Ma Đao Sát Tinh

Chương 37: Vu oan giá họa




óng mặt trời đã lặn về Tây, gió đêm đã bắt đầu thổi mạnh.

Trên sông Tần Hoài du thuyền hơi như mắc cửi, tiếng sáo du dương cao vút tận mây xanh, ánh đèn chiếu ngời rực rỡ. Tại thượng du dòng sông, nơi bến Tế Môn bỗng xuất hiện Ngạc Phục Sanh, Bùi Thiên Tín và Du Triệu Khôi, đang thong thả đi bộ theo bờ sông.

Sắc mặt của Du Triệu Khôi đầy vẻ buồn bã, cất tiếng than dài rằng:

- Ôi, suốt hai hôm nay, già đã mỏi mệt mà vẫn không thu được kết quả gì. Rõ ràng là số người áo đỏ kia, đã bị hai việc xảy ra tại Phẩm Hương Viện và Thê Hà Sơn Trang, làm cho phải dè dặt, tạm thời ẩn khín tung tích. Già đây có ý muốn đưa hài cốt của đứa cháu bất hạnh trở về an táng tại quê nhà, hơn nữa, cũng nhân tiện sắp xếp hộ gia đình cho nó. Riêng việc tìm tung tích kẻ thù, thì phải chờ đợi một dịp may khác, vì người quân tử đối với việc báo thù, thì dù mười năm sau cũng chưa muộn. Về sự giúp đỡ của nhị vị mấy hôm nay, già đây suốt đời không khi nào quên ơn to ấy!

Bùi Thiên Tín tằng hắng một tiếng, nói:

- Trên đời không có việc chi là khó, chỉ e người không có chí mà thôi. Vậy, Du lão sư chớ nên nản lòng!

Du Triệu Khôi lắc đầu, cười đau đớn nói:

- Đêm hôm ấy tại ven Mạc Sầu Hồ, chúng ta đã xung đột với số người mặc áo đỏ kia, và đã được biết bọn họ người nào người ấy võ công hết sức cao cường, nếu không nhờ người che mặt ra tay cứu nguy, thì hôm nay bọn chúng ta, có lẽ đã trở thành một đống xương khô rồi. Hơn nữa, Châu Nhân Ký kiếm thuật vô cùng cao thâm, già đây từ thuở nhỏ đến giờ, thực chưa hề được trông thấy, thảo nào “Thiên Khu Cửu Thức”lại làm rung chuyển cả võ lâm….

Câu nói chưa dứt, thì Ngạc Phục Sanh bỗng cười nhạt nói:

- Châu Nhân Ký tuy võ công có trội hơn Ngạc mỗ một bậc, nhưng đường kiếm ấy của hắn tuyệt đối không phải là “Thiên Khu Cửu Thức”!

Đôi mày rậm của Bùi Thiên Tín bất giác nhướng cao lên.

Du Triệu Khôi sửng sốt một lúc, đôi mắt lộ sắc kinh ngạc nói:

- Ngạc lão sư làm thế nào dám quả quyết là kiếm học của Châu Nhân Ký đã thi thố, chẳng phải là “Thiên Khu Cửu Thức”vậy xin nói rõ cho tôi được biết.

Ngạc Phục Sanh biết mình đã nói lỡ lời, nên đôi mày không khỏi cau lại, ấp úng đáp rằng:

- Cái đó…cái đó…!

Y cứ lập đi lập lại hai tiếng “cái đó”mãi, mà vẫn không thể tìm được một lý do giải thích cho thỏa đáng. Bởi thế, y không khỏi đỏ mặt tía tai!

Nhưng Bùi Thiên Tín dù sao cũng là người cảnh giác và gian ngoan hơn Ngạc Phục Sanh, nên liền tằng hắng, rồi nói:

- Cái đó nếu nói ra thì chẳng có chi là lạ cả. Vì “Thiên Khu Cửu Thức”có một uy lực vô song, trái lại, đêm hôm ấy khi Châu Nhân Ký và Ngạc hiền đệ đánh nhau tại Phẩm Hương Viện, thì thế kiếm của đối phương, đã bị một người bí mật bên ngoài cửa sổ, dùng một luồng nội gia kình lực,xô bạt hẳn lưỡi kiếm đi, như vậy, nết quả đúng là “Thiên Khu Cửu Thức”thì dễ chi ai có thể xô bạt đi được?

Du Triệu Khôi gật đầu, nói:

- Nói thì nói thế, nhưng người bí mật ở bên ngoài cửa sổ đã nói thẳng là thế kiếm của Châu Nhân Ký, chính là một thế kiếm còn nhiều thiếu sót trong “Thiên Khu Cửu Thức”. Qua sự thật đó, đã chứng minh thế kiếm của Châu Nhân Ký sử dụng, không phải hoàn toàn đúng là Thiên Khu Cửu Thức”như lời nhị vị quả quyết!

Bùi Thiên Tín và Ngạc Phục Sanh nghe thế không khỏi cứng miệng.

Du Triệu Khôi lại nói:

- Xem ra nhị vị là người đã am hiểu “Thiên Khu Cửu Thức”rồi, nếu thế nhị vị hẳn là….

Sắc mặt của Bùi Thiên Tín và Ngạc Phục Sanh bỗng biến thành xanh như màu chàm.

Du Triệu Khôi lén đưa mắt nhìn qua thần sắc của hai người nên đã đoán biết được một vài điểm, vội vàng cất tiếng than dài rồi nói:

- Việc ấy khong can chi đến ta, thì mặt tình cho ai làm chi thì làm.

Thế sự khác nào mây bay, có lúc nào mà nền trời lại hết mây đâu, áng mây nầy qua thì áng mây khác lại đến. Cũng như việc trong giới giang hồ, đâu đâu cũng đầy dẫy những sự nguy hiểm, khó lường. Bởi thế, già đây quyết định tạm trở về vùng Quảng Đông trước đã!

Bùi Thiên Tín nói:

- Du lão sư nói như vậy, là không tính đến việc phục thù cho người chủ nhỏ của mình hay sao?

Du Triệu Khôi cười đau đớn, nói:

- Hiện nay muốn tìm dấu vết kẻ thù, thực có khác nào mò kim đáy bể. Phương chi, già đây đất lạ quê người, tài nghệ lại hèn kém vậy thử hỏi, chỉ một cây thì làm sao dựng nên non cho được? Đấy là chưa nói đến trong việc xử thế, mình phải tự biết lấy mình trước, việc phục thù nào có thể tiến hành cẩu thả được. Hơn nữa, nhị vị dường như có một việc riêng kín đáo chi,vậy đâu thể vì việc nhỏ mọn của già mà làm hỗng việc to được?

Bùi Thiên Tín và ngạc Phục Sanh đưa mắt nhìn nhau một lượt, như muốn nói chi rồi lại thôi.

Trong lúc đó, bỗng trông thấy có một số người từ xa chạy bay lại về phía họ. Người cầm đầu số đông ấy chính là Trầm Ứng Thái, trang chủ Thê Hà Sơn Trang. Ánh trăng thanh soi sáng trên gương mặt của lão ta, nên trông thấy rõ diện mục của lão ta lạnh lùng như băng giá và xanh ngắt như màu chàm, đôi mắt tràn đầy ánh sáng căm tức!

