Ma Đạo Tình Kiếp (P1)

Chương 133: Quân tâm (tứ)




Lam Hi Thần giật mình, không phát giác được người đứng ở phía sau từ lúc nào, vội vớ một tờ giấy trắng khác che lấy che để, trách nhẹ "Thúy Quả, ngươi đang nói gì đó? Ta....ta.....ta đâu có tương tư Hoàng thượng?".

Thúy Quả biết chủ nhân tính tình thân thiện không bao giờ trách cứ, cho nên càng thêm lớn gan trêu chọc "Sao lại không tương tư? Nếu như không tương tư thì làm sao lệnh chủ lại vẽ ra long nhan gương mặt vô cùng thâm tình như thế này được chứ?".

Lam Hi Thần thẹn quá hóa giận "Đừng nói bậy! Còn nói nữa là ta....", giật mình vì suýt chút nữa nói rằng sẽ cấm ngôn nàng, liền vội đổi ý "Ta nhất định sẽ giận ngươi! Không thèm để ý đến ngươi nữa!".

Thúy Quả nhìn biểu tình của y, vội vàng thu lại ý đùa, nhín người nói "Nô tỳ biết lỗi! Nô tỳ sẽ không dám nói nữa. Lệnh chủ, đã tối rồi, mời lệnh chủ dùng bữa".


Lam Hi Thần một tay chống cằm nhìn bức tranh, một tay xua "Cứ để đó đi, lát ta sẽ dùng sau".

Thúy Quả đang muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, vội bưng mâm thức ăn nóng hổi lui ra, trong khi tầm mắt của Lam Hi Thần không ngừng nhìn đăm đăm vào bức tranh.

Nhiếp Minh Quyết. Hiên Viên Du. Hiên Viên Dự. Hoàng thượng.......

Mỉm cười như một thiếu nữ ngượng ngùng khi trong đầu vang lên những cái tên có cùng một hình dáng. Lam Hi Thần không thể bình tĩnh lại nhịp tim đang nhay lên loạn xạ của mình mỗi khi nhớ lại vẻ mặt của người đó, dù cho bây giờ có đôi chút phong thái khác biệt.

Ban đầu, Lam Hi Thần đã chuẩn bị sẵn mọi lời phỉ báng mà y có thể nghĩ ra để cho vị Long Thụy đế tham lam háo sắc bạc tình kia phải lắng tai nghe mà không thốt được lời nào. Có ngờ đâu, chỉ một thoáng nhìn rõ gương mặt người kia, Lam Hi Thần đã mất hết khả năng nói chuyện chứ đừng nói một tá lời phỉ báng dài ba trang giấy mà y đã vạch ra từ trước. Chỉ cần nhớ lại khoảnh khắc hai người mặt gần kề nhau, chẳng cần để tâm thái độ hắn đối với y là căm ghét mà từ mặt đến chân của y đều đỏ lên như tôm luộc, trong bụng lại ngập tràn cảm giác nôn nao hồi hộp, sau đó là khiến y mơ mộng trôi vào một thế giới khác trong đầu.


Thúy Quả nhìn chủ nhân mà không khỏi thở dài. Lẽ ra nàng nên cảm thấy vui mừng khi chủ nhân đã được Hoàng đế ân sủng. Thế nhưng bây giờ nàng lại cảm thấy lo lắng, tự hỏi liệu chủ nhân mình nếu thật sự được Hoàng đế sủng ái thì có tốt hay không? Đáng lẽ ra y phải là người khiến Hoàng đế si mê, chứ không phải là người si mê Hoàng đế. Trong thâm tâm nàng hy vọng, chủ nhân mình sẽ không vì quá động tâm với Hoàng đế mà chuốc khổ vào mình như Hoa Tuệ quý tần, cũng là Tư Đồ tiểu thư ngày trước.

