Ma Đạo Tình Kiếp (P2)

Chương 229: Quấn quyện (nhất)




Châu Quang trì được xây dựng phía trên ngọn đồi nối liền với hoàng cung của Yêu tộc, dẫn nước từ một con suối tự nhiên ở trên đồi xuống, nước suối trong lành tươi mát, thuỷ vực không lớn, nghe nói buổi sáng có sương sớm, lại lấy ngọc trai nghiền thành bột bỏ vào nước nóng , ngoài việc dưỡng nhan bỏ bệnh, tuổi thọ kéo dài, có tên là “Châu Quang”, trước nay chỉ chuyên dùng cho hoàng thất của Yêu tộc. Yêu quân cũng rất xem trọng nơi này, bèn cho xây dựng chiếc ngọc mâm hứng sương sớm, gọi là Tiên Lộ, ý muốn so với cảnh giới thần tiền. Người trong Yêu tộc hay khách ngoại nhân mà có thể bước vào Châu Quang trì phải nói là cực đại vinh dự.

Lam Hi Thần theo Nhiếp Minh Quyết tới, Yêu quân tỏ ra vui mừng bởi vì cả hai đều là khách quý, huống chi trước kia Lam Hi Thần đối với Yêu tộc lại có thịnh tình quen biết, nhất là khi ngje được lý do muốn mượn Châu Quang trì cho y chữa vết thương, Yêu quân vô cùng phóng khoáng đồng ý ngay, còn lập tức sai người đi chuẩn bị.


Trước khi bước vào Châu Quang trì, để tránh vướng víu thì Lam Hi Thần được một thị nữ hướng dẫn vào trong noãn thất dẫn ra hồ để thay áo tắm. Đó là một loại áo choàng, vải không quá mỏng cũng không quá thô nhưng thể ngăn thấm nước, tay áo ngắn đến khuỷu, có ba nút chia nhau cách khoảng từ cổ rồi ngực rồi thắt lưng, giữa ngực có thêu nổi một đóa hải đường, hai vạt áo chập lại, xẻ ra ở phần gối và trải dài ở phía sau. Lúc Lam Hi Thần cầm lên, cảm thấy nó rất giống một loại áo choàng dùng trong chế phục cung đình mà trước đây y thường dùng trong Mộng cảnh. Sau khi từ chối sự giúp đỡ để mấy thị nữ kia lui ra ngoài, Lam Hi Thần chần chừ một lúc mới túm lấy mớ tóc dài quấn lên theo kiểu cân quắc (khăn trùm) của nữ nhân, sau đó trút hết toàn bộ sam phục trên người, choàng chiếc áo tắm kia vào rồi vịn lên lan can bằng vàng, từng bước nhón gót chân chậm rãi tiến về phía Châu Quang trì.


Thật xa hoa tráng lệ!

Đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu y khi nhìn thấy cảnh vật. Bốn phía đều là những cây đào hồng thắm xen kẽ với những bụi hoa ngắn dưới gốc, xung quanh khu vực dùng san hô với lưu ly làm bình phong. Đi đến bên hồ, thấy làn nước trong suốt tỏa nhiệt khí, trời xanh nắng đẹp, không khí thanh mát, thoáng như tiên cảnh.

Lam Hi Thần nhìn bốn bề vắng lặng, liền bước vào trong ôn tuyền, chậm rãi ngồi xuống. Hồ nước có ba bậc rồi mới tới đáy hồ, y chọn ngồi ở bậc thứ hai để nước chỉ dâng tới ngực, vách hồ làm bằng ngọc bích có chạm hình chim hạc, dưới đáy hồ có hàng nghìn hoa văn cánh đào. Có ba thanh ngọc chạm đầu hổ nửa người, nước từ miệng hổ rót từ từ xuống hồ, mùi hương ở Châu Quang trì tinh tế, lặng lẽ không tiếng động, chỉ có thể nghe tiếng dòng nước ào ào. Bạch ngọc dưới đáy áo trơn nhẵn, chạm trổ hoa lê. Chân trần đạp lên hoa văn, một bước lại một bước, ngứa ngứa thích thú. Nước nóng vừa phải, người giống như cá trong nước, rốt cuộc cũng lún sâu người. Ngâm trong bạch ngọc Châu thang, hơi nước lượn lờ, mờ mịt như tiên cảnh.


