Ôn Húc thu liễm tiếu ý, nhìn chằm chằm vào Lam Hi Thần, nói “Vậy sao? Nói đến cùng hiện tại ngươi nghe lời ta là vì tình thế, hoàn toàn không vì sự tự nguyện”. Trong mắt hắn lộ ra những tia ý vị sâu xa “Nhưng dù thế nào đi nữa, từ đây về sau ngươi cũng phải phục thuận ta mà thôi”.
Lam Hi Thần bình lặng, ngẩn đầu nhìn hắn “Thế thì sao chứ? Ta chẳng bao giờ có quyền tự lựa chọn cả. Ta chỉ có thể bất phục, nghe theo sự an bài của vận mệnh”.
Hắn nhìn y bằng ánh mắt vô vị, một lát sau mới nói “Nếu là như thế thì ta đã chẳng cần mất công truy tìm ngươi rồi.” Hơi dừng một chút hắn lại cười, nói tiếp: “Ngươi phải biết, ta yêu cầu phụ thân ta phải buông mạng của ngươi ra chẳng dễ dàng hơn đoạt lấy mạng từ người hắn tâm niệm bao nhiêu đâu”.
Lam Hi Thần cười lạnh “Vậy tức là giá trị của ta tương đương với mạng của người mà Tiên đốc để mắt sao? Phụ tử các ngươi đề cao ta quá rồi!”.
Lam Hi Thần nhìn chằm chằm vào hắn, hai mắt sáng lấp lánh “Còn không phải do ngươi cho người đến gϊếŧ ta?”.
Ôn Húc khẽ bật cười, lại nói “Hi Thần, đầu óc của ngươi sao mà đơn giản đến không tin được như thế? Không phải ta đã nói, nếu ta muốn gϊếŧ ngươi thì đã chẳng cất công truy bắt rồi đem ngươi tới Bắc Cương làm gì? Ngươi giờ đã sắp rời khỏi Trung Nguyên, ta cũng không ngại nói cho ngươi biết một chuyện: phụ thân ta kỳ thực đã nhắm tới Lam gia từ rất lâu. Đơn giản chỉ vì trong tứ gia, Nhiếp, Lam luôn là trực tiếp gián tiếp đối đầu với hắn. Phía Nhiếp thị thì tất nhiên hắn sẽ thẳng tay đàn áp, cái chết của tiền gia chủ và tiền chủ mẫu chính là do hắn ngấm ngầm gây ra. Đây chính là muốn để Nhiếp thị như rắn mất đầu”.
Ôn Húc nhướn mi "Một khi đã ra tay, có vô tội hay không thì cũng đâu đáng để ý! Huống chi một lúc mất đi hai người thân, ngươi nghĩ Nhiếp Minh Quyết sẽ có tâm trạng gì? Tất nhiên là sẽ nổi điên mà tìm đến Ôn thị trả thù. Hắn tính tình nóng nảy hấp tấp, chuyện sát hại kia lại do phụ thân ta ngấm ngầm làm không một ai biết. Nhiếp Minh Quyết nếu mà tìm đến tận cửa, căn bản chỉ là buộc tội vô căn cứ. Hừ! Dù sao thì đó cũng là ý muốn của phụ thân. Ông ta chỉ cần chờ Nhiếp thị nổi loạn, lấy cớ đó đàn áp toàn bộ huyền môn bách gia. Nhiếp thị là mũi sào đầu tiên, tiếp theo.....".
Lam Hi Thần cười mỉa mai “Tiếp theo chẳng phải là Lam thị bọn ta hay sao?".
Lam Hi Thần siết chặt Sóc Nguyệt, nói "Và lỗi của các ngươi lại bắt Lam gia bọn ta chịu. Bây giờ ta bị ép buộc rời khỏi Trung Nguyên. Đệ đệ Vong Cơ cũng không sống tốt ở trong tầm ngắm của Ôn Triều. Phụ thân thì sống chết chưa rõ. Ôn Nhược Hàn thì được như ý nguyện. Quả là mọi sự đều không ai có thể tiếp tục xoay chuyển! Tất thảy đều là nhờ Ôn đại công tử dàn xếp cho đấy!”.
Ôn Húc nói “Ta chỉ muốn mạng của ngươi do chính ta quyết định mà thôi”.
Lam Hi Thần nói “Mạng của ta rất nhỏ. Chẳng đáng để ngươi phí tâm làm vậy đâu”.
Ôn Húc nói “Sao lại tự hạ thấp mình như thế? Ngươi tất nhiên có giá trị của ngươi”.