Ngạc Phục Sanh cười nhạt nói:

- Quả đúng như lời tục thường bảo, là bất cứ ở đâu cũng có thể gặp được cố nhân. Nầy, Trầm Trang Chủ, chúng ta hôm nay lại được gặp mặt tại nơi nầy!

Trầm Ứng Thái dừng chân đứng lại, lộ vẻ sửng sốt, nói:

- Ngạc hiền đệ, thực chẳng ngờ tình bạn mấy mươi năm qua giữa chúng ta, lại bị hủy đi trong chốc lát, thực là đáng tiếc vô cùng. Giờ đây,Trầm mỗ đang bận việc gấp, nếu chẳng thể đứng lại giãi bày cặn kẽ, vậy chờ ngày sau, Trầm mỗ sẽ tìm gặp hiền đệ để chịu lỗi đó!

Nói dứt dời, lão ta bèn cùng số thủ hạ nhún người nhảy thẳng lên không, lướt qua đầu ba người chạy bay đi mất!

Ngạc Phục Sanh không khỏi biến hẳn sắc mặt, quát rằng:

- Chúng ta hãy đuổi theo!

Tức thì y quay phắt người lại, nhanh nhẹn lao mình đuổi theo như một làn điện xẹt!

Bùi Thiên Tín thấy thế cũng nhanh nhẹn chạy sát theo bên người của Ngạc Phụng Sanh. Riêng Du Triệu Khôi đứng do dự trong trong giây lát, rồi cũng lại lao mình chạy theo hai người họ!

Oo Tại ven Huyền Võ Hồ ánh trăng lờ mờ, trên bờ đê có mấy mươi bóng người đứng lù lù như những bóng ma quái.

Bỗng có một người trong bọn lớn tiếng nói rằng:

- Trầm Trang chủ đã đến kia!

Tức thì, từ phía xa cửa bờ đê, có bóng Trầm Ứng Thái dẫn mấy mươi người chạy tói như bay. Khi lão ta dừng chân đứng lại, liền lên tiếng hỏi rằng:

- Lão phu từ trước đến nay thực chưa hề gặp phải một việc chỉ gay go đến mức nầy. Nếu quả đúng là do hắn gây ra, thì lão phu thề sẽ không tha chết cho hắn!

- Suốt hai ngày đêm nay, lúc nào Trang chủ cũng đi đứng hối hả, chẳng rõ đã vì một việc trọng đại chi, vậy có thể cho thuộc hạ đựoc biết hay không?

Trầm Ứng Thái lắc đầu nói:

- Thời cơ chưa đến, không thể tiết lộ. Ôi tâm huyết suốt mười mấy năm qua của lão phu, đành chịu sụp đổ trong phút chốc, vậy thử hỏi không làm cho lão phu nghiến răng căm hận sao được?

Bỗng ngay lúc ấy, có một tiếng kêu kinh hoàng rằng:

- Thưa Trang chủ, dường như ở phía Thê hà Sơn bị hỏa hoạn!

Trầm Ứng Thái không khỏi kinh hãi quay mặt nhìn về hướng lên cao, và chỉ trong chớp mắt là đã cháy đỏ rực một góc trời, khói đen bay lên mịt mù, che kín cả ánh trăng đêm!

Bỗng lại có tiếng người kinh hoảng kêu lên rằng:

- Không xong, ngọn lửa ấy dường như đã phát lên tại bản trang, vậy chi bằng chúng ta hãy mau chạy trở về, xem đã xảy ra việc chi rồi!

Trầm Ứng Thái lắc đầu cười nhạt, nói:

- Chúng ta trở về đến nơi ấy, thì trang trại đã thành một đống tro tàn… Bỗng đâu, có một giọng cười lạnh lùng, từ khóm liễu rậm rạp vọng đến rằng:

- Xem ra ngươi cũng là người sáng suốt đấy!

Đôi mắt của Trầm Ứng Thái bỗng chiếu sáng ngời ánh sáng, quát to rằng:

- Ai thế?

Tiếng quát chưa dứt, thì bỗng hai bên bờ đê tràn ra mấy mươi người. Đôi mắt của Trầm Ứng Thái rất lanh lợi, nên liếc nhìn qua là đã biết ngay kẻ cầm đầu chính là Cầu Long bồng Hoa Tường Xuân, cao thủ của phái Hoa Sơn, nên bất giác gần giọng quát to rằng:

- Nổi lửa đốt tệ trang, chắc là anh em phái Hoa Sơn dưới sự điều khiển của Hoa bằng hữu chứ còn chi nữa?

Hoa Tường Xuân lạnh lùng nói:

- Đúng thế!

Trầm Ứng Thái gằn giọng nói:

- Giữa Trầm mỗ và Hoa bằng hữu, chẳng có mối thù chi sâu sa, thế tại sao lại hành động quá ác độc như vậy?

Hoa Tường Xuân cất tiếng cười ngạo nghễ nói:

- Trang chủ trách tôi ác thì được, những nếu nói tôi độc thì chưa hẳn là đúng. Song, Trang chủ chớ vội trách người, vì tại Phẩm Hương Viện giữa trước mặt anh em, trang chủ đã bằng lòng chấp nhận lời nói của tôi, thế mà trang chủ hứa đó rồi lại bỏ đó, tự ý thả cho Châu Nhân Ký rời đi!

Trầm Ứng thái không khỏi cứng họng, chẳng làm sao tìm được câu trả lời.

Bỗng từ phía sau lưng của Trầm Ứng Thái, chui ra một gã đàn ông to lớn mặc áo đen, cất tiếng cười nhạt nói:

- Hoa bằng hữu, vậy đêm nay ông có ý định gì?

Hoa Tường Xuân cất tiếng to cười ha hả nói:

- Quí trang chủ đã chính miệng hứa với tại hạ, là tạm thời trao Châu nhân Ký cho quí trang chủ, và trước khi tìm hiểu rõ được mọi việc xảy ra ở Phẩm Hương Viện, thì không thể thả Châu Nhân Ký đi khỏi trang trại, bằng trái lại, thì tìm đến hỏi thẳng nơi ông ấy. Bởi thế, đêm nay Hoa mỗ định đến hỏi quí trang chủ, để bắt Châu Nhân Ký. Vậy, tôn giả lại hỏi thế, chẳng hoá ra thừa lắm hay sao?

Gã đàn ông áo đen ấy cười nhạt nói:

- Hoa bằng hữu, như vậy là ông đã sai rồi. Tệ trang chủ trong đêm ấy chẳng qua là tìm cách giải nguy khéo cho bằng hữu đấy mà thôi, vì nếu tệ trang chủ không nói như vậy để chấm dứt cuộc xô xát đi, thì sinh mạng của Hoa bằng hữu, có thể thoát khỏi lưỡi kiếm cay nghiệt của Châu Nhân Ký hay không, thì thực là một việc đáng ngờ lắm. Ha ha, rõ là chó sủa vua Nghiêu, gặp người tốt bụng mà không biết!

