Đông Phương Trường Nguyệt nghe lời khuyên này, cũng chỉ gượng cười gật đầu. Thế nhưng Lam Hi Thần vẫn nhìn ra, từ đôi mắt toát ra đầy sự buồn bã là nỗi thất vọng khó mà giấu được, đại ý như lo sợ sẽ không có thêm một "lần sau" nào nữa.
Lúc sau Lam Hi Thần vừa ăn vừa đem chuyện này kể lại cho Nhiếp Minh Quyết. Hắn đang lau lau hai mảnh xà cừ màu đồng quý hiếm, nghe rồi cũng không mấy ngạc nhiên, chỉ bâng quơ nói "Không vội! Sau này vẫn còn nhiều thời gian cho hai người, hoặc có thể do Toàn Phong tuy trong lòng đã thấm đượm tâm ý, nhưng ngoài mặt vẫn chưa biết cách thể hiện. Nam nhân ấy mà, không phải lúc nào gặp nữ nhân cũng đều rặt một vẻ chủ động, cho dù có thích thì cũng không biết bộc lộ, nhất là kiểu người luôn bị quá khứ đè nặng như Toàn Phong. Từng trải qua sóng gió ân oán tình thù, muốn hắn chấp nhận ngay một tấm chân tình chưa chắc là điều dễ dàng".
Nhiếp Minh Quyết lấy ra một chiếc khăn lau khóe môi của y, đạm mạc nói "Hoàn toàn khác nhau. Ta lúc đó còn không có hứng thú tiếp xúc, chứ đừng nói gì đến không biết bộc lộ".
Lam Hi Thần nghe lời này, trong lòng dậy lên một cảm giác thoải mái cực kỳ, hơi khó hiểu một chút, nhưng tạm thời gác qua một bên mà ngả đầu lên vai hắn, dẩu môi "Sao lại là không có hứng thú? Có nam nhân nào gần nữ nhân lại chẳng phát sinh cảm giác chứ? Như ta hồi trước, lúc mới gặp Tuệ Trang trưởng công chúa cùng Phách Xương công chúa đều thoáng rung động trước dung mạo của các nàng ấy. Ta mới không tin năm xưa ngươi chẳng hứng thú với tiên tử thế gia nào!". Dừng một chút, trong đầu nhớ ra cái gì đó liền hỏi tiếp "Phải rồi ha! Ta còn nhớ kiếp trước, ngươi từng nói qua đã có người trong lòng, ta còn thắc mắc chưa kịp hỏi ngươi đó là cô nương nhà nào nữa cơ. Rồi lại còn cái cách ngươi mập mập mờ mờ với Diên Ân Thiên Nữ kia nữa chứ. Bây giờ ngươi lại bảo ngươi không có hứng thú, quỷ mới tin ngươi!".
Lam Hi Thần bán tín bán nghi, tỏ vẻ giận dỗi "Ta không tin! Chắc chắn là ngươi lại đang giấu ta, hệt như cách ngươi giấu vết thương lần trước".
Nhiếp Minh Quyết nhún vai, nghiêng đầu nói "Tùy ngươi! Ta vẫn câu đó: Ta chưa từng có hứng thú với nữ nhân".
Lam Hi Thần thêu mi "Nghe thuận tai, nhưng mà thiệt khó tin. Cái gì mà chưa từng có hứng thú với nữ nhân? Trừ phi....".
Nhiếp Minh Quyết ngờ vực "Trừ phi cái gì?".
Lam Hi Thần cười khúc khích "Trừ phi ở "phương diện đó", ngươi "không được"! Cho nên cảm thấy mất mặt, mới không dám lại gần các nàng".
Lam Hi Thần không hiểu "Sao ngươi lại hỏi câu này? Chẳng liên quan gì đến câu hỏi của ta cả!".
Nhiếp Minh Quyết ôn nhu nói "Ngươi phải trả lời ta, đây là lệnh".
Lam Hi Thần "xùy" một tiếng, đáp qua loa "Thoải mái".
