Ma Đạo Tình Kiếp (P1)

Chương 112: Tâm quyết (nhị)




Lam Hi Thần lấy lại được nửa phần thanh tỉnh, chất vấn "Vậy còn Tần Tố? Ngươi đã từng nói ngươi không phải cũng rất yêu nàng ư?".

Mạnh Dao thấp giọng "Nàng ấy đã là quá khứ. Hơn thế nữa, ta đối với nàng, hoàn toàn không giống như đối với ngươi". Hắn vội nắm chặt hai bàn tay của y, nói "Hi Thần, ngươi có biết không? Ta yêu ngươi, thực sự yêu ngươi. Kiếp trước, từ lần đầu gặp ngươi ở Vân Bình, cách ngươi đối xử với ta cho tới ngày sự thật kia được phơi bày, dù rằng ngươi tức giận thậm chí hận ta vì đã dối lừa lợi dụng ngươi nhưng chưa bao giờ ngươi tỏ một ý niệm khinh khi ta, ngươi luôn cho ta thấy sự chân thành nhất, cảm nhận ấm áp nhất. Đối với ta mà nói, ngoại trừ mẹ và Tư Tư ra, chưa từng có ai đối với ta như vậy cả. Tất cả nếu không phải dùng thái độ kẻ trên người dưới thì cũng là kẻ hèn người sang hay kẻ thanh cao người ti tiện mà đối đãi ta, duy chỉ có ngươi là không như vậy. Nhưng khi ta biết mình động tâm đã quá sâu với ngươi thì cũng là lúc ta nhận ra giữa chúng ta có quá nhiều rào cản, ta cũng sợ nếu ta lấy hết can đảm bước qua rào cản đó, giữa chúng ta có thể sẽ không đi tiếp cũng chẳng thể lùi lại được nữa, cho nên ta phải cố nén tình cảm này xuống. Về sau khi Tần Tố xuất hiện, ta thật sự cảm động vì nàng đối với ta cũng có điểm giống ngươi, ta tự nhủ mình có lẽ nên ta và ngươi là chuyện không thể cho nên cần phải buông xuống, ta những tưởng có thể mượn hình ảnh của Tần Tố mà từ từ khỏa lấp đi tâm niệm về ngươi, nhưng số mệnh đúng là đúng là tàn nhẫn, ta lại phát hiện giữa ta và nàng ấy lại là huynh muội cùng cha khác mẹ, ta lại không biết mà cùng nàng làm ra chuyện kia, lúc đó muốn từ bỏ đã là không thể nữa rồi. Hi Thần, ngươi có biết chăng lúc đó ta thống khổ đến mức nào không? Ta chỉ còn biết cầu một chút an ủi, rằng ngươi không bỏ mặc ta, rằng ngươi cũng có tình cả với ta. Chỉ cần có một chút thôi, ta nhất định sẽ lấy lại động lực, suy nghĩ cách để về sau chúng ta có thể vĩnh kết đồng tâm, vậy nên đêm đó ta mới hỏi ngươi "Ta có thể yêu nhiều hơn một người được không?", nhưng chính xác câu hỏi của ta lại là "Ta có thể yêu một người nhiều hơn muội muội của ta được không?"".