Hoa Tường Xuân không khỏi hết sức giận dữ, vung tay rút cây Câu Long Bồng xuống, quát to rằng:

- Khá khen cho tên thất phu lẽo mép, Hoa mỗ không cần phảI đấu khẩu với ngươi vô ích, trong đêm nay, nếu chịu trao Châu Nhân Ký ra thì thôi, bằng không thì tại ven Huyền Ngũ Hồ, là mồ chôn của bọn các ngươi đó!

Gã đàn ông áo đen cườI ha hả như cuồng dại, nói:

- Lý Chính Hạc tôi đây, đang có ý muốn lĩnh giáo mấy thế tuyệt nghệ của Hoa bằng hữu!

Tức thì, sau một tiếng loảng xoảng ngân dài, đã thấy y siết chặt trong tay một đôi Nhật Nguyệt Song Hoàn. Y vung lên một lượt, ánh sáng chiếu ngời rực rỡ!

Trầm Ứng Thái trong lòng hết sức buồn lo. Lão ta không phải lo sợ đối với việc kết thành mối oán thù, cùng phái Hoa Sơn, mà chính lão đang lo lắng đối với một việc khác. Do đó, trước việc Lý Chính Hao va Hoa Tường Xuân gây sự đánh nhau, lão ta vẫn không xem vào đâu cả, mà vẫn mải miết cúi gầm đầu trầm ngâm nghĩ ngợi.

Trong khi ấy, bóng song hoàn của Lý Chính Hạo chập chờn khắp cả không gian, cũng như ngọn Cầu Long Bồng của Hoa Tường Xuân không ngớt rít vèo vèo ghê rợn, hai người đánh nhau quyết liệt, nhưng vẫn chưa phân được thắng bại.

Bỗng đâu, từ phía xa giữa đêm khuya, có một tiếng hú dài bén nhọn, làm cho cả hai đối thủ đều không khỏi giật mình. Họ cũng đưa mắt nhìn về hướng của tiếng hú, thì trông thấy có hai bóng người đang phi thân lướt tới như gió hốt. Khi cả người ấy cùng buông người rơi nhẹ nhàng xuống mặt đất, thì ai nấy mới thấy rõ đấy là Bắc Quốc Song Ma.

Kỳ Hồng Phi phất mạnh tay áo, gây nên một luồng kình phong ồ ạt cuốn tới, xô hất cả Hoa Tường Xuân và Lý Chánh Hạo bay ra xa ngoài mấy trượng. Túc thì, đầu của lý Chính Hạo liền bị va chạm thẳng vào một miếng đá nhọn nhỏ ra trên cạnh bờ đê, khiến sọ bị vỡ, máu tươi và mỡ óc bay ra tung tóe, chỉ kịp gào lên một tiếng thảm thiết rồi ngã lăn ra chết tốt!

Bắc Quốc Song Ma chẳng hề đưa mắt nhìn tới nạn nhân, mà trái lại, cùng đưa bốn tia mắt sáng quắc nhìn chòng chọc vào Trầm Ứng Thái.

Kỳ Hồng Phi liền gằn giọng quát rằng:

- Châu Nhân Ký đâu rồi?

Trầm Ứng Thái than thầm một tiếng, nói:

- Hắn đã lên đường đi đến Hành Sơn, nếu không có chi trở ngại, thì có lẽ đã vào đến Động Đình rồi!

Trong khi đó, lão ta thầm nghĩ trong bụng rằng:

“Đêm hôm ấy Châu Nhân Ký bảo Song Ma bị thương rất nặng, nếu không nghĩ yên để vận dụng nội công chữa trị trong vòng mấy tháng, thì không thể nào bình phục được. Vậy, lời nói ấy có lẽ không đúng hẳn. Xem ra Song Ma không dễ chi đối phó được.” Kỳ Hồng Phi lại gằn giọng nói:

- Lời nói của ngươi có đúng sự thực không?

Trầm Ứng Thái nghiêm nghị nói:

- Trầm mỗ từ trước đến nay, không hề nói sai bao giờ!

Song Ma đưa mắt nhìn nhau một lượt. Kỳ Hồng phi nói:

- Nếu ngươi phỉnh gạt lão phu, thì tính mạng của ngươi khó bảo toàn được!

Nói dứt lời, cả hai lão ta lại nhanh nhẹn bỏ chạy đi mất.

Hoa Tường Xuân bị luồng kình phong của Kỳ Hồng Phi giũ tay áo quét ra, hất bắn đi xa ngoài một trượng, nhưng may ông ta cảnh giác trước, nên đã nương vào thế ấy nhảy luôn đi. Tuy vậy, trong người ông ta máu huyết cũng trở thành cuồng loạn, phải trải qua một lúc vận dụng chân lực điều hòa hơi thở, mới bình phục trở lại được. Ông ta nghe Trần Ứng Thái nói rõ hành tung của Châu Nhân Ký và thấy Song Ma đã bỏ đi, nên bèn cười nhạt, nói:

- Rõ là phường hiếp kẻ lành sợ kẻ dữ, nếu lời nói của ngươi có đúng sự thực,thì phái Hoa Sơn vẫn không tha mạng cho ngươi đâu!

Nói dứt lời, ông ta đưa tay khoát qua một lượt, tức thì các nhân vật của phái Hoa Sơn đều ùn ùn bỏ chạy đi như bay, chỉ trong chớp mắt là chẳng còn trông thấy hình bóng đâu nữa.

Ngay lúc đó chỉ còn thấy có một lão già mặt áo nâu, tuổi trên dưới ngũ tuần, đưa mắt chăm chú nhìn vào Trầm Ứng Thái, hỏi rằng:

- Trầm Trang chủ tựa hồ có một tâm sự chi nặng nề, vậy tại sao không chịu nói ra để anh em chúng tôi chia sớt nỗi lo buồn với Trang Chủ?

Trầm Ứng Thái than rằng:

- Già đây sở dĩ đến định cư tại sườn núi Thê Hà, hoàn toàn không phải vì chán ghét cuộc sống giang hồ, mà chính vì muốn tìm hiểu một môn kỳ học trong võ lâm. Nhưng chẳng ngờ trong khi già sắp được thành công, thì bỗng có người lanh chân hơn, bước đến trước cướp đoạt.

Vậy thử hỏi già không nghiến răng căm hận sao được? Ngay đêm nay, không hiểu tại sao Song Ma và môn hạ phái Hoa Sơn, lại đến diệu võ dương oai trước mặt già đây nữa?

Lời nói của lão ta vì không rõ ràng, chẳng có đầu có đuôi, nên khiến mọi người chung quanh mù mờ không hiểu ra sao cả.

Lão già áo nâu ngơ ngác, không lãnh hội được lời nói của Trầm Ứng Thái, bèn hỏi tiếp rằng:

- Môn tuyệt học của võ lâm ấy, cất giấu tạI nơi nào? Nếu so sánh vớI Giáng Long Kinh, thì nó ra sao?

Trầm Ứng Thái nói:

- Nếu nghiên cứu và rèn luyện thành công, thì có thể tung hoành trong khắp thiên hạ, không ai có thể đối địch được nữa. Riêng pho Giáng Long Kinh, thì làm thế nào có thể so sánh với nó được, mà ngay đến như Thiên Khu Cửu Thức, cũng không thể đói kháng với nó. Môn võ lâm tuyệt học đó, được cất giấu tại Thiên Phật Nham.

Lão già áo nâu lấy làm lạ, nói:

- Vậy trang chủ có biết ai đã lấy mất đi chăng? Xem thái độ của trang chủ, thì dường như trang chủ có điều kiêng dè, vậy chắc người ấy là Châu Nhân Ký?

Trầm Ứng Thái như sực nhớ lại điều gì, nói thầm rằng:

“Tại sao ta lại không kịp nghĩ đến hắn?” BởI thế, lão ta vội vàng nói:

- Đúng thế! Suýt nữa già đây đã nghĩ sai rồi. Vậy xin phiền hiền đệ dẫn một số anh em đi trước đến vùng Tương Giang gấp, già còn có chút việc cần phải giàn xếp, rồi sẽ đi theo sau!

Lão già áo nâu nói:

- Tại hạ xin tuân mệnh!

Nói dứt lời, lão ta dẫn một số đông thủ hạ nhanh nhẹn rời đi.

Trầm Ứng Thái sau khi chụp lấy xác chết của Lý Chính Hạo, ném thẳng vào giữa mặt hồ, bèn nhún người nhải vọt lên không, nhắm một phía xa lướt tới, rồi tiếp tục chạy thẳng về phía thành Kim Lăng nhanh như một cơn gió hốt.

Hình bóng của Trầm Ứng thái lướt đi chưa khuất thì trên một cây liễu to, nhanh nhẹn bay xẹt xuống như một con chim hai bóng người.

Đấy chính là Ngạc Phục Sanh va Bùi Thiên Tín.

Bùi Thiên Tín nói:

- Ngu huynh từ trước đến nay chưa hề nghe nói đến một môn võ học nào mà lại cao hơn cả Thiên Khu Cửu Thức và Giáng Long Kinh, vậy lời nói của Trầm Ứng Thái có thể là quá đáng chăng?

Ngạc phục Sanh lắc đầu nói:

- Đối với Trầm Ứng Thái, tiểu đệ hiểu biết rất sâu. Lão ta từ trước đến nay cái chi cũng nói thành thực, không khi nào lại hành động cẩu thả. Vậy, lờI nói của lão ta chưa hẳn là không có nguyên nhân đâu.

Chúng ta hãy âm thầm theo dõi lão ta, tất có thể tìm hiểu ra được sự thực… Vừa nói đến đây, thì bỗng y “úy”lên một tiếng kinh ngạc, nói tiếp rằng:

- Còn Du Lão Sư đâu?

Bùi Thiên Tín nghe qua không khỏi ngơ ngác, đưa mắt nhìn qua bốn phía, rồi nói:

- Du lão sư đã chán nản, thực cũng tội nghiệp. Suốt mấy hôm nay ngu huynh có để ý, thấy ông ấy vì cái chết của người cháu trẻ, nên trong lòng lúc nào cũng buồn bã nặng nề, không thấy tươi cười bao giờ. Nếu anh em ta đặt mình vào hoàn cảnh của ông ấy, thì cũng không thể nào khác hơn được. Ông ấy sở dĩ rút lui êm mà không giã từ, chính là sợ anh em chúng ta cố lưu ông ấy lại.

Ngạc Phục Sanh vội vàng nói:

- Nếu thế, thì chúng ta hãy mau bám sát theo Trầm Ứng Thái vậy.

Nói đoạn cả hai nhanh nhẹn lướt tới như bay!

Nhắc lại Tiêu Tông Kiệt, đang ẩn kín tại một gian nhà đá chìm sâu dưới đáy hồ, suốt ngày không hề nghỉ ngơi, lo việc dịch ra thành Hán văn pho tuyệt học “Di Hoa Tiếp Mộc”, rồi lại cố sắp xếp thành ra chương thứ.

Trong công việc làm ấy, thực rối râm phức tạp, khiến chàng có cảm giác như một cuộn tơ vò trăm mối, không biết phải phăng từ mối nào trước tiên. Chàng khắc khổ suy nghĩ suốt hai đêm một ngày, đầu óc mệt nhoài,nhưng vẫn chưa hề tìm ra được một manh mối nào cả.

Chàng có tánh cứng cỏi, nên đứng trước sự khó khăn nầy, trong lòng vô cùng cuống quít, không thể nào giữ sự bình tỉnh cho được. Do đó, chàng không khỏi cảm thấy đầu óc xây xẩm choáng váng, ụa lên một tiếng to rồi hộc ra một búng máu tươi, té ngã ngửa ra đất.

Xảo Yến bước vào trông thấy thế, thì không khỏi buột miệng kêu lên một tiếng kinh hoàng, mặt ngọc tái nhợt, tứ chi lạnh buốt đưa mắt nhìn Tiêu Tông Kiệt mà tay chân luống cuống không biết phải hành động như thế nào.

Ngay lúc ấy, từ ngoài gian phòng bỗng thấp thoáng có bóng người rồi liền đó có một cô gái xinh đẹp tuyệt trầm thong thả bước vào phòng.

Cô gái xinh đẹp ấy vừa nhìn qua tình trạng của Tiêu Tông Kiệt, thì cất tiếng than rằng:

Kỳ đệ, tại sao em lại quá khổ sở như thế?

Vừa nói, nàng vừa thò cánh tay ngọc ra đỡ Tiêu Tông Kiệt lên, rồi đưa chưởng phải đè mạnh vào mạng môn huyệt tại phía sau lưng của chàng, đồng thời, đưa đôi mắt trong ngần nhìn thẳng vào Xảo Yến nói:

- Cô có phải là Xảo Yến muội muội đấy không?

Xảo Yến trông thấy người đẹp lạ mặt nầy bước vào thì lại càng thêm kinh hải, quả tim suýt nửa nhảy tung ra khỏi lồng ngực. Nhưng, khi nghe được câu hỏi của nàng, thì Xảo Yến đã giữ lại được sự bình tỉnh cất giọng run nói:

- Tỷ tỷ, chị là ai thế?

Cô gái xinh đẹp nầy nhếch môi cười tự nhiên nói:

- Muội muội chưa hề nghe kỳ đệ nói về tôi bao giờ hay sao? Tôi là Tô Chỉ Quỳnh đây!

Đôi mắt Xảo Yến bỗng tràn đầy sắc vui mừng nói:

- Chị đây là Tô tỷ tỷ sao? Những ngày qua, lúc nào anh ấy cũng nhắc đến chị, khiến tiểu muội có lòng trông đợi được gặp tỷ tỷ một lần cho biết, nhưng vẫn chưa được mãn nguyện. Anh ấy chẳng sao chứ?

Tô Chỉ Quỳnh lắc đầu cười nói:

- Chẳng sao cả, anh ấy vì quá lao tâm nên mới xảy ra như vầy mà thôi.

Nàng vừa nói đến đây, thì Tiêu Tông Kiệt cũng từ từ tỉnh lại, Tô Chỉ Quỳnh nhanh nhẹn cho chàng uống vào một viên thuốc, nên chẳng mấy chốc sau, thì Tiêu Tông Kiệt đã mở to đôi mắt. Chàng nhìn thấy Tô Chỉ Quỳnh, thì hết sức vui mừng nói:

- Quỳnh tỷ đến thực là phải lúc, tiểu đệ đã hoàn toàn chịu thua, vậy xin tỷ tỷ chỉ giáo cho về việc nầy.

Tô Chỉ Quỳnh cười nói:

- Mọi việc trong đời thường là dục tốc bất đạt. Đệ đệ đã quá nóng lòng muốn đi đến sự thành công mau chóng, nên đưa đến sự rối rắm trong tâm não, khiến tâm trí của đệ đệ không thể tập trung được. Nên biết là nếu ta sai chạy một li, tất sẽ lệch đi một dặm đó.

Tiêu Tông Kiệt, cũng tức là Đào Gia Kỳ, nghe qua liền mỉm cười nói:

- Nghe một buổi nói chuyện của tỷ tỷ, còn bổ ích hơn đọc sách mười năm. Giờ đây, sự bế tắc trong lòng của đệ đã được tỷ tỷ khai thống vậy tiểu đệ xin lĩnh giáo những ý kiến sáng suốt đó.

Tô Chỉ Quỳnh mỉm cười, nhưng bỗng lại lộ sắc nghiêm nghị nói:

Trong dịp nầy, tôi có mang một phong thơ của Vân tỷ đến cho đệ đệ, vậy đệ đệ nên xem qua đã.

Vừa nói, nàng bèn trao ra một phong thơ đến tận tay Đào Gia Kỳ.

Đào Gia Kỳ xé ra coi tỉ mỉ một lượt, nói:

- Ý kiến của tiểu đệ không khác hơn Vân tỷ bao nhiêu, nhưng riêng việc cử hành lễ thành lập môn phái, thì phải đợi đến lúc tiểu đệ hiểu và rèn luyện môn tuyệt học nầy xong, trở về gặp nhau rồi hãy tính. Riêng việc thanh trừ các phần tử bất lương trong môn phái, thì tốt nhất là nên mượn tay kẻ khác, kẻo lại gây ra một sự chia rẻ trong nội bộ,thì sẽ đưa đến một kết quả không hay.

- Đôi mày liễu của Tô Chỉ Quỳnh, nhướng cao lên một lượt, cười nói:

Đệ đệ nghĩ chu đáo lắm, làm như thế thì không khi nào bi thất bại.

Nàng dừng câu nói lại trong giây lát, rồi lại tiếp rằng:

- Trong mấy tháng gần đây, bọn yêu tà trong võ lâm, cũng như các cao thủ trong phe hắcđạo, ùn ùn kéo nhau đến Giang Nam. Nghe đâu pho Giáng Long kinh và thanh Ngô Câu Kiếm từ trong tay Lệ Sơn Lão Yêu, lại bị cướp mất đi và dường như hiện giờ được mang đến vùng Giang Nam. Hơn nữa, gần đây lại có một gã tên Châu Nhân Ký xuất hiện, sữ dụng được những đường kiếm học trong Thiên Khu Cửu Thức!

Việc ấy chắc đệ đã biết rồi?

Đào Gia Kỳ gật đầu nói:

- Tất cả những việc đó, tiểu đệ cũng đã nghe phong thanh. Riêng về Châu Nhân Ký, thì tiểu đệ đã có dị chính mắt trông thấy. Kiếm học của Châu Nhân Ký tuy siêu tuyệt khó lường, nhưng đấy có phải là Thiên Khu Cửu Thức hay không, vẫn chưa có thể xác nhận được, nên không thể đoán liều lĩnh. Tiểu đệ đã có phái người theo dõi hắn ta rồi.

Tô Chỉ Quỳnh nói:

- Nhưng trong giới giang hồ bỗng lại đặt điều đồn ầm lên bảo là việc Phi Phụng Bang bất thần rút vào bóng tối, hoàn toàn có liên quan đến việc đó. Ngay đến Châu Nhân Ký, họ cũng bảo là cao thủ trong Phi Phụng Bang. Nếu cứ để mặc cho nguồn dư luận ấy được loan truyền rộng ra, thì sau nầy bất lợi cho mọi việc làm của Phi Phụng Bang.

Đào Gia Kỳ có vẻ trầm ngâm, nói:

- Đối với việc ấy, tiểu đệ đã sắp đặt việc đối phó rồi. Nếu sự phán đoán của tiểu đệ khống sai, thì nửa tháng sau tất mọi sự thực sẽ được phơi bày ra trước ánh sáng.

Bỗng ngay lúc ấy, sắc mặt của Đào Gia Kỳ như có vẻ sửng sốt, đôi mắt chiếu sáng ngời ánh sáng, nhìn thẳng ra ngoài gian phòng, gằn giọng quát to rằng?

- Ai đã lẻn vào địa huyệt như thế?

Từ bên ngoài gian phòng, liền có tiếng người đáp lại rằng:

- Chính già là Ngu Lý đây!

Đào Gia Kỳ buột miệng “ồ”lên một tiếng nói:

- Xin mời Ngu đại hiệp bước vào.

Bên ngoài cánh cửa, liền lách mình bước vào một người và người ấy không ai khác hơn là Du Triệu Khôi!

Du Triệu Khôi nói:

- Trầm Ứng Thái đã có lòng nghĩ thiếu hiệp là người đă hủy đi môn tuyệt học được ghi chép trên Thiên Phật Nham. Trong chốc lát đây, hắn có thể tìm đến. Cáo cứ theo sự nhận xét của già, thì Trầm Ứng Thái chính là nha trảo của Lệ Sơn Lão yêu, hay ít nhứt cũng là kẻ cấu kết với Lão Yêu ấy… Ngưng lại trong giây lát, Du Triệu Khôi lại nói tiếp rằng:

- Còn bọn Bùi Thiên Tín và Ngạc Phục Sanh, chính là vây cánh của lão tặc Đào Như Hải, họ lúc nào cũng bám sát theo Trầm Ứng Thái cả.

Đôi mày lưỡi kiếm của Đào Gia Kỳ bỗng được nhướng cao, nói:

- Ngu đại hiệp nên tạm thời lưu trú tại đây, chớ để lộ mặt, Trầm Ứng Thái tuyệt đối không nên để cho hắn được sống còn, vậy xin phiền Quỳnh tỷ tỷ hành động giúp cho, tìm cách vu oan giá họa, khiến cho giữa Bùi Thiên Tín và Ngạc Phục Sanh có lòng nghi kỵ lẫn nhau trong vấn đề nầy!

Tô Chỉ Quỳnh tươi cười, rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi gian phòng.

Ánh trăng sáng như gương, bầu trời trong veo không một áng mây, trên những khóm hoa bụi cỏ, ánh sáng lóng lánh chẳng khác nào như nước đọng trên cành lá. Những luồng gió nhẹ nhàng lùa qua mát rượi.

Trên sông Tần Hoài, tiếng đàn tiếng sáo du dương, nghe thực vui tai.

Bỗng đâu, có một bóng người to lớn lao mình nhảy qua vách tường, rồi nhẹ nhàng buông chân rơi trên mặt đất, đôi mắt sáng ngời như điện, từ từ quét qua khắp bốn bên.

Ngay lúc ấy, từ trong bóng tối bất thần có một tiếng quát to rằng:

- Lũ chuột to gan kia! Giữa đêm khuya mà dám lẽ vào nhà riêng của người ta, vậy nếu không phải là kẻ gian, thì cũng là phường trộm đạo, sao không bó tay chịu trói cho rồi?

Tiếng quát vừa dứt, thì có một bóng người nhanh nhẹn tràn ra, tay siết chặt thanh trường kiếm, đôi mắt sáng ngời và lạnh lùng như băng giá.

Bóng người to lớn kia, bỗng to tiếng nói:

- Già đây là Trầm ỨngThái, có việc gấp cần gặp mặt Tiêu Công Tử, nên mới mạo muội vượt tường vào nhà, vậy xin phiền các hạ vào bẩm lại một tiếng cho.

- Chủ nhân của tôi đã đưa phu nhân đi chơi vùng Thái Hồ, độ chừng một tháng nữa mới trở về, vậy xin Trầm Trang chủ chờ đợi đến chừng ấy sẽ trở lại.

Trầm Ứng Thái không khỏi biến hẳn sắc mặt, cất giọng sâu hiểm cười nói:

- Lời nói ấy của các hạ, thực ra nào có gạt được ai? Nếu Tiêu công tử không chịu bước ra gặp mặt già, thì chớ trách già đây là kẻ ác độc nhé!

Bóng người nọ liền gằn giọng nói rằng:

- Trầm Trang chủ, tôi nể mặt ông là một nhân vật có tiếng tăm trong giới giang hồ trước đây, nên mới dùng lời phải quấy giãi bày với nhau trước khi phải dùng đến võ lực. Nhưng nếu hôm nay ai vì chủ nấy, khiến ông không thể bỏ đi, thì cũng chớ trách tôi đây thất lễ với ông đó!

Trầm Ứng Thái nghe qua, không khỏi giật nẩy mình, đưa đôi mắt âm thầm nhận xét bóng người trước mặt.

Lão ta trông thấy người ấy có vẻ rất oai vệ, tuổi trên dưới tứ tuần, bên cạnh trái chiếc mũi có một nốt ruồi to, đôi mắt sáng ngời lạnh buốt!

Trầm Ứng Thái bèn xoay qua đôi tròng mắt, nói:

- Ông bạn, ông bảo là ai vì chủ nấy nghĩa là sao?

Người đàn ông ấy liền cất tiếng cười lạnh lùng, nói:

- Trầm trang chủ, ông đã biết rõ rồi,vậy xin chớ nên giả vờ làm gì nữa! Tôi đây xin nói thật, là chủ nhân của tôi tuy không am hiểu võ công, nhưng có tánh thích giao du với các tay hào kiệt trong võ lâm.

Tuy nhiên, chủ nhân của tôi tuy không lúc nào muốn nhúng tay vào chuyện thị phi của giớI giang hồ. Trước đây mấy hôm, khi chủ nhân của tôi từ quí trang trở về, liền được Bùi Thiên Tín và Ngạc Phục Sanh đến nói cho biết, trang chủ chính là thủ hạ của Lệ Sơn Lão Yêu,nên trong vòng một tháng trở lại đây, tất sẽ gây ra nhiều biến cố trọng đại. Do đó, chủ nhân của tôi sợ việc xảy ra tại Phẩm Hương Viện sẽ liên lụy tới người nên mới dẫn phu nhân lánh mặt đến vùng Thái Hồ. Tôi đã nói rõ ràng như thế, nếu trang chủ không chịu rút lui, thì tôi bắt buộc phải sử dụng đến võ lực vậy!

Trầm Ứng Thái nghe nói đến Ngạc Phục Sanh đã tìm hiểu được lai lịch của mình, thì sắc mặt không khỏi biến hẳn, quát to rằng:

- Lời nói ấy của ông bạn có đúng sự thực hay không?

Người đàn ông đứng tuổi cười to, nói:

- Tại hạ trước đây cũng là người có tên tuổi trong giới giang hồ, nên chẳng cần phải đặt điều nói ngoa trước mặt tôn giả làm gì. Đêm hôm nay, trong khi tôn giả đến đây, Bùi Thiên Tín và Ngạc Phục Sanh cũng đã âm thầm bám sát tôn giả, nhưng hiện giờ bọn hắn đã bị viên võ sư giữ nhà của chủ nhân tôi chận lấy rồi, bởi thế, nếu tôn giả bỏ đi ngay thì vẫn còn đủ thì giờ để thoát khỏi sự thanh toán của họ!

Trầm Ứng Thái nghe qua, bèn lên tiếng nói:

- Tôi xin đa tạ sự chỉ giáo của các hạ!

Nói đoạn, lão ta liền vòng tay thi lễ, rồi nhanh nhẹn lướt thẳng ra ngoài ròng tương, bỏ đi mất hút!

Trong khi lão ta chưa đi đến bến đò Đào Diệp, thì đã trông thấy dưới ánh trăng xanh vằng vặc, mười mấy bóng người đang vọt lên rơi xuống vung kiếm chiếu ngời, ác chiến với nhau. Nhờ ánh trăng sáng, nên lão ta đã trông thấy rõ đấy là Ngạc Phục Sanh và Bùi Thiên Tín đang bị tám chín người bao vây tấn công dữ dội.

Tám chín người ấy nhanh nhẹn va nhẹ nhàng, không ngớt tràn đến tất công hai đối phương, nhưng hễ sáp gần đến nhau, thì họ lại thối lui tức khắc, khiến cho Bùi Thiên Tín và Ngạc Phục Sanh tức giận gầm hết ầm ĩ.

Tiếng gầm thét của hai người vang dội cả núi đồi, khiến ai nghe đến cũng phải kinh khiếp.

Trầm Ứng Thái lại càng nhanh nhẹn lướt về phía trước, nhưng trong khi lão ta còn cách nơi xảy ra cuộc ác chiến độ chừng hai ba mươi trượng nữa bỗng nghe có một tiếng hú dài nổi lên, tức thì, tám chín bóng người kia, liền bỏ chạy tứ tán mất hút cả.

Ngạc Phục Sanh cất giọng ghê rợn mắng rằng:

Lũ chuột bất lương nầy, nếu về sau ta gặp được, thì không khi nào tha chết cho chúng bây!

Bùi Thiên Tín nói:

- Xem qua tình trạng nầy, có điều thực đáng nghi. Hành động của chúng rõ ràng có ý cản bước tiến của chúng ta, vậy có thể bọn chúng chính là thủ hạ của Trầm Ứng Thái!

Ngạc Phục Sanh nói:

- Ý kiến của anh hữu ý lắm!

Ngay lúc đó, bỗng có một giọng sâu hiểm bay theo chiều gió vọng đến rằng:

- Nhị vị âm thầm theo dõi Trầm mỗ là có dụng ý gì?

Ngạc Phục Sanh cười nhạt nói:

- Hành động của mình nếu không muốn để cho ai biết, thì chỉ có cách là phải từ bỏ hành động ấy mà thôi….

Câu nói chưa dứt, thì Trầm Ứng Thái đã đưa tay tuốt thanh trường kiếm giắt ở sau lưng, dùng thế “Trường Hồng Quán Nhật”đánh thẳng ra, miệng quát to rằng:

- Nếu chẳng nhờ Trầm mỗ kịp thời ngăn Châu Nhân Ký trong đêm ấy, thì hôm nay nào còn mạng sống của họ Ngạc ngươi? Thế mà nay ngươi lại lấy oán để báo ân, lòng dạ vô cùng ác độc, thử hỏi Trầm mỗ đâu tha thứ cho ngươi được?

Nói đoạn thanh trường kiếm của lão ta nhanh nhẹn công tới.

Nhưng thế kiếm của lão ta mới vừa công ra được nửa chừng thì bỗng lại diễn biến khó lường, kiếm quang chiếu ngời cả không gian, bóng kiếm chập cfhờn đây đó, gió lạnh cuốn tới như những đợt thuỷ triều, công thẳng vào phía Ngạc Phục Sanh.

Trong khi đó, ngọn nhuyển can thương trong tay của Ngạc Phục Sanh, cũng đã nối tiếp phản công tới tấp, nhanh nhẹn không thua chi một làn điện chớp. Hắn ta nghe tiếng quát của Trầm ỨngThái, thì sắc mặt không khỏi tràn đầy sát khí.

Riêng Bùi Thiên Tín, cũng nhanh nhẹn vung thanh trường kiếm ra, tràn đến tấn công vào Trầm Ứng Thái. Hắn ta và Ngạc Phục Sanh đã phối hợp thế võ của nhau vô cùng chặt chẽ, khiến sự tấn công hay việc phòng thủ đều vững vàng không thể tả được.

Bọn người họ đều là tay võ nghệ cao cường trong võ lâm, nên thế võ đánh ra chẳng những hết sức kỳ diệu, mà đồng thời, cũng nhanh nhẹn ít khi được trông thấy. Nhất là giữa Ngạc Phục Sanh và Trầm Ứng Thái đôi bên đều tràn đầy sát khí, nên thế đánh của họ vô cùng hiểm hóc, ác độc không thể lường.

Bỗng nhiên Trầm Ứng Tháivà Ngạc Phục Sanh, đều đồng thanh “hự”lên một tiếng khô khan, rồi cả hai cùng loạn choạng thối lui liên tiếp mấy bước.

Bùi Thiên Tín trông thấy thế, không khỏi sửng sốt, không hiểu tại sao cả hai người lại có cử chỉ lạ lùng khó hiểu như vậy?

Trong khi đó, sắc mặt của Trầm Ứng Thái đã tái nhợt hẳn, trông hết sức ghê rợn. Đôi mắt lão ta tràn đầy ánh sáng căm hận, hai cánh tay đều buông thõng không cử động nửa, cười nói:

- Thì ra đúng là ngươi đã vào làm môn hạ cho lão tặc Đào Như Hải, Trầm mỗ ngày nào còn ba tấc hơi, thì nhất định cũng phải trả cho được mối thù đêm hôm nay!

Nói dứt lời, lão ta bèn nhún mình lướt đi mất!

Bùi Thiên Tín liếc mắt nhìn về phía Ngạc Phục Sanh, thì thấy thân hình của y đang lảo đảo như muốn té khụy, mồ hôi xuống như mưa, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, nên không khỏi hãi kinh, nhanh nhẹn đưa tay đỡ lấy y nói:

- Hiền đệ….nguy mất….rồi!

Bùi Thiên Tín bỗng nhìn thấy trên ngực phía phải của Ngạc Phục Sanh máu tươi chảy dầm dề, nên vộivàng vạch áo y ra,thì trông thấy tại nơi đây có bảy mũi đinh độc hình hạt táo!

Loại ám khí nầy chính là loại ám khí riêng biệt của Lệ Sơn Lão Yêu, trong giới giang hồ không ai là không biết. Bởi thế, Bùi Thiên Tín không khỏi biến sắc mặt.

Nhưng có một điều nghi vấn mà không làm sao tìm câu giải đáp được đấy là trong khi ba ngườI đang đánh nhau như vừa rồi, Bùi Thiên Tín không hề trông thấy hai người vung tay ném ám khí. Đôi mắt của y cũng rất sắc bén, vậy chắc chắn không khi nào lại xem sơ sót được.

Thế mà trong khi đó thì Ngạc Phục Sanh cũng như Trầm Ứng Thái đều bị trúng ám khí trọng thương. Vậy, nếu không phải hai người ấy đã ném ra, thì còn là ai nữa? Đồng thời, cả hai người đều là cao thủ, có võ công cao tuyệt, chắc chắn họ không làm thế nào lại không tránh được ám khí của đối phương ném ra.

Tuy nhiên, đấy đã là một sự thực hiển hiện trước mắt, Bùi Thiên tín làm thế nào lại không tin cho được?

Trong khi y định lên tiếng hỏi Ngạc Phục Sanh về vấn đề kỳ lạ đó, thì Ngạc Phục Sanh đã ngẽo cổ tắt hơi chết rồi.

Bốn bề vẫn vắng ngắt, cảnh vật đêm khuya vô cùng thê lương. Bùi Thiên Tín nghi ngờ là có một cao thủ bí mật nào, đã lén ném ra những món ám khí ấy. Như vậy, người đó tất cũng phải ẩn mình đâu gần đây.

Bởi thế, y không khỏi hối hả bồng lất xác chết của Ngạc Phục Sanh, nhanh chân bỏ chạy đi mất.

Riêng Trầm Ứng thái sau khi rời khỏi địa điểm xô sát, thì vội vàng khóa các huyệt đạo chung quanh vết thương, đề phòng chất độc ngấm vào tạng phủ. Lão ta biết thứ ám khí ném vào người y, chính là “Tam Tuyệt Sách Hồn Châm”vô cùng hiểm độc của Đào Như Hải, nếu trong vòng một tiếng đồng hồ sau mà không có thuốc giải trừ chất độc, thì tất sẽ bị mất mạng ngay.

Lão ta cắn răng chịu đựng mọi sự đau đớn, tiếp tục chạy bay tới mãi đến khi bình minh đã lố dạng, thì lão ta mới đến ven sông Vu Hồ Giang.

Lão ta nhìn thấy cột buồm trên bến san sát như rừng, nười qua kẻ lại như mắc cửi.

Bỗng trong số người qua lại, có ai to tiếng gọi rằng:

- Trầm huynh!

Trầm Ứng Thái không khỏi kinh ngạc đưa mắt nhìn về hướng có tiếng gọi, thì trông thấy Nhất Bút Chấn Thiên La Tiềm tổng trại chủ cua ba mươi sáu trại tại Ngưu Giác Đảo nơi Sào Hồ đang từ trong đám đông bước ra.

La Tiềm trông thấy thái độ của Trầm Ứng Thái có vẻ khác thường, nên lấy làm lạ nói:

- Trầm huynh có phải anh đang bị thương không?

Trầm Ứng Thái cười đau đớn, nói:

- Trầm mỗ đã bị trúng phải “Tam Tuyệt Sách Hồn Châm”của tên lão tặc Đào như Hải, hiện giờ cách xa cái chết không còn bao lâu nữa!

La Tiềm nghe qua, hết sức kinh hãi, nói:

- Anh đã gặp tên lão tặc ấy ở đâu? Tên lão tặc ấy từ bấy lâu nay không khi nào lại hành động liều lĩnh, mà một khi hắn đã hành động tất phải có một mục đích gì trọng đại. Thế Trầm huynh có việc chi đã làm phật lòng lên lão tặc ấy, đến đổi hắn phải ra tay định hạ sát Trầm huynh như thế?

Trầm Ứng Thái cười đau đớn nói:

- Nơi đây đông người, không tiện giãi bày, hay là…?

La Tiềm đưa mắt nhìn qua Trầm Ứng Thái một lượt, nói:

- Cũng được!

Thế rồi hai người cùng bước thẳng vào một gian trà lầu cách đấy không xa, cùng đến một góc kín đáo ngồi xuống.

Trầm Ứng Thái nói:

- Trầm mỗ, không phải bị đích thân tên lão tặc ấy đánh trọng thương mà chính là bị bọn tay chân của hắn. Ôi người bạn tốt thuở xưa nay lại bỗng hóa ra kẻ thù, thế sự diễn biến biết đâu mà lường. Người ấy La đương gia cũng biết được y là Ngạc Phục Sanh, kẻ đã gây sự với Trầm mỗ tại Thê Hà Sơn Trang đêm nọ.

La Tiềm lấy làm lạ, nói:

- Hắn lại là nha trảo của lão tặc Đào như Hải hay sao? Thế bây giờ hắn ở đâu?

Trầm Ứng Thái cười nhạt nói:

- Hắn cũng bị Trầm mỗ đâm cho một kiếm tại lòng ngực phía tay phải nhưng lúc ấy Trầm mỗ đã bị thương, nên không được biết hắn chết sống thế nào.

La Tiềm xoa tay tỏ ra sốt ruột nói:

- Tiểu đệ có mang theo người mấy thứ linh dược, nhưng không có thứ nào chữa được chất của Tam Tuyệt Sách Hồn Châm, vậy phải tính sao đây?

Trầm Ứng Thái cất tiếng than, rồi nói:

- Việc sống chết Trầm mỗ không xem vào đâu. Nhưng khổ nỗi là… Nói đến đây, thì lão ta bỗng ngưng ngang câu nói lại, rồi chán nản cất tiếng than dài.

Lúc ấy, từ bên ngoài bỗng có một người ăn mặc theo lối nho sinh, đôi mắt sáng ngời, dáng điệu khoan thai bước vào. Người ấy nói chung có vẻ thực nho nhã, nhưng đáng tiếc là trên sắc mặt lại thoáng hiện nét sâu hiểm, hung tợn.

La Tiềm nhìn qua người ấy, thì không khỏi giật mình, nói nhỏ rằng:

- Tại sao hắn lại đến đây thế?

Trầm Ứng Thái quay mặt lại, thì sắc mặt cũng không khỏi biến hẳn, nói:

Thiết Chỉ Thư Sinh!

- Người nho sĩ ấy, đúng là Thiết Chỉ Thư Sinh Lữ Khưu Mộ Bình.

Đôi mắt sáng ngời và lạnh buốt của Thiết Chỉ Thư Sinh, nhìn thẳng về phía bàn của hai người, rồi đưa chân bước đến, to tiếng cười nói:

- La huynh, từ bấy lâu nay nghe anh tọa hưởng ở tại Ngưu Giác Đảo, suốt trong hai năm gần đây không hề dấn bước trong giới giang hồ nữa, thế mà chẳng ngờ hôm nay lại gặp được ông anh ở đây, thực còn chi vui mừng hơn!

La Tiềm cũng đứng lên, cười, nói:

- Gần đây tiểu đệ quả ít dấn bước trong chốn giang hồ, mà chỉ lẩn quẩn chung quanh Sào Hồ độ chừng một trăm dặm mà thôi. Xin mời Lữ Khưu đạI hiệp hãy cùng ngồi xuống, để tiểu đệ được dịp khoản đãi cho tròn cái tình của ngườI địa phương.

Nói đến đây, ông ta đưa tay chỉ thẳng vào Trầm Ứng Thái, tiếp rằng:

- Tiểu đệ xin giới thiệu cho nhị vị được biết đây là Trầm Ứng Thái huynh, trang chủ Thê Hà Sơn Trang!

Lữ Khưu Mộ Bình vòng tay thi lễ tươi cười nói:

- Tại hạ đã ngưỡng mộ từ lâu! Còn tại hạ đây là Lữ Khưu Mộ Bình!

Trầm Ứng Thái cúi mình thi lễ, nói:

- Thiết Chỉ đại hiệp từ bấy lâu nay tên tuổi vang lừng khắp trong bốn biển, hôm nay tôi được gặp mặt thực là hân hạnh vô cùng!

Nói đến đây, lão ta bỗng cảm thấy trong lồng ngực đau nhói, nên mồ hôi xuống nhễ nhại, sắc mặt tái nhợt hẳn!

Thiết Chỉ Thư Sinh kinh hãi nói:

- Trầm Trang chủ làm sao rồi?

La Tiềm cau chặt đôi mày nói:

- Trầm huynh đã bị trúng “Tam Tuyệt Sách Hồn Châm”của tên lão tặc Đào Như Hải… Câu nói chưa dứt, thì Trầm Ứng Thái đã không còn chịu đựng được nổi nữa, thân người lảo đảo muốn té khụy.

Thiết Chỉ Thư Sinh liền nhanh như chớp, vung hai ngón tay ra điểm thẳng vào các huyệt đạo “mạng môn”, “tỉnh túc”, và “thiên đường”của Trầm Ứng Thái, nói:

- Cách đây ngoài một trăm dặm có ngườI chữa được vết thương nầy, nhưng người ấy tánh tình kiêu căng khác thường, không muốn nhìn thấy người ngoài đến quấy rầy. Tại hạ trước đây đã có dịp gặp mặt được ông ta mấy lần, nên muốn đưa Trầm Lão sư đến đó để nhờ chữa trị, khi vết thương bình phục, thì sẽ đến Sào Hồ yết kiến ông anh.

Nhất Bút Chấn Thiên La Tiềm nói:

- Tiểu đệ nhất định sẽ chờ đón đại hiệp tại Ngưu Giác Đảo!

Lữ Khưu Mộ Bình cười nói:

- Sào Hồ rộng hai vạn bốn nghìn mẫu, nước biếc mịt mù không đâu là bờ bến, khói bốc như sương, xa xa nhấp nhô những cánh buồm trắng và những cánh nhạn tung bay đó đây, trông thật xinh đẹp. Tại hạ đã có ý đi đến đấy chơi từ lâu. Vậy đúng vào buổi trưa ba hôm nữa tất tại hạ sẽ đến yết kiến ông anh!

Nói đoạn, ông ta đỡ Trầm Ứng Thái vội vàng bước ra đi.

La Tiềm chỉ cỏn lại một mình, bèn đến đứng dựa lan can, cúi nhìn cảnh dòng sôn, tay cầm chung trà, trong khi ngọn gió mát dịu không ngớt thổI phe phẩy, thực là không còn chi sãng khoái cho bằng. Bỗng ngay lúc ấy, trong óc