Nhiếp Minh Quyết gật đầu hài lòng "Vậy thì tốt! Đỡ mất công sau này ta vì trừng phạt ngươi mà không kiểm soát được, lúc động tay động chân thậm chí động cả thân thể sẽ khiến ngươi nằm liệt giường cả đời, khi đó ta muốn đổi cái giường khác giúp ngươi nằm thoải mái cũng khó".
Lam Hi Thần trân trối nhìn hắn một lúc, lát sau ôm tiểu bạch vật thương thế đã ổn, co ro ngồi một góc, tội nghiệp mà nhìn hắn.
Đột nhiên, Lam Hi Thần mường tượng cảnh sau này bản thân phải nằm trên giường như người sắp chết, lúc đó Nhiếp Minh Quyết trông thấy bộ dạng y xấu xí nhất định sẽ không còn yêu thương chăm lo cho mình nữa, khẳng định rất là đáng thương, mà khi đó y có thể dựa vào ai? À đúng rồi! Vẫn còn hai đệ nhà mình! Quả nhiên chỉ có người nhà là nơi nương tựa đáng tin cậy nhất! Thế là nhanh như chớp quẳng tiểu bạch vật cùng Nhiếp Minh Quyết qua một bên, Lam Hi Thần trực tiếp chạy tới An Tê điện của Lam Vong Cơ, hỏi lớn "Vong Cơ, Vô Tiện, nếu sau này ta bị liệt giường nằm một chỗ, hai ngươi có chịu nuôi ta không?".
Lam Vong Cơ đang đọc một quyển binh pháp, nghe câu ấy thì giật mình ngước lên, trân trối mà nhìn y. Còn Ngụy Vô Tiện vốn đang nằm gối đầu lên chân Lam Vong Cơ, mơ mơ màng màng đáp với giọng ngái ngủ "Chuyện nhỏ thôi mà! Huynh trưởng sao phải cuống lên như chết thế kia? Thỉnh thoảng ta cũng bị Lam Trạm cho liệt giường mấy ngày mà vẫn.....". Nói đến đây, hắn đột nhiên bật dậy, trố mắt hỏi lại "Khoan đã, ngươi nói liệt giường? Cái gì mà liệt giường?".
Lam Hi Thần đi tới ngồi đối diện bọn họ, ấm ức nói "Chính là vừa rồi, Minh Quyết bảo sau này sẽ đánh ta tới mức liệt giường".
Ngụy Vô Tiện há hốc "Ngươi xác định?".
Lam Hi Thần thút thít gật đầu "Thật mà! Hắn nói sẽ động tay động chân rồi động cả thân thể, khiến cho ta nằm một chỗ suốt đời". Y không ngờ bây giờ người kia thay đổi quá mức, bên ngoài ôn nhu mà bên trong lại lỗ mãng hoàn toàn đối lập với trước kia, đã thế còn cảnh báo sau này sẽ đánh y nằm liệt giường nữa chứ! Vũ phu! Thật là vũ phu! Tuy rằng bản thân không muốn thì có thể phản kháng đôi chút, nhưng mà lỡ truyền ra ngoài há chẳng phải biến thành tội danh hành thích, đầu ở đâu mọc cho kịp để bị chém chứ?
Lam Vong Cơ vừa nghe xong đã tuốt Giáng Vân kiếm hùng hổ đứng dậy.
Ngụy Vô Tiện vội ôm eo hắn, cản lại "Lam Trạm, ngươi định fdi đâu? Còn xách kiếm làm gì?".
Lam Vong Cơ mặt lạnh băng đáp "Hỏi tội! Dám đánh huynh trưởng, ta không tha thứ!".
Ngụy Vô Tiện càng ra sức giữ chặt eo hắn ghì lại, luống cuống bảo "Hỏi tội cái gì mà hỏi tội? Cái kia..... không phải đánh đấm dụng võ đâu....". Hắn tặc lưỡi nhăn mặt, sau cùng nhấn mạnh liên hồi "Liệt giường! Liệt giường! Là liệt giường đó!".
Nếu là bình thường, câu cuối cùng với ngữ khí hoảng hốt của Ngụy Vô Tiện sớm đã biến thành thêm dầu vào lửa, thế nhưng chẳng biết Lam Vong Cơ ngẫm kiểu gì mà lại là nước dập đúng lúc, ngọn lửa trong lòng thoáng cái đã tắt hẳn, bình tĩnh ngồi trở lại.
