Ma Đạo Tình Kiếp (P1)

Chương 38: Bôn ba (nhị)




Đợi khi trời đã muốn xế chiều, chiếc thuyền mới cập vào một bến nước nhỏ, lên bờ thì chỉ thấy phía trước đường đi đều là quanh co uốn khúc dẫn lối vào một thị trấn nhỏ.

Nhà của Đường lão nằm ở ngoại thành Vân Bình gọi là trấn Vân Châu, đó là một gian nhà đơn sơ nhưng không quá thiếu thốn, rất phù hợp với bối cảnh của tiểu trấn đìu hiu ít người như Vân Châu, bởi hầu hết dân cư đều tập trung ở thành Vân Mộng trù phú, từ Vân Mộng trở ra thì chỉ toàn là nhà dân nghèo thưa thớt.

Bà vợ của Đường lão ở nhà đã nấu sẵn cơm chiều, ngỡ là hai cha con họ sẽ về nhà như thường ngày, thế mà hôm nay lại còn dẫn về một thiếu niên khiến bà ta rất đỗi kinh ngạc. Lam Hi Thần chỉ đành ái ngại xin tá túc một đêm, lại còn nói thêm sáng mai sẽ đi Vân Mộng tìm việc ở đó. Đường lão tuy ban đầu muốn giữ y ở lại vì nghĩ y đơn chiếc một mình thì biết xoay sở thế nào, nhưng Lam Hi Thần cứ từ chối mãi, cuối cùng bọn họ cũng đành thôi.


Buổi tối nằm ngả lưng trên chiếc giường làm bằng thân tre, y thầm liên kết những gì mà mình nhớ được kể từ lần đầu tiên theo thúc phụ đến Liên Hoa Ổ dự Thanh Đàm Hội. Nếu nhớ không lầm, từ trấn Vân Châu này mà muốn đến Vân Mộng thì phải đi thuyền qua một cái hồ, sau đó lại qua một cái thành nhỏ tên là Vân Bình rồi mới tới tiên phủ của thành Vân Mộng, Liên Hoa Ổ Giang thị.

Lam Hi Thần trong đầu tính toán xem ngày mai phải tìm thuyền đi như thế nào mà không để ý cơn buồn ngủ đến sớm hơn bình thường. Thế là y ngủ một mạch cho tới tận khuya. Nửa đêm canh hai, khi tiếng gió bên ngoài thổi xào xạt một cách kỳ lạ, Lam Hi Thần giật mình thức giấc. Linh cảm mách bảo có điều gì đó không bình thường, y chậm rãi bước xuống giường.

Rón rén đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài và một vật ánh bạc nhanh như một mũi tên từ bên ngoài khe cửa sổ bay vào, Lam Hi Thần may mà nhanh nhẹn né đi, nếu không sẽ bị cái thứ kia đâm mù mắt. Vật kia bay "vèo" một tiếng cắm sâu vào vách tường, ngay sau đó cửa sổ bị bật tung, một thân ảnh hắc y phi thẳng vào, cong khéo môi cười lạnh, nói "Chạy đâu cho thoát?" rồi không đợi Lam Hi Thần kịp phát giác, hắn liên tục phóng từ trong miệng hàng loạt phi đao.


Lam Hi Thần cố gắng xoay sở trong không gian chật hẹp để tránh né, rủi thay có một chiếc phi đao sượt qua vai y, đột sắc bén của nó vô tình mà hữu ý cắt qua chỗ vết thương chỉ vừa mới bôi thuốc cách đây vài giờ. Lam Hi Thần bị đau bất chợt liền ôm lấy bả vai đã tuôn đầy máu, cảm thấy mạch máu như lộn hết cả lên, cuối cùng phun ra một ngụm tinh huyết trên nền đất.

Phi đao có độc!

Từ một số kiến thức về y thuật mà Lam Hi Thần biết được từ biểu huynh của mình, có một loại độc mang tên Nghịch Tán Huyết, đây là một loại độc nhẹ, không chết người, chỉ khiến máu huyết trong cơ thể một người đột ngột cuộn trào rối loạn. Độc này dù nhẹ và có thuốc giải nhưng lại có độ bền bỉ cao nhất trong các loại độc. Thậm chí dù đã uống được dược liệu kịp thời, nhưng dư âm của nó có thể kéo dài tận hai tháng mới dứt hẳn, huống chi hiện tại Lam Hi Thần làm gì có dược trong người, chỉ sợ qua ba cnh giờ mà không phục dược, toàn bộ linh lực của y sẽ mất sạch, ngay cả kim đan cũng sẽ bị chất độc bao phủ rồi nghiền nát.


