"Trạch Vu Quân xin đừng để bụng, Mộc Ngư hắn là tùy tiện nói mấy câu thôi, hoàn toàn không có ý gì khác".
Lam Hi Thần quay đầu lại, nhìn thấy Nghiễm Ninh Chi đi tới, kính cẩn nói với mình mấy lời, nghe xong, y lắc đầu cười "Không sao đâu, dù gì lời hắn nói so với lời ta nghe được vẫn còn nhẹ nhàng lắm".
Nghiễm Ninh Chi dỡ cung trên lưng xuống, ngồi bên tảng đá cạnh chỗ Lam Hi Thần, đưa mắt nhìn ra phía con thác, cười trừ "Nói thế thì mấy năm nay Trạch Vu Quân bế quan, nhưng vẫn là luôn nghe ngóng tình hình bên ngoài".
Lam Hi Thần nghe hắn nói, cũng chỉ khẽ cười.
Nghiễm Ninh Chi lại nói "Thật ra Trạch Vu Quân nghe gì cũng không cần để ý. Miệng là của người khác, tai là của mình. Bàn tán là việc của bọn họ, nghe hay không là việc của bản thân. Miệng lưỡi thế gian, có mấy ai tránh được đâu chứ ?".
Nghiễm Ninh Chi nói "Không phải ta sáng suốt thấu đáo, chẳng qua thời gian trước đây ta theo Xích Phong Tôn, cũng đã học từ ngài ấy một điều là không nên để tâm chuyện thế gian để tâm ra sao đối với mình, chỉ cần là việc làm đúng không trái với lương tâm thì cứ làm thôi".
Lam Hi Thần im lặng một chút mới nói "Đại ca luôn là người sống theo nguyên tắc đó".
Nghiễm Ninh Chi nói "Trạch Vu Quân dường như rất hiểu Xích Phong Tôn".
Lam Hi Thần nói "Bốn mươi năm trước thì là vậy, nhưng kể từ sau chuyện của A Dao ở miếu Quan Âm, đừng nói là hai người họ, đến cả.....".
Ngập ngừng một chút, y thở dài "Đến cả Nhiếp Hoài Tang mà ta cho rằng ta hiểu rõ nhất, đến cuối cùng ta cũng không hiểu được".
Lam Hi Thần nói "Sự thật cũng được, giả dối cũng được, rốt cuộc, ân oán giữa bọn hắn ta lại là người đứng giữa, bị người này đến người kia chi phối".
Một người mượn tay mình gϊếŧ đi nghĩa đệ, một người đem ủy thác của mình ra làm phương tiện gϊếŧ đi nghĩa huynh, dù là ai, vì lý do gì, Lam Hi Thần vẫn không tránh được bốn chữ "gián tiếp ra tay".
Nghiễm Ninh Chi nói "Trạch Vu Quân, tuy rằng Nhiếp tông chủ năm đó lừa ngươi đâm một nhát vào ngực Kim Quang Dao, nhưng hắn kỳ thực có nỗi khổ riêng, bản thân hắn làm như vậy, đã là đi đến đường cùng rồi".
Lam Hi Thần nhìn hắn, trong lòng có chút hỗn tạp cảm xúc. Nghiễm Ninh Chi bình lặng nói "Trạch Vu Quân chắc là có nhiều chuyện không biết, khi Nhiếp tông chủ điều tra cái chết của Xích Phong Tôn, ta đi theo hỗ trợ, phát hiện có rất nhiều bí mật trong đó, không chỉ có sự nhúng tay của Kim Quang Dao, mấu chốt quan trọng nhất là.....".
Nghiễm Ninh Chi lắc đầu "Không có gì đâu, ta chỉ tùy tiện nói một câu, Trạch Vu Quân đừng để ý".