Mà Lam Hi Thần trông thấy, suýt nữa khóc lên, rấm rứt hỏi "Vô Tiện, ngươi đây là sợ sau này nuôi ta cực khổ, không muốn để Vong Cơ đi khuyên bảo Minh Quyết sao? Vong Cơ không đi, ta sẽ bị đánh tới liệt giường đó!".
Ngụy Vô Tiện dở khóc dở cười "Không phải đâu huynh trưởng! Ngươi hiểu lầm ý của ta rồi. Chỉ sợ có người không muốn để cho bọn ta nuôi ngươi, chứ không sợ ngươi để bọn ta nuôi. Thật ra đế quân bảo cho ngươi liệt giường, kỳ thực không phải đem ngươi biến thành một cái bao tải mà đánh cho bẹp dúm, mà là.....là.....cái này.....".
Lam Hi Thần thấy hắn nói đến hai chữ cuối liền ngập ngừng, y cho rằng sự việc chắc chắn rất nghiêm trọng, còn hắn thì đang cố giấu diếm nên càng quyết tâm gặng hỏi "Là cái gì thì ngươi mau nói đi!".
Ngụy Vô Tiện nói như bị nghẹn "Huynh trưởng, ngươi thực sự không biết "liệt giường" trong lời của đế quân có nghĩa gì sao?".
Lam Hi Thần lắc đầu mấy cái, đáp gọn lỏn "Không biết!", sau đó còn bồi thêm "Hắn bây giờ không giống như trước, ta lại không có cách nào nhìn thấu hắn".
Ngụy Vô Tiện biểu tình vặn vẹo nhìn nam nhân trước mắt, rõ ràng là lớn hơn mười mấy tuổi, bề ngoài cũng đạo mạo chững chạc, thế mà tính cách bên trong không khác một đứa bé là bao. Có điều Lam Vong Cơ lại đang ngồi sừng sững kế bên, khiến cho hắn vô cùng phân vân không biết có nên "mở mang kiến thức" hay không. Lát sau, Ngụy Vô Tiện mới do dự hỏi "Huynh trưởng, chúng ta khoan hãy nói tới ý nghĩa đi, cơ mà ta thắc mắc, sao khi không đế quân lại dọa "đánh" ngươi đến mức "liệt giường"? Nhất định ngươi đã làm gì chọc giận hắn rồi".
Lam Hi Thần lập tức giãy nãy "Ta có làm gì đâu chứ? Chẳng qua chỉ hỏi hắn có mỗi câu đơn giản, ai bảo hắn tự ái cao ngất trời suy diễn nọ kia".
Ngụy Vô Tiện hỏi tới "Thế ngươi đã nói cái gì?".
Lam Hi Thần hậm hực "Nhắc tới cũng là do hắn tự mở miệng thừa nhận trước, rằng bản thân trước giờ chưa từng có hứng thú với nữ nhân, cho nên ta mới hỏi hắn có phải phương diện kia hắn không được, thế thôi. Ta rõ ràng là quan tâm, vậy mà hắn hăm dọa muốn đánh ta. Các ngươi nói xem, chưa chi đã đòi đánh, có lúc còn đòi chém đầu, vậy ngày tháng sau này ta phải sống thế nào? Tại sao ta lại yêu phải cái tên vũ phu lỗ mãng này mà không rứt ra được chứ?".
Ngụy Vô Tiện nghe xong thì hướng về y hai tay xếp chéo đặt trên bàn, cúi người úp trán lên như một tư thế đang bái lạy của các tín đồ trong miếu. Lam Vong Cơ che miệng, khẽ ho vài tiếng, lúc cất giọng còn có điểm run run "Huynh trưởng, lấy tính cách của đế quân, câu hỏi đó của ngươi mà chỉ bị.....khụ, phạt như thế là còn nhẹ đấy!".
Lam Hi Thần không cam tâm "Vong Cơ, ngươi là đang hùa theo hắn bắt nạt ta sao?".
Lam Vong Cơ tỏ ra nghiêm túc hết mức có thể, cúi gằm mặt đáp "Vong Cơ không có ý đó!".