Trong lúc Lam Hi Thần gập chân trái lên để xem xét vết thương, một cơn gió nhẹ thổi đến làm thêm mấy bụi cây nhỏ bên hồ rung động, cánh hoa theo gió như loại dược liệu thả vào trong hồ, tăng thêm khả năng chữa bệnh. Cảm giác hiện tại tốt lành tới mức y vừa vào trong nước là toàn thân liền thoải mái, sự tĩnh lặng vô thức làm y nghiêng người tựa vào cạnh hồ, mặc cho nước uốn lượn luồng vào trong tấm áo, lướt qua lớp thịt rần trắng nõn cực kỳ hoàn mỹ của mình.

Bỗng dưng nghe thấy có tiếng bước chân truyền từ phía noãn các, thị nữ sớm đã được Lam Hi Thần dặn là không cần bước vào cho đến khi y cất tiếng, ai lại im hơi lặng tiếng như vậy? Theo bản năng cảnh giác xoay người lại nhìn, thế nhưng tiếng bước chân liền dứt mà thân ảnh cũng chẳng thấy ai, không khỏi sinh ra hoảng loạn, chung quy lại có người muốn rình trộm?
Bờ vai bỗng dưng bị kéo tới mép hồ, nơi cần cổ truyền đến một tiếng "chụt" rõ vang, Lam Hi Thần theo bản năng lùi người, chân bất cẩn trượt khỏi thềm ngọc mà ngã lệch qua một góc khiến cả thân đều lơ lửng trong nước. Y nghiêng đầu qua, thấy nam nhân trường bào hối sắc nửa quỳ nửa ngồi bên mép hồ, tóc đen phiêu lãng, con ngươi lóe sáng linh động, miệng đang tủm tỉm cười liền nhíu mày, vừa buồn cười vừa hờn dỗi, giương giọng nói “Chính Chương Thánh đế oai phong lẫm liệt, đạo mạo bậc nhất thế gian vậy mà lại muốn học theo Hán Thành đế sao? Nhưng tiểu tiên là nam nhân, vạn lần không muốn và cũng không thể làm Triệu Hợp Đức* đâu”.

*Triệu Hợp Đức: là một chiêu nghi được sủng ái của vua Hán Thành Đế nhà Tây Hán. Bà là em gái của Hoàng Hậu Triệu Phi Yến. Lúc Triệu hoàng hậu chỉ mới là một phi tần đã ngỏ ý xin vua cho em gái nhập cung nhằm cùng bà làm mưa gió lật đổ thế lực của Hứa Hoàng Hậu và Ban tiệp dư. Từ đó, chị em họ Triệu từng bước đã làm chủ hậu cung và gây nhiều tội ác. Mỗi khi nhắc đến Triệu Hợp Đức, người ta đều liên tưởng đến giai thoại "vén rèm ngắm ngọc" kể về tật xấu của Hán Thành đế là rình trộm lúc mỹ nhân tắm mà ngắm thân hình ngọc ngà. Dù khi đó Hợp Đức đã là phi tử và lúc nào cũng có thể triệu hạnh nhưng nhà vua vẫn chỉ thích nhìn trộm nàng lúc tắm. Về sau để tăng thêm sự khoái hoạt, nhà vua còn cho xây một bồn tắm làm bằng ngọc Lam điền — một trong những loại ngọc quý nhất của Trung Quốc xưa - chỉ để lúc mỹ nhân tắm nhìn đẹp càng thêm đẹp.
Nhiếp Minh Quyết “ha ha” một tiếng cười, lập tức ta hiệu Lam Hi Thàn tiến sát lại mép hồ, chỉ vào ngấn hồng trên cổ y, giả vờ lấy quyền uy ra trách "Ngươi cũng to gan lắm! Bản quân là quang minh chính đại tiếp cận, nào có lén la lén lút như phường hôn quân kia mà so sánh?".