Tuy rằng ôm một bụng thắc mắc, nhưng thấy hắn bộ dáng miễn cưỡng, nhất định là chuyện quan trọng, Nhiếp Hoài Tang hẳn là không cho phép hắn nói ra. Nhưng hắn nửa úp nửa mở như vậy càng khiến Lam Hi Thần cực kỳ muốn biết. Không chỉ vậy, chuyện năm xưa của Kim Quang Dao đối với y vẫn còn nhiều nghi vấn, đợi diệt xong quỷ thú kia, y nhất định phải làm sáng tỏ.
Hai người sau đó im lặng, cùng nhìn ra con thác, cho đến khi trời tờ sáng, cũng không biết bên trong hang động mọi người vẫn đang ngủ hay lại tiếp tục tranh cãi. Lam Hi Thần đứng dậy, muốn đi lại gần con thác một chút, thế mà nghe thấy tiếng mèo kêu thật lớn. Sau đó bên kia con thác, bóng dáng một đàn thi chạy qua, không phải chạy về phía y, mà chạy sâu vào rừng. Nhớ tới chuyện về quỷ thú nọ, Lam Hi Thần không do dự ngự kiếm đuổi theo bầy thi, Nghiễm Ninh Chi thấy thế vội theo sau.
Hai người theo chân bầy thi tới một vách đá, bầy thi chợt dừng lại, tiếng mèo kêu cũng vừa lúc dứt. Để quan sát tình hình, hai người nép vào chỗ mấy than cây gần đó, quả nhiên như đã nghi ngờ, một vầng sáng đỏ tích tụ trên mỏm đá cao nhất, sau đó hóa thành con hồ miêu hôm qua, ba cái đuôi bị cắt đứt, cụt ngủn như que củi, trông cực kỳ khó coi. Hồ miêu nheo mắt nhìn đám thi đứng yên, liếm mép một cái, sau đó nhảy bổ xuống bắt lấy từng con cắn xé ra nuốt. Lam Hi Thần đẩy Sóc Nguyệt ra hai phần vỏ, Nghiễm Ninh Chi đứng gần đó vội ra hiệu cho y khoan hãy tấn công. Bầy thi chỉ hơn hai mươi con, trong nháy mắt đều bị nó nuốt sạch. Máu me vương vãi khắp nơi, dính ngay cả trên mép hồ miêu, nhờ bộ lông đỏ, máu dính trên người nó không lộ màu, chỉ giống như vừa bị tạt nước lên.
Khi đã no nê, hồ miêu vặn vẹo vươn người, tức thì mấy cái đuôi của nó phát sáng, ba cái đuôi bị chặt đứt liền lành lại, mọc dài ra như ban đầu.
Ăn thi phục linh. Đuôi hồ ly phải tu luyện một nghìn năm mới mọc ra được một cái. Khi bị mất một cái đuôi, chẳng khác nào chết đi một lần, nhưng hôm qua cùng lúc mất ba cái đuôi, thế mà hôm nay vẫn còn thoải mái ở đây ăn một bữa lấy sức, quỷ thú này tu vi xem ra rất cao thâm.
Có khi nó lai giữa miêu và hồ, ít nhiều có ảnh hưởng của miêu nên mới không dễ chết như vậy.
Nghiễm Ninh Chi khẽ giương cung, vụt một cái một mũi tên đã sượt qua má hồ miêu, để lại trên đó một vết cắt dài. Hồ miêu bị đau, rống lên một tiếng, tức giận gầm "Kẻ nào ?".
Lam Hi Thần và Nghiễm Ninh Chi nhìn nhau, không khỏi ngạc nhiên khi nghe nó nói tiếng người. Nó biết nói tiếng người ? Quả nhiên không phải yêu thú bình thường!
Cả hai từ sau thân cây bước ra, hồ miêu giơ một chân lên chạm vào vết thương, thêu mi nói "Tưởng ai, hóa ra là hai tên phàm nhân chết tiệt".
Nghiễm Ninh Chi giương cung lên, trừng mắt "Chết tiệt hay không, đợi ta lột bộ lông của ngươi ra rồi biết".