Lại nói Hiên Viên Dự sau khi nghe tin Lục thị sảy thai, những nỗi mong chờ bấy lâu trong phút chốc hóa dã tràng xe cát. Hắn vô cùng giận dữ, lập tức hạ chỉ: Nhu quý tần Đổng thị hành động hồ đồ, miệng mồm đâm thọc, giáng xuống Bát phẩm tài nhân, tước bỏ phong hào, chuyển ra khỏi thiên điện của Diên Hỷ cung, cấm túc ba tháng, tạm thời để Vương mỹ nhân quản lý sự vụ Diên Hỷ cung. Đồng thời hạ chỉ, tấn Lục thị lên Tứ phẩm Tần vị, phong hào Ninh; niệm tình nàng thân thể chưa lành bệnh, đợi khi khỏe lại sẽ cử hành lễ sắc phong, đồng thời ban thưởng nhiều đồ vật quý giá, coi như an ủi.


Lục Xuyến Nhân bỗng dưng mất con, trong lòng đau đớn khôn nguôi, gặp Hiên Viên Dự đến thăm thì không ngừng nức nở “Hoàng thượng... con của tần thiếp... nó bị người ta hại chết!”, còn lúc tiếp chỉ đành lộ ra nụ cười gượng gạo. Ai nấy trong hậu cung đều không dám hướng nàng chúc mừng. Họ biết rõ, Hoàng thượng thăng vị cho nàng chẳng qua để bù đắp nỗi đau mất con mà thôi. Những kẻ không biết chừng mực như Đổng thị không nhiều. Huống hồ hiện tại, nàng ta bị giáng năm cấp, cấm túc lâu dài, địa vị sớm đã không còn như ngày trước. Những phi tần mà nàng ta từng nhục mạ trong Diên Hỷ cung nay đều tìm cách làm khó nàng ta, khiến cuộc sống của nàng ta vô cùng khổ sở.

Lam Hi Thần vì thương cảm cho nên có thời gian rảnh rỗi thường tới Vạn Ngưng đường vì đứa bé bạc mệnh kia mà chép kinh siêu độ, hy vọng kiếp sau nó sẽ có duyên vào đúng nhà phước đức, được sinh ra và bình an lớn lên.
Mùa đông năm ấy mưa phùn dai dẳng.  Đầu năm hạn hán, mùa màng thất bát,  nay cuối năm lại gió rét mưa dầm, quanh kinh đô dân tha hương chết cũng phải đến trăm người.

Hiên Viên Dự bất ngờ tìm đến Nhu Thường điện lúc nửa đêm. Không để tâm ánh mắt ai nhìn mình. Hốc hác bơ phờ, bước chân loạng choạng. Lúc đặt lưng xuống giường, thậm chí còn quên cả cởi giày. Lam Hi Thần thật sự khó chịu, nhưng vì hắn không chỉ có hồn phách của Nhiếp Minh Quyết mà còn có khuôn mặt giống như đúc, y liền nhịn không được phải quan tâm.

Lam Hi Thần nhanh chóng giấu đi sự dè dặt mà lặng thinh phủ màn cho hắn. Sau đó nhớ lại lần trước mà thổi bớt nến, ngoan ngoãn về lại chỗ của mình là cái nhuyễn tháp bên trái giường ngủ, có khi sẽ đưa mắt nhìn về phía giường, rất hy vọng sẽ nhìn thấy khuôn mặt người kia khi đang ngủ sẽ như thế nào? Có ôn hòa trầm tĩnh như hồi y nhìn thấy ở Bất Chu Sơn không? Hay là sự cau có của Xích Phong Tôn ngày trước trong thân thể một vị hoàng đế?
Nhưng đêm nay hình như hắn có tâm trạng không tốt.

Từ bên này, Lam Hi Thần có thể nhìn thấy hắn trằn trọc, vùi mặt vào gối, thay đổi tư thế liên tục. Suốt nửa canh giờ xoay ngang quay dọc, ném gối đá chăn, hắn vẫn không chìm vào giấc ngủ. Y lặng lẽ thở dài. Thái thị thường nói với y, mỗi khi hắn như thế, chính là do sự vụ bộn bề khiến hắn lao tâm, không cách nào thư giãn được. Lúc nhỏ vì để Tiên Đế coi trọng, khi lớn là vì chuyện quốc gia lẫn chuyện nhà đè nặng.