Lam Hi Thần quay mặt đi, dẩu môi, nói "Vâng vâng vâng, Hán Thành đế sao có cửa so với đế quân? Chỉ sợ hắn thấy ngài cũng muốn phục sát đất”.

Mặc dù Nhiếp Minh Quyết sa sầm nhưng giọng điệu lại phân nửa hàm xúc trách cứ cũng không có, chỉ khoan khoái nói “Tuy là lời nịnh bợ nhưng bản quân nghe lại thoải mái vô cùng. Có điều.....”. Hắn hơi hạ người thấp xuống, cụng vào trán y, ôn nhu nói tiếp “Nếu bên cạnh được một mỹ nhân như Hoán nhi đây, ta tình nguyện làm Hán Thành đế thứ hai. Ngẫm thấy thế cũng tốt, có được mỹ nhân mà nâng niu chiều chuộng, vẫn tốt hơn để vụt mất trong tầm tay như Hán Nguyên đế, mãi mãi chia cách Vương Chiêu Quân". Bờ môi hắn theo chóp mũi lần xuống, ấn lên môi y, hơi lui ra cách một đốt tay liền nói "Hoán nhi có khuôn mặt diễm mỹ tuyệt luân như vậy, đến cả bốn vị mỹ nhân của Lục giới còn thua kém ba phần, tội nghiệp cho đám Phi Yến Hợp Đức thấy ngươi còn không kịp trang điểm lại".
Lam Hi Thần mím môi cười nhẹ, lí nhí nói "Ta nam nhân, làm so được với các nàng chứ? Nhưng mà nếu có thể trở thành nữ nhân, kỳ thực muốn mình làm một nữ nhân tài hoa trung trinh như Vương Chiêu Quân hơn, có thể vì lang quân san sẻ gánh nặng trên vai, một đời thủy chung không thay đổi". Lời vừa mới nói xong, bỗng nhiên tới sau khi Vương Chiêu Quân bị Mao Diên Thọ hãm hại, Hô Hàn Tà dùng giang sơn bức ép Hán Nguyên đế khiến nàng mỹ nhân họ Vương phải nuốt lệ dùng thân mình cống Hồ, kết quả diệt xong gian thần thì liều mình nơi đất khách, vĩnh viễn không gặp lại được Hán đế mà trong lòng phủ lớp sương mờ, cảm giác không hài lòng.

Nhiếp Minh Quyết chỉ mỉm cười "Được rồi, ngươi ngâm mình đã lâu, tiếp tục sẽ bị cảm lạnh, nên vào đi thôi". Hắn đưa tay ra trước mặt y, biểu tình chờ y đáp lại.
Lam Hi Thần chần chừ một lúc liền nâng tay đặt lên tay hắn, người kia chỉ hơi dụng lực một chút mà đã giống như một con thuyền kéo y lên, rất nhanh, rất nhẹ, gần như không có cảm giác, ngay cả khi bản thân bị hắn bế ngang trên tay, y còn không biết từ lúc nào. Hắn thế mà lại chỉ mỉm cười, không nói, trực tiếp đem người bế vào trong noãn thất.

Trong suốt quãng đường đi, không dài, không ngắn, nhưng lại đủ dâng lên một cảm giác khó tả đến lạ thường. Có cơn gió mãnh liệt thổi tới, phảng phất mùi hoa đào, loại gió thơm này không thể tả bằng thơ được, mà vòng tay Nhiếp Minh Quyết lại rất ấm, giữ cả người y cứng nhắc đi về phía trước, hai người đều yên lặng không tiếng động, thở mạnh cũng không có. Chiếc áo choàng rộng thùng thình, đuôi áo nửa đong đưa giữa khoảng không nửa theo di chuyển của Nhiếp Minh Quyết mà kéo lê trên đất, một bên vạt áo không phủ gối mà lệch xuống để lộ đôi đùi thon mịn như ngọc, khiến Lam Hi Thần cảm thấy hơi nước nóng như vẫn còn bao quanh thân mình, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Trong noãn thất có một nhuyễn tháp rất lớn, đủ để hai người nằm, gối bông đặt xung quanh lại còn lót cả đệm, có vẻ như nhuyễn tháp này trừ bỏ ngồi còn dùng để xông hương. Lúc nãy cởi y phục Lam Hi Thần đã ngồi ở đó, đồ tất nhiên cũng để trên đó.

