Ma Đạo Tình Kiếp (P1)

Chương 190: Trăm mối (lục)




Lam Hi Thần không biết Nhiếp Minh Quyết định đi đâu, chỉ thấy hắn bước ra cửa quân doanh vỗ tay một tiếng, Thủy Kỳ Lân từ dưới đáy biển trồi lên, khuỵu xuống hai chân trước như đang bái lạy. Nhiếp Minh Quyết sau khi leo lên lưng nó, một chân vắt ngang, một chân buông thỏng như tượng mấy vị Bồ Tát ngồi trên tọa kỵ, chỉ buông một câu "Ngự kiếm! Đi nhanh lên!" rồi thúc Thủy Kỳ Lân đạp sóng biển lướt mất.

Lam Hi Thần vội vã ngự Băng Di đuổi theo sau. Trên đường đi, y thỉnh thoảng len lén nhìn hắn, cảm thấy có chút khó hiểu. Rõ ràng nói hắn ăn bánh xong tâm trạng đều rất tốt, nhưng sao lại tỏ thái độ không khác gì lúc buộc tội mình mấy hôm trước?

Đắn đo một lúc, Lam Hi Thần không kìm được nỗi lòng, dè dặt gọi "Đế quân.....".

Nhiếp Minh Quyết không hề lên tiếng, tầm mắt vẫn kiên định nhìn về phía trước đại dương mênh mông.


Lam Hi Thần sốt ruột gọi lại lần nữa "Đế quân!".

Nhiếp Minh Quyết không quay lại nhìn, chỉ dửng dưng nói "Chuyên chú theo kịp, nếu không thì dành cả đời để mò đường trở về đi". Nói xong liền vỗ đầu Thủy Kỳ Lân một cái. Con vật tung sóng biển như ngựa tung vó câu, tốc độ trong chớp mắt vụt lên đến chóng mặt.

Lam Hi Thần có điểm buồn bực, hối hả đuổi theo, sẵn giọng hỏi "Đế quân....sao đế quân vẫn chưa hết giận?..... Rõ ràng tiểu tiên.... Ngô.....". Băng Di không biết có vấn đề gì, đương vận phép thì tắt hẳn trở lại thanh kiếm bình thường, chịu không được sức người đứng bên trên, Lam Hi Thần cũng vì thế mà chưa nói được hết câu quan trọng đã té nhào xuống biển. Sóng biển lớn chưa từng thấy, vồ ầm ầm tới như nhưng con rắn lớn cuộn chặt, dù biết bơi cũng không địch lại sức sóng. Thần khí liên kết với linh lực. Thần khí mất phép thì linh lực cũng biến mất. Lam Hi Thần không sao vận kiếm bay lên được, chới với gọi theo bóng Nhiếp Minh Quyết đã mờ ở phía xa "Đế quân... đế quân.....đế.....Minh Quyết..... Ngưʍ.....". Con sóng lớn đổ ập từ phía sau tới, như cái miệng lớn nuốt chửng thân mình Lam Hi Thần chìm xuống. Giữa lúc y tưởng mình vô cớ mất mạng, có một bàn tay túm lấy mình kéo lên, kế đó lồng ngực rơi xuống chạm vào một mớ lông mịn, còn có một bàn tay vận lực giáng xuống hai nhịp sau lưng.


"Khụ... khụ....".

Ho sặc sụa vì lực kia vỗ xuống lưng, nước biển theo đó mà bị phun ra ngoài, Lam Hi Thần cuối cùng cũng mở được mắt, phát hiện mình đang nằm vắt ngang trên lưng Thủy Kỳ Lân.

"Rốt cuộc là chuyện gì?".

Lam Hi Thần chống tay gượng ngồi dậy, nhìn Nhiếp Minh Quyết đang vô cùng nghi hoặc đứng trên mặt biển như Thủy Kỳ Lân, hắn hơi nhíu mày "Tại sao đang yên đang lành lại rớt xuống biển?".

Trong lòng vì phát hiện hắn quay lại cứu mình mà nổi lên một mảng ấm áp, ấm đến mức gió lạnh giữa biển cũng không thổi tới được. Y hít một hơi thật sâu, thở hổn hển, đáp "Tiểu tiên thật không biết! Băng Di đột nhiên mất phép lực. Tiểu tiên triệu hồi thế nào cũng không được. Nó vẫn còn đang ở dưới biển".