Hoàng đế thì sao? Cửu ngũ chí tôn thì sao? Ngày ngày đối mặt với đám lão thần tâu trình dâng sớ, ngoài lo việc dân, trong cân bằng triều cục, lại vì Hoàng quý phi hay các phi thị phạm lỗi mà phân xử, từng việc đều phải cân đong đo đếm, hẳn là sống chẳng dễ dàng gì. Không biết Nhiếp Minh Quyết thật từ khi trở thành Chính Chương Thánh Đế, hắn có phải lao lực như thế này không?
Hiên Viên Dự chợt đứng dậy, Lam Hi Thần cũng ngồi dậy nhìn hắn đi đến cạnh chiếc bàn tròn, rót một tách trà, uống một hơi rất vội. Y nhịn không được sự không đành lòng.

Rất lâu sau, trong khung cảnh mờ mờ sáng nhờ hai ánh nến còn sót lại, khi hắn lần nữa trở lại bên giường, y nghe thấy tiếng hắn khàn khàn "Trẫm đau đầu".

Lam Hi Thần vội đứng dậy bước đến bên giường, khẽ vén màn nói "Để thần thị gọi thái y tới".

Hắn mệt mỏi nhắm mắt, đôi chân mày chau lại, xua tay "Không cần! Ngươi xoa đầu cho trẫm được rồi".

Mang theo nửa khó xử của y và nửa bất mãn của Tư Đồ Gia Cẩn, ngón tay của Lam Hi Thần nhè nhẹ hết mức có thể chạm vào hai bên thái dương nóng hổi. Y không hiểu tại sao hôm nay hắn đến tìm mình, càng không hiểu tại sao vào thời khắc yếu đuối nhất như lúc này đây, hắn lại không đi tìm sự yên bình nơi người phụ nữ hắn yêu thương nhất.
Đúng như lời Triệu Thanh từng nói: Tâm ý đế vương thật khó dò.

Cơ thể hắn dần dần thả lỏng, vầng trán cau chặt kia cũng giãn ra.

Lam Hi Thần càng nhìn hắn, trong lòng lặng lẽ thở dài.

Năm nay hắn mới ba mươi, trải qua biết bao nhiêu gian nan mới lên ngôi vua đến nay đã bảy năm.