Hắc y nhân kia khi thấy Lam Hi Thần ngã ngồi xuống đất cũng thôi không phóng phi đao nữa, chỉ nhếch môi cười, nói "Ta đã bảo rồi, ngươi chạy không thoát khỏi tay ta?".

Lam Hi Thần ngước lên, lạnh lùng nhấn mạnh "Ngươi muốn truy cùng gϊếŧ tận ta đến thế sao, Ôn Ức Lai?".

Ôn Ức Lai cười khanh khách, nói "Không phải ta, mà là tiên đốc muốn vậy. Ngày nào chưa thấy xác của ngươi, ngày đó hắn vẫn còn phải bận lòng lo lắng cho Ôn đại công tử, như thế thì làm sao yên tâm để thống trị huyền môn đây?".

"Trần công tử, có chuyện gì thế?".

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gọi của Đường Văn Túc, có lẽ là hắn nằm ở bên ngoài nghe được tiếng phi đao đâm vào vách tường nên sinh nghi liền vào thăm hỏi. Chiếc mành treo ở cửa phòng rất nhanh được vén lên. Lam Hi Thần hốt hoảng muốn kêu hắn đừng bước vào, thế nhưng đã quá muộn, khi thân mình Đường Văn Túc vừa hiện ra trong ánh nến lập lòe thì cũng là lúc hắn bị phi đao của Ôn Ức Lai đâm thủng mạch cổ mà ngã xuống chết tươi không kịp la hét. Đường lão và vợ không biết từ bao giờ đã thức mà chạy đến, trợn mắt nhìn con trai nằm trên đất, ngay sau đó cũng bị tiếu lý tàng đao kia gϊếŧ chết.
Lam Hi Thần trân mắt nhìn ba thi thể vô cớ mất mạng, lại nhìn tới Ôn Ức Lai từ trong tay áo lấy ra một sợi dây xích bề ngang nhỏ bằng một lóng tay đi tới, trong lòng y liền dậy lên căm phẫn, nói "Rốt cuộc thì ta là mối đe dọa gì với Ôn Húc mà lại khiến Ôn Nhược Hàn phải ra tay tàn nhẫn như vậy?".

Ôn Ức Lai nhướn mày "Ngươi sẽ biết ngay khi diện kiến tiên đốc. Tất nhiên, nếu lúc đó ngươi vẫn còn sống".

Câu nói kết thúc cũng là lúc sợi dây kia siết chặt cổ của Lam Hi Thần. Do bị chất độc khống chế, Lam Hi Thần không cách nào phản kháng được. Sợi dây kia càng lúc càng siết chặt, hơi thở của y cũng bắt đâu trở nên đứt quãng. Phía trên đầu chính là giọng nói đầy thích thú của kẻ sát sinh vẫn vang lên đều đặn như muốn khắc sâu vào chút tiềm thức cuối cùng của Lam Hi Thần, nói rằng "Tiên đốc rất nhân từ mới cho ngươi chết được toàn thây. Cốt là để Ôn đại công tử tận mắt nhìn thấy cái xác này của ngươi mà trở nên nguội lạnh, có như vậy hắn mới là một lưỡi kiếm sắc bén hoàn hảo. À, Lam đại công tử không cần sợ, đợi khi ngươi xuống dưới Âm phủ rồi, phụ thân ngươi và hảo bằng hữu kia sẽ nhanh chóng tới bầu bạn với ngươi".
Nghe nhắc đến phụ thân mình, Lam Hi Thần không thể nào nhịn được, với chút sức lực nhỏ nhoi được dẫn dắt bởi oán hận, y đưa tay bấu chặt vào cổ tay đang siết lấy dây thừng của Ôn Ức Lai, tựa như muốn bấu thủng lớp da thịt khô cứng kia cho thỏa cơn hận. Vậy mà rốt cuộc chỉ là kiến so với voi.

Chỉ còn một chút nữa Lam Hi Thần nghĩ mình sẽ đánh mất hơi tàn thì một thanh trường kiếm từ bên ngoài phóng tới, Ôn Ức Lai vì né tránh mà buông lỏng lực, lại có một nhóm nhiều thân ảnh bay vào, một trong số đó tung cước đá vào vai Ôn Ức Lai khiến hắn ngã lăn ra. Gã vội ôm vai đứng dậy, nghiến răng nói "Lại bọn phá đám các ngươi".