Nhiếp Minh Quyết nhắm mắt, lâm râm niệm chú, dùng ngón trỏ và ngón giữa bắt ấn, vung một cái, một đường màu lam sắc từ dưới biển bay lên, sau đó chậm rãi bay vào tay hắn. Nhiếp Minh Quyết vuốt ngón tay trên lưỡi kiếm, quan sát một chút rồi hỏi "Ngươi ở giai đoạn cuối sửa chữa Băng Di như thế nào?".


Lam Hi Thần chớp mắt, cố gắng nhớ lại "Chính là theo như lời đế quân dặn: ngâm trong nước băng trước, sau đó phơi trong ánh nắng của bình minh....".

Nhiếp Minh Quyết gắt "Con thỏ ngốc nhà ngươi! Là phơi nắng bình minh trước rồi mới ngâm nước băng sau. Có bao nhiêu đó mà cũng không nhớ. Nếu ban nãy bản quân không có linh cảm quay lại, ngươi hẳn là xuống đánh cờ với Long vương rồi đấy phỏng?".

Lam Hi Thần tròn mắt, chưng hửng nhìn hắn, tưởng mình nghe lầm. Có phải vừa rồi hắn gọi y biệt hiệu lúc nhỏ? Phải không? Y nôn nóng hỏi "Đế quân.... đế quân......vừa gọi tiểu tiên cái gì?".

Nhiếp Minh Quyết tằng hắng một tiếng, vẻ mặt tỏ ra giận dữ, ném kém lên người Lam Hi Thần, cằn nhằn "Còn tưởng mang theo để phụ trợ, kết quả lại thêm một gánh nặng".

Lam Hi Thần thấy hắn vẫn bình thản nên nghĩ mình mong quá hóa mờ đi nghe lầm, vô cùng ủy khuất, cúi gằm mặt ôm lấy Băng Di, lí nhí đáp "Tiểu tiên biết lỗi, xin đế quân bớt giận". Đang tính xuống lưng Thủy Kỳ Lân, định hỏi hắn địa phương rồi dùng truyền tống phù tới đó thì đột nhiên nghe hắn nói "Chờ đã".
Y kinh ngạc ngẩn lên, hắn chìa tay ra "Đưa Băng Di đây, bản quân cảm thấy có gì đó không đúng". Lam Hi Thần liền đưa kiếm cho hắn, hắn lại tỉ mỉ quan sát một lúc, mi mắt nảy lên, lẩm nhẩm "Quả nhiên!".

Lam Hi Thần lo lắng "Đế quân, có vấn đề gì sao?".

Nhiếp Minh Quyết đăm đăm nhìn y "Ngươi bình thường có phải đều mang theo Băng Di bên người?".

Lam Hi Thần lắc đầu "Không có, trừ phi luyện kiếm, nếu không tiểu tiên đều để nó ở trong lều của mình. Ở đó toàn là thần tiên, cho nên tiểu tiên không lo có kẻ lấy cắp".

Sắc mặt Nhiếp Minh Quyết tối lại "Cho nên ngươi mới thành ra thế này đây". Thấy y ngơ ngác không hiểu, hắn hừ một tiếng, trầm giọng "Không có kẻ lấy cắp, nhưng lại có kẻ lén hạ phù chú lên Băng Di". Hắn chậm rãi vuốt lên lưỡi kiếm một cái, một luồng thần lực theo ngón tay nhập vào lưỡi kiếm "Chú này vô hình vô trung, vô cảm vô lực, nếu thần lực không cao thâm từ bậc Thái Ất tiên trở lên sẽ không phát hiện ra. Chẳng trách ngươi không phát giác được. Vừa nãy bản quân còn đa nghi, nếu là chỉ vì sửa chữa kiếm không đúng cách, cùng lắm thì thanh kiếm khi xuất chiêu chỉ bị hư hại, hoàn toàn không ảnh hưởng tới thần chủ. Nhưng đột nhiên mất tác dụng còn kéo theo thần chủ bị ảnh hưởng, rốt cuộc nguyên nhân chỉ có thể là có kẻ giở trò lên phép lực của nó".
Lam Hi Thần run rẩy nhìn Băng Di, đến cùng không hiểu nổi là ai làm, làm vì mục đích gì? Rõ ràng y đâu có gây thù chuốc oán với ai? Tại sao lại muốn hại y?