Khi Nhiếp Minh Quyết đặt y ngồi xuống, hắn cũng ngồi ngay bên cạnh, y cảm thấy ngượng ngùng, nhẹ giọng nói "Hay là ngươi ra ngoài trước đi, ta thay y phục rồi sẽ ra gặp ngươi”.

Nhiếp Minh Quyết miệng thì "Ừ" nhưng thân thì không hề có dấu hiệu sẽ đứng dậy, ngược lại còn vươn tay cầm lấy chén trà đặt trên chiếc bàn gần đó, nói "Khoan hãy thay y phục, trên người còn nước, mặc vào sẽ bị ẩm rồi sinh bệnh, uống miếng trà gừng mật ong này trước đã. Ta bồi ngươi!".

Lam Hi Thần hơi rụt người, lúng túng nói "Ta....ta có thể tự uống được.....".
Nhiếp Minh Quyết nhíu mày không vui, nói "Chỉ là bồi uống thôi mà, ta có làm gì ngươi đâu mà quýnh lên thế chứ? Lúc ở trong Mộng Cảnh, ngươi còn để Hiên Viên Dự kia ôm ấp, bây giờ ta vì lo lắng muốn bồi ngươi thì ngươi không cho". Hắn hậm hực "Rốt cuộc cái tên chết dẫm đó hơn ta ở điểm nào, hả?".

Lam Hi Thần không chịu nổi cái vấn đề phi lý này, thở dài một hơi bất lực, nói "Mau bồi ta uống đi! Chỗ này là Yêu tộc, không thể làm ầm lên được".

Nhiếp Minh Quyết nghe thế liền chép miệng "Vậy phải tốt hơn không?", hắn bất ngờ nốc một ngụm trà, rồi không cảnh báo mà sấn tới, áp lên môi Lam Hi Thần, dùng lưỡi cạy miệng y ra rồi truyền nước vào.

Bị bất ngờ, y theo phản xạ phải nuốt xuống, vừa tách ra liền nghẹn lời, trân trối nhìn hắn.

Nhiếp Minh Quyết nhún vai, nói "Nước trà còn rất nóng, phải đợi ngươi uống từng ngụm thì biết đến chừng nào? Nên là ta sẽ nhấp trước để nó nguội trong miệng ta, sau đó ngươi uống liền nhanh". Thấy biểu tình nghi hoặc của y, hắn quả quyết "Chỉ là bồi uống trà thôi, ngươi quýnh lên làm gì? Ta đã vì ngươi mà bị bỏng, ngươi phải vì ta một chút chứ!".
Nói xong liền tiếp tục dùng miệng truyền tiếp ngụm thứ hai, thứ ba, thứ tứ. Lam Hi Thần thấy lần nào cũng giống lần nào nên cũng không quá để ý. Nhưng mà đến lần thứ năm, khi nước vừa trôi xuống cổ họng thì chiếc lưỡi kia không chịu rút về, ngược lại còn mạnh liệt tiến thẳng vào trong. Lam Hi Thần giật mình vội đẩy bả vai hắn ra, thở dốc nói "Ngươi bảo là chỉ bồi..... ưʍ.....". Lời còn chưa dứt thì phía sau đầu bị hàm trụ, gương mặt phía trước áp thẳng tới lôi kéo y vào một lần hôn nữa. Nụ hôn càng lúc càng dây dưa, có chút lành lạnh ở lưng, hô hấp cứ như bị hắn nuốt hết.