Hồ miêu đột nhiên cười phá lên, lắc mình một cái liền biến thành một nữ nhân tóc xõa dài, mặc một bộ váy xích y hở hai vai, chỗ tai của ả có hình dạng như tai mèo, to bằng bàn tay người, trước cổ còn có một tầng lông mao. Ả cất giọng cợt nhả "Ai dà, nam nhân của Nhân giới đúng là không háo sắc thì cũng thô lỗ".
Lúc nói chuyện, hai cái răng nanh hãy còn rướm máu của ả ta thoắt ẩn thoắt hiện, phía sau chín cái đuôi ngọ nguậy, tởm lợm vô cùng.
Lam Hi Thần nói "Chẳng lẽ đây mới lạ bộ dạng thật của ngươi ?".
Ả đưa tay vuốt một lọn tóc, ẻo lả nói "Đúng vậy, thế nào, có thấy ta đẹp không ?".
Nghiễm Ninh Chi khinh xuy một tiếng "Kinh tởm".
Ả trừng mắt "Đúng là có mắt như mù, Tích Miêu ta là đệ nhất mỹ nhân của Quỷ tộc, một tên nhãi nhép như ngươi mà dám chê ta ?".
Hai người chưa nuốt xuống hai chữ "Quỷ tộc", ả Tích Miêu kia vuốt cằm,mra chiều thưởng thức nói "Ta trông hai ngươi không tệ, hay là đi theo ta, làm nam sủng của ta ? Ta nhất định có thể cho các ngươi toàn mạng dưới tay Quỷ Quân, sống đến khi con ta ra đời".
Nghiễm Ninh Chi quát "Hồ ngôn loạn ngữ".
Tức thì mũi tên trên tay hắn rời cung, bay về phía Tích Miêu, ả nghiêng đầu né, sau đó đưa tay lên má, hiện giờ hai bên mặt đã có tới hai vết máu dài, da mặt hồ ly thường rất dày, cộng thêm tu vi hơn ngàn năm sẽ rất nhanh phục hồi. Nhưng Tích Miêu lại là kẻ yêu nhan sắc hơn sinh mạng, ả làm sao chấp nhận dung nhan bị hủy hoại ? Trừng mắt nhìn hai người trước mặt, ả nghiến răng nghiến lợi "Đúng là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt".
Dứt lời, hai cái đuôi lập tức cuộn lại, đánh tới tấp về phía Lam Hi Thần và Nghiễm Ninh Chi, khiến cả hai thối lui ba bước. Lam Hi Thần nhún chân phi lên cao, Sóc Nguyệt chĩa về phía Tích Miêu ngày một gần.
"Choang" một tiếng, Lam Hi Thần có chút giật mình. Sóc Nguyệt dễ dàng bị chặn lại bởi mười cái móng vuốt sắc bén như lưỡi dao. Bên kia, hai cái đuôi giống như hai con mãng xà quần quật lao tới giống như muốn nuốt chửng Nghiễm Ninh Chi. Tích Miêu nhếch mép "Muốn đấu với ta ? Về nhà học thuật thêm hai ngàn năm nữa đi".
Lam Hi Thần nói "Vậy sao ?".
Bật ra một tiếng ngắn gọn, y xoay cổ tay liên tục, Sóc Nguyệt va chạm với móng vuốt kêu ken két, Tích Miêu vẫn chưa hiểu ý đồ của y, ả chỉ nghĩ y đang muốn thu kiếm về, cho nên càng ra sức giữ chặt. Lam Hi Thần vẫn kiên trì xoay thật lâu, đến khi móng vuốt của Tích Miêu đã bị mài mòn hai phần ba, ả giật mình muốn buông ra. Lam Hi Thần thừa lúc Tích Miêu bất cẩn, nhanh chóng tung một chưởng vào trán, lực không nhỏ, lại đột ngột, ả ăn đau hét lên một tiếng, buông Sóc Nguyệt ra, lảo đảo lùi về sau. Lam Hi Thần đề gió đạp lên một cành cây, hài lòng nhìn kẻ đang ôm đầu la hét phía dưới. Lúc này, hai cái đuôi đã thu về, Nghiễm Ninh Chi vội quăng cung xuống, một tay phát tín hiệu, một tay móc trong cổ tay áo ra sợi dây đàn, căng ra hai bên, kéo một cái, một đợt sóng âm thanh tràn ra, ép Tích Miêu quằn người nằm vùng vẫy trên đất.