Nhiếp Minh Quyết thở mạnh một hơi, cắt ngang suy nghĩ của Lam Hi Thần "Nếu dễ dàng hạ phù chú lên kiếm, vậy thì người chắc chắn đang lẩn trốn trong quân doanh. Chuyện này tạm thời chỉ có bản quân và ngươi biết, đợi trở về bản quân sẽ truy xét sau". Hắn đưa Băng Di cho y "Phù chú khoan hãy phá bỏ, kẻo bứt dây động rừng. Ngươi cũng không cần phải lo, vừa nãy bản quân đã nhập vào đó một tầng pháp lực, có thể ngăn cách kẻ kia điều khiển Băng Di từ xa, ngươi trước mắt vẫn là bình an vô sự, chỉ là một thời gian không nên dùng kiếm".

Lam Hi Thần thở phào một hơi, cố nén dư vị ngọt ngào hạnh phúc trong lòng, bình đạm hướng hắn nói "Đa tạ đế quân lo lắng".
Nhiếp Minh Quyết tỏ vẻ không quan tâm, phất tay áo, nói "Đi nhanh lên, từ đây tới Hoa Quả Sơn vẫn còn xa".

Không kịp ngạc nhiên nơi đến là Hoa Quả Sơn, cũng không kịp nói hắn cứ việc ngồi lên Thủy Kỳ Lân, còn mình dùng truyền tống phù tới vẫn được là đã bị con vật xanh xanh tung sóng biển chạy vù đi, Nhiếp Minh Quyết một thân lướt gió ở đằng trước, trong suốt thời gian đó mọi thứ đều yên tĩnh, chỉ có tiếng sóng biển vỗ ầm ầm dưới chân, lờ mờ còn có tiếng tim đập.

Ước chừng một nén nhang, trước mắt bọn họ hiện ra một hòn đảo lớn đứng sừng sững giữa trời, được bao phủ bởi đồi cây gò đất, khi đặt chân lên đảo, có một tảng đá lớn bề cao mười sáu thước năm tấc, chu vi hai thước, trên mặt viết bốn chữ lớn: Hoa Quả Sơn.

Gần tảng đá đó là một bầy hơn hai mươi con khỉ, chúng quấn trên người những chiếc áo bện bằng lá cây xanh, một vài con khỉ còn đội vòng hoa trên đầu, cả bọn tụ tập cùng nhau ăn quả rừng, ngoại trừ lông lá thì hành động chia quả, cười đùa, ăn mặt đều vô cùng giống người. Bọn chúng đang hò hét chí chóe, đột nhiên trông thấy tiếng gầm gừ, sau đó là một con vật xanh biên biếc, còn có hai người lạ mặt đặt chân lên đảo, một trong hai người còn tỏ ra luồng tiên khí vô cùng mãnh liệt khiến cả đám hoảng loạn, nháo nhào bỏ chạy hết. Chuyện là đã hơn một nghìn năm kể từ khi Đại vương nhà chúng náo loạn Thiên Đình, cùng Thần tiên ở trên trời đánh một trận máu lửa thì nỗi khiếp sợ bị bắn chết, bị đốt thành tro bụi, bị lột da, bị hành hạ đủ đường đã in sâu vào tâm trí, truyền miệng từ đời này sang đời khác của đám khỉ núi Hoa Quả. Cho nên dù có Đại vương bên cạnh nhưng vừa nhác thấy bóng dáng con người, lại còn mang theo tiên khí, bọn chúng đều theo bản năng tìm chỗ lẩn tránh.
Nhiếp Minh Quyết chắp tay sau lưng, tầm mắt ngó quanh một lượt, nói "Không cần phải sợ! Bản quân là người quen của Đại vương nhà các ngươi, dĩ nhiên sẽ không làm hại các ngươi".

Bọn khỉ trong mấy tán cây đưa mắt nhìn nhau, khẽ kêu chí chóe mấy tiếng. Cuối cùng, một con khỉ già cỗi rụt rè bước tới, bái Nhiếp Minh Quyết một bái, kinh cẩn hỏi "Tiên nhân thực sự là người quen của Đại vương chúng tôi?".

Nhiếp Minh Quyết gật đầu "Ngươi đi vào, giúp bản quân thông báo Đại vương các ngươi một tiếng. Nói là có Chính Chương Thánh đế tới gặp".