Dừng một chút, hắn lại cười nhạt, khẽ nói "Nhưng mà Hi Thần, ngươi thật sự ngốc quá, giống như một con thỏ con không bao giờ rời khỏi hang để nhìn ra thế giới bên ngoài. Ta hỏi một đằng, ngươi lại trả lời một nẻo. Ta lúc đó thật là hụt hẫng, nhưng rồi ta lại nghĩ nếu ngươi đã ngốc nghếch như vậy, thì chắc chắn rằng ngươi cũng không hiểu rõ yêu thật sự có nghĩa gì, ta chỉ cần ngươi luôn nghĩ yêu là mối quan tâm đối với người thân quyến thuộc là được. Bởi vì là người thân quyến thuộc thì yêu sẽ khác với một người mà ngươi tâm niệm. Ví như trong trái tim nếu có chín lỗ, sẽ chỉ có một lỗ trung tâm để chứa một người có ý nghĩa với mình nhất so với những người còn lại, và ta đã mộng tượng sẽ tìm cách để ngươi chấp nhận ta là người ở trung tâm trái tim. Thế nhưng......". Hắn ngơ ngác nhìn y, lâu lắm mới nói tiếp, giọng trở nên nặng nề vì oán hận "Thế nhưng tại sao người đó đến cùng lại là Nhiếp Minh Quyết chứ không phải là ta? Ở kiếp trước ta có thể tạm thời lừa dối bản thân rằng chẳng qua do ngươi quen biết hắn trước, rằng ngươi luôn nghĩ hắn là một hình tượng đáng ngưỡng mọi làm cái gì cũng đúng, rằng ngươi chỉ là không chấp nhận nổi chuyện một nghĩa đệ đi tàn sát nghĩa huynh của mình cho nên mới tức giận ta như vậy, đêm đó mới ở Kim Lân đài chất vấn ta về cái chết của hắn, đều là ta cố gắng tự lừa mình rằng ngươi đối với hắn thì cũng như đối với ta là tình huynh đệ, cho nên phút cuối ta mới không kéo theo ngươi xuống quan tài. Bởi vì ta nghĩ kéo theo ngươi rồi thì chuyện cũng không thay đổi được, huynh đệ vẫn cứ là huynh đệ, cần gì phải cố chấp nữa chữ? Nhưng mà kiếp này đối diện, khi ta vẫn rằng suy nghĩ này của ta luôn đúng thì vào cái đêm ngươi mang rượu tới tìm ta, ta đã biết nó sai rồi, vậy nên ta đã cố thúc bách ngươi uống thật say, để dễ dàng gặng hỏi ngươi. Quả nhiên, đúng như ta nghĩ, đúng như mối lo kiếp trước của ta, tình cảm kia ngươi đã nhận thức và để cho nó bùng phát. Ngươi có biết ngày hôm đó là sinh thần của ngươi, ta vốn đã định bày tỏ lòng mình cho ngươi biết, nhưng trong cơn say ngươi lại không ngừng gọi tên hắn. Có biết mỗi một tiếng ngươi gọi là một nhát dao đâm thẳng vào tim ta hay không? Tại sao ngươi lại vô tâm với ta như thế chứ?".


Lam Hi Thần thẳng thừng nhìn hắn "Mạnh Dao, ta chấp nhận ngươi oán hận ta, cũng bởi vì ta đã không nhận thức rõ ràng ngươi đối với ta có tình cảm như ta và Minh Quyết huynh, ta thực sự trước giờ chỉ nghĩ giữa hai ta là tình huynh nghĩa đệ. Còn về Minh Quyết huynh, ngươi nói đúng, là bản thân ta đã yêu hắn nhưng ta lại chưa từng nhận ra điều đó, thậm tệ hơn nữa, ta còn tìm cách phủ lấp đi nó, bởi vì ta có quá nhiều trách nhiệm, không thể cùng hắn bày tỏ nỗi lòng".

Vì y chợt nhận ra bản thân cũng như Mạnh Dao đối với y. Y sợ với Nhiếp Minh Quyết mà bước lên một bước thì sẽ không còn đường lui, y còn sợ hắn không thích mình, rồi lại sợ mình tạo thêm gánh nặng cho hắn, vậy nên y mới phớt lờ, đâu biết lại để hắn gặp phải bi kịch kiếp rồi. Tám năm khi hắn bạo huyết mà chết, năm năm sau lại một lần nữa ngã thân xuống quan tài. Vỏn vẹn mười ba năm đó, Lam Hi Thần chỉ luôn thấy trong lòng của mình trống rỗng, cảm giác đã thiếu đi một thứ gì đó quan trọng mà ta không thể lý giải được.