Lam Hi Thần có chút tán thưởng, quả nhiên năm đó Lam Khải Nhân nhìn trúng hắn vừa có đức vừa có tài thật là không sai. Huyền sát chi thuật, không tính nội tộc Lam thị có Lam Vong Cơ đứng bậc nhất thì Nghiễm Ninh Chi đứng thứ ba, không người nào dám đứng thứ hai.
Cho đến khi Tích Miêu đã nằm yên thở từng hơi thoi thóp như cá mắc cạn, Nghiễm Ninh Chi mới thu dây đàn về, lúc này đám người Lam Vong Cơ vừa hay đã tới. Hắn một bộ lo lắng, nhưng thấy Lam Hi Thần vẫn ung dung đứng trên cành cây, gương mặt dãn ra nhẹ nhỏm.
Ngụy Vô Tiện nói "Huynh trưởng, Nghiễm công tử, bọn ta ban nãy tìm quanh hang không thấy các ngươi,thật lo chết đi được. Ai ngờ các ngươi lại ở đây giao chiến".
Lam Hi Thần đáp xuống, cười nói "Phiền mọi người lo lắng".
Mộc Ngư nghi hoặc nhìn thân ảnh đang quằn quại, hỏi "Ninh Chi, chuyện gì xảy ra vậy?".
Lam Cảnh Nghi đột nhiên kêu "Chín cái đuôi, cô gái này chắc không phải hồ ly tinh tu luyện thành người đó chứ ? Hai người này giờ chỉ là giao đấu với một con hồ ly thôi sao ?".
Nghiễm Ninh Chi nói "Ả chính là con vật hôm qua bị ta và các ngươi cắt mất ba cái đuôi, đó là hình dạng thật của ả".
Lam Cảnh Nghi nhăn mặt "Quái, cái con mèo không ra mèo, hồ ly không giống hồ ly kia lại là có hình dạng như con người được hả ?".
Kim Lăng thì tuốt kiếm hậm hực đi về phía Tích Miêu "Được lắm, hôm qua còn dám siết chết lão tử, xem hôm nay ta lột da chặt đuôi ngươi đem về làm áo gối cho Tiên Tử của ta".
Lam Hi Thần vội ngăn "Kim tông chủ dừng lại".
Kim Lăng nói "Có chuyện gì ?".
Lam Hi Thần nói "Đợi một lát, ta có chuyện muốn hỏi cô ta".
Ngụy Vô Tiện nói "Huynh trưởng, một quỷ thú thì có gì để hỏi ?".
Lam Hi Thần nói "Cô ta triệu tập hung thi tới để ăn sống, ta đang muốn hỏi trong số đó có đại ca và A Dao hay không ?".
Lam Vong Cơ nói "Huynh trưởng tin ?".
Lam Hi Thần gật đầu, Nghiễm Ninh Chi nói "Hàm Quang Quân, trước mắt có chút tin tức, không thể bỏ qua được".
Lam Hi Thần đi lại gần Tích Miêu, ngồi xổm xuống hỏi "Nói cho ta biết, ngươi đã từng ăn qua hung thi nào toàn thân đầy hắc tuyến, hoặc là bị mất một cánh tay ?".
Tích Miêu cười khinh một tiếng, thế nhưng không đáp lời. Mộc Ngư bán lão thấy thế không kiên nhẫn, đạp chân lên đầu cô ả, gằn giọng "Nói".
Cô ả hổn hển nói "Ta ăn qua vô số thi, làm sao nhớ được đặc điểm từng con ?".
Lời này không phải là không có lý.
Lam Hi Thần đứng dậy, khẽ thở dài một hơi.