Vô Đức khoanh tay cười "Vậy thì sao? Thế mà vẫn không nhanh bằng ngươi ấy chứ?".

Vô Tình thấy Lam Hi Thần không chút khí lực ngã ngồi trên đất, bên khóe miệng hãy còn ướt máu liền ngồi xổm xuống bắt mạch. Đột nhiên Vô Tình trừng mắt, quát "Ôn Ức Lai, ngươi dám?".
Ôn Ức Lai bỉu môi "Sao lại không? Đó là mệnh lệnh của tiên đốc".

Vô Tình mím môi, kêu Vô Tâm lấy ra một lọ thuốc rồi nhét một viên vào miệng của Lam Hi Thần. Trong vô thức, Lam Hi Thần không chút phản kháng mà nuốt xuống, sau đó rất nhanh mới dần dần hoàn tỉnh.

Vô Ý nói "Ôn Ức Lai, thôi cái kiểu mở miệng khép miệng đều là "mệnh lệnh của tiên đốc" đi, lỗ tai của ta đã muốn mọc kén luôn rồi. Nếu ngươi là vì lệnh của tiên đốc mà làm hại đến người này, vậy thì thật tiếc, ngươi cũng nên chuẩn bị mạng để bồi Ôn đại công tử là vừa".

Ôn Ức Lai khinh xuy cười "Nhiều lời".

Kế đó là những thanh âm va chạm giữa phi đao và kiếm. Cả hai bên đều là cao thủ, khi ra chiêu sát thương vô cùng lớn, dù là Ôn Ức Lai lấy một đấu ba thì thế trận vẫn rất cân bằng.

Đấu được một lúc, mắt thấy Vô Tình cũng muốn ra chiến, Vô Tâm vội nói "Đại ca, ngươi mau đưa hắn rời khỏi đây trước, ở đây đã có bọn ta lo".
Vô Tình có vẻ chần chừ, lại hỏi "Ngươi chắc chứ?".

Vô Ý nói "Đại ca cứ yên tâm, mau đi đi".

Ôn Ức Lai nói "Muốn trốn? Lần này sẽ không như lần trước đâu".

Vô Đức nói "Còn phải xem ngươi cầm cự được bao lâu?".

Vô Tâm nói "Đại ca, nhanh lên".

Vô Tình rốt cuộc vẫn dứt khoác túm cánh tay Lam Hi Thần kéo lên, nửa đỡ nửa lôi y đi giữa màn đêm tối. Lam Hi Thần muốn cự tuyệt lại cự tuyệt không nổi. Phía sau lưng vẫn là tiếng vũ khí đối đầu, tiếng đánh đấm kêu "thùm thụp" nghe thật chát tai. Còn phía trước chính là một màn đen mù mịt. Mãi cho đến khi nhìn thấy đèn lồng rọi sáng xuống mấy con thuyền, lúc này thần trí đã hồi phục được bảy tám phần, y mới nhận thức kia là một bên cảng khá lớn. Hiện tại mới là canh bốn nhưng bến cảng này vẫn còn rất nhộn nhịp như khi mới vào đêm.
Vô Tình ngó quanh rồi kéo Lam Hi Thần đi tới chỗ một ông lão đang ngồi uống trà, nói "Lão kia, thuyền này có phải đi Vân Bình không?".

Người kia tuổi tác hẳn là cỡ Đường lão, chỉ là hai mắt có vẻ mờ nên không nhìn rõ một trong hai người tới mặc gia văn Ôn thị, cho nên không chút sợ hãi, nói "Phải, khách nhân muốn thuê thuyền sao? Năm bạc hai người, thế nào?".

Vô Tình không nói không rằng ném vào người lão ấy một nén bạc, lạnh lùng nói "Nhanh lên, bọn ta phải tới thành Vân Bình trước trời sáng".

Lão kia thấy nén bạc lớn, có chút thật tình nói "Khách nhân, bạc này.... ngươi đưa dư rồi, ta không đủ trả số còn thừa".

Vô Tình gắt "Không đủ thì mặc xác ngươi, ta lại mở miệng đòi sao? Lắm mồm! Nhanh, kéo thuyền lại đây".