Lam Hi Thần căn bản không muốn nghe, cong chân, úp mặt vào đầu gối khóc lóc "Ta không chịu đâu! Hai ngươi phải nghĩ cách giúp ta! Bằng không đợi khi ta nằm liệt giường cả người trở nên nhếch nhác thê thảm, nhất định sẽ rất xấu xí, hắn nhất định sẽ chán ghét ta....huhu....".
Lam Vong Cơ thở dài, nhoài người vỗ vai y để tỏ ý an ủi. Ngụy Vô Tiện đau hết cả đầu, liên tục xua tay "Thôi nào huynh trưởng, cũng không có gì to tát, ngươi đừng khóc nữa, dù cho khóc khản cổ thì cũng có ích gì?".
Lam Hi Thần nâng đôi mắt hồng hồng ngấn nước, vô cùng ủy khuất mà nhìn bọn hắn "Sao lại không to tát? Ngươi đâu có gặp trường hợp như ta nên mới nói thế".
Ngụy Vô Tiện định nói "Ta gặp trước ngươi, thậm chí còn nhiều hơn ngươi đấy chứ!" nhưng nghĩ lại đầu óc huynh phu này của mình vô cùng đơn thuần, y đã hiểu theo nghĩa bóng thì tốt nhất không nên giải thích bằng nghĩa đen, lại càng không nên nói đùa như lần trước bảo y cạo đầu Nhiếp Minh Quyết. Lát sau, hắn bất đắc dĩ nhìn y "Quên đi! Nghĩ thông một chút, thật ra ngươi nằm mãi trên giường cũng tốt. Thứ nhất có thể tận hưởng sự quan tâm hết mức của đế quân. Thứ hai khỏi phải tiếp xúc với nhiều người, tránh làm đế quân không vui sẽ trừng phạt ngươi cách khác nặng hơn, lại còn phạt lây sang người vô tội".
Lam Hi Thần lại không nhịn được khóc nấc lên "Cái gì mà cũng tốt? Hắn bảo hắn yêu ta, thương ta, lo lắng cho ta, ấy vậy mà bây giờ lại trở mặt đòi đánh chỉ vì một câu hỏi, ta....ta nên làm gì đây?".
Ngụy Vô Tiện cười cười "Huynh trưởng, hiện tại đến ngươi mà còn sợ hắn thì sau này người trong Lục giới biết cầu cứu ai đây?".
Lam Vong Cơ một mặt vỗ lưng an ủi huynh trưởng, một mặt hạ giọng gọi "Ngụy Anh!".
Ngụy Vô Tiện vốn là nửa thật nửa đùa nhưng vì thấy sắc mặt của Lam Vong Cơ không vui, phải cố gắng tỏ ra thật nghiêm túc, mắt không gợn sóng, nói "Thật ra, nếu huynh trưởng muốn không bị nằm trên giường suốt đời, ta đây vẫn có cách giúp ngươi".
Lam Hi Thần mừng như nhặt được vàng, vừa lau mặt vừa hỏi "Thật không? Ngươi có cách giúp ta?".
Ngụy Vô Tiện gật đầu, bỗng bày ra ý cười quái gở "Chỉ là làm được hay không, còn phải xem bản lĩnh của ngươi nữa".
Lam Vong Cơ như phát giác ra cái gì đó, hơi trầm giọng "Ngụy Anh, không được bày trò với huynh trưởng".
Ngụy Vô Tiện trừng mắt nhìn hắn một cái, cường điệu bảo "Ta bày trò gì chứ? Thật tâm ta đang muốn giúp huynh trưởng mà! Chẳng lẽ ngươi muốn hắn sau này phải đem hết kiếp nằm vật vã trên giường như ta? Nên nhớ ta còn có ngày xuống giường được, còn huynh trưởng ngươi là suốt đời không xuống luôn nhé! Ngươi nhẫn tâm nhìn hắn như thế được sao?".
Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm hắn một hồi, lại nhìn Lam Hi Thần một lúc, đôi con ngươi lưu ly rất lâu mới chớp như suy tư gì đó, lát sau thở dài bất lực.
