Bọn họ thế là tiếp bước nhau vào trong chiếc lều quân vụ lớn nhất quân doanh. Ở đó, ngoại trừ Tống Lam và Giang Trừng thì Đông Phương Trường Nguyệt, Dương Tiễn, Lý Thiên Vương, ba vị Ma Quân còn lại đều đã ngồi chờ sẵn. Chỉ còn thiếu mỗi Kim Lăng, chắc vẫn còn đang say sưa luyện kiếm bên ngoài, chưa kịp hay tin đến.
Nhìn thấy Đông Phương Trường Nhật bước vào, Đông Phương Trường Nguyệt giật mình, ngỡ ngàng đứng dậy "Vương.... vương huynh? Sao ngươi lại đến đây? Không phải nói chuyện bên ngoài đều giao hết cho ta rồi ư?".
Đông Phương Trường Nhật chỉ đối những người kia nhìn một cái đáp lễ, sau đó thong thả ngồi xuống ghế, ngữ khí trầm trầm "Bản quân là quân chủ Đông Phương Ma tộc, dĩ nhiên không thể hoàn toàn bắt muội muội gánh hết sự vụ. A Nguyệt, ngươi ra ngoài đã lâu, đến lúc nên trở về rồi". Không cho nàng mở miệng, hắn đã nói tiếp, ánh mắt lạnh như băng liếc xéo qua, dường như cố tình chạm tới Tống Lam "Ngươi dù sao cũng là trưởng công chúa duy nhất của Ma tộc, ra ngoài lâu tiếp xúc với nhiều người liền không tốt. Bản quân nghe nói thời gian gần đây ngươi gặp phải một thành phần rắc rối nào đó, khiến cho ngươi dường như quên mất đặc thù riêng của thân phận, hửm?".
Đông Phương Trường Nguyệt nét mặt cứng lại, rất nhanh liền cười nhạt "Vương huynh, thật ra cũng không đến mức đó đâu. Ta chỉ là cảm thấy lần đầu đi Nhân giới, nên trải nghiệm thật nhiều. Vả lại A Vi nàng còn không có vấn đề thì ta cũng không sao, ta còn nghĩ dạy dỗ nàng một chút.....".
Đông Phương Trường Nhật cầm ly trà được dâng lên, nảy nảy cái nắp, giọng không đổi sắc "Thế thì không cần! Phách Xương công chúa tự có Bắc Đường Ma quân quản. Nàng ta không giống ngươi, ngươi cũng không thể làm mình giống nàng ta".
Mắt thấy Đông Phương Trường Nguyệt chuẩn bị phản bác, hắn đã trừng mắt chặn lại "Đây là lệnh! Nghị sự hôm nay xong, ngươi liền nhận lệnh trở về Đông Phương thủ phủ đi".
Đông Phương Trường Nguyệt buồn bực liếc hắn một cái, lạnh lùng nói "Việc của bản công chúa, không phiền Nhị Lang thần phải quản".
Dương Tiễn thấy nàng ta không cho mình mặt mũi, cũng không thể hiện tức giận mà chỉ cười nhạt im lặng.
Nhiếp Minh Quyết đợi bọn họ từ ngữ khí đến ánh mắt đều tĩnh lặng hết, mới ngồi trên cao nhìn xuống Tống Lam, hỏi "Các ngươi đi thăm dò phá kết giới, tình hình ra sao rồi?".
Tống Lam đứng dậy, lấy trong tay áo ra một mảnh vụn màu vàng đưa cho Nhiếp Minh Quyết, Giang Trừng trong lúc đó thay hắn giải thích "Hồi đế quân, đây là mảnh vụn rơi ra từ một góc tầng đầu tiên của kết giới".
Giang Trừng gật đầu, nói tiếp "Theo như lời của đế quân phân phó, trong lúc Nhị Lang chân quân chỉ huy thiên tướng đánh nhử đám quỷ quân, chúng ta âm thầm tiến sát vào kết giới kia, Toàn Phong tinh quân chính mình muốn mở đầu phá trận. Thế nhưng hắn dùng Toàn Phong thần kiếm chém nửa canh giờ, cũng vẽ đủ loại trận pháp mà kết giới kia chỉ có dấu hiệu rạn nứt, tiểu tiên cùng Hoài....Mộc Phù tinh quân và Giáng Vân tinh quân ở phía sau hiệp trợ, Toàn Phong kiếm có thêm chút thần lực nhưng chỉ đâm thủng được một góc, làm rơi ra mảnh đồ vật đó trên tay của đế quân. Chúng tiểu tiên còn muốn quan sát kết cấu rồi dùng tứ kiếm đồng phá trận, nhưng bên ngoài lúc đó.....". Hắn lấp lửng nửa chừng, ánh mắt lấm lét liếc qua chỗ Dương Tiễn.