Lão nhân kia khi không gặp trúng người khách giàu mà khó tính, tuy rằng có điểm buồn bực nhưng vì món hời quá lớn, lão đành cất lại bình trà uống dỡ, chong đèn đi kéo một chiếc thuyền cập sát vào bờ.
Vô Tình quay qua túm lấy Lam Hi Thần đang muốn lẳng lặng chạy đi, dí mũi một thanh đoản kiếm vào sau gáy của y, lạnh lùng nói "Lam đại công tử, ngươi tốt nhất hãy bỏ ngay cái ý định chạy trốn kia đi. Nếu ngươi còn muốn sống để gặp lại người nhà thì hãy im lặng đi theo ta. Đợi vài ngày nữa khi Ôn đại công tử tới Vân Bình, ngươi sẽ được an toàn".

Lam Hi Thần nghi hoặc "Hắn lại còn cất công đuổi theo ta tới tận đây?".

Vô Tình thêu mi "Không hẳn".

Lam Hi Thần còn muốn hỏi nữa liền bị gã cắt ngang "Hỏi nhiều vô ích, những gì ngươi cần làm là nghe theo sự sắp xếp của ta".

Lam Hi Thần chỉ có thể nén hận bị uy hiếp bước lên thuyền. Bọn họ một đường xuôi dòng cho đến khi sắc trời tờ mờ sáng thì thuyền cập vào một cảng lớn có lát đá xanh, bước lên bờ thứ đầu tiên đập vào mắt chính là một cổng thành khá đồ sộ, trên cổng có bức hoành đề ba chữ "Vân Bình thành".
Chỉ cần qua được cái thành này rồi qua thêm một con sông nữa thì nhất định sẽ tới Liên Hoa Ổ, nhưng mà......

"Lam đại công tử, như ta đã nói: đừng cố mà tìm cách bỏ trốn".

Lam Hi Thần mím chặt môi, để mặc Vô Tình khống chế đi vào trong thành, sau đó mới biết nguyên nhân Ôn Húc vài ngày nữa sẽ đến vốn không chỉ là bắt y, mà còn là vì Ôn Nhược Hàn muốn thôn tính toàn vùng Vân Mộng, trong đó bước đệm đầu tiên là Vân Bình. Nơi này được xem là tấm lá chắn hoàn hảo của Vân Mộng. Một khi tấm lá chắn này trở nên vô tác dụng, những thứ phía sau nó sẽ trở nên vô cùng dễ dàng mà điều khiển trong tay.

Nếu như phía Giang thị còn không sớm hay tin để phòng bị, lo là tình cảnh sẽ giống như Vân Thâm Bất Tri Xứ vừa rồi. Nhưng hiện tại Lam Hi Thần muốn cứu mình còn khó, truyền tin cho Giang thị sẽ còn khó hơn nữa.
Phải làm sao bây giờ?

Vô Tình không quá chú tâm Lam Hi Thần nghĩ ngợi cái gì, gã chỉ cần giữ chân Lam Hi Thần theo sát mới là nhiệm vụ. Vì để tránh bị nghi ngờ, Vô Tình ném cho y một chiếc áo choàng bảo khoát lên người mà che đi vết máu nơi vai, sau đó hai người vào trong một quán trà bên đường. Vô Tình kêu một bình rượu, lại kêu thêm một ấm trà nhưng Lam Hi Thần chẳng còn tâm tình nào để uống. Vết thương trên vẫn còn đang chảy máu, mà lúc này y liền phát giác sao đầu của mình lại đau nhức vô cùng, cả người cũng rất mệt mỏi chỉ muốn nằm xuống ngủ một giấc.

Hai người ngồi đến khoảng 1 canh giờ nữa sẽ đến Ngọ thì trời đột nhiên mây đen mù mịt, lác đác vài hạt mưa, thế rồi một trận mưa ào ào trút xuống. Người người tấp nập mua bán trên đường lo tìm chỗ trú mưa. Vô Tình liền kéo Lam Hi Thần đến một góc trong quán trà, sau đó huýt sáo, có một con quạ đen bay vọt lên trời. Chỉ chừng nửa canh giờ sau, nhóm ba người Vô Ý, Vô Tâm và Vô Đức đã xuất hiện, nói rằng Ôn Ức Lai đã rút lui, gã nhất định đã đuổi theo tới đây, lại còn bàn với nhau trước khi Ôn Húc đến, bọn hắn phải đưa Lam Hi Thần đến Liên Hoa Ổ trước, coi như "mượn" tạm địa điểm trú ngụ. Tất nhiên, Lam Hi Thần bằng mọi cách sẽ không để chuyện đó xảy ra. Cho dù không vì bản thân y thì cũng là vì tính mạng của biết bao người đang sống ở Liên Hoa Ổ.
Nhân lúc đám họ Vô kia rù rì tính toán mất cảnh giác, Lam Hi Thần bất chấp tác phong chạy thật nhanh ra ngoài, hòa vào dòng người còn đang hối hả tìm chỗ tránh mưa.

