Không mất nhiều thời gian, vó câu cứ thế phi nước đại, lướt qua một nơi lại một nơi. Khi thì đồng ruộng trĩu lúa, khi thì sườn núi xanh mướt cỏ, khi thì làng trấn san sát, khi thì thành quách cũ kỹ của quân thù bị chiếm đóng để mở rộng lãnh thổ. Bụi trần, gió tạt, sắc trời đều không ngăn lại người cầm cương thúc ngựa.
Ngồi ở trước ngực hắn, Lam Hi Thần một mặt nhìn cảnh tượng giang sơn mà y chưa bao giờ thấy qua, một mặt lại hoài niệm mãnh liệt về ký ức của tuổi thơ.
Ngày nhỏ, chính mình tập cưỡi ngựa đã cùng Nhiếp Minh Quyết ở các triền núi Thanh Hà băng băng chạy như thế, cũng ngồi trước ngực hắn ngắm nhìn cảnh vật như thế, y thậm chí còn ném hết quy tắc theo mây bay về nơi nào đó mà dang tay cười lớn, tận hưởng sự khoái hoạt như một người nhận được do sau khi thoát khỏi nhà tù.
Hiên Viên Dự thấy thế liền bật cười "Hoán nhi chưa cưỡi ngựa bao giờ sao?".
Lam Hi Thần xấu hổ, suy nghĩ một chút rồi nói "Lúc nhỏ thì có, nhưng rất ít. Những năm về sau thì không còn cưỡi nữa, cho nên lâu quá thần thị đã quên rồi".
Bởi vì ngựa dừng trên một gò đất cao nằm trên núi, cho nên nhìn xuống liền thấy hết cả vùng đất của Đại Thành. Hiên Viên Dự có vẻ đã cố tình chọn vị trí này, hắn đỡ y xuống ngựa đứng nhìn trong ráng mỡ chiều, lại giơ ngón tay lên chỉ về phía trước "Hoán nhi có thấy không? Đó chính là giang sơn Đại Thành mà trẫm cai trị".
Lam Hi Thần gật đầu, hắn nói tiếp "Sau này trẫm sẽ dạy Hoán nhi cưỡi ngựa, à không, trẫm sẽ mang Hoán nhi cùng theo trên lưng ngựa, đi với trẫm nhìn ngắm giang sơn".
Hiên Viên Dự siết chặt tay y, quả quyết "Dĩ nhiên là vậy, trẫm là quân, mà quân thì phải quân vô hí ngôn chứ".
Lam Hi Thần hít một hơi nén bớt lại sự xúc động "Nếu vậy, thần thị thật sự hạnh phúc, tạ ơn Du lang".
Hiên Viên Dự đặt ngón trỏ ngay giữa môi Lam Hi Thần, y thuận theo im lặng không lên tiếng, nghe hắn nói "Là trẫm phải tạ ơn Hoán nhi mới đúng, chính Hoán nhi đã khiến trẫm hạnh phúc chứ không phải trẫm khiến ngươi hạnh phúc". Thấy y đơ ra không hiểu, hắn thở dài "Trước đây trẫm lạnh nhạt Hoán nhi, phần lớn đều là vì nghi kỵ. Trẫm khó khăn lắm mới ngồi lên ngôi cửu ngũ chí tôn, mẹ ruột không còn, Thái thị tuy có ơn dưỡng dục nhưng lại là cha nuôi không cùng máu mủ, ông ấy khi xưa nhận nuôi trẫm, trẫm cũng đoán được tám chín phần là vì tương lai vinh hoa về sau của ông ấy, nhưng trẫm vẫn nhịn nhục, thuận theo mà mượn tay ông tay đoạt ngôi. Đối với người thất thế lúc đó như trẫm, nếu không có ngôi vị, trẫm không thể toàn mạng với các hoàng huynh, càng không thể thực hiện di nguyện của mẫu hậu là được chôn cùng tẩm lăng với tiên đế". Dừng một chút lại nói tiếp "Thái thị với trẫm đối với nhau phần nhiều là lợi dụng, trẫm không tránh được phải đề phòng một ngày nào đó Thái thị lại âm mưu lật đổ trẫm, đưa một công thần trung thành với ông ấy lên ngôi vua. Do vậy, trẫm đối với người mà Thái thị đưa tới bên cạnh không phải chán ghét thì cũng là giả tạo. Diệu Ý Vinh thần, Tĩnh Văn thần, Đoan Đức phi và cả tỷ tỷ của ái thị đều như vậy. Mười năm trước trẫm gặp Hoàng quý phi, trẫm đã tưởng người con gái phóng khoáng thẳng thắng ấy là người có thể san sẻ cùng trẫm cuộc sống cô độc và tăm tối chốn hoàng cung, thế nhưng Hoàng quý phi.....sau bao nhiêu năm, nàng đã không còn là nàng như thuở trước. Trước nay trẫm vẫn cố tự lừa dối mình, rằng nàng ấy chỉ là kiêu ngạo hơn ngày xưa một chút, mà trẫm cũng xấu xa nữa, muốn mượn sự kiêu ngạo của nàng ấy để thanh trừng những người do Thái thị dàn xếp đến bên cạnh".
