Ma Đạo Tình Kiếp (P2)

Chương 206: Vạ gió (nhất)




Kỳ thực Lam Hi Thần cũng không quá chú tâm phải đề phòng như Ngụy Vô Tiện nói, bởi y cho rằng phàm cái gì đã được số mệnh sắp đặt trước thì có muốn tránh né thế nào cũng không được, nhất là đối với một người phàm chẳng thể tự mình biết trước hay điều khiển số mệnh.

Nhưng giá như y có thể nhạy cảm hơn một chút để cảm thấy có gì đó không ổn, hoặc là cứ theo lời Ngụy Vô Tiện để tránh rắc rối không cần thiết thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra, cũng không khiến y và Nhiếp Minh Quyết đôi bên đều khó chịu.

Trước lần ra quân công đánh một ngày, Lam Hi Thần cảm thấy bao lần dự định tới hỏi Nhiếp Minh Quyết chuyện giáng y vào Ma giới có thể thay đổi hay không đều thất bại, không có việc này thì cũng có việc khác cản trở, mà hôm sau đã là xuất trận. Trận này cả Nhiếp Minh Quyết lẫn Đông Phương Trường Nhật đều chia nhau điều khiển, mục đích là muốn một đòn đánh quyết định rồi kết thúc chiến tranh, cho nên Lam Hi Thần không có nhiều thời gian tới gặp Nhiếp Minh Quyết nói về vấn đề này.


Y ngẫm nghĩ, thấy hắn không nhớ thì sẽ có hai trường hợp: một là quên luôn, hai là đã quyết định để y nhập Ma tộc nên không có đề cập. Vì thế mà Lam Hi Thần tự rút ra phán đoán, nếu như kết thúc trận đánh mà Nhiếp Minh Quyết không nói năng gì, hoặc là Đông Phương Trường Nhật ép buộc thì mình sẽ không còn ở lại Nhân giới, nên trước con mắt ngạc nhiên của Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện, y đã dành toàn bộ công sức chụm bếp nhào bột ngay bên cạnh lều để làm một đống bánh quế hoa, xem như đây là lần cuối được làm bánh cho đệ đệ cùng đệ tức, ngoài ra còn làm rất nhiều bánh bỏ vào hộp bạc, kêu Lam Vong Cơ mang về làm quà trả hiếu cho thúc công với thúc phụ, nói sau này y sẽ không còn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ để phụng dưỡng hai người, rồi còn dành cho Lam Cảnh Nghi với Lam Tư Truy, ti tỉ điều nữa khiến Lam Vong Cơ ngây ra như tượng, còn Ngụy Vô Tiện thì một mực hỏi rốt cuộc độc trong người y đã giải hết chưa mà câu nào nói ra cứ như y sắp chết đến nơi vậy?


Tất nhiên Lam Hi Thần sẽ không nói nguyên nhân thực sự. Y cho rằng nói ra rồi cũng không có tác dụng, hai người họ làm sao có thể lay chuyển khẩu dụ của Nhiếp Minh Quyết? Ngược lại còn khiến ba người họ chưa phân ly đã thương tâm.

Thế nên không nói là tốt nhất!

Thật là muốn khóc cũng khóc không nổi!

Cơ mà nghĩ lại.... dù sao ở Ma giới vẫn còn Nam Cung Nguyên Khang và Bắc Đường Lạc Vi, nếu có thể nhờ hai người nói giúp một tiếng, may ra sau này mình có thể dễ sống một chút, thỉnh thoảng còn có thể nhờ bọn họ chuyển lời về nhà, chuyện chắc cũng không đến nỗi nào như y tưởng tượng!