Khi ấy người ngoài đường hãy còn rất đông, những chiếc ô xen kẽ nhau tạo nên một lớp màn chắn thân ảnh của y. Dù vậy, với sự nhạy bén thì Vô Ý rất nhanh phát giác. Bọn chúng liền hô hào mấy chữ "Đứng lại!", "Không được chạy!".

Một màn ngươi đuổi ta chạy diễn ra trong khung cảnh vốn đã náo loạn trên phố.

Lam Hi Thần chạy không lâu liền phát giác mình dần dần đuối sức, phía trước hình như là ngõ cụt, đằng sau vẫn là tiếng của bọn chúng đã đến rất gần. Túng thế, Lam Hi Thần đành rẽ đại vào một cái miếu hoang. Thật bất ngờ, trong cái miếu nhỏ ấy lại có một thiếu niên, bên cạnh lại chất bảy cái rương lớn không biết chứa gì bên trong. Thiếu niên trong thấy y chạy vào liền trợn mắt kinh ngạc. Lam Hi Thần cũng chẳng có thời giờ giải thích, chắp hay tay trước ngực rồi lại giơ ngón trỏ lên miệng, ra dấu xin hắn giữ yên lặng. Người kia mới đầu còn ngơ ngác nhưng mắt thấy một nhóm người hướng cửa miếu mà đến liền lờ mờ đoán ra sự việc, liền mở một chiếc rương lấy hết vải vóc trong đó ra, kế đó bảo Lam Hi Thần nằm vào trong. Tuy nói là cái rương kia lớ nhưng lại đủ cho một đứa bé chín mười tuổi nằm thẳng. Có điều may mắn Lam Hi Thần gầy guộc, chỉ cần nằm gập sang một bên nên không khó để lánh thân.
Thiếu niên kia đợi y nằm xuống liền nhanh chóng phủ lớp mấy tấm vải lên, nhưng do có thêm thân người chen vào mà cái rương kia không đủ chỗ chứa. Nằm trong bóng tối, Lam Hi Thần nghe tiếng thiếu niên kia nói "Nhớ phải nằm im đấy!". Sau đó thì "cạch" một tiếng, rồi lại tiếng thứ hai, kế đó là tiếng đếm "Một, hai, ba, bốn.....".

Không lâu liền có tiếng bước chân vội vã chạy vào, Lam Hi Thần nghe tiếng thiếu niên kia nói "Các ngươi à ai? Cầm gươm....Không lẽ là ăn cướp?".

Tiếng tuốt kiếm vang lên, kế đó là tiếng của Vô Đức "Im cái miệng của ngươi đi! Bọn ta giống ăn cướp lắm sao?".

Thiếu niên kia nói "Vậy thì các ngươi là ai?"

Vô Tâm nói "Bớt hỏi nhảm. Tiểu tử, ngươi có thấy một kẻ mặc lam y chạy vào đây hay không?".

Lam Hi Thần nín thở, lại nghe thiếu niên kia nói "Lam y? Có sao? Nhưng mà từ khi ta ở trong miếu trú mưa đến giờ, ta chẳng thấy người nào mặc áo lam chạy vào cả".
Vô Đức càu nhàu "Quái lạ! Rõ ràng ta trông thấy hắn chạy vào đây cơ mà!".

Phù!

Lan Hi Thần khẽ thở phào một hơi.

Chợt có tiếng "cộc cộc" vang lên, Vô Tình cất giọng "Thế sao? Có lẽ bọn ta hoa mắt. À, trong rương này là gì đây?".

Thiếu niên kia nói "Đừng đừng đừng, đại hiệp ngươi gõ nhẹ thôi. Trong này toàn là mấy loại vải vóc quý báu không đó!".

Vô Đức nói "Ngươi là thương nhân sao?".