Hiên Viên Dự nhíu chặt mày "Hoán nhi vừa nói cái gì? Trẫm thì có cái gì?".
Lam Hi Thần nhìn sắc mặt hắn không giống như đang giả vờ, mà kể cả có, y cũng không muốn tin, tất cả phải chờ tra rõ ra, vì vậy liền vội lấp lửng "Dạ không có gì! Chẳng qua thần thị nghe Du lang nói mượn Hoàng quý phi thanh trừng người của Thái thị nên cả gan suy nghĩ lung tung thôi".
Hiên Viên Dự trầm mặt, một lúc mới nói "Kỳ thật chuyện của Hoa Tuệ phi là ngoài ý muốn của trẫm. Trẫm lúc ấy cũng có đôi chút tình cảm với nàng, cũng mong nàng sinh đứa bé đó ra, sau đó giao cho các thái phi nuôi dưỡng cũng không vấn đề, nhưng lại không ngờ sau đó......" chừng như không muốn nhắc đến chuyện buồn, hắn nói sang chuyện khác "Phi thị trong cung rất nhiều nhưng trẫm chưa từng để ai vào mắt, đối với các nữ phi thì trẫm để các nàng khai chi tán diệp cũng là miễn cưỡng. Trẫm chỉ coi trọng Hoàng quý phi, vậy mà nàng ấy lại không ít lần khiến trẫm thất vọng rồi lại thất vọng. Cho đến khi trẫm gặp Hoán nhi". Hắn nắm hay bàn tay của y, dùng ngón tay hắn mân mê ngón tay của y, nói "Lúc đầu trẫm cũng nghĩ ngươi giống đám người kia, vào cung ở bên cạnh trẫm chỉ là vì vinh hoa gia tộc và bản thân, nhưng sau khi tiếp xúc với Hoán nhi lâu dài, trẫm phát hiện Hoán nhi đối với trẫm là sự trong sạch nhất, đối với trẫm tuyệt không hề có tâm tính kế".
Lam Hi Thần chớp mắt "Làm sao Du lang cho rằng thần thị không tính kế ngươi?".
Hiên Viên Dự nói "Bởi vì sau lần đầu tiên trẫm đến chỗ ngươi, việc mà trẫm yêu cầu, ngươi đã có thể tìm cách nói với Thái thị, tìm cách có được sự chú ý của trẫm. Vậy mà ngươi lại không làm. Ban đầu trẫm còn nghi ngờ sao trên đời lại có người ngốc như thế, nhưng rồi ngươi lại nói không muốn thấy trẫm phiền não, và sau đó là thật. Đây là điều mà có lẽ cả Hoàng quý phi từng cùng trẫm yêu thương cũng chưa hề nghĩ tới, huống hồ là nói ngoài miệng. Lúc đó trẫm phát hiện, Hoán nhi mới là người trẫm cần". Hắn kéo y ôm vào lòng, tựa cằm lên vai y, tiếng thì thầm bên tai phả vào hơi ấm "Cho nên Hoán nhi, ái thị nhất định phải cùng trẫm ở bên trọn đời trọn kiếp, cùng cưỡi ngựa đi ngắm vạn dặm Đại Thành".
Muốn! Tất nhiên là rất muốn! Khó khăn lắm mới có thể cùng người mình tâm niệm đi chung một đường, làm sao mà Lam Hi Thần lại không muốn được như vậy? Nhưng mà ý nguyện này vốn là của y, không phải của Tư Đồ Gia Cẩn, vả chăng, giữa Hiên Viên Dự với Tư Đồ Gia Cẩn lại là "tình sầu bán lộ tan", mối tình này chỉ có thể đi được nửa đoạn đường, không thể trọn đời trọn kiếp. Trong phút chốc, y không dám tự tiện hứa, vì sợ hứa rồi tương lai sẽ thất hứa, khiến cho hắn thất vọng, khiến cho hắn buồn bã, mà y thì không hề muốn như vậy.
