suy nghĩ: Mừng quá! Cuối cùng cũng có đồ để mặc rồi!
Nhiếp Minh Quyết bẹo lên má y một cái, cười nhẹ "Được rồi! T đã nói là lời của ta như chém đinh chặt sắt, có thì tức là có. Đồ ăn sáng cũng đã nấu xong, ta cũng đang chờ giúp rửa mặt thay đồ".
Lam Hi Thần hí hứng toan ngồi dậy, chợt nhớ ra gì đó, bèn thu mình lại, lí nhí nói "Để ta tự làm được rồi! Ngươi.... ngươi ra ngoài trước đi".
Nhiếp Minh Quyết hừ một tiếng, rõ không vui "Ngại gì chứ? Đêm qua, cơ thể của ngươi ta nhìn thấy cũng đã chạm đến rồi, chỉ còn thiếu một bước đi thẳng vào luôn thôi".
Lam Hi Thần nghĩ đến bản thân mình thanh tâm quả dục bao nhiêu lâu nay, nội trong một đêm gần như bị phá nát, vô cùng uất ức mà nhìn hắn "Ngươi.... vô sỉ!".
Nhiếp Minh Quyết bật cười ha hả, tùy ý để Lam Hi Thần núp trong ổ chăn mặc xong tiết y mới lôi kéo y xuống giường rửa mặt. Kế đó là đem lớp trung y, ngoại sam rồi áo choàng lần lượt mặc vào.
Cả một quá trình đều là hắn tự tay làm, y chỉ có việc đứng yên một chỗ. Nếu không có sự việc đêm qua, khẳng định lúc này y đang rất hưởng thụ sự tận tình này của "vợ hiền". Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, mà trời tính lại không bằng Nhiếp Minh Quyết tính.