Lam Hi Thần cắn ngón tay, có điểm không tự nhiên chen ngang "Đệ tức ơi, hình như ngươi nhầm lẫn rồi. Ngươi nằm vật vã trên giường là do hai ngươi..... ừm, hai ngươi làm chuyện thân mật, còn ta là bị Nhiếp Minh Quyết trừng phạt. Chúng ta hai người là hai hoàn cảnh khác nhau đấy! Cho nên không thể xem giống ngươi được".
Ngụy Vô Tiện ngửa đầu hít thật sâu, thở ra thật mạnh, cố lắm mới không hét ra ba chữ "Như nhau thôi!". Một lúc sau mới rặn cười, nói "Ta biết ta biết, cho nên ta mới nghĩ ra một cách giúp ngươi đây".
Lam Hi Thần nhìn qua đệ đệ dò xét một cái, thấy hắn lạnh nhạt gật đầu mới an tâm hỏi "Cách như thế nào?".
Ngụy Vô Tiện nói "Trong dân gian có câu "Hãn thê thì vượng phu"*, nào có chuyện "Hãn phu vượng thê" chứ?". Hắn đưa mắt lén nhìn Lam Vong Cơ một cái rồi hắng giọng, bổ sung thêm "Tuy rằng vẫn sẽ có chuyện "hãn phu vượng thê" nhưng mà vô cùng hiếm, mà tác dụng có khi lại trái ngược hoàn toàn. Cho nên huynh trưởng à, việc ngươi cần làm chính là phải đối với đế quân tỏ ra cường hãn một chút, nên học theo câu "hãn thê vượng phu" như ta vừa nói, có như vậy ngươi mới không sợ bị hắn làm cho liệt giường".
*Theo quan niệm xưa, người vợ mà càng đanh đá, chua ngoa thậm chí hung dữ mới là người phụ nữ có bản lĩnh, có thể giúp chồng có được nhiều điều tốt lành về mặt gia đạo lẫn tài lộc.
Lam Hi Thần ngẩn ra "Cường hãn? Nghĩa là ta phải bày ra bộ dáng hung dữ với hắn?". Y chợt cúi đầu bất lực, lí nhí bảo "Nhưng ta làm không được! Mỗi khi ta lớn tiếng với hắn, nếu hắn không lập tức bắt bẻ ta thì cũng dọa sẽ đem Lam gia tru di cửu tộc. Việc này liên quan tới mạng người, không làm được đây".
Ngụy Vô Tiện hít một hơi lạnh, cười, nói "Thực ra cũng không cần bày tỏ thái độ hung dữ trước mặt, ngươi có thể cường hãn đế quân bằng cách khác và ở..... trên giường".
Lam Hi Thần nghiêng đầu "Trên giường?".
Ngụy Vô Tiện bắt đầu luyên thuyên "Phải! Ở trên giường! Nếu đế quân đã dọa sau này sẽ trừng phạt ngươi, bắt ngươi cả đời nằm trên giường thì ngươi phải mau tranh thủ lúc này hắn chưa ra tay mà lật ngược tình thế. Đầu tiên là ngọt ngào dụ dỗ khiến hắn mất cảnh giác rồi điểm huyệt. Tiếp theo thì cưỡng ép buộc hắn phải nằm im. Sau đó là cởi bỏ y phục của hắn để thị uy. Kế nữa là cắn lên người hắn để dọa dẫm. Tất cả là để cho hắn biết ngươi đang làm một "hãn thê" tốt, vừa dằn mặt giáo huấn hắn sau này không được trừng phạt ngươi, vừa giúp đế quân được "vượng phu" tích phúc. Cầm bằng hắn có ý phản đối hoặc ngươi còn ngại chỉ là rung cây nhát khỉ, thì đừng chần chừ mà hãy làm luôn bước cuối cùng là......gạo nấu thành cơm, thế là hắn hết đường xoay sở, rốt cuộc phải cam chịu thu mình trước ngươi thôi. Huynh trưởng phải nhớ, mục đích ngươi làm việc này đều vì cả hai người, cho nên không được có biểu hiện sợ hãi để đối phương nhìn ra rồi phản đòn, mà trong lúc thực hiện phải đem hết dũng khí bình sinh ra, lấy lực tay làm vũ khí, còn phải ví quyết tâm vững như Thái Sơn. Cái gọi là cường hãn trên giường, thực chất chính là một màn lấy thân hăm dọa. Đâu phải cứ theo trời quy định thì hổ được ăn thỏ suốt đời, một khi thỏ nổi giận thì không thể lột da ngược lại hổ? Đế quân hiện tại có khi chỉ thích ra oai dọa ngươi thôi, nhưng nếu ngươi ra oai ngược lại, rất có thể hắn sẽ từ hổ biến thành thỏ cung phục ngươi, còn ngươi có thể từ thỏ biến thành hổ răn đe hắn".