Năm xưa khi Minh Hiến Thái thị chỉ còn là Điềm Lương thần, mẹ ruột của Hiên Viên Dự là Thư Túc phi vì bị chính cung Minh Huệ hoàng hậu ghen ghét cộng thêm mưu đồ đoạt vị cho con trai mà hãm hại phải chịu tiếng oan, khiến tiên đế Vĩnh Nguyên tức giận biếm mẹ con hắn làm thứ dân ra khỏi cung cho vào Bảo Trấn Tự chép kinh hối lỗi, về sau mẹ ruột của Vĩnh Nguyên đế là Minh Khang thái hậu ngấm ngầm cho điều tra mới đem sự thật phơi bày, tiên đế liền hạ lệnh cho người đi tìm rồi đón hai mẹ con vào cung. Do chịu nhiều uất ức lại trải qua cuộc sống khổ cực bên ngoài, Thư Túc phi trở lại hoàng cung một năm liền qua đời, nguyên là vì bị Minh Huệ hoàng hậu sai người ngấm ngầm hạ độc, khi đó Hiên Viên Dự chỉ vừa tròn năm tuổi, được giao cho Điềm Lương thần nuôi dưỡng. Tiên đế rõ ràng biết nguyên nhân nhưng lại không cho điều tra bởi vì ngại gia thế của Minh Huệ hoàng hậu, vì thế mà áy náy với Thư Túc phi cho nên không tiện và cũng không muốn gặp Hiên Viên Dự, tình cảm cha con cứ thế phai nhạt. Sau này khi tiên đế già yếu, con trai của Minh Huệ hoàng hậu bị triều thần nhất mực phế truất, các hoàng tử tranh nhau đoạt ngôi, tiền triều hậu cung vô cùng rối loạn. Giữa lúc ấy, Điềm Lương thần quyết định ẩn mình, âm thầm từng bước giành lấy quyền lực cho dưỡng tử, Hiên Viên Dự mới có ngày hôm nay.
Hiên Viên Dự lên ngôi khi còn quá trẻ, chịu đủ mọi áp lực từ phía triều thần, nơi hậu cung may mắn vì đã có Thái thị dàn xếp cho đến khi Lâm Hà Uyên xuất hiện, nhưng làm Hiên Viên Dự khổ nhất vẫn là chuyện triều chính. Phế thái tử vốn là Nhữ Hóa vương Hiên Viên Đĩnh, khi xưa vì nghe tin tiên đế muốn phế bỏ mình để lập Giản Tĩnh vương Hiên Viên Khê làm thái tử thì đã kích động mạo phạm đến tiên đế, tiên đế tức giận đày hắn ra biên cương. Không ngờ cuộc chiến hoàng quyền chấm dứt, người thắng cuộc lại là Hiên Viên Dự vốn chẳng được tiên đế sủng ái, điều này càng làm cho hắn bất mãn, vì vậy mà dấy binh liên kết với nước chư hầu có thù với Đại Thành quốc để tạo phản. Lúc đó may mà có huynh trưởng của Tư Đồ Gia Cẩn một lòng phò tá, cơ đồ Đại Thành mới được giữ vững như bây giờ. Hiên Viên Đĩnh sau đó bị áp tải về triều cương, vốn đáng bị xử tội Lăng trì, như Hiên Viên Dự lại vì thể diện hoảng thất mà giữ nguyên chức vương của hắn mà không hề tước bỏ, trái lại giam lỏng hắn trong biệt phủ, đem vợ con hắn tới Thọ An cung giao cho các thái phi và thái thị quản giáo làm con tin. Lúc truy phong cho phi thị tiền triều, Hiên Viên Dự tuy ngoài mặt nói là xoa dịu thân vương, nhưng chỉ tôn mẹ của Hiên Viên Đĩnh làm thái hậu, phong hiệu chỉ giữ nguyên chứ không gia tăng thêm như các Hoàng hậu và Hoàng thị nguyên danh trước đó.
Phụ hoàng không yêu, huynh đệ xem thường, mẫu thân bị người ta bức chết. Phải kiên cường mạnh mẽ đến mức nào mới có thể giành được vinh quang ngày hôm nay cơ chứ? Minh Hiến Thái thị không ít lần thở dài, tất cả những gì hắn cố làm ngày hôm nay chỉ đơn thuần muốn linh hồn của tiên đế có thể công nhận hắn một cách xứng đáng.

"Thân thể con người đâu phải là gỗ đá? Lỡ như Hoàng thượng đổ bệnh, Thái thị là người đau lòng nhất. Tiên đế qua đời đã lâu rồi, làm sao biết người lao tâm lao lực vì dân vì nước, làm sao biết hối hận vì năm ấy đã xử tệ với người? Xin Hoàng thượng đừng cố làm khổ bản thân mình nữa".

Hắn chợt gat tay, ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt từ từ đanh lại.

Đêm ấy, Lam Hi Thần từng thật sự nghĩ rằng hắn có thể gϊếŧ chết mình vì đã to gan chạm vào góc tối của hắn.
Giữa đêm đông, trong màn sương lạnh đến thấu xương, hắn phất tay áo, nói vọng ra ngoài với viên thái giám hầu cận "Tới Châu Quang điện!" rồi đá cửa bỏ đi.

Lam Hi Thần dự cảm: Sau đêm ấy, Hiên Viên Dự sẽ không có trở lại nữa.