Y không giống Lam Vong Cơ dùng mười ba năm vấn linh để đợi một người, mà là dùng mười ba năm đó trốn tránh không dám vấn linh lẫn không dám cầu gặp lại một người. Lao mình vào công việc, toàn tâm để ý tới Lam Vong Cơ nhiều hơn trước, không ngừng cùng Mạnh Dao lúc đó hãy còn là tiên đốc hoặc dẫn bọn trẻ trong nhà đi săn đêm để bản thân không phải mỗi đêm nhìn thấy Liệt Băng nằm ở một góc, chỉ bởi vì sợ vấn linh rồi sẽ thấy hắn oán trách, rồi lại sợ chỉ cần một lần thấy hắn, trong lòng lại trỗi dậy biết bao cảm xúc, vô vàn mơ mộng thời trẻ, vì người kia đã không còn, đêm tối lại rất cô độc, y rất sợ bản thân sẽ chống chịu không nổi mỗi một đêm dài trải qua. Thời gian này gặp lại hắn, Lam Hi Thần mới phát giác đến cùng, Nhiếp Minh Quyết đối với y quan trọng đến nhường nào, làm cho y buộc phải chạy theo hắn chứ không thể quay đầu trốn tránh như trước.
Lam Hi Thần thở sâu, khẽ nói "Mạnh Dao, nhưng dù ta có để ngươi oán hận nhiều đến mức nào đi nữa, phần tình cảm kia, ta thật lòng không thể nhận được, như ngươi đã nói trái tim chính lỗ chỉ có một lỗ duy nhất ở trung tâm, thì Minh Quyết huynh chính là nằm ở vị trí đó, ta không thể và cũng không muốn thay đổi vị trí đó dành cho ai khác. Còn về ngươi nói ta vô tâm? Ta thật sự không hiểu, chẳng lẽ yêu một người khác mà không thể yêu ngươi thì chính là vô tâm sao? Nếu không phải kiếp trước lẫn bây giờ ngươi lừa dối ta, lợi dụng ta, khiến cho ta quá thất vọng về ngươi thì ta vẫn luôn rất quan tâm ngươi......".

Mạnh Dao lập tức bác bỏ "Ngươi đúng là luôn quan tâm ta, nhưng mà sự quan tâm đó cũng giống như với Lam Vong Cơ hay Nhiếp Hoài Tang, ta với ngươi chỉ dừng lại ở mức huynh đệ, có khác nào ngươi bố thí cơm nguội cho ta ăn tạm qua cơn đói? Cái ta cần là một bát cơm nóng hổi có trái tim ngươi, tình yêu của ngươi, suy nghĩ của ngươi. Nhưng ngươi tại sao không chịu cho ta bát cơm đó? Tại sao vậy hả Hi Thần? Tại sao là hắn chứ không phải là ta? Ta yêu ngươi nhiều như thế, lẽ nào một chút cũng không làm cho ngươi hồi tâm chuyển ý với ta?".
Lam Hi Thần thẫn thờ nhìn hắn "Ngươi nói ngươi yêu ta? Nhưng ta có biết được, cũng khó mà tin là thật".

Mạnh Dao hơi sững ra, nhưng lại thêm siết chặt tay y, run giọng hỏi "Tại sao chứ?".

Lam Hi Thần thấy mình đã rệu rã, thật sự không còn gì muốn giải thích thêm nữa, chỉ có thể cười gượng “Thì ra ngươi đối với Tần Tố như thế đấy! Kiếp trước ngươi còn ở trước mặt ta nói rằng ngươi không phải không thật tâm yêu nàng, nào là sợ hủy hôn người chuốc thảm sầu nhất là nàng. Vậy mà giờ ngươi lại nói đến với nàng là để quên đi ta, rồi lại cái gì mà ta mới là người ngươi yêu? Loại tình cảm này, ngươi bảo ta phải tin thế nào đây?”.

Mạnh Dao dồn dập nói "Hi Thần, ngươi phải tin ta. Ta nói không phải không thật tâm yêu Tần Tố là thật, nếu không có một chút gì gọi là động lòng, ta đã không nghĩ đến chuyện ở bên nàng có thể giúp ta quên đi ngươi, ta lo sợ nàng bị tổn thương sâu sắc nhất cũng là thật. Nhưng ta đối với nàng thật sự tình cảm không sâu đậm cũng không nồng nhiệt giống như đối với ngươi. Ngươi là điểm bắt đầu thì cũng là điểm cuối trong tình cảm của. Nếu ta không thật tâm yêu ngươi, đã không vì ngươi mà làm ra nhiều chuyện ở kiếp trước, cũng sẽ không một lần nữa phạm sai lầm ở kiếp này. Hi Thần, tin ta đi, chấp nhận ta đi, ta sẽ cho ngươi thấy ta đối với ngươi tốt hơn Nhiếp Minh Quyết gấp ngàn lần, ta sẽ không bao giờ để ngươi chịu đau khổ nữa, sẽ không để ngươi vì ta mà phải mượn rượu giải sầu như hắn nữa, sẽ không để ngươi chịu bất cứ một thiệt thòi nào cả, ta......".
Lam Hi Thần giận quá đâm ra cười một tiếng, cắt ngang "Không để ta chịu thiệt thòi? Vậy tình hình hiện tại là cái dạng gì đây?".