Khỉ già đó lại kính cẩn bái một bái rồi rời đi, không lâu sau, đi cùng nó tới là một thân Kim Giáp Gấm Bào, vừa thấy Nhiếp Minh Quyết đã hớn hở cười "Ôi quý hóa quá! Chính Chương Thánh đế có việc gì, sao không cho người tới mời, lại phải đích thân đến đây tìm gặp lão Tôn cho cực?".
Nhiếp Minh Quyết cười, đáp lễ hắn "Đại thánh không cần câu nệ tiểu tiết với bản quân. Huống chi ngày trước chúng ta còn chung một thầy? Hôm nay có việc mật thiết mới phải đến đây làm phiền, hy vọng Đại thánh thông cảm".

Tôn Ngộ Không cười khanh khách "Không sao! Không sao! Đế quân đã đến nhờ, lão Tôn còn quản gì không giúp? Nếu là việc mật thiết, mời đế quân vào trong Thủy Liêm động ngồi, trước để lão Tôn sai đám hầu tử đem nước suối cùng trái cây tươi đến mời, sau đó sẽ bàn việc chính".

Nhiếp Minh Quyết quay qua nói với Lam Hi Thần "Ngươi ở đây tìm mộ chỗ mát rồi coi chừng Thủy Kỳ Lân, không cần theo bản quân vào trong".

Lam Hi Thần lúc này đã xuống đất, hướng Tôn Ngộ Không xá một cái lễ rồi nhẹ giọng đáp "Tiểu tiên đã hiểu".

Nhiếp Minh Quyết sau đó mang phong thái uy vũ ban đầu, theo Tôn Ngộ Không bước xuyên vào trong một khe nước gần đó. Thủy Kỳ Lân thì chán chường nằm im hóng nắng dưới một tán cây, hai mắt nó lim dim như sắp ngủ. Lam Hi Thần thấy thế cũng xem mình nhàn tản không có việc làm, âu sầu lướt qua hàng cây chết khô, bắt đầu kiếm chuyện gϊếŧ thời gian.
Xung quanh khu vực này vốn chẳng có gì ngoài cây với cỏ, mà điều thú vị là trên cây còn có không ít khỉ đang len lén nhìn, bị bắt gặp liền rụt đầu rụt cổ nấp đi, sau đó lại len lén nhìn tiếp làm cho Lam Hi Thần buồn cười khúc khích. Vì là lần đầu trông thấy những con những cháu của vị thần trên Hoa Quả sơn nên Lam Hi Thần vô cùng hứng thú, đôi ba lần muốn chạy tới gọi, muốn vươn tay ra sờ chúng, song thấy chúng còn sợ hãi nên đều kiềm chế lại. Đứng một hồi liền cảm thấy toàn thân bị nắng đốt đến nóng nực, thế là Lam Hi Thần tùy ý tìm một bãi cỏ sạch nằm xuống.

Bên tai truyền đến tiếng bước chân, lúc tiếng lúc lùi, như là tò mò, như là sợ sệt. Lam Hi Thần cũng không vội mở mắt ra. Đang oi bức bỗng đâu chuyển mát mẻ, trên nền đất hằn rõ bóng râm một thân ảnh, Lam Hi Thần quay sang ngước lên nhìn nhân vật mới đến.
Có mắt, có mũi, có miệng, có lông vàng óng ánh, chỉ là mọi thứ đều nhỏ nhắn.

Khỉ con có lông trên đầu cột thành một chỏm như đứa trẻ lên ba, thân quấn bởi một bộ quần áo bện từ lá cây, người cao chừng một đứa bé năm tuổi, khuôn mặt bầu bĩnh hồng hào đang đứng cầm một lá sen to đùng che nắng cho y. Lam Hi Thần mới đầu còn ngần ngại, sau đó theo bản năng không kiềm được mà đưa tay lên bẹo lấy hai gò má mịn màng phúng phính, miệng nhoẻn cười. Cái mặt nhỏ đỏ lên nhưng không hề tránh né, rất tự nhiên hỏi y đến từ nơi nào, còn nói núi Hoa Quả có rất nhiều cảnh đẹp, sau đó mạnh dạn kéo tay y chạy khắp chốn. Không biết nó tên gì, nhưng bởi vì khuôn măt nó quá đáng yêu, Lam Hi Thần liền gọi nó bằng biệt danh "Má phúng phính".