Hiên Viên Dự đợi lâu không có nghe được câu trả lời, hơi lo lắng kéo người ra, nhìn chằm chằm vào mắt y "Hoán nhi, lẽ nào ái thị không muốn cùng trẫm bên nhau?".
Lam Hi Thần ngập ngừng "Du lang..... thật ra..... thần thị.....".
Vào lúc chuẩn bị nói hết sự thật y là ai, còn Tư Đồ Gia Cẩn như thế nào, chuyện của hai người ra sao thì cách đó không xa truyền đến một trận kỳ quái tiếng huýt kèm theo tiếng ngựa phi điên cuồng, giống như thân phận không rõ một đám người chính hướng tới bọn họ mà đến, hơn nữa tốc độ phi thường mau lẹ làm cho y kịp thời ngăn lại những lời muốn nói trong lúc dại dột. Nếu không, sau khi nói ra, chuyện tệ hại đến mức nào, Lam Hi Thần thật khong dám nghĩ.
Hiên Viên Dự với tay hái xuống một chiếc lá đưa lên miệng, thả ra tiêu âm nhưng hồi lâu lại không có nghe được gì truyền lại, hắn không khỏi biểu tình ngưng trọng “Xem ra những kẻ này lai lịch không nhỏ, liền đám cẩm y vệ của Đinh Mục Y đều bị bọn họ vây khốn. Hoán nhi, ngươi phải đi theo bên người ta, đừng rời khỏi”. Hiên Viên Dự híp mắt nhìn về phía nơi xa núi rừng, tuy rằng là một mảnh yên tĩnh, nhưng có thể cảm giác được người tới nhân số đông đảo, đã đối bọn họ hình thành vây quanh chi thế, vì thế lạnh lùng rút ra bội kiếm, nghênh hướng địch nhân sắp sửa tới phương hướng.
Lam Hi Thần tuy rằng không có ở trên giang hồ hành tẩu, nhưng trước mắt tình hình y vẫn là trong lòng hiểu rõ, minh bạch sự tình không ổn, mà cũng không biết trong cái thân xác này của Tư Đồ Gia Cẩn mình có thể dùng công phu hay không, cho nên chỉ đành tạm thời ở phía sau nắm chặt cánh tay của Hiên Viên Dự.
Hoàng hôn ánh chiều tà lẳng lặng sái hướng núi rừng, cỏ cây đều biến thành huyết sắc, biểu thị sắp mà đến huyết chiến.
Đám người cưỡi ngựa tới là một đám hắc y nhân che mặt, ước chừng có hơn bốn mươi người, bọn họ đều lấy màu đen dải lụa cột vào cái trán, giữa dải lụa còn khắc một chữ "Thừa", trong tay binh khí là một phen toàn thân đen nhánh đoản kiếm, chém gϊếŧ tập đâm lê dứt khoát lưu loát, không lưu tình chút nào. Huyết chiến vây công bọn họ chừng bốn mươi cá nhân, xem ra có người đang muốn lấy mạng mục tiêu cho bằng được.
Đợi khi giáp mặt, hai bên xảy ra một trận một đấu bốn mươi. Tuy nhiên, điểm kỳ quái chính là bọn hắc y này giống như đã xác nhận từ trước, mục tiêu là Hiên Viên Dự, không phải Lam Hi Thần, cá biệt một tên nhân lúc Hiên Viên Dự không chú ý mà nhảy bổ đến định một kiếm đâm vào ngực, một trận gió thổi ngược từ hướng y đến chỗ gã, gã lại buông tha cho y mà quay lại tập kích Hiên Viên Dự.
Lam Hi Thần chẳng có bụng dạ nào để ý, sốt ruột nhìn Hiên Viên Dự phản thân nhất kiếm, bảo kiếm hoa chém qua cổ một tên hắc nhân, trong lòng bình tĩnh địa bàn tính như thế nào có thể thoát vòng vây. Lúc này một trận tiêu âm từ xa đến gần, nháy mắt đã tới bên người, năm cẩm y vệ Hoàng gia trong đó có Đinh Mục Y nhanh chóng gia nhập chiến trường.
Cẩm y vệ vẫn luôn là Đại Thành hoàng cung mạnh nhất bảo hộ lực lượng, một ám vệ liền tương đương một nhóm nhỏ quân đội. Hiện tại cho dù chỉ có năm người, thực lực cũng tương đương cường hãn.