Mạnh Dao ngưng bặt một lúc mới thấp giọng "Ta cũng là không còn cách nào khác, nhưng ngươi yên tâm, chỉ một lần này thôi, và ta tuyệt đối đảm bảo ngươi sẽ không xảy ra chuyện gì".

Lam Hi Thần mãnh liệt rút tay ra, gạt phăng "Kiếp trước ngươi cũng nói như vậy, kết quả thì sao?".

Mạnh Dao khẩn thiết "Lần này không giống lần trước, ta không vì mạng sống mà lợi dụng ngươi mà là bảo vệ ngươi. Ta biết chỉ đường để bọn chúng bắt ngươi tới đây là không đúng, nhưng ta cũng là bất đắc dĩ, nếu không làm vậy, Quỷ Quân một khi tức giận sẽ lấy luôn cả mạng của ngươi để đoạt được thần khí. Ngươi hiểu cho ta. Ta cũng vì an toàn của ngươi nên mới phải làm vậy".
Lam Hi Thần lạnh nhạt nhìn hắn "Bất đắc dĩ? Tại sao lúc nào ngươi giải thích với ta cũng là ba chữ đó? Được! Cứ xem là bất đắc dĩ đi. Vậy nếu ngươi nói đưa ta tới đây là bất đắc dĩ, thì vạn nhất bây giờ Hãn Thanh Thương kêu ngươi gϊếŧ đi ta, ngươi có phải cũng là bất đắc dĩ làm theo luôn không?".

Mạnh Dao không ngừng nói "Hi Thần, cái Quỷ quân cần là thần khí chứ không phải tính mạng của ngươi, cho dù là có, ta cũng sẽ tìm cách đảm bảo an toàn cho ngươi. Nhưng mà Hi Thần, ngươi đừng suy nghĩ tiêu cực như vậy nữa, ta.....".

Lam Hi Thần ngắt lời "Ngươi sẽ thế phải không? Nếu chuyện đó thực sự xảy ra, ngươi cũng sẽ bất đắc dĩ gϊếŧ cả ta?".

Mạnh Dao đau đáu nhìn y, cuối cùng bảo “Ta không thế đâu, ngươi là người ta yêu nhất, tại sao ta lại gϊếŧ ngươi chứ?”.
Lam Hi Thần cười, từ tốn nói “Ngươi sẽ làm thế đấy”.

Mạnh Dao nhoài ngươi xuyên qua kết giới, đối diện với y gần hơn bao giờ hết, hai mắt hằn lên những sợi tơ máu, giọng khàn đặc, kịch liệt giải thích "Ta đã nói ta sẽ không làm như thế, tại sao ngươi vẫn cứ nghi ngờ ta? Tại sao không bao giờ ngươi đặt một niềm tin tuyệt đối ở ta giống như với Nhiếp Minh Quyết chứ?".

Lam Hi Thần sựng lại, tất cả mọi người đều kinh ngạc. Mạnh Dao khóc. Nước mắt tuôn ra từ hai con mắt đỏ lên vì tơ máu, mang theo phẫn hận, bi ai, thống khổ. So với bộ dáng năm đó trong Quan Âm miếu, chỉ hơn chứ không kém.

Đối diện với hắn lúc này, Lam Hi Thần có chút không đành thấy hắn vô cớ vì mình mà khổ sở, khẽ nâng tay đỡ lấy hay tay hắn, cảm giác hắn vẫn theo thói quen như trước muốn dựa vào ngực y mà khóc. Nhưng khi mắt y nhìn đến khuôn mặt đẫm nước mắt, tiếng nấc nhẹ của hắn, bất giác khiến Lam Hi Thần nhớ lại câu nói ngày trước của Nhiếp Minh Quyết, rằng "Nước mắt con mèo thì quý giá, chẳng lẽ trái tim con hổ lại không biết đau?", và rồi có vô số hình ảnh trong ký ức đột nhiên ùa về trước mắt.
Trong phút chốc Lam Hi Thần như tỉnh khỏi cơn mê, hơi dụng lực đẩy Mạnh Dao ra, không nhìn hắn mà mông lung nhìn xa xăm, nhẹ nhàng nhưng kiên định nói "Niềm tin tuyệt đối, ta chỉ có thể ích kỷ dành cho một người mà ta yêu. Người đó cùng ta lớn lên, lấy lồng ngực để ta tựa vào khóc, lấy lưng hắn che chắn cho ta. Khi mọi người đều muốn dựa dẫm vào ta, chỉ có duy nhất hắn muốn ta được dựa dẫm. Khi ta che chở cho mọi người, hắn lại là người duy nhất biết rằng ta cũng cần được che chở và hơn hết, hắn biết ta thực sự mong muốn điều gì, thậm chí không tiếc sinh mạng để hoàn thành điều đó. Mạnh Dao, ngươi và hắn, khác biệt rất lớn ở điều cuối cùng".