Mộc Ngư cả giận "Loại yêu nghiệt này không cần giữ lại, gϊếŧ sớm trừ họa".
Tích Miêu chợt cười lớn "Gϊếŧ ? Các ngươi cho rằng các ngươi gϊếŧ ta dễ đến thế? Quỷ Quân chắc chắn không buông tha cho các ngươi đâu".
Mộc Ngư giận quá hóa cười "Ha ha, ta lại sợ cái danh Quỷ Quân kia quá. Ngươi tưởng bọn ta không đánh lại hắn?".
"Thế à?".
Mộc Ngư giật mình nhìn lên, thân ảnh hắc y áo bào bay phấp phơi, trên đầu có hai sừng như sừng hươu, khuôn mặt tuy vừa đỏ vừa sần sùi nhưng vừa nhìn liền không không nhận ra giống một người như đúc. Tô Thiệp.
Tích Miêu khẽ rên một tiếng gọi "Quỷ Quân".
Kẻ kia khẽ vung tay, một luông hắc quang cuộn tròn lao tới đập vào ngực Mộc Ngư khiến hắn thối lui, phun ra một ngụm tinh huyết. Nghiễm Ninh Chi vội đỡ lấy hắn, hỏi "Ngươi không sao chứ?".
Lam Tư Truy nhìn thân ảnh hắc y kia, bối rối hỏi "Hắn không phải vị Tô Thiệp kia chứ?".
Nghiễm Ninh Chi nói "Đương nhiên là không phải, hắn là Quỷ Quân, người đã cùng bọn ta giao chiến ở Phục Linh Đường".
Lam Cảnh Nghi nói "Quỷ Quân?".
Quỷ Quân nhếch khóe môi "Lẽ ra bổn quân định làm trong yên lặng, nhưng thuộc hạ của bổn quân lại quá vô dụng, bị đám các ngươi phát hiện mất rồi. Thôi thì bổn quân sẽ nói luôn, bổn quân đây là Quỷ Quân của Quỷ tộc, Hãn Thanh Thương".
Lam Cảnh Nghi nhướn mày "Thế thì sao? Chưa nghe qua cái tên này bao giờ. Cho hỏi Quỷ Quân là đi từ cái góc xó nào ra vậy? Sao ta chưa từng thấy qua nhỉ? ".
Hãn Thanh Thương trên mặt khô cứng, sau đó cả giận nói "Đám phàm phu tục tử các ngươi quả nhiên kiến thức nông cạn. Quỷ tộc đã sống 14 vạn năm ở Bách Quỷ giới, lúc đó tổ tiên của các ngươi còn chưa ra đời đâu".
Lam Cảnh Nghi bỉu môi "Xì, Quỷ giới gì chứ? Còn không bằng nói luôn là Địa ngục đi, nói luôn ngươi là Diêm vương đi".
Hãn Thanh Thương trừng mắt "Đương nhiên khác. Địa Ngục, Diêm La Vương, chẳng qua cũng chỉ là một phần trong Lục giới như ta mà thôi, ta thậm chí còn không thuộc quyền quản lí của hắn. Không lâu nữa đâu, toàn bộ Lục giới sẽ nằm trong tay bổn quân".
Gã khinh khỉnh nhìn xuống Tích Miêu, lại nhìn qua đám người bên này, oang oang nói "Nói chuyện phiếm thế là đủ rồi, giờ thì ta sẽ xử thứ vô dụng này trước, rồi sẽ tới lượt các ngươi".
Tích Miêu hoảng sợ lồm cồm bò dậy, run rẩy nói "Quỷ.....Quỷ Quân tha tội".
Hãn Thanh Thương hừ một tiếng, lạnh giọng "Đồ vô dụng, giữ lại thì có ích gì ?".
Dứt lời, gã nâng tay, đem toàn thân Tích Miêu vây trong một quả cầu lửa, cô ả hét lên thảm thiết, sau đó toàn thân Tích Miêu ngay lập lập tức tan rã thành trăm mảnh. Lam Cảnh Nghi nuốt nước bọt nói "Đúng là độc ác!".