Bất quá bởi vì có thêm cẩm y vệ gia nhập, Hiên Viên Dự áp lực tức khắc nhỏ đi nhiều. Hắc nhân số lượng ở giảm bớt, Hiên Viên Dự lãnh khốc mà vung tay lên, đối cẩm y vệ hạ lệnh “Thích khách một tên cũng không lưu!”.
Làm như minh bạch tình thế đã xảy ra biến hóa, hắc nhân chiến ý càng là điên cuồng, mỗi chiêu đều là không muốn sống đấu pháp. Một lát sau, bầu trời đột nhiên truyền đến tiếng sấm thật lớn, Lam Hi Thần ngẩng đầu nhìn mây đen giăng đầy bầu trời than thầm, không phải xui xẻo vậy chứ!
“Ối.....”.
Mưa tầm tã trút xuống, chung quanh đều là bình nguyên, ngay cả muốn tìm một thân cây để tránh mưa cũng không có, Lam Hi Thần chỉ còn nước để mặc mưa vẩy vào người, một thân ẩm ướt đứng nhìn trong làn mưa to. Trong lòng tính toán tìm cách, nếu không thì cho dù không bị đám hắc nhân kia một kiếm gϊếŧ chế, cũng sẽ bị cơn mưa này xối.
Đinh Mục Y nhanh chóng mở đường, Hiên Viên Dự lách người phi thân lên ngựa. Hắn cưỡi trên lưng ngựa phi tới, nghiêng người xuống, vươn ra tay trái phóng thẳng về hướng Lam Hi Thần. Lúc này trong đầu y một mảnh trống rỗng, theo phản xạ cũng vươn cánh ra tay trái. Ngựa tung vó mãnh mẽ, Hiên Viên Dự vươn tay túm lấy Lam Hi Thần, dùng sức nhấc lên, y lập tức bay lên ngồi yên vị trên lưng ngựa. Lúc này ngựa chạy một đường bạt mạng, Lam Hi Thần ngồi sau lưng ôm chặc thắt lưng Hiên Viên Dự.
Mười tên hắc nhân rất nhanh cỡi khoái mã đuổi kịp bao quanh hai người. Hiên Viên Dự tay vẫn cầm trường kiếm, chuẩn bị chém gϊếŧ nếu đối phương xông thẳng lên. Mà lúc này ở phía trước, số đông quân mã mặc y phục khác lạ đang ào ào chạy đến.
Tuy rằng không dám làm hắn phân tâm, song Lam Hi Thần vẫn lo lắng hỏi “Bọn họ là người nào vậy?”.
Hiên Viên Dự ngoái đầu nhìn những hắc nhân phía sau, lạnh giọng “Phía sau là hắc nhân sát thủ, phía trước là quân của Thừa Vụ, đều là những kẻ đến gϊếŧ ngươi!”.
Lam Hi Thần không thể tin được lỗ tai của mình “Gϊếŧ thần thị? Tại sao muốn gϊếŧ thần thị?”.
Hiên Viên Dự nghiến răng “Bọn chúng hẳn đã câu kết với nhau, muốn thần không biết quỷ không hay lấy mạng trẫm, chẳng lẽ còn cho ngươi sống?”. Hắn một tay ghì lấy dây cương, một tay nắm trường kiếm, âm thầm tính toán nhìn chằm chằm đám người nọ.
Lam Hi Thần hoang mang “Là kẻ nào mà lại ác độc đến như vậy, lại còn cả gan động đến tính mạng của thiên tử chứ?".
Hiên Viên Dự vỗ về bàn tay y đang siết ở thắt lưng hắn “Hoán nhi đừng lo, cứ ôm lấy ta, nhắm mắt lại, sẽ mau chóng kết thúc thôi!”.
Lam Hi Thần sợ hãi "Nhưng mà.....".
Hiên Viên Dự bình thản trấn an “Nhắm mắt lại, ngoan đi. Ngươi cứ xem như nằm thấy một cơn ác mộng là được. Trẫm đã nói, sẽ mau chóng kết thúc thôi”.
Lam Hi Thần mang theo đầy sự miễn cưỡng dựa theo lời Hiên Viên Dự mà làm. Trong bóng tối, y chỉ nghe thấy tiếng chém gϊếŧ vang lên bốn phía, của cả trăm quân mã, y ôm chặc lấy Hiên Viên Dự, núp phía sau sống lưng rộng rãi của hắn, mưa gió tiếp tục đua nhau rơi xuống.