Nhiếp Minh Quyết mỗi lần ra tay đều không để Lam Hi Thần kịp phản kháng, tỷ như lần này, y bị hắn hôn đến mức thất hồn lạc phách, tư tưởng phản kháng thực mau đã bị nam nhân đè bên trên làm cho hòa tan rớt nhịp. Mãi cho đến lúc hắn buông ra, y chẳng còn quan tâm nổi tại sao thân thể lại dần nóng hổi lên, dường như có ngọn lửa thiêu đốt. Hắn nhìn y hai má ửng như táo đỏ, tiếng thở dốc vô cùng mị hoặc, đôi mắt khép hờ mông lung, hàng mi dài cong vút như cánh bướm rung lên, toàn thân rịn một lớp mồ hôi mỏng cùng với hơi nước chưa khô ban nãy khiến cho lớp áo choàng hơi bết lên người, chính là rơi vào thời điểm mị hoặc câu nhân nhất.
Mỹ nhân hữu độc.

Lời này thiên cổ bất biến.

Dĩ nhiên, không ai qua nổi ải mỹ nhân, anh hùng đã như vậy, mà ngay đến cả một Thánh nhân như Nhiếp Minh Quyết cũng như vậy huống chi, hắn với con thỏ ngốc của mình lại còn là lưỡng tình tương duyệt, lúc bấy giờ giống như núi lửa phun trào, cái gì cũng đều vứt hết sau đầu, chỉ còn người trước mặt mới là quan trọng.

Ở lúc nhìn thấy con ngươi một vàng một bạc lấp lánh của Nhiếp Minh Quyết vì nhìn mình mà dại ra, hai người gần nhau trong gang tấc, mùi hương chiên đàn của hắn phả vào cánh mũi, cả người Lam Hi Thần đều đã mềm nhũn như đậu hũ, bị hắn đẩy nằm xuống nhuyễn tháp cũng không thích ứng được, tóc đen quấn hờ hững rớt xuống, tản khắp nhuyễn tháp như một con sông phân ra hàng nghìn nhánh nhỏ. Môi hắn lần nữa chạm vào môi y, hai tay hàm trụ bả vai, lực tay mang theo du͙ƈ vọиɠ mà gia tăng hữu lực mà niết mạnh. Lam Hi Thần nhăn mặt, muốn mở miệng than đau nhưng vốn đã bị hắn hàm trụ, phát ra đến cùng lại biến thành một tiếng nghẹn ngào nỉ non, lưỡi như cứng lại, líu ríu không thốt được lời nào, từ đầu đến cuối vẫn chỉ có thể bấu lên hai bên cánh tay hắn như người đang trôi giữa dòng bắt được khúc gỗ cứu sinh.
Nghe tiếng rên, Nhiếp Minh Quyết tạm thời buông tha cho đôi môi của y mà lướt qua gò má mút mát, trước khi môi hắn lần xuống, bàn tay như trườn nhẹ như rắn của hắn đã mở nút thắt tại cổ áo, để lộ ra bả vai tinh tế cùng xương quai xanh mê người. Sự tập trung lập tức dời từ môi đến đó. Cả người Lam Hi Thần run lên sau mỗi cái mút cắn, môi mím chặt hết mức có thể để ngăn bằng được âm thanh xấu hổ sắp phát ra từ cổ họng, cố gắng dùng hơi thở sâu để bình tâm lại nhưng bất thành, lồng ngực đập thình thịch như đang nhốt một chim đương hối hả vỗ cánh muốn bay ra ngoài, tay y bấu trên tay hắn càng thêm chặt, theo chuyển động mà chính áo choàng của hắn bị y kéo hạ tới khuỷu tay, nhưng người kia thì vẫn không ngừng hít hà, tham lam hôn liếm, thiếu nước cắn thành từng miếng thịt nuốt luôn vào bụng, trong khi bàn tay còn lại lần xuống ngực cởi tiếp nút thắt thứ hai.
Vạt áo che nửa người trên của Lam Hi Thần rất nhanh bị mở bung, còn Nhiếp Minh Quyết thì sững mất vài giây trước khuôn ngực trắng ngần, mềm mại, hoàn mỹ nhất, trước khi không chịu nổi sức hấp dẫn mà cúi đầu ngoạm lấy một trong hai điểm hồng tú trên ngực. Một tay thì đặt lên xoa nắn nơi còn lại, da thịt mềm mại khiến cho hắn có cảm giác như đang nhào bột, trong khi tay còn lại vô cùng không an phận lần xuống thắt lưng, không mở nút thắt cuối cùng mà niết mạnh trên thắt lưng, khiến Lam Hi Thần một trận rùng mình, theo phản xạ giật người lên một cái, cổ cũng ngửa ra sau thành một vòng cung đẹp mắt, từ miệng phát ra tiếng than vừa khiến người thương tiếc vừa dụ hoặc người phạm tội.