Ngụy Vô Tiện lo lắng "Lúc đó thế nào? Chẳng lẽ có gì bất trắc? Ngươi mau nói đi!".
Nam Cung Nguyên Khang cũng hỏi vào "Ngươi không nói thì chúng ta biết làm sao giải quyết".
Đông Phương Trường Nhật gõ gõ ngón tay lên thành ghế, ung dung nói "Lo ngại cái gì chứ? Nếu sai sót không nằm ở các ngươi thì cứ việc nói, hay là muốn làm người có nhân cách cao thượng, thay người khác nhận lỗi?".
Giang Trừng còn đang định nói thì Dương Tiễn đã lên tiếng trước "Lúc đó toán quân bên ngoài do mạt tướng và Lý Thiên vương chỉ huy chịu tổn thất, khó lòng giúp bốn người họ cầm chân, cho nên mới vội vã rút về", lại đứng lên hướng Nhiếp Minh Quyết cung tay "Tình hình lúc đó quân ta bất lợi, mạt tướng không còn cách nào khác phải cho rút quân để bảo toàn lực lượng, nhưng cũng đã làm lỡ nhiệm vụ của bốn vị tinh quân, xin đế quân thứ tội".
Đông Phương Trường Nhật khẽ "ồ" một tiếng rồi nói "Thế là do Nhị Lang chân quân đây không am tường cách xoay chuyển tình thế rồi, ngược lại còn liên lụy người khác thi hành nhiệm vụ, khéo lại còn để cho bọn Quỷ tướng bên kia lầm tưởng phía này yếu kém, chỉ sợ đang cười bò ra đất mà khinh thường. Chậc chậc, như thế có phần không hay! A Nguyệt, lẽ ra ngươi nên đi theo trợ giúp cho bọn họ, còn phải "góp ý" cho bọn họ đánh trận được thắng, như vậy Ma tộc mới không bị mang tiếng chung".
Dương Tiễn bản tính cũng không hòa thuận với ai, bị khích bác như vậy liền có chút tức giận nhìn sang Đông Phương Trường Nhật "Mạt tướng có nói: tình hình lúc đó bất lợi cho quân ta, nào có phải thấy địch mạnh đã chạy trốn mà sợ bị chê cười? Hơn nữa, không hẳn là quân ta hoàn toàn tổn thất, trước đó còn đánh cho nhóm quân kia của Quỷ tộc thương vong không kém. Nếu không phải đến hồi chín mùi, ả Quỷ hậu kia lật ngược kết giới, đem Kim Bát Vu úp ngược lại để thu quân ta vào trong thì mạt tướng sẽ không vì an nguy của binh tướng cùng thế cục lâu dài mà rút về".
Nhiếp Hoài Tang hồi tưởng "Thảo nảo trong lúc Toàn Phong tinh quân lần cuối xuống tay, tầng kết giới ấy như bị hoán đổi với những tầng khác, gặp phải tầng yếu nhất hoặc là hợp nhất nên mới dễ dàng bị Toàn Phong kiếm xuyên thủng".
Nam Cung Nguyên Khang hỏi "Thế chẳng lẽ mỗi tầng kết giới đều có đặc tính riêng tương đương với bảy thần khí?".
Ngụy Vô Tiện xua tay "Không thể nào! Đó là pháp bảo Phật môn, làm sao lại ẩn chứa bảy cung bát quái như Huyền môn được?".
Đông Phương Trường Nhật bỗng nhiên lắc lắc đầu, làm ra vẻ tấm tắc "Quỷ hậu này đã dám trộm pháp bảo của Phật môn làm trận pháp, xem ra lá gan cũng đủ lớn rồi đấy! Cơ mà, bản quân còn nghĩ ả thông minh quá sẽ bị thông minh hại. Nhưng hình như hiện tại đi ngoài dự đoán, sai lầm thế mà cũng xảy ra, có lẽ đế quân nên tính toán lại rồi". Nhiếp Minh Quyết nhìn qua hắn, định mở miệng thì hắn đã hơi nhếch lên khóe môi, con ngươi cũng thu hẹp, nói tiếp "Nếu là bản quân, sớm không cần dùng tới binh tướng giao tranh làm gì. Chỉ cần một tiếng, nếu ả đó không quy phục thì đem cái xác vô dụng mà ả sống chết muốn đòi về ra lăng trì thị chúng Quỷ tộc, để cho bọn quỷ nhân thấy uy mà sợ, muốn sống an liền gây sức ép làm kẻ bên trên phải đầu hàng".