Qua một đêm đông đầy sương lạnh lẽo, cuối cùng thì cũng có chút nắng ấm soi rọi khắp Tử Cấm Thành. Mà tin tức Hoàng đế ban đầu bãi giá Nhu Thường điện, nhưng sau đó không biết vì sao lại đi tới chỗ của Hoàng quý phi, đã lan nhanh khắp tam cung lục viện. Mọi người cứ tưởng sẽ được thở phào một phen vì Điềm quý khanh có được Thái thị chiếu cố mấy rốt cuộc cũng không được sủng ái, vậy mà tiếc thay, Hoàng đế lại còn lưu luyến Lâm thị mãi không dứt ra. Mới hôm trước được cho hầu tẩm, thì hôm sau đã được triệu tới điện Duệ Đức để cùng nghe đánh đàn tận trưa mới về, lại còn ban thưởng rất nhiều gấm vóc. Dĩ nhiên, ai ai cũng đều ghen tị nhưng cũng đều không dám nói gì, chỉ dám âm thầm tức tối ngó vào Châu Quang điện.
Bỏ mặc hết những cái nhìn dèm pha của đám phi thị xung quanh, Triệu Thanh cùng Lý Giao Nghi thủng thẳng bước từ ngoài vào Nhu Thường điện. Mắt thấy Lam Hi Thần ngồi trên thư án, vẻ mặt không chút gợn sóng mà cầm bút động thủ, Lý Giao Nghi có chút không vui, nói “Toàn bộ trong cung cũng chỉ có Điềm quý khanh là tự tại. Bên ngoài đang nháo ngất trời kia kìa”.

Lam Hi Thần giật mình đứng dậy, thi lễ rồi nói "Thứ cho thần thị đón tiếp chậm trễ, mời Đôn thần và Hiền phi ngồi".

Triệu Thanh chậm rãi ngồi xuống, đăm đăm nhìn y mà ngập ngừng hỏi "Chuyện tối qua.....Điềm quý khanh....ngươi..... vẫn ổn chứ?".

Lam Hi Thần tự mình nhấp một ngụm trà, mỉm cười "Tạ Đôn thần và Hiền phi quan tâm, thần thị vẫn ổn".

Không ổn thì có thể như thế nào? Khóc nháo? Đổ bệnh? Hay là phải chạy đi tìm người để xin lỗi?
Lý Giao Nghi chần chừ một lát rồi cất giọng an ủi "Sau này sẽ ổn thôi. Quý khanh còn trẻ, tư sắc cùng Lâm thị không thua kém, ngươi nhất định vẫn còn có cơ hội nữa mà. Huống chi, Hoàng thượng tuy tức giận, nhưng cũng không có trừng phạt gì ngươi". Dừng một chút rồi khó chịu "Nhưng mà Điềm quý khanh, bản cung thật không hiểu ngươi rốt cuộc đã chọc giận gì Hoàng thượng? Khó khăn lắm hắn mới nhớ đến ngươi, đêm qua ngươi lại khiến hắn như vậy, trái lại còn tạo cơ hội cho Lâm thị kia".

Lam Hi Thần chỉ cười nhạt "Thần thị có làm gì đâu chứ? Chẳng qua.... lời quan tâm có hơi khó nghe mà thôi. Thuốc đắng tuy dã tật, nhưng có bao giờ người ta chịu uống nó một cách dễ dàng?".