Lam Hi Thần thở nhẹ một hơi, cố kìm nén cơn tức giận trong lòng “Ta xưa nay vẫn luôn cảm thấy hai chữ giá trị chỉ có thể dùng để nói về hàng hóa thôi, nếu ngươi cho rằng ta là một món hàng đáng để mua, vậy thì ngươi nhầm rồi đấy!”.
Ôn Húc cười nhạt một tiếng, bên khóe miệng để lộ mấy tia bá khí ngạo nghễ vô song “Vậy sao? Nhưng đối với ta mà nói, người có giá trị không chỉ là công cụ để lợi dụng, còn phải giúp ích được trong những việc khác nữa. Tất nhiên, có thể khiến ta yêu thích thì lại càng tốt hơn. Nhưng nếu ngươi có thể thỏa mãn điều kiện cuối cùng, hai điều đầu tiên ta đều có thể bỏ qua không tính tới.” Cặp mắt hắn lúc này đen láy và sâu thẳm, phản chiếu lại khuôn mặt hoang mang của y “Hơn nữa, mục đích ta đưa ngươi đến Bắc Cương, chính là vì điều cuối cùng. Hi Thần, đến bây giờ ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, rằng là từ lâu nay ta......”.
"Lớn mật!".
Vô Đức bỗng nhiên hét lớn cắt ngang câu nói của Ôn Húc. Lam Hi Thần bị làm cho giật mình, túi da hươu trên tay cũng vì thế mà bị đánh rơi xuống đất. Rượu sữa có độc bên trong chảy ra ướt cả một mảng đất. Lam Hi Thần lo lắng không biết kẻ tinh nhạy như Ôn Húc có ngửi ra hay không, nhưng chỉ thấy hắn khẽ hất hàm nhìn Vô Đức. Gã đột nhiên lao vào một bụi cây, túm lấy một thân ảnh ném thành một đoàn lăn ra chỗ ánh lửa, quát "Ngươi là kẻ nào mà dám lén lút rình rập chủ nhân? Tội không thể tha!".
Lam Hi Thần nhìn qua thân ảnh kia, bất giác giật mình đứng bật dậy, kêu lớn "Mạnh công tử!".
Mắt thấy Vô Đức tuốt kiếm ra chuẩn bị đâm xuống lưng Mạnh Dao, Lam Hi Thần phi tới giơ tay chắn trước người hắn, trừng mắt hét "Không được gϊếŧ hắn!".
Ôn Húc nói "Vô Đức, lui ra".
Vô Đức chừng như không cam, nói "Nhưng chủ nhân, tên này lén theo dõi chúng ta, phải gϊếŧ hắn để tránh hắn tiết lộ".
Mạnh Dao níu chặt cánh tay của Lam Hi Thần, kinh hoảng nói "Thư Nhuận huynh!".
Lam Hi Thần cương quyết nhìn Vô Đức "Hắn sẽ không! Hắn là ân nhân của ta, không cho phép các ngươi gϊếŧ hắn!".
Vô Đức nói "Lam đại công tử, cảm phiền tránh ra".
Lam Hi Thần kiên quyết "Không! Trừ phi ta chết!".
Ôn Húc quát "Lui ra ngay cho ta!".
Mắt thấy chủ nhân nổi giận, Vô Đức đành hậm hực tra kiếm vào vỏ lui về sau lưng hắn. Bên này Mạnh Dao vừa thoát khỏi cái chết, kịch liệt lau mồ hôi trán nói "Thư Nhuận huynh, đa tạ".
Lam Hi Thần thở phào một hơi, quay lại trấn an hắn "Mạnh công tử, ngươi có bị thương không?".
Mạnh Dao mặt mày xanh mét, lắc lắc đầu theo quán tính.
Ôn Húc bước tới, từ trên cao âm trầm nhìn xuống, hỏi "Ngươi lén theo dõi chúng ta?".
Mạnh Dao run bắn lên, cúi đầu đáp "Phải".
Lam Hi Thần nhìn Ôn Húc, nói "Ngươi định làm gì?".
Ôn Húc nói "Lẽ ra ta đã để Vô Đức gϊếŧ tên phiền phức này. Nhưng nghĩ lại nếu để ngươi tới Bắc Cương một mình thì sẽ buồn chán chạy loạn, chi bằng cho ngươi đem theo một kẻ đồng hành bầu bạn. Hi Thần, coi như hiện tại ta dùng việc này bù đắp trước một phần cho ngươi vậy".
Vô Ý nói "Nhưng thưa chủ nhân, lỡ chẳng may....".