Thiếu niên kia nói "Không phải, chủ của ta là thương nhân. Hôm nay lão ấy bận việc nên kêu ta đi buôn hàng thay. Trên đường gặp phải trời mưa lớn, lại sợ nếu để mấy cái rương ở ngoài kia mà bị nước mưa thấm vào thì không hay, cho nên ta liền chuyển vào trong này. Còn các vị đây là trên đường đi cũng muốn trú mưa sao?".

Vô Tình không hề trả lời câu hỏi của thiếu niên, chỉ nói một câu không liên quan "Xem ra chủ nhân của ngươi cũng thuộc hạng thương nhân giàu có. Mấy cái rương này cũng không nhỏ, có thể chứa được cả người nằm ở trong luôn ấy chứ".
Tim Lam Hi Thần giật thót một cái, lại nghe thiếu niên kia cười trừ "Đại hiệp này thật biết nói đùa, cái rương này chứa vải còn sợ không đủ, đâu ra chứa người? Mà có chứa thì cùng lắm chỉ chứa được một đứa bé chín mười tuổi, có người lớn nào lại nằm vừa trong đây chứ?".

Vô Tình nói "Thế sao? Vậy thì bọn ta cũng muốn xem bên trong rương nhỏ đến cỡ nào".

Dứt lời liền nghe thấy những tiếng bật nắp kêu cộp cộp. Thiếu niên kia hồ hởi nói "Này này này.....Các ngươi muốn chen chỗ ta trú mưa thì cũng thôi đi, nhưng làm ơn đừng có làm hư mấy cái rương này. Nếu mà chúng có nửa mảnh bị hư hại thì ta nhất định sẽ mất trắng một năm tiền lương".

Vô Ý hừ một tiếng, sau đó nghe như có tiếng mở rương rồi đóng mạnh lại, gã nói "Như thế này mà cũng được xem là quý?".
Tiếng mở rương vẫn vang lên, cho đến khi chiếc rương mà Lam Hi Thần nằm bên trong có dấu hiệu bị cạy mở, Lam Hi Thần cắn chặt ngón tay, nín thở nằm im không dám nhúc nhích. Khi nắp rương hé được nửa tấc, ánh sáng từ ngoài xuyên qua lớp vải được xếp chồng che phủ trên người Lam Hi Thần khiến y càng thêm sợ hãi. Tình trạng kéo dài không lâu, Vô Tình đột nhiên nói "Cũng phải, cái rương nhỏ như thế này, người lớn nào có thể nằm vừa?".

Sau đó nắp rương đóng lại, Lam Hi Thần trán đổ một tầng mồ hôi lạnh, tim vẫn còn đập mạnh liên hồi.

Thiếu niên nói "Ta đã bảo rồi mà các ngươi không tin! Xem kìa, mấy cái rương bị bị các ngươi bới móc, vải cũng lộn xộn hết rồi. Phen này làm sao ta ăn nói với ông chủ của mình đây?".

Vô Tình nói "Được rồi, nếu đã là không thấy, chúng ta liền nhanh chóng đi nơi khác tìm, đừng để mất thời gian".
Sau đó thì không nghe thấy âm thanh gì nữa. Mãi một lúc mới nghe thấy thiếu niên kia cất tiếng gọi "Công tử đừng lo, bọn họ đều đi cả rồi".

Trời vẫn cứ mưa phùn gió chướng không ngừng. Đầu óc đột nhiên choáng váng, Lam Hi Thần liền trở nên mơ mơ hồ hồ, theo vô thức nằm xụi lơ trong cái rương chật hẹp trước khi kịp thấy rõ thiếu niên kia mở nắp rương. Mặc kệ! Y chỉ muốn lúc này được ngủ một giấc. Thế là y ngủ thật. Ngủ rất ngon, rất say nồng, vì mệt mỏi, vì đau đớn. Thậm chí ngay cả khi bên tai văng vẳng mấy tiếng kêu, cả người bị ai đó lay động, y cũng không tài nào mở mắt nổi.