Ý tứ trong lời của Đông Phương Trường Nhật, ai lại nghe không ra? Tuy rằng Lam Hi Thần đồng dạng cùng Nhiếp Hoài Tang bắt đầu thấy không thiện cảm thái độ kiêu ngạo của hắn trước mặt Nhiếp Minh Quyết, nhưng y lại nhịn không được mà sợ hãi. Cách mà hắn vừa nói, nếu làm thật thì phần thắng chắc chắn là mười, nhưng thủ đoạn lại quá lãnh khốc. Đông Phương Ma Quân trong lời đồn quả không sai! Máu lạnh tàn nhẫn, sát phạt quyết đoán, trong mắt sinh linh Lục giới là một kẻ không hề có trái tim, đắc tội khẳng định không có con đường sống. Lam Hi Thần âm thầm đổ mồ hôi lạnh, cầu trời khẩn Phật cho ban nãy mình vô tình té xuống người hắn, làm cản trở bước chân của hắn mà không có bị hắn để bụng ghi thù.
Nhiếp Minh Quyết cười nhạt "Cách này của Ma quân nghe qua rất hay, chỉ là làm như vậy thì về lâu dài sẽ khiến bọn chúng không phục, cho rằng những nhân vật lớn trên vòm trời của chúng cốt chỉ toàn là phường tàn nhẫn vô đạo, rồi lại xuất hiện thêm một cái khác nổi dậy mà thôi, mà vấn đề hiện tại nằm ở chỗ pháp bảo Phật môn giúp bọn chúng lập kết giới, dễ thủ khó công".
Đông Phương Trường Nhật thái độ bất cần quan tâm "Chẳng phải đế quân ngươi có Tạo Hóa Ngọc Điệp lẫn Diệt Thế Hắc Liên, hai vật đó còn không thu phục nổi một cái bát vàng?".
Nhiếp Minh Quyết niết mảnh vụn trên tay "Không phải là không được, nhưng Phật môn và Huyền môn khác nhau, pháp bảo hai đạo thần lực cũng khác. Nếu tùy tiện đem bọn chúng đối đầu, há chẳng phải khiến Thiên Địa đại loạn? Nhất là Kim Bát Vu có tổn hại nào thì sẽ khiến người ngoài nghĩ: Huyền môn thật là không nể mặt Phật môn. Đông Phương Ma quân có hơi vội vàng rồi, đây là cách ngươi bao lâu nay đánh trận sao?".
Đông Phương Trường Nhật hừ một tiếng, đuôi mắt liếc người đứng giữa gian, cười lạnh "Cũng không hẳn! Bản quân thích sự việc nhanh gọn lẹ, nhưng còn tùy vào trường hợp và cách chọn kẻ dưới trướng thi hành nữa".
Tống Lam quỳ xuống, ra dấu "Đều là lỗi của tiểu tiên đã làm lỡ cơ sự, xin đế quân trách phạt".
Đông Phương Trường Nguyệt thấy vậy liền lên tiếng "Đế quân, thần nữ nghĩ không phải là lỗi của hắn. Lúc đó phía bên ngoài, binh tướng đều đã chịu thương vong rất lớn, bọn họ bắt buộc phải rút quân về. Không có ai cầm chân đánh lạc hướng, nếu bốn vị tinh quân tiếp tục ở lại, chỉ e sẽ bứt dây động rừng, mà bọn họ cũng gặp phải tình huống xấu".
Nhiếp Hoài Tang đứng dậy, bước ra, nói "Lời của trưởng công chúa không sai, hoặc nếu đế quân trách phạt, tiểu tiên xin gánh cùng Toàn Phong tinh quân vì đã không làm tròn nhiệm vụ".
Giang Trừng và Lam Vong Cơ cũng bước ra "Tiểu tiên cũng thỉnh tội".