Ôn Húc cắt ngang "Dù sao hắn trông cũng là kẻ tay trói gà không chặt. Bỏ đi! Hắn cũng không dám làm gì quá phận đâu".
Lúc này trời đã vào canh ba, gió lạnh thổi tới, biến cố đột ngột xảy ra khiến Lam Hi Thần chẳng cách nào có thể buồn ngủ. Ngồi yên trên tảng đá lúc nãy, bên cạnh là Mạnh Dao đang ngồi co ro lại, hỏi qua một lúc mới biết là tối hôm qua khi Lam Hi Thần rời đi, Ôn Húc không có phái người ở lại trông chừng. Sẵn trong lòng bất an, Mạnh Dao liền lén đi theo. Kết quả lần được tới chỗ chiếc thuyền kia, nhưng vì có ba tên thuộc hạ của Ôn Húc đứng bên ngoài canh gác, làm hắn không cách nào tiếp cận chiếc thuyền. Tới nửa đêm trông thấy Ôn Húc bế Lam Hi Thần bất tỉnh từ trên thuyền bước xuống bờ, sau đó leo lên một chiếc xe ngựa đã chuẩn bị sẵn rồi rời đi. Mạnh Dao lo là có việc chẳng lành bèn khó nhọc lần theo dấu vết của xe ngựa kia đi suốt một ngày một đêm. May là có lúc chiếc xe dừng lại ở mấy quán trà bên đường, tiện cho Mạnh Dao nghỉ ngơi, nếu không Mạnh Dao hắn sẽ chết giữa đườngc vì mệt, cuối cùng chính là theo chiếc xe đến chỗ này, cố tình ẩn nấp chờ đợi cơ hội cứu Lam Hi Thần.
Còn y, nghe hắn kể qua một hồi, trong lòng liền sinh ra một tia cảm động không thôi, nói "Mạnh công tử, ngươi cần gì phải đi một đoạn đường dài gian nan như thế để cứu ta?".
Mạnh Dao lúc nãy đã định thần lại, xua tay nói "Thư Nhuận huynh, ta với ngươi tuy quen biết không bao lâu nhưng đã nâng đỡ giúp nhau không ít lần, tự nhiên cũng có cái gọi là thân thuộc. Huống hồ, trước đây ngươi cũng là vì ta mà chịu bức bách phải tấu nhạc kiếm tiền hay sao? Bây giờ ta nhọc công cứu ngươi, coi như chúng ta huề. À mà không phải, ta còn chưa cứu được ngươi, ngược lại phải để ngươi cứu ta. Vẫn là ta nợ Thư Nhuận huynh rồi!".
Lam Hi Thần xúc động "Mạnh công tử sao lại gọi là nợ? Trước đây ngươi cũng đã liều lĩnh cứu ta rồi còn gì? Ngươi không nên đến đây, và lẽ ra giờ này ngươi đã tiếp tục ở lại làm phó sứ của Chu phủ mới đúng?".
Mạnh Dao nghe tới hai từ "Chu phủ", sắc mặt trở nên khó coi, nói "Thư Nhuận huynh, Chu phủ đã không còn nữa rồi".
Lam Hi Thần giật mình "Ngươi nói sao?".
Mạnh Dao len lén liếc nhìn Ôn Húc, chum tay che miệng nói "Thật ra từ sau hôm tên Chu Dương Bá kia làm xằng làm bậy với ngươi, Ôn đại công tử đã cho chặt hết tay chân, móc mắt cắt lưỡi gã rồi lệnh ném ra ngoài bãi tha ma* để gã tự sinh tự diệt. Phần về những người ở Chu phủ, bọn họ đều bị bắt uống một loại thuốc khiến bản thân vừa bị câm vừa bị mù. Phải nói số mạng ta đúng là may mắn nên mới được Ôn đại công tử bỏ qua, có lẽ là vì ta không làm gì nguy hại đến ngươi chăng? Hầy, kể ra thì cũng tội Chu tông chủ, trở về trông thấy con trai và cả nhà bị như thế, đau lòng quá độ mà hóa điên. Chu phủ lừng lẫy ở đất Vân Bình một thời, nay đã giống như một cái nhà ma đầy hỗn loạn".
*bãi tha ma: nghĩa địa.
Lam Hi Thần vừa nghe vừa cảm thấy lạnh cả sống lưng. Ôn Húc, hắn thật sự chỉ có hơn chứ không kém Ôn Nhược Hàn. Thế mà không hiểu sao Ôn Nhược Hàn lại không hài lòng, cho rằng y là mối đe dọa của Ôn Húc?