Mạnh Dao ngẩn lên, cứng rắn nói "Khác cái gì? Ta cũng yêu ngươi như hắn, thậm chí còn hơn hắn, ta cũng biết ngươi muốn gì, ta còn bất chấp bản thân mình để làm điều ngươi muốn tốt hơn thế nữa, sau này ta sẽ cho ngươi thấy ta hoàn toàn không thua kém hắn......".
Lam Hi Thần ngắt lời "Không cần sau này. Ngay bây giờ ta muốn ngươi vì ta làm một chuyện, ngươi có nguyện ý làm không?".

Mạnh Dao không đắn đo mà gật đầu "Được! Hi Thần, chỉ cần khiến ngươi chấp nhận ta, bây giờ ta sẽ nguyện ý vì ngươi làm. Đừng nói một chuyện, mười chuyện ta cũng sẽ không nề hà".

Lam Hi Thần sắc mặt không đổi, chỉ vào Lam Vong Cơ ngồi bên cạnh, không lạnh không nhạt nói "Ngươi hãy đem Vong Cơ rời khỏi đây ngay lập tức, và đảm bảo cho hắn được an toàn, ta sẽ từ bỏ Minh Quyết huynh mà chấp nhận ngươi".

Mạnh Dao ngẩn người nhìn y, ngập ngừng "Hi Thần, ta.....".

Lam Hi Thần khẽ nhướn mày "Ngươi không làm được sao?".

Mạnh Dao khỏa lấp "Không phải! Hi Thần, ta làm được, nhưng bây giờ ta sẽ đưa ngươi ra khỏi đây trước, đợi ngươi được an toàn, ta nhất định sẽ cứu hắn. Ta sợ đưa hắn đi trước, ngươi ở lại sẽ xảy ra chuyện, ta không muốn ngươi chịu tổn hại".
Lam Hi Thần lạnh lùng "Tóm lại là ngươi sẽ không đưa Vong Cơ đi ngay bây giờ?".

Mạnh Dao thiết tha "Hi Thần, Lam Vong Cơ không phải người có can hệ gì với ta. Ta có muốn vì ngươi cứu hắn cũng phải chờ lúc thích hợp mới được, làm sao có thể mạo hiểm cứu một người khi đó không phải là người mình yêu?".

Lam Hi Thần hạ mi mắt, chán ghét nhìn đi chỗ khác "Đó là lý do tại sao ta yêu Minh Quyết huynh, không phải ngươi. Lam Vong Cơ đối với ngươi không có can hệ, nhưng với ta thì có. Nếu ngươi yêu ta thì phải hiểu được: Vong Cơ là máu mủ ruột thịt của ta, là một phần xáƈ ŧɦịŧ tay chân của ta, cũng là niềm an ủi duy nhất mà phụ mẫu ta để lại. Điều cơ bản nhất mà ta muốn từ người ta yêu, đó là có thể giúp người thân của ta không xảy ra bất cứ chuyện gì nguy hiểm".