Trong lúc y còn mơ mơ màng màng, một chân hắn đã chen vào giữ tách hai chân thon dài của y ra, bàn tay hư hỏng kia lần xuống đùi non, nơi vạt áo xẻ đôi, chậm rãi luồng vào. Lam Hi Thần giật mình, vội bắt lấy cổ tay kia của hắn, âm thanh y thốt ra chính y cũng nghe thấy nó run rẩy đến cực hạn.
"Đừng mà.....".

Nhiếp Minh Quyết nhoài người nhích lên, bày tay không có dịch chuyển, nhưng tại vị trí đặt xuống mà ngắt lấy thớ thịt mịn màng như bột, huỳnh kim dị nhãn lóe lên rực rỡ, miệng cười như không cười, giọng trở nên khàn đục "Con thỏ ngốc của ta, Hoán nhi của ta, hảo bảo bối của ta, không nên khước từ ta.......". Nói xong lập tức cúi đầu hôn lên cổ, lên trán, lên má, sau cùng đặt tới cái miệng nhỏ đang mấp máy của y, lần này so với lần trước quấn quít dây dưa càng là mãnh liệt gấp bội.

Lam Hi Thần tiếp tục bị hôn đến đầu óc choáng váng, cộng thêm lời của hắn cứ như mị dược rót vào tai, khiến y dần dần trở nên vô lực giãy dụa trước sự cuồng dã của hắn, chỉ có thể tiếp tục lâm vào trạng thái mắt mông lung, tay bấu chặt cánh tay hắn.

Nhiếp Minh Quyết vô cùng hài lòng đè lại trên người y, bàn tay đặt ở ngực di xuống thắt lưng kéo phăng nút thắt cuối cùng, trong khi tay kia tiếp tục dời từ đùi non đến vị trí nhạy cảm của Lam Hi Thần. Nhưng giữa lúc ấy.....
Vèo.

Một mảnh sáng nhanh như chớp phóng ra từ trong ngực áo của Nhiếp Minh Quyết, vỗ "bốp" một tiếng rõ vang ngay giữa trán của hắn rồi lại bay lên giữa khoảng không. Nhiếp Minh Quyết bị đau bất chợt, cả giận ngồi dậy, thu lại vật kia trên tay.

Lam Hi Thần nhờ vào bất ngờ này mà lấy lại được một chút thanh tỉnh, nhìn kỹ thì vật kia chính là Tạo Hóa Ngọc Điệp, vật mà Hồng Quân Đạo tổ từng giữ rồi truyền lại cho hắn. Không biết trên mảnh ngọc trát đó viết cái gì, sau khi đọc tới thì đầu mày Nhiếp Minh Quyết gắt gao siết chặt, ngoài tức giận còn có thêm mấy phần bất mãn. Lo lắng, y buộc miệng phải hỏi "Có..... có chuyện gì sao?".

Nhiếp Minh Quyết nhắm mắt, trầm giọng "Không có gì, Thiên Đạo chỉ vừa truyền một cái mệnh lệnh cho ta thôi!". Hắn hít vào một hơi thật sâu, thở ra cũng thật dài rồi mở mắt, nhìn Lam Hi Thần đang chật vật bên dưới liền vươn tay giúp y thắt lại ba chỗ nút, sau đó lui người đi xuống cầm lấy bình trà để gần đó uống một hơi cạn sạch mới lại nhuyễn tháp đỡ y ngồi dậy, tủm tỉm cười, hỏi "Ngươi sợ ta làm thế lắm sao?".
Lam Hi Thần nương theo hắn ngồi lên, tận lực trấn tĩnh, chậm rãi nói "Không sợ”.