Hãn Thanh Thương nghe vậy, cười lạnh "Độc ác? So với đám người Thần Ma hai tộc kia, bổn quân đã là gì ? Nhưng mà đến Nhân giới lâu như vậy, bổn quân là lần đầu tiên thấy nhiều người đẹp như thế này, hay là các ngươi theo bổn quân về Bách Quỷ giới, làm sủng vật của hết đi ? Mai này bổn quân chiếm trọn Thiên Địa Cửu giới, các ngươi nhất định được hưởng phước".
Lam Cảnh Nghi sôi máu"Sủng sủng cái đầu nhà ngươi! Không thể tin được một tên Quỷ Quân dở hơi lại mắc phải đoạn tụ".
Hãn Thanh Thương trợn mắt "Dở hơi?".
Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ mặt mày âm trầm, cười cười nói "Bớt nói nhảm đi, nói cho ngươi biết : muốn bọn ta đi làm sủng vật của ngươi, trừ khi ngươi có bản lĩnh, còn không hiện tại ngươi sắp bị phân thây rồi".
Hãn Thanh Thương ngả đầu cười ha hả, Kim Lăng quát "Có gì mà cười? Sắp chết rồi nên cười cho thỏa chứ gì?".
Gã thu lại nét cười trên mặt, nhướn mày "Sai rồi, kẻ sắp chết, là các ngươi mới đúng. Vốn là muốn đem các ngươi về cho hưởng phước, nhưng sự xấc xược của các ngươi khiến bổn quân đổi ý rồi".
Sau đó Hãn Thanh Thương búng tay một cái, xung quang đột nhiên xuất hiện một đám quỷ dạ xoa vẻ mặt hung dữ, hình thù quái dị.
Sau một cái vỗ tay ra hiệu, đám quỷ kia lao vào tấn công bọn họ, những con quỷ này không giống loại lệ quỷ hay oán thi bình thường. Vừa chém đứt tay hoặc đầu, nơi đó sẽ mọc lại như cũ. Hãn Thanh Thương ra chiều hài lòng nói "Bầy quỷ tướng của ta đang rất đói, làm phiền các ngươi giúp bọn chúng ăn no, coi như làm việc tốt trước khi chết đi".
Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ Trần Tình trên tay, cười nhạt "Vậy thì không được rồi, ngược lại, còn phải xin lỗi ngươi cho lão tổ ta mượn tạm đám quỷ này làm hạ tướng nữa kia đấy".
Hãn Thanh Thương nghe không hiểu, nhíu mày "Sao?".
Ngụy Vô Tiện không trả lời, đem Trần Tình thổi bên môi, đám quỷ dạ xoa đáng tấn công đột nhiên ngừng lại, sau đó một bày hung thi nghiêng nghiêng ngả ngả từ đâu chạy tới, đem đám quỷ kia đánh đến không còn nguyên vẹn từng con một. Ngụy Vô Tiện càng thổi, bọn chúng chiến đấu càng thêm kịch liệt.
Hãn Thanh Thương kinh ngạc "Sao lại như vậy được?".
Lam Cảnh Nghi cao hứng nói "Sao có thể không được, nói ngươi nghe đứng trước mặt ngươi là Di Lăng lão tổ, điều khiển vạn quỷ trong thế gian, dăm ba con quỷ xấu xí này đã là gì".
Hãn Thanh Thương còn đang muốn nói, Nghiễm Ninh Chi đã giương cung bắn, gã né đi, thần tình tức giận nói "Đám các ngươi hãy đợi đấy" rồi vung tay áo, thoát cái biến mất.
Lam Vong Cơ giống như không kiên trì đợi lâu, đem thất huyền cầm ra đàn gẩy một nốt nhạc, đám thi lẫn quỷ kia đều bị ép đến quỳ phục xuống. Lam Hi Thần đột nhiên kêu "Vong Cơ, Ngụy Anh, dừng lại mau".