Dù vậy, con người ai mà chẳng có chấp niệm quyến luyến? Vì sợ qua ngày mới, đánh xong trận rồi sẽ không còn cơ hội gặp lại nên giữa trưa hôm đó, sau khi nài nỉ Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện ăn hết năm mươi cái bánh quế hoa khiến một người bị nghẹn vì uống nước không kịp, một người ôm bụng nằm thở dốc trên giường, Lam Hi Thần tiếp tục đem hơn chục cái bánh trắng thơm dẻo ngọt định đem tới lều nghị sự. Y nghĩ vì đây là lần cuối rồi, chắc hắn sẽ không từ chối ăn đâu!


Đang mang tâm trạng nôn nóng với dĩa bánh trên tay, Lam Hi Thần định đi tới lều nghị sự một chuyến thì ở một phía truyền đến âm thanh thuần túy, gọi "Băng Di tinh quân, xin dừng bước".

Lam Hi Thần vừa ngoái đầu lại nhìn, trong đầu liền than vãn một tiếng. Bích Điệp. Tại sao lúc này còn gặp phải nàng ta chứ?

Mặc dù nửa không vui nửa ngờ vực, song y vẫn cố rặn cười chào hỏi "Gặp qua Thiên Nữ điện hạ! Không biết điện hạ tìm tiểu tiên có việc gì?".

Bích Điệp nhẹ nhàng đi tới, theo hầu nàng ta lúc này vẫn là Ngạnh Chi, lúc tới gần, Ngạnh Chi nhún người, vui vẻ nói "Xin lỗi nếu như đã làm phiền Băng Di tinh quân, chỉ là điện hạ có mấy lời muốn nói với ngươi, không biết là có thể không?".

Lam Hi Thần cười trừ "Cứ tự nhiên".

Bích Điệp dè dặt nói "Hôm trước chỉ vì ta nhát gan không dám nói gì, cho nên đã liên lụy khiến tinh quân chịu thiệt thòi, mặc dù trước đó Đông Phương Ma quân có nhắc nhở phải xin lỗi nhưng nói thật ra cũng không phải do ta tự giác, cho nên đến bây giờ cảm thấy có chút xấu hổ, nên ngay tại đây phải xin lỗi ngươi một tiếng mới mong nhẹ lòng".
Nói xong nàng ta toan cúi người, Lam Hi Thần không tiện đỡ nàng ta đứng dậy nên vội huơ hay tay đang bưng dĩa bánh lên trước, lúng túng nói "Thiên Nữ điện hạ không phải làm như vậy đâu! Ngươi đã không để bụng đệ đệ cùng đệ tức của tiểu tiên mạo phạm là đủ rồi, tiểu tiên làm sao còn muốn ngươi phải đích thân tự giác xin lỗi?". Nhưng trong lòng y thấy rất lạ, cảm thấy hôm nay Bích Điệp đối với mình sao lại nhún nhường khiêm tốn như thế? Mặt khác lại có điểm nôn nóng, cười cười "Thiên Nữ điện hạ, nếu không còn việc gì khác thì tiểu tiên xin mạo phép đi trước, ta còn có việc phải làm".

Tầm mắt Bích Điệp phớt qua dĩa bánh trên tay, cười nhẹ "Tinh quân định mang bánh cho đế quân sao? Giờ này cũng sắp đến Ngọ thiện rồi".

Lam Hi Thần khi không bị nhìn trúng phân nửa mục đích, trong đầu cố nghĩ lựa lời chuồn đi cho nhanh.
Bích Điệp không ngạc nhiên gì mà nói "Để ta giúp ngươi mang đi". Lời vừa dứt, hai tay nàng vươn ra cầm lấy dĩa bánh.

Lam Hi Thần giật mình, kéo dĩa bánh lại, lắc đầu "Thiên nữ điện hạ, không cần phiền ngươi đâu. Bao lâu nay ngươi đã đưa giúp ta rồi, hôm nay để ta tự mình đưa tới đi, ngày mai ngày kia ngày kia nữa thì ngươi.....".

Y còn chưa nói hết câu, Bích Điệp đã nhìn y một cái thật sâu, sau đó cười thân thiện trong khi hai tay vẫn giữ chặt phía đối diện "Không, hãy để ta giúp ngươi lần này. Qua ngày mai... à không, qua buổi hôm nay là không còn giúp ngươi nữa rồi".