Đông Phương Trường Nhật một tay chống cạnh ghế, bật cười một tiếng, niết cánh môi mỏng, ánh mắt bảy phần châm chọc nhìn qua phía đối diện "Nói ra luận tội cũng thật đau đầu! Không biết đế quân sẽ trách chư vị tinh quân thực lực không đủ, hay trách quân tướng nào đó ngay cả làm nhiệm vụ nhẹ nhàng nhất là đánh lạc hướng cũng làm không xong?".
Lý Thiên vương đập bàn "Đông Phương Ma quân nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ Ma quân xem việc phá kết giới không xong là lỗi ở quân tướng của Thần tộc? Nếu Ma quân cảm thấy việc cầm chân đơn giản, sao từ đầu không chiếu lệnh cho trưởng công chúa, để nàng dẫn dắt Ma tướng ra đánh? Cũng không biết mấy ngày quan phía Thần tộc chúng ta chịu thương vong nhiều đến mức nào rồi. Đổi lại là Ma tộc, ngươi có chấp nhận chúng ta xem thường không?".
Đông Phương Trường Nhật nhướn mày, khóe môi giương xếch lên cao "Bản quân có nói đang xem thường Thần tộc các ngươi sao? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, việc đề xướng ban đầu dẫn quân chinh chiến với Chính Chương Thánh đế đây là phía các ngươi đề ra, bản quân nào dám để Ma tộc chen vào để mang tiếng tranh công trạng? Cho nên bây giờ có ra sao thì cũng là vấn đề nằm ở Thần tộc. Thắng thì được tán dương, bại thì phải chịu chỉ trích. Bản quân có ý tốt, không định nói ra làm bẽ mặt các ngươi, vậy thì tại sao Lý Thiên vương phải nổi nóng để bóc trần sự thật như vậy? Cái này, nếu có người xem thường các ngươi thì không thể trách bản quân được đâu!".
Lam Hi Thần đến đây phát hiện, Đông Phương Trường Nhật không chỉ có bản lĩnh bên ngoài mà ngay cả lời nói bên trong cũng khiến người ta khó mà chống đỡ lực sát thương, dường như xem mọi sự đều đặt hết dưới con mắt ngạo nghễ. Hắn thật sự là một cái đầu lạnh không thể không dè chừng của Nhiếp Minh Quyết.
Lý Thiên vương giận tím mặt, nắm tay co lại thành quyền, toan bước lên định đôi co thêm vài câu thì đã bị Dương Tiễn bắt lấy cánh tay kéo đứng lại, bản thân Dương Tiễn tiến lên, hơi khom người, nói "Việc đã thành thế này, nếu luận ra thì là lỗi ở mạt tướng không giỏi nhìn xa trông rộng, mạt tướng chấp nhận đế quân khiển trách, nhưng hy vọng đế quân rộng lượng không trách lây sang các huynh đệ binh tướng của Thần tộc vô dụng, bọn họ đã bị thương nặng, gần đây lại ra trận liên miên, để bọn họ có thể đánh lâu dài thì cần phải giữ vững tinh thần mới được".
Lam Hi Thần khẽ cảm thán "Nhị Lang chân quân này thật là một nguyên soái tốt! Cũng khó trách lần nào có trận đánh, Thần tộc đều để hắn ra cầm quân".
Nam Cung Nguyên Khang nâng tay, dùng ngón trỏ vuốt vuốt sống mũi, đè thấp giọng "Ta ngược lại thì thấy hắn không tốt lành gì, biết lấy công trạng hy sinh của quân tướng ra để phủ lên thiếu sót của bản thân, dù sao kia cũng là chỗ tướng của Ngọc đế.....Khá lắm! Bảo sao Trường Nguyệt tỷ không vừa mắt hắn?".
Lam Hi Thần tò mò "Là chỗ tướng của Ngọc đế thì sao?".
Nam Cung Nguyên Khang nghiêng đầu giải thích "Năm xưa mẫu thân hắn cũng là em gái của Ngọc đế, Tam Thánh Mẫu phá luật chịu tội, hắn vì cứu mẹ mà không ngại đối đầu với cậu ruột, lại bị cậu mình thẳng tay dùng binh tướng đàn áp. Cho nên hiện tại, lấy lại tay sai của cậu mình làm lá chắn, nếu có gì cũng là Ngọc đế chịu thiệt trước tiên, phải nói là tính toán kỹ lưỡng nha! Ngọc đế sẽ nghĩ gì khi có chất tử như vậy nhỉ?".