Y nhớ Nhiếp Minh Quyết, nhớ hắn từ nhỏ tới lớn, không ít lần hy sinh thân mình cốt bảo vệ Lam Vong Cơ. Lần đó suýt mất mạng, hắn đã nói với y rằng, hắn không muốn làm y đau lòng. Đến cả Nhiếp Minh Quyết cũng hiểu, nếu Lam Vong Cơ xảy ra chuyện, y sẽ đau lòng mà chết mất.
Lam Vong Cơ hơi cử động thân mình, đưa tay nhưng không thể xuyên qua lớp kết giới mỏng như giấy để nắm lấy tay Lam Hi Thần, dù cho hai người ngồi ngay sát bên cạnh, nên chỉ có thể nghèn nghẹn gọi một tiếng "Huynh trưởng". Mà cái tiếng này, kéo dài run rẩy mang theo chút rớm lệ, thốt nhiên lại khiến Lam Hi Thần nhớ tới chuyện xảy ra hồi bé, y kinh sợ theo phản xạ nhắm chặt mắt, gấp rút bảo hắn "Vong Cơ đừng lo! Ta không sao hết! Ta không có bị con báo đen ăn thịt đâu".

Bỗng dưng lại nghe Ngụy Vô Tiện dở khóc dở cười gọi "Huynh trưởng", lại mở mắt thấy Lam Vong Cơ sắc mặt cứng đờ ngồi bên cạnh nhìn mình, Lam Hi Thần vội lắc đầu chữa thẹn, lẩm bẩm "Ta hồ đồ rồi, ở đây làm gì có con báo đen nào chứ?".

Nhiếp Hoài Tang lúc này mới khẽ liếc nhìn qua Lam Hi Thần, trong đáy mắt hỗn tạp ý vị, sau đó nhìn Mạnh Dao, cười mà như không cười "Dám hỏi sứ giả của Quỷ quân, lúc này có còn cảm giác chiến thắng như lúc ngươi bắt ta đem về đây không?".
Mạnh Dao trừng mắt liếc nhìn Nhiếp Hoài Tang, kế đó lại cười lạnh "Vậy thì đã sao? Cho dù ta có thua tình trường, nhưng so về tâm cơ kiếp trước lẫn năng lực hiện tại, ngươi nghĩ Nhiếp Minh Quyết thực sự là đối thủ của ta sao?".

Nhiếp Hoài Tang chợt ngửa đầu cười lớn, sau đó chậm rãi nói "Ngươi thực sự cho rằng ngươi hơn ca ca ta cả hai thứ đó à? Hắn đúng là thua ngươi, thậm chí thua xa cả ta nhưng ngươi có biết hắn thua chúng ta ở điểm nào không? Là tàn nhẫn! Nếu hắn thật sự nắm được hai chữ "tàn nhẫn", ngươi nghĩ mình xứng đáng làm đối thủ của hắn sao? Khoan nói về năng lực, chỉ riêng về khoản tâm cơ thôi thì ngươi đã kém hắn rồi. Ngươi thậm chí còn chẳng thể định hình được ý nghĩa của hai chữ "tâm cơ", thì nói gì đến việc dùng nó để xem bản thân thắng hay bại".
Mạnh Dao đỏ mắt "Đừng nói như thể ngươi hiểu được hai chữ "tâm cơ" kia như thế nào? Chẳng phải ngươi cũng giống ta, dùng nó để xác định thắng bại sao?".

Nhiếp Hoài Tang thong thả nói "Sai rồi, ta không dùng "tâm cơ" để đoạt được mọi thứ như cách ngươi đã làm, mà là dùng "tâm cơ" để lấy đạo của người trả cho người mà thôi. Ngươi dùng "tâm cơ" để minh định sự thiệt hơn, còn ta lấy "tâm cơ" để lý giải công bằng. Riêng ca ca ta, cái gọi là "tâm cơ" đó, hắn chẳng qua xem nó chẳng đáng để vào mắt mà thôi, hắn chỉ muốn mọi chuyện đều phải dùng tới bản lĩnh thật sự chứ không phải là dùng những mưu mô để làm bàn đạp bước lên cao. Đã đấu, thì phải đấu cho thật sạch sẽ. Ví như hai hổ đấu nhau, một con vì dùng quá tập trung đánh vào sức lực mà không đề phòng kỹ dẫn đến thua, nhưng là thua trong vinh quang, vẫn tốt hơn con còn lại xem bản thân đấu không nổi mà trước đó không tiếc danh khí, gϊếŧ đi những loài beo sói khác để đoạt móng vuốt của chúng nó đeo vào chân, mượn đó làm vũ khí lợi hại gấp đôi để gϊếŧ đối thủ thì có thắng cũng là thắng trong nhục nhã, bởi vốn dĩ ngay từ đầu nó đã chẳng có bản lĩnh rồi".