Trong lúc không ai chú ý, Mạnh Dao đè thấp giọng hỏi "Thư Nhuận huynh, sao.... Ôn đại công tử lại gọi ngươi là Hi Thần? Đó là tên khác của ngươi sao?".
Lam Hi Thần khẽ máy động, biết đã đến nước này thì có giấu thân phận cũng không ích chi, bèn nói "Mạnh công tử, ta xin lỗi vì thời gian qua đã giấu ngươi. Ta xác thực không phải tên là Trần Thư Nhuận".
Mạnh Dao ngạc nhiên "Ngươi nói cái gì?".
Lam Hi Thần thở dài "Thật ra.....ta tên thật là Lam Hi Thần, là người của Cô Tô Lam thị".
Mạnh Dao suýt chút nữa ngã ngửa "Lam......Lam Hi Thần? Ngươi chính là Lam đại công tử, Trạch Vu Quân trong lời đồn?".
Lam Hi Thần nhẹ nhàng gật đầu.
Mạnh Dao tặc lưỡi "Thảo nào ta thấy ngươi không giống người bình thường nhất định là con cháu thế gia. Nhưng vì sao lại giấu đi thân phận?".
Lam Hi Thần ảm đạm nói "Trước đây khi nhà ta bị Ôn thị đến quấy nhiễu, ta được phụ thân bảo toàn chạy trốn. Vì sợ để lộ thân phận sẽ không tốt nên mới giấu diếm. Nhưng bây giờ......chỉ sợ phải làm khó ngươi phải cùng ta bị áp giải đến Bắc Cương, không ngày trở về mảnh đất Trung Nguyên này".
Mạnh Dao hơi trợn mắt, nhưng sau đó liền cười nhẹ, nhìn đóm lửa sắp tàn, nói "Không trở về thì không trở về! Như vậy cũng tốt! Ta hiện tại đã không còn muốn sống trên đại lục này nữa".
Lần này là Lam Hi Thần ngạc nhiên, không hiểu sao Mạnh Dao lại nói câu đó. Nhưng khi y vừa mở miệng muốn hỏi, Ôn Húc đã đi tới, kéo cánh tay Lam Hi Thần đứng lên mặc cho y cố giật ra, âm trầm nói "Hi Thần, lên xe! Chúng ta phải tiếp tục rời đi!". Một tay chỉ kia thì vào Mạnh Dao, nói "Ngươi cũng lên xe luôn đi".
Mạnh Dao rối rít vâng dạ. Bởi vì có thêm Mạnh Dao nên vị trí đánh xe của Vô Tâm được giao lại cho hắn. Vô Ý và Vô Đức cưỡi chung một con ngựa, Vô Tâm thì cưỡi một con đi đầu. Bên trong thùng xe vẫn là Lam Hi Thần và Ôn Húc.
Đoàn người cứ thế tiến đi chẳng quản ngày đêm, Lam Hi Thần được ngồi trong xe nên ánh được nỗi khổ vì nắng gió. Thế nhưng xe ngựa lắc lư không ngừng làm y chẳng lúc nào được yên ổn, thực là vất vả mười phần. Mạnh Dao thì lại càng chẳng cần phải nói. Ôn Húc chỉ lẳng lặng cho xe tiến đi, chẳng hề nói chuyện với y. Thỉnh thoảng cầm lấy chiếc túi da hươu đã có pha thuốc độc bên trong, y rất tần ngần không biết có nên dụ Ôn Húc uống hay không. Nói sao thì nói, hắn cũng có điểm khiến y không nỡ ra tay hạ thủ.
Lần lựa mãi thì hai ngày hai đêm trôi qua, đoàn người rốt cuộc đã dừng lại ở một nơi gọi là Nhạn Minh quan.
Nguyên lai bên ngoài Tu Chân giới có một quốc gia thuộc thế tục, gọi là Khải Côn quốc. Hoàng đế của Khải Côn quốc niên hiệu là Huyền Chính, cũng gọi là Huyền Chính đế. Khải Côn quốc phía Bắc giáp với Bắc Cương, nghe nói vì thường xuyên xảy ra tranh chấp nên Huyền Chính đế cho lập một trạm giám sát rất quy mô gọi là Nhạn Minh quan, được xem là biên ải nòng cốt của Trung Nguyên. Ra khỏi Nhạn Minh Quan ba trăm dặm chính là một vùng sa mạc, thêm một trăm dặm nữa chính là đích đến Bắc Cương.