Lạ lùng thay, nụ cười thân thiện đó của nàng ta khiến Lam Hi Thần thấy bất an, nhất là khi y cảm giác cái nhìn vừa rồi không phải là đang nhìn mình.

Lời khuyên của Ngụy Vô Tiện đột nhiên vang lên bên tai, y cũng cảm thấy cứ dây dưa thế này, xung quang đã bắt đầu có người nhìn vào thực sự không ổn, nên hơi dụng lực tay kéo dĩa bánh lại, nói "Cảm tạ ý tốt của điện hạ, nhưng hôm nay ta cần thiết phải mang tới tận mặt đế quân mới được".
Những dĩa bánh trước kia là vì việc công, nhưng dĩa bánh hôm nay là vì việc tư, nhất định phải là mình đưa tới cho Nhiếp Minh Quyết!

"Lại có chuyện gì nữa đây?".

Không phải chứ? Mới nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới, là chỉ loại tình huống này đi?

Nhiếp Minh Quyết không nhanh không chậm đi tới, Lam Hi Thần cùng Bích Điệp mặc dù ngưng lại giằng co, nhưng đều không hề buông dĩa bánh ra, cả hai lúng túng chào qua loa hắn một câu, hắn nhíu mày nhìn dĩa bánh, lại hỏi "Băng Di tinh quân, ngươi làm thế này là có ý gì?".

Lam Hi Thần toan mở miệng thì hắn đã tiếp lời "Đồ ăn dưới bếp còn không đủ hay sao mà đến cả một dĩa bánh ngọt, ngươi cũng phải đi giành với bản quân?".

Lam Hi Thần bối rối "Đế quân vừa nói gì thế? Giành? Tiểu tiên giành cái gì?".

Nhiếp Minh Quyết nhướn mày "Dĩa bánh trên tay ngươi chứ còn gì vào đây?".
Lam Hi Thần sững sờ một lúc, gượng cười "Đế quân hiểu lầm rồi! Cái này không phải tiểu tiên giành đâu, đây.... đây là tiểu tiên đang định đem tới cho đế quân đó chứ".

Nhiếp Minh Quyết đăm đăm nhìn y một lúc, trên mặt không chút biểu cảm, lát sau mới "ồ" lên một tiếng, cười nhạt "Đang định đem tới? Hóa ra ngươi không chỉ đi giành bánh của bản quân mà còn đi giành cả công việc của người khác? Băng Di, có phải ngươi cảm thấy thời gian bản quân bảo ngươi đi luyện kiếm nhiều quá, ngươi cảm thấy áp lực sinh ra bất mãn rồi đi khắp nơi gây chuyện không?". Mặc cho Lam Hi Thần tròn mắt sững sờ, hắn liền quay qua, ngữ khí thay đổi thành chất giọng ôn tồn mà nói với Bích Điệp "Trách sao hôm nay bản quân đợi mãi mà chưa thấy ngươi mang bánh tới, còn lâu hơn thường ngày, thì ra là có người giành mất việc".
Bích Điệp ngập ngừng đáp "Đế quân thứ lỗi, thần nữ cũng đang định mang đến, nhưng Băng Di tinh quân lại..... thần nữ.... thần nữ thật là khó xử quá".

Nhiếp Minh Quyết không vui, nói "Bánh do mình làm ra, đừng để người khác cướp công chứ".

Nét mặt Lam Hi Thần đông cứng, y còn tưởng mình nghe nhầm cái gì đấy nên hỏi ngược lại "Đế quân nói thế là ý gì?".

Nhiếp Minh Quyết hất cằm "Không phải sao? Thế thì ngươi đứng đây tranh giành dĩa bánh với nàng ta làm gì? Băng Di, nếu gần đây cảm thấy bản thân tệ hại đụng đâu gây vạ đó thì nên thu mình ở yên một chỗ, đừng có vì ấm ức bản quân nghiêm khắc với ngươi mà làm phiền người khác nữa, như dĩa bánh này chẳng hạn?".