Lam Vong Cơ tuy không hiểu nhưng vẫn dừng đàn, Ngụy Vô Tiện thì không thể. Cả hai đám này đều đang chịu hắn điều khiển, một khi ngưng giữa chừng nhất định sẽ mất kiểm soát, do vậy hắn vẫn còn thổi Trần Tình. Mà Lam Hi Thần lúc này không còn quản điều gì nữa, chạy vào giữa một đám đánh nhau, bắt lất một con thi kéo lại, quay lưng chắn trước người nó, Lam Vong Cơ cả kinh hô "Huynh trưởng".
Ngụy Vô Tiện vội đổi giai điệu, đem tất cả ngừng lại, Lam Vong Cơ và Nghiễm Ninh Chi vội chạy tới đỡ lấy Lam Hi Thần vừa bị một cú đấm giáng vào lưng, ngã khụy xuống phun ra một ngụm tinh huyết. Lam Vong Cơ lại lần nữa kinh hô "Huynh trưởng".
Nghiễm Ninh Chi thì mặt mày biến sắc, lắp bắp nói không nên "Đây..... đây là......".
Kim Lăng chạy tới, gương mặt bàng hoàng tột độ, mãi một lúc mới gọi hai tiếng "Tiểu thúc".
Mộc Ngư cùng Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi chạy qua xem xét, cũng đồng một biểu cảm không thể tin được.
Hung thi dáng người nhỏ nhắn đứng trước mặt bọn họ, cánh tay trái bị đứt, cổ xiên vẹo ngả sang một bên, hai mắt trắng trợn, trên người vẫn là bộ y phục kim tinh tuyết lãng đầy máu và rách tơi tả, không ai khác chính là Kim Quang Dao.
Có lẽ bởi vì Ngụy Vô Tiện thổi sáo triệu tập bầy thi, hắn bị ảnh hưởng cho nên theo bọn chúng tới đây.
Kim Lăng lắp bắp "Tiểu.....tiểu thúc? Là tiểu thúc thật sao?".
Ngụy Vô Tiện nói "Hắn không trả lời ngươi được đâu. Nhưng với bộ dáng này, xác thực là Kim Quang Dao rồi".
Mộc Ngư nói "Hắn thì ở đây, vậy còn Xích Phong Tôn đâu?".
Ngụy Vô Tiện nói "Cái đó thì ta chịu, có lẽ Xích Phong Tôn không ở đây cho nên mới không bị Trần Tình thu hút".
Lam Hi Thần dựa vào tay Lam Vong Cơ, sững người nhìn hung thi trước mắt.
Kim Quang Dao, đúng là Kim Quang Dao không sai. Ân nhân cứu giúp tromg lúc hoạn nạn, cũng là người đệ nghĩa mà y luôn tin tưởng coi trọng nhưng lại là kẻ làm y tổn thương sâu sắc nhất. Năm năm trước, hắn đã bị phong ấn cùng đại ca Nhiếp Minh Quyết, bây giờ phong ấn phá vỡ, hắn lại hiện diện trên thế gian này một lần nữa, lại chẳng phải được đầu thai để làm một kiếp người mới, mà chỉ là một hung thi tàn tạ vất vưởng thế này, trong phút chốc, y không biết nên làm gì, thậm chí một câu cũng không nói được.
Hiển nhiên lúc nãy Lam Hi Thần nhìn thấy hắn giữa đàn thi, ngạc nhiên tột độ. Đến khi hắn sắp bị một tên quỷ dạ xoa tấn công, không hiểu sao Lam Hi Thần lại phản ứng theo như thói quen trước kia, mắt thấy hắn có nguy cơ gặp hiểm họa liền muốn lao tới bảo vệ. Nhưng giờ phút này, nhìn Kim Quang Dao bất động đứng đó, một mớ cảm xúc hỗn độn ập lấy khiến Lam Hi Thần đầu óc càng trở nên quay cuồng, đau nhức, cho đến khi trước mắt y tối sầm lại.