Phải nói trình độ chém đủ chuyện trên trời dưới đất không ai có thể như miệng lưỡi của Ngụy Vô Tiện, cả về độ trấn áp hung thi ngày trước và mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt. Có cũng thành không, không cũng thành có, đơn giản hóa phức tạp, mà phức tạp lại hóa đơn giản, ngay đến mức độ thổi bóng thổi gió hay đánh đồng sự việc cũng phải vào mức thượng thừa. Lam Hi Thần ngồi nghe mà há hốc, hai mắt vốn đã tròn xoe lại càng thêm tròn xoe, nếu mà có đôi tai thỏ thì khẳng định lúc này y đã khiến chúng ngọ nguậy liên tục.
Mà suốt cả buổi, Lam Vong Cơ tuy bề ngoài vẫn ngồi im lặng như một pho tượng vô hình, mà thực chất bên trong cũng nghe đến sững sờ. Dù không đồng tình lắm với cách mà Ngụy Vô Tiện nói, nhưng lúc nhìn qua Lam Hi Thần, trong đầu hắn bất giác hiện ra cảnh tượng thê thảm không kém Ngụy Vô Tiện của mỗi ngày, mà huynh trưởng này của hắn từ nhỏ sợ đau sợ xấu lại hay khóc lóc đến phát tội, rốt cuộc vẫn phải nhịn xuống lời muốn nói mà giả bộ tai điếc mắt ngơ, ngấm ngầm dung túng cho Ngụy Vô Tiện làm công việc "chỉ dạy".
Lại nói Lam Hi Thần, ngồi nghe cả buổi đều gật gà gật gù như đã hiểu ra. Đợi Ngụy Vô Tiện kết thúc, y chớp mắt hỏi "Vừa nãy ngươi kêu ta nếu sợ rung cây nhát khỉ thì bước cuối phải gạo nấu thành cơm, bước đó quan trọng lắm sao?".
Ngụy Vô Tiện buột miệng kêu "Dĩ nhiên".
Lam Hi Thần liền hỏi tiếp "Nhưng mà bước cuối lại đi làm gạo nấu thành cơm có phải không được hợp lý? Chẳng lẽ vừa gặm cắn da thịt hắn xong thì phải chạy tìm nồi cơm, sau đó vo gạo thổi lửa nấu ngay tại chỗ cho hắn ăn?".
Lam Vong Cơ đột nhiên sặc trà, lần đầu tiên thất thố đến mức vừa ho khiến gân trán gân cổ đều nổi lên xanh mét, vừa liên tục tự đấm vào ngực với vẻ mặt thống khổ. Ngụy Vô Tiện biểu tình vặn vẹo, suýt thì ngã ngửa ra đất, phải mất một lúc lâu hắn mới đỡ được trán mình, run rẩy nói "Không.... không cần thiết phải chuẩn bị nồi niêu gạo lửa đâu! Thật ra, sau khi ngươi làm những bước đầu mà ta vừa nói, tự khắc xuất hiện một loại cảm giác dẫn dắt, đến lúc đó ngươi sẽ tự biết "gạo nấu thành cơm" là như thế nào".
Lam Hi Thần phấn khích "Là vậy sao? Thú vị quá! Ta phải làm ngay mới được!".
Nói xong liền vén áo chạy ùa đi, bỏ lại Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện lẳng lặng nhìn nhau, nặng nề thở ra một hơi, tự hỏi không biết nên cười hay nên khóc.