Lam Hi Thần mơ mơ màng màng nhìn thấy hình ảnh Lam Vong Cơ hai tay bưng một cái chén tỏa khói nghi ngút, chén nhỏ có hương thơm của trà Long Tĩnh, hương cay nồng của gừng. Lam Vong Cơ lộ ra nụ cười hiếm thấy, nói "Huynh trưởng, uống trà đi". Sau đó y nhìn thấy thúc phụ đứng bên giường, phụ thân Thanh Hành Quân ngồi bên cạnh sờ tay lên trán y như ngày còn bé, nhu hòa nói "A Hoán, ngươi lại mắc bệnh nữa rồi".
Nhưng sau đó là hình ảnh một Ôn Húc với vẻ mặt hung bạo cầm kiếm đi tới, một nhát đâm xuyên qua ngực Thanh Hành Quân. Kiếm từ ngực rút ra làm máu bắn đầy mặt Lam Hi Thần, y còn chưa kịp phản ứng thì ông ngã xuống, hai mắt trợn ngược nhìn Lam Hi Thần. Tiếp theo đó hắn dùng kiếm chém đứt đầu Lam Khải Nhân, máu lại tuôn ra xối xả. Lam Vong Cơ rút kiếm muốn đâm lại bị hắn bắt lấy, dùng kiếm đâm thủng cổ họng. Lam Vong Cơ không kịp kháng cự, tức khắc ngã xuống đất nằm phủ lên xác của Thanh Hành Quân. Lam Hi Thần chỉ kịp hét lên một tiếng thì phát hiện mình đã bị Ôn Húc kéo đi, miệng hắn lầu bầu mấy câu vô nghĩa như "Không nên chọc giận thái dương", "Mặt trời sẽ đốt cháy mọi thứ"....

Lam Hi Thần cố thoát khỏi hắn, một mặt chới với đưa tay muốn bắt lấy tay phụ thân, thúc phụ và Vong Cơ, nhưng cảm giác như rơi vào khoảng không, hình ảnh ba người thân cứ mờ dần rồi tan biến khiến y sợ hãi. Y giật mình choàng tỉnh, tay chân quơ quào trong vô thức. Hành động đột ngột này khiến người ngồi bên giường cũng không kịp phản ứng, rầm một cái ngã nhào xuống đất.
Lam Hi Thần thở hổn hển, mồ hôi thấm ướt lưng, lấy tay đỡ cái đầu đau như búa bổ.

Hóa ra là một cơn ác mộng!

Người bị ngã lồm cồm đứng dậy, ngạc nhiên hỏi "Vị công tử này, ngươi gặp ác mộng sao?".

Do dư âm của giấc mơ lúc nãy, đập vào mắt Lam Hi Thần lúc này người thiếu niên kia lại biến thành Ôn Húc, y sợ hãi cầm chặt góc chăn, run rẩy lui vào tận góc giường, kịch liệt lắc đầu nói "Đừng đến gần ta!".

Người kia thấy Lam Hi Thần sợ hãi như vậy liền lui lại hai bước, nhỏ giọng nói "Công tử đừng sợ, ta không làm hại ngươi đâu".

Tiếng

nói nhẹ nhàng nho nhã khiến Lam Hi Thần trấn tĩnh lại, y đưa mắt nhìn kỹ người vừa cất tiếng nói. Đó là một thiếu niên thấp gầy, trạc tuổi Lam Vong Cơ nhưng khuôn mặt vô cùng thanh tú dạn dĩ, tuy mặc trên người một lớp quần áo thô sơ mà lại khiến người ta cảm thấy thật có cốt cách, nếu được mặc bộ quần áo hoa lệ sẽ trở thành một công tử thế gia xuất chúng.
Lam Hi Thần thở nhẹ một tiếng, nói "Ngươi là ai ?".

Người kia mỉm cười nói "Ta tên là Mạnh Dao".

Thiếu niên kia thấy Lam Hi Thần trên mặt đầy vẻ mệt mỏi liền lo lắng đi đến, quan sát một chút rồi đưa tay muốn chạm vào trán của y. Lam Hi Thần theo phản xạ đẩy tay hắn ra, làm cho hắn có điểm kinh ngạc nhưng rất nhanh bình tĩnh, nói "Xin lỗi, ta thấy ngươi hình như đã muốn phát sốt nên mới muốn xem thử thôi".

Lam Hi Thần chợt nhớ bản thân đã tháo mạt ngạch xuống rồi, nên có điểm ái ngại, nói "Không có gì cả, người xin lỗi là ta mới đúng. Ta vẫn chưa đa tạ công tử đã cứu mạng ta lúc nãy".

Mạnh Dao cười tươi, xua tay nói "Không có gì đâu, ngươi muốn cảm tạ thì phải cảm tạ ông trời có mắt để cho đám người kia không có lật tung cái rương ngươi đang nằm, chứ nói thật lúc đó ta cũng sợ đến mức không biết ngăn cản ra sao".