Không biết qua bao lâu, mưa cũng đã tạnh, bốn phía không còn một tiếng động. Lam Hi Thần từ từ mở hé mắt phát hiện chung quanh tất cả đều là tử thi, một chống hơn ba mươi sao? Trong đó vừa là đám hắc nhân vừa là gian tế của Thừa Vụ, đều là những kẻ tinh anh! Y có điểm hoài nghi người nam nhân mình yêu rốt cuộc mạnh cỡ nào đây!
Thế nhưng vẫn còn nhiều tên lắm, mà Hiên Viên Dự có mạnh đến đâu thì vẫn là người trần, chiến đấu trong thời gian dài với số đông đã dẫn đến khí lực càng ngày càng yếu, tiếng chém gϊếŧ, tiếng đao kiếm va vào nhau ngày càng mãnh liệt giống như có hai nhóm đang quần đấu.
Bỗng nhiên Hiên Viên Dự thúc ngựa xoay người, kịp thời đỡ được nhát kiếm của tên thích khách Thừa Vụ muốn ở đằng sau chém tới. Lam Hi Thần ở trong ngực người nọ trợn mắt, vết thương còn không ngừng chảy máu, y hốt hoảng gọi "Du lang! Ngươi bị thương rồi!".
Hiên Viên Dự cất giọng đã thấm mệt “Bọn chúng phân thành hai nhóm nhân mã đuổi gϊếŧ trẫm và ngươi, nhóm kia đã có Đinh Mục Y chặn, còn chỗ này sắp bị ta diệt sạch rồi. Hừ! Trẫm mang theo hai mươi cẩm y vệ đi ra ngoài, hiện tại thế nhưng chỉ còn lại có năm người! Đối phương đến tột cùng xuất động bao nhiêu nhân mã tới tru sát đây?”.
Lam Hi Thần kinh hãi "Người này ác tâm thật không nhỏ, Du lang nghĩ xem là ai......” y chưa kịp nói dứt câu, liền thấy cách đó không xa lại có một nhóm quân mã khác của Thừa Vụ đánh tới.
Hiên Viên Dự cười khẽ “Trẫm không quan tâm, trước mắt, kẻ nghịch trẫm thì phải chết!”.
Lần này tới cũng ba mươi người, Hiên Viên Dự cầm kiếm nghênh kẻ địch, may thay lúc này nhóm năm người cẩm y vệ của Đinh Mục Y cũng kịp thời ứng cứu, bọn họ rất nhanh đã dẹp hết đám thích khách, trên nền đất ướt nhão pha trộn giữa bùn và máu, tử thi nằm chồng lớp lên nhau, cộng thêm sắc trời đang tối dần khiến quang cảnh kinh dị không thể tả.
Đinh Mục Y cùng bốn cẩm y vệ xuống ngựa, thỉnh tội "Vi thần cứu giá chậm trễ, thỉnh Hoàng thượng trách tội" .
Hiên Viên Dự băng lãnh "Cũng không trách được các ngươi chậm trễ, bọn chúng hai phe trong ngoài câu kết với nhau, lại đến bất chợt, ngay cả trẫm cũng xoay sở không kịp".
Lam Hi Thần định mở miệng kêu hắn nên mau chóng về cung trị thương, ngờ đâu miệng còn chưa mở thì khóe mắt y bất chợt nhìn đến cách đó không xa, trên cây có hàn quang hiện lên. Không kịp nghĩ lại, y đã phản xạ mà kéo ngã Hiên Viên Dự từ trên ngựa xuống. Mũi tên mang theo mạnh mẽ lực đạo bắn thủng vào ngực trái, Lam Hi Thần chỉ cảm thấy nóng rực từ ngực hướng bốn phía khuếch tán, trước mắt tối sầm, cuối cùng nhìn đến Hiên Viên Dự hoảng loạn mắt, liền cái gì cũng không biết.
Hiên Viên Dự trừng lớn mắt, lảo đảo đứng dậy đem Lam Hi Thần từ lưng ngựa đỡ xuống ôm vào trong ngực, gào lớn “Hoán nhi! Hoán nhi! Ngươi mở mắt ra cho trẫm. Không có ý của trẫm, ngươi không thể chết được!".
Đinh Mục Y vội tâu “Hoàng thượng, nơi này không thể ở lâu, vết thương của Điềm quân cũng không thể chậm trễ”.
“Truyền lệnh của trẫm, lập tức hồi cung!”.