Má phúng phính này là con khỉ nhỏ nhất đàn, sinh ra vào mùa hạ nên có bộ lông vàng óng như nắng hạ chiều, lại thông minh hiếu động cho nên rất được Tôn Ngộ Không yêu quý, bình thường luôn cho đi theo bên cạnh. Nếu nói má phúng phính thông thuộc địa hình vì nó sinh ra ở đây thì cũng không hẳn, mà đúng hơn toàn bộ đều là Tôn Ngộ Không dạy cho nó.
Hoa Quả sơn này vốn cách biệt với các hòn đảo khác, không gian đơn sơ, loài vật từ sau trận đại náo năm xưa của Tôn Ngộ Không cũng chẳng còn nhiều, nhưng đều là các loài thú hiền lành. Lam Hi Thần do đó đi đến đâu cũng đều có cảm giác thân thiện. Má phúng phính dẫn y đến một con suối nhỏ. Cạnh suối là một con khỉ lông trắng, già gấp hai lần con khỉ lúc mới đến nhưng lại mang nét thông thái như các lão tiên sinh, nó ngồi khoanh chân dưới gốc cây kể chuyện cho đám khỉ con bu quanh, má phúng phính bảo y đó là bạch hầu gia gia, người thầy của Hoa Quả sơn, là cận thần thân tín nhất của Đại vương nhà nó. Nếu Đại vương năm đó không xuống Địa phủ xóa sổ sinh tử, thì bạch hầu gia gia có lẽ đã chết từ khi Đại vương bị đè năm đầu tiên dưới Ngũ Hành Sơn, và núi Hoa Quả sẽ mất đi một lão hầu tôn kính từng lưu giữ biết bao huyền thoại của ngọn núi này. Trước khi Tôn Ngộ Không ra đời, bạch hầu đó đã phò tá qua không biết bao nhiêu đời hầu vương. Bị thu hút bởi câu chuyện huyền thoại cùng chất giọng trầm bổng êm tai hiếm gặp, Lam Hi Thần bắt chước má phúng phính, khoanh chân ngồi xuống nghe bạch hầu kể chuyện về một vị Tề Thiên Đại Thánh đã từng ra đời như thế nào, lớn lên như thế nào, tìm đường học đạo rồi thành danh ra sau.
Bạch hầu kể xong, bọn khỉ con đua nhau vỗ tay đôm đốp. Lam Hi Thần cũng phỏng theo mà làm, động tác còn có phần hăng hái hơn. Lúc này tầm mắt bạch hầu dời đến y, má phúng phính liền giới thiệu, bạch hầu nghe xong miệng nở ra một nụ cười phúc hậu. Bạch hầu sau đó đứng lên, chống gậy đi vòng qua gốc cây, chốc lát quay ra với một thanh tre nhỏ chừng ba phân có đục lỗ. Bạch hầu lấy tay nhúng vào một cái tô đất treo than cây, rồi vẽ một hình khỉ đơn giản lên nó, đoạn luồn dây qua lỗ rồi đeo miếng tre vào cổ Lam Hi Thần. Y nhìn quanh, thấy trên cổ má phúng phính và những con khỉ khác đều có mảnh tre tương tự, cảm thấy vô cùng thích thú nên vui vẻ chấp nhận. Sau mới biết đó là tập tục có từ lâu đời của bọn chúng. Mỗi khi có một vị khách tới địa phận của bọn chúng, chỉ cần được lòng cả đàn thì sẽ được tặng một chiếc vòng cổ làm quà. Mặc dù đơn giản, nhưng có ý nghĩa tinh thần rất sâu sắc.
Lam Hi Thần cười, kính cẩn đáp lễ bạch hầu. Nó nhìn y, tấm tắc “Người khắp bốn phương, ta theo Đại vương vào Nhân gian mở rộng tầm mắt nhìn cũng đã nhiều, nhưng lần đầu tiên mới thấy một tuyệt đại giai nhân mỹ mạo thiện lành như vậy”. Bạch hầu chậm rãi ngồi xuống, cười để lộ ra hàm răng trắng ngà “Chắc chắn là người có mệnh như Phượng Hoàng bay chín tầng mây, quý khí vĩnh niên khó thể ai bì”.