Lam Hi Thần lúng túng "Không phải..... không phải như đế quân nghĩ đâu.... tiểu tiên không có....".
Nhiếp Minh Quyết thở ra một hơi nặng nề, bực dọc, nói tiếp "Thôi, đừng biện minh cho cái việc sai của mình nữa. Lần trước nếu không phải do ngươi đột nhiên mở miệng thì nàng ta đâu có đến nỗi bị dọa đến minh oan cho bản thân cũng không xong, còn lần này thì ngươi chạy xuống tận bếp giành làm bánh, nếu bản quân không tới đúng lúc thì chốc nữa bánh của nàng ta theo lệnh bản quân đưa đến hằng ngày đều biến thành của ngươi cả đấy".

Lam Hi Thần ngẩn ra, cũng cảm thấy có cái gì đó không đúng nhưng chỉ biết cười trừ "Đế quân nói gì lạ vậy? Sao có thể là từ bánh của Thiên Nữ điện hạ biến thành bánh của tiểu tiên? Rõ ràng bánh của những ngày qua đều là tiểu tiên tự tay làm, chỉ khác hôm nay là nhờ nàng ấy mang đến cho đế quân thôi".

Nhiếp Minh Quyết dửng dưng "Đủ rồi! Băng Di, ngươi chẳng những càng ngày càng giỏi gây chuyện mà đến cả nói dối cũng biết luôn rồi, khó trách sao hôm đó Thác Tháp Thiên vương nói ngươi, ngươi liền không dám phản bác".
Lam Hi Thần bắt đầu cảm thấy lửa giận nhen nhóm, cắn răng hỏi "Đế quân dựa vào đâu mà nói như vậy? Tiểu tiên không hề nói dối mà! Bánh của những ngày qua đều do tiểu tiên làm, cốt để xin lỗi đế quân vì trước đó can hệ tới Đông Phương Ma quân  khiến ngươi tức giận vô cớ, hơn nữa dưới những cái bánh đó đều nhét một tờ giấy viết hai dòng chữ: một là xin lỗi, một là chúc ngon miệng, đều là tiểu tiên tự tay viết cả".

Nhiếp Minh Quyết nhíu mày, nhạt giọng "Làm gì có tờ giấy nào? Băng Di, ngươi nói dối không chớp mắt, đúng là bản quân nhùn sai ngươi rồi".

Lam Hi Thần sửng sốt, lập tức quay qua, trợn trừng mắt gọi lớn "Thiên Nữ điện hạ" như muốn đòi từ Bích Điệp một lời giải thích.

Nàng ta thế nhưng lại buông dĩa bánh ra, thở dài sườn sượt, nói "Băng Di tinh quân, lúc ta mang bánh từ trong bếp lên cho đế quân, dĩa bánh không hề lấy một tờ giấy", đoạn, nàng ta rơm rớm lệ "Dù sao ta cũng bị hiểu lầm không ít lần rồi, nên lần này ngươi có hiểu lầm thêm nữa ta cũng đành chịu thôi".
Lam Hi Thần sốc đến mức giậm chân "Không thể nào! Rõ ràng ta mỗi lần làm mười cái bánh đều sẽ nhét bên dưới đúng mười mảnh giấy nhỏ, bánh làm ở đây tuy không có mật hoa quế và ngân nhĩ nên độ trong suốt không cao, nhưng vẫn có thể nhìn thấy mơ hồ dưới đáy bánh mà, chưa kể lúc ăn.... phải rồi..... lúc ăn đế quân cũng sẽ để ý được mảnh giấy.... không lý nào lại không có được?".