Vô Đức kéo ngựa đi chậm lại, từ bên ngoài cách một vách màn ở cửa sổ mà hỏi có nên đi tiếp hay là nghỉ ngơi, Ôn Húc nói đi tiếp, đợi ra khỏi Nhạn Minh quan thì sẽ ghé chân vào quán trọ nào đó ven đường, còn không thì sẽ ngự kiếm một đường tới Bắc Cương. Dù gì trừ Mạnh Dao ra, ai cũng là người tu tiên, không lo đường xá gian nan như người thường.
Tai nghe có mấy tiếng nói chuyện, đại để là kiểm tra thông lệnh gì đó. Lam Hi Thần thầm đoán kia chắc chắn người đang hỏi là quân của triều đình, thầm nghĩ nếu mà tìm cách đưa cho họ thông tin, may ra có thể đưa về Vân Thâm Bất Tri Xứ một chút tin tức.
Y khẽ nâng tay ngón tay định luồng qua lớp màn cửa sổ, cố tình muốn thả rơi một tấm phù triện thì cổ tay bất chợt bị nắm lại, quay qua mới nhìn thấy Mạnh Dao đã bị kéo vào trong xe từ lúc nào, cổ của hắn đang bị một lưỡi kiếm kề sát.
Lam Hi Thần kinh hoảng, Ôn Húc thì vẫn điềm nhiên nói "Hi Thần, ngươi tốt nhất nên ngồi im lặng ngay ngắn. Còn cử động nữa, ta không đảm bảo được đầu của tên Mạnh Dao này còn nguyên vẹn đâu".
Rốt cuộc Lam Hi Thần chỉ đành ôm một bụng căm phẫn thu tay về. Trong lòng thầm mắng Ôn Húc này đến cùng là cái tên ác quỷ phương nào đầu thai, vì cái gì mà hắn luôn nhìn thấu từng nước đi của mình vậy chứ?
Đợi sau khi ra khỏi Nhạn Minh quan, đoàn người đi tới tận đêm mới dừng lại tại một quán trọ nhỏ ven đường.
Lúc Ôn Húc bước xuống xe, có một con quạ đen bay tới bị thùng xe bị Vô Ý túm lấy, trên chân con quạ có một bức thư được cuộn nhỏ. Gã tháo ra, đem tới kính cẩn đưa cho Ôn Húc. Không biết nội dung trong thư viết gì, chỉ thấy hai mày của Ôn Húc càng lúc càng nhíu chặt, sau cùng là vò nát bức thư kia.
Hắn đột nhiên chộp lấy cánh tay của Lam Hi Thần siết chặt, nửa ra lệnh nửa như mong muốn "Đêm nay ở lại nghỉ ngơi. Qua ngày mai ngươi nhất định phải tới Bắc Cương thật mau, không được tự tiện bỏ trốn, có hiểu không?".
Lam Hi Thần trợn mắt, chẳng hiểu ý hắn đang muốn nói cái gì. Bây giờ linh lực của y chỉ mới khôi phục được ba phần, sợ là đấu với nhóm Vô Đức còn bị thua, huống chi hiện tại còn có Mạnh Dao đi bên cạnh. Không cần hắn phải nhắc nhở, chính y cũng khó mà trốn chạy được.
Ôn Húc nói xong thì buông tay ra, nhìn Lam Hi Thần rất lâu rồi quay qua phân phó đám Vô Đức một số chuyện. Té ra là hắn bị Ôn Nhược Hàn triệu tập về Kỳ Sơn gấp, còn nguyên nhân sâu xa thì không rõ. Đâu đó xong xuôi, Ôn Húc một đường ngự kiếm bay đi mất.
Quán trọ này rất nhỏ, dù là có một lầu nhưng không phải dạng quán trọ xa hoa bởi nơi này là bên ngoài biên ải, chỉ để cho những thương nhân hay đến Bắc Cương mua bán hàng hóa hoặc sứ quan hai vùng qua lại dừng chân nghỉ tạm.
Hôm quán trọ chỉ có hai ba người khách mới từ Bắc Cương mua hàng trở về, Vô Đức chỉ thuê đúng một gian phòng trên lầu cho Lam Hi Thần, còn Mạnh Dao thì bị bắt phải ngủ trong thùng xe ngựa. Lam Hi Thần phải phân bua mãi, bọn chúng mới miễn cưỡng thuê thêm một gian phòng nữa cho Mạnh Dao. Nguyên nhân không phải vì tiếc tiền, mà là vì để tránh y và Mạnh Dao hai người to nhỏ rù rì bỏ trốn. Một người thì dễ kiểm soát, hai người nhất định sẽ bị đánh lạc hướng.