Nhiếp Minh Quyết vuốt ve gò má của y "Sao lại không sợ ? Ngươi còn không dám nhìn ta, cả người hãy còn run nữa kìa, bộ dáng cứ như tân nương sắp đi động phòng ấy”. Dừng một chút, lại cười tủm tỉm, nói tiếp "Nghe nói hoàng hoa đại khuê nữ, lần đầu tiên động phòng đều dè dặt sợ hãi như thế, không ngờ con thỏ ngốc của ta cư nhiên lại không hề khác biệt với bọn họ".

Lam Hi Thần cảm giác đúng là cả người vẫn còn rất run, xấu hổ không có đi nhìn hắn, chống chế nói "Ngươi....càn rỡ! Ta rõ ràng là nam nhân, sao lại so sánh ta yếu đuối như nữ nhân chứ? Cái gì mà tân nương? Cái gì mà động phòng? Còn nữa, con mắt nào của ngươi thấy ta run sợ?".

Nhiếp Minh Quyết "ồ" thật dài, sáp người tới cọ bên thùy tai y, thì thầm "Nếu ngươi đã mạnh miệng như vậy, thì chúng ta tiếp tục chuyện ban nãy đi".
Lam Hi Thần thót mình đẩy bật hắn ra, ôm mặt kêu lên "Không..... không muốn.....".

Sau tiếng cười "ha hả", Nhiếp Minh Quyết ôm ghì lấy y, có chút trầm tư hỏi "Nhưng mà ngươi thật sự sợ như vậy sao? Chúng ta lưỡng tình tương duyệt, ngươi cũng đã hứa ở bên ta thì sau này tất phải thành hôn cùng ta, dù ngươi có là nam nhân thì việc này không sao tránh khỏi, làm trước hay sau thì cũng như nhau thôi".

Lam Hi Thần nghe đến hai chữ "thành hôn", mặt liền đỏ như tôm luộc, nhưng ngoài miệng thì vẫn không buông bỏ kiên định "Nhưng dù có là nam nhân thì ta cũng là người xuất thân gia giáo đàng hoàng, càng phải coi trọng cái sự chuẩn mực hơn nữ nhân mới đúng. Lam gia cấm hành sự tùy tiện".

Nhiếp Minh Quyết không cho là đúng "Cấm hành sự tùy tiện? Ngươi đó, bị thúc phụ ngươi khuôn khổ quá rồi! Thúc công Lam lão thái gia chăm bẩm ngươi từ nhỏ, tính tình ông ấy vô cùng thoải mái, thế mà ngươi lại không thừa hưởng một xíu nào, hoàn toàn ngược lại với Vong Cơ. Ngươi nhìn Vong Cơ xem, hắn theo thúc phụ ngươi nhưng tính lại giống thúc công mới phóng khoáng làm sao! Nếu mà Vong Cơ tuân theo quy tắc ngươi vừa nói thì đã không rước được Ngụy Vô Tiện kia vào nhà".
Lam Hi Thần nghe động tới đệ đệ, lập tức biến thành nhím xù lông, giãy nãy "Mới không có! Vong Cơ chắc chắn không làm gì tùy tiện! Hắn sẽ không cùng Ngụy Vô Tiện làm.... làm.....chuyện kia trước lễ thành thân đâu!".

Nhiếp Minh Quyết trề môi, nhướn mày cười "Chắc không?".

Lam Hi Thần bị hắn hỏi như vậy, trong đầu cũng thấy phân vân, miệng thì lúng túng nói "À thì, có lẽ nhiều nhất bọn họ nhất định cũng có ôm, có hôn, có ngủ chung phòng, nhưng mà chắc chắn sẽ không làm chuyện phi lễ kia đâu. Vong Cơ quy củ đoan chính lắm, nhất định sẽ đợi sau khi thành thân mới..... mới..... đi tới việc cuối cùng. Dù sao đêm tân hôn là thời điểm quan trọng nhất của hai người, Vong Cơ cũng biết điều này, nên là sẽ khiến cho nó được vẹn toàn nhất".