Lý Giao Nghi ngẩn ra một lúc, rồi như hiểu cái gì đó mà lắc đầu "Xưa nay trừ Thái thị, khiến Hoàng thượng tức giận chỉ có thể là người khác nhắc lại chuyện trước kia của hắn. Điềm quý khanh, ngươi thường lui tới chỗ Thái thị, hẳn là Thái thị cũng đã nói với ngươi không ít, cớ sao lại còn vướng vào sai lầm này chứ?".
Lam Hi Thần lạnh nhạt "Thần thị tất nhiên hiểu rõ, nhưng mà quan tâm Hoàng thượng, chính là không thể đành lòng nhìn hắn bán sống bán chết để chứng tỏ với một người đã không còn trên đời, mà là giúp hắn ngộ ra, để hắn có thể sống tốt đẹp hơn ngày trước. Còn về phần Lâm thị......". Y cảm giác trong lòng vô cùng nặng nề mà thở dài "Cô ta vốn dĩ là cả trái tim của Hoàng thượng, chuyện Hoàng thượng đi khỏi đây để tới gặp cô ta, không sớm thì muộn, không nguyên nhân này cũng là nguyên nhân khác mà thôi".

Thấy Lý Giao Nghi cùng Triệu Thanh nhìn nhau rồi lại nhìn mình với vẻ cảm thông, Lam Hi Thần không chịu nổi mà nói sang chuyện khác "Đừng nói về chuyện của thần thị nữa, Hiền phi tỷ tỷ, nghe nói tứ hoàng tử bị bệnh, không biết hiện giờ đã khỏe hơn chưa?".

Nghe nhắc đến con trai, sắc mặt Lý Giao Nghi bất chợt ảm đạm, nàng cố gượng cười "Quý khanh có lòng quan tâm, bản cung đa tạ. Khảm nhi đã khỏe hơn rồi, không thì hiện giờ Thái thị đã không cho bản cung rời Thọ Kỳ cung nửa bước".
Lam Hi Thần thầm nghĩ chính mình nói sai rồi, tự dưng lại gợi ra chuyện buồn của người khác. Liếc mắt thấy bên ngoài cửa sổ băng tuyết dần tan chảy, y liền vòng vo chuyển đề tài "Hôm nay nắng đẹp quá! Mùa đông xem chừng cũng đã kết thúc rồi".

Lý Giao Nghi biết y cố ý lảng sang chuyện khác nhưng cũng không vạch trần, thuận miệng nói theo "Phải! Hy vọng qua mùa đông lạnh lẽo, không khí trong cung cũng được ấm áp và yên tĩnh như mùa xuân".

Nhu Thường điện nhất thời chìm trong biển lặng, ba người đều lộ rõ vẻ đăm chiêu.

Đông qua xuân về, hoa đào rực rỡ, nở rộ vào năm Long Thụy thứ chín.

Tháng tư xuân ý dạt dào, ấy là sinh thần của Hoàng quý phi Lâm Hà Uyên. Sủng ái của Hiên Viên Dự đối với cô ta tuy không còn nồng nhiệt như hồi trẻ, nhưng trước sau vẫn là không đổi. Hắn tặng cho cô ta một gốc san hô, cao chừng ba mươi thước, sắc màu đỏ tươi, ban đêm ánh nến chiếu vào làm cho khung cảnh lung linh rạng rỡ, ban ngày cũng tinh quang không kém, chẳng những vậy mà còn tổ chức một buổi yến tiệc của Uyển Phương viên cho cô ta.
Trong Uyển Phương viên có một cây lê. Và mùa xuân là mùa của vạn vật sinh sôi, bao gồm cả cây lê đó. Nhưng bông hoa màu trắng và thơm lừng đung đưa trong gió giữa hàng ngàn màu sắc của hoa cỏ trong vườn, làm cho người ta cảm thấy phong cảnh thật hữu tình. Lâm Hà Uyên vô cùng yêu thích hoa lê, cô ta từng nói ngôi nhà năm xưa sống ở bên cảnh cũng có một cây lê, lần đầu cô ta gặp Hiên Viên Dự cũng là khi hắn ngồi ở cái bàn nước bên dưới gốc lê đó. Hôm nay có ba người vắng mặt. Trái với sự ghen tỵ và căm hận của các phi thị kia, Lam Hi Thần vừa nghe vừa liên tưởng tới gốc chiên đàn năm nào trong sân tập đao của Bất Tịnh Thế, tự hỏi bây giờ không biết nó đã lớn tới mức nào rồi, hay là đã bị chặt xuống.