Nhiếp Minh Quyết chẳng buồn nghe y phân trần mà chỉ nói với Bích Điệp "Ngươi không phải nghĩ nhiều, bánh do ngươi làm, ngươi trước đó cũng không gây lỗi nên đương nhiên sẽ không nhét giấy vào bánh làm gì? Dù sao hôm nay bản quân cũng không có ý muốn ăn, ngươi xuống bếp làm vài cái màn thầu chay đem lên đi". Đoạn quay qua, nghiêm giọng với Lam Hi Thần "Còn ngươi, mau quay về tìm một nơi vắng vẻ ăn hết cái dĩa bánh do ngươi làm ra đi, sau đó thì tự suy ngẫm hối lỗi".
Lam Hi Thần uất đến tận cổ, cứng cỏi đáp "Tiểu tiên không sai, tự nghĩ mình không có gì phải hối lỗi".

Nhiếp Minh Quyết trừng mắt "Lớn mật! Dám chống đối bản quân?". Tầm mắt hắn linh hoạt đảo một cái, rất nhanh liền đối thẳng mặt Lam Hi Thần, gằn giọng "Được, thế thì bản quân phạt ngươi về lều ngồi im một chỗ, chép đúng một ngàn lần câu "Ta không sai". Từ giờ đến sáng mai phải nộp cho bản quân, còn không thì đừng trách bản quân nặng tay".

Bích Điệp ái ngại nhìn qua Lam Hi Thần "Đế quân thưởng phạt thế nào thần nữ không dám có ý kiến, chỉ là dĩa bánh kia hôm nay Băng Di tinh quân đã cất công làm, thần nữ thay hắn xin đế quân nhận cho......".

Lam Hi Thần không chịu nổi nữa mà tức tối cắt ngang "Không cần! Hắn đã nói không ăn thì còn bảo nhận làm gì?".

Bích Điệp lúng túng "Băng Di tinh quân cũng thật là, đế quân đang nóng giận, ngươi không nên ngang bướng như thế, hay cứ để ta đưa thay cho ngươi, dù sao cũng là công sức và tâm huyết của ngươi, không thể bỏ phí được". Nói rồi nàng ta dịu dàng bước tới, vươn tay cầm lấy cái dĩa.
Lam Hi Thần vội kéo trở về, nói "Không cần! Ta đã nói là không cần rồi mà! Điện hạ khỏi cần quan tâm".

Nhiếp Minh Quyết tiến tới gần thêm một bước, nghiêm giọng "Đúng là không cần đấy, bản quân chính là muốn ngươi mau chóng đem nó đi khỏi tầm mắt mình, đừng có đứng đây mà tiếp tục gây thêm chuyện".

Lam Hi Thần quả quyết "Tiểu tiên không hề gây chuyện!".

Nhiếp Minh Quyết nghiến răng "Không gây chuyện? Thế ban nãy ngươi cùng nàng ta giằng co một dĩa bánh để làm gì? Trừ phi ngươi có ý đồ muốn giở lên người nàng ta".

Lam Hi Thần phản bác "Đế quân dựa vào đâu mà cho rằng tiểu tiên sẽ giở ý đồ lên cô ấy?".

Bích Điệp đi tới, nhỏ giọng "Đế quân, Băng Di tinh quân cũng chỉ có ý tốt....".

Nàng ta còn chưa nói hết câu, cả Lam Hi Thần lẫn Nhiếp Minh Quyết đều cả giận, quay sang quát vào mặt nàng ta "Ngươi im lặng!". Kế đó Lam Hi Thần hậm hực trừng Nhiếp Minh Quyết "Đế quân, tiểu tiên nói thực nhé, bánh này đúng là không thể đem tới cho ngươi, nên tiểu tiên thà đem ra biển vứt cho cá ăn còn tốt hơn nhiều".
Nhiếp Minh Quyết bừng bừng hỏa khí, quát lớn "Ngươi! Lớn mật! Xem ra lá gan ngươi to bằng trời rồi".

Bích Điệp vốn không buông mà ngược lại còn gia tăng lực kéo cái dĩa, miệng không ngừng khuyên nhủ "Băng Di tinh quân, ta tin có thể giúp được ngươi. Đế quân tuy tức giận nhưng cũng không có nói là chán ghét, đợi lát nữa hắn nguôi giận sẽ ăn thôi".

Lam Hi Thần kéo ngược về mình, nói cụt ngủn "Khỏi cần!".

Nhiếp Minh Quyết cũng quát theo "Khỏi cần thì khỏi cần! Diên Ân, ngươi còn không mau buông ra?".

Trong lúc nói, hắn cũng đã vươn tay ra giữ chặt góc trống còn lại của cái dĩa kéo về phía Lam Hi Thần. Nhưng phải công nhận Bích Điệp kia cũng có lực tay thật, hoặc là do nàng ta dùng phéo thuật nên cái dĩa sau đó cũng nhanh chóng bị kéo ngược qua nàng ta. Bởi vì lực của ba người giằng co, bánh vốn xếp ngay ngắn trên dĩa rớt xuống đất vài cái, mà mỗi một cái rơi xuống, cơn uất ức của Lam Hi Thần càng tăng thêm một bậc.
Ba người ở trong sân giằng co, sừng sộ qua lại liền kéo theo chú ý của một số người.

Lúc Ngụy Vô Tiện ba chân bốn cẳng chạy đến, đứng ở giữa tách Lam Hi Thần và Nhiếp Minh Quyết ra, miệng không ngừng nói "Các ngươi có chuyện gì thì bình tĩnh đã.....từ từ rồi nói....huynh trưởng đừng kéo nữa...... Ối!".

Thình lình, không biết là ai trong ba người trượt tay làm cái dĩa rơi khỏi vòng kéo, Lam Hi Thần mất đà ngã bật về phía sau, đang định huơ tay vịn vào Ngụy Vô Tiện thì lưng và eo bỗng nhiên rơi vào một cánh tay rắn chắc. Đầu óc y quay mòng mòng, hai tay vô thức quàng lên cổ trong khi hai mắt như mất cảm giác, mở lớn hết cỡ nhìn Nhiếp Minh Quyết. Ngụy Vô Tiện cũng bất động không dám hó hé gì.

Gần như thế! Mặt của cả hai tiếp xúc gần quá! Giống hệt như lúc trước còn ở Bích Du cung, Lam Hi Thần lén hôn trộm hắn, chỉ là lúc đó hắn nhắm mắt, và hai người không có đối diện nhau bằng ánh mắt nửa bàng hoàng nửa phức tạp như thế này.
Đến khi có tiếng than đau vang lên, cả hai người mới như trong cơn mê bừng tỉnh lại. Nhiếp Minh Quyết đẩy Lam Hi Thần lại cho Ngụy Vô Tiện, tức tốc đi tới xem xét Bích Điệp. Nàng ta té xuống đất, một bên tay đập vào mảnh vỡ của cái dĩa mà chảy máu đầm đìa. Nhiếp Minh Quyết cầm cổ tay nàng ta lên, thấy là chảy máu nhưng vẫn hốt hoảng hỏi "Ngươi có sao không?".

Ngạnh Chi cũng vội vã tới đỡ nàng ta đứng dậy, hô lớn "Điện hạ! Điện hạ có làm sao không?", sau đó lại quay qua, cất giọng hờn trách "Băng Di tinh quân, chẳng qua chỉ là một dĩa bánh, ngươi có cần nặng tay với điện hạ như thế không?".

Lam Hi Thần cũng không nghĩ đến nguyên nhân sao lại nằm ở mình, mặc kệ Ngụy Vô Tiện giữ chặt mà rảo bước đi tới, hơi cúi xuống muốn lay vai Bích Điệp để hỏi han, không ngờ bị Nhiếp Minh Quyết tát tay ra. Lực không quá mạnh, nhưng đủ để khiến Lam Hi Thần ngã bệt ra đất. Hắn quát "Ngươi còn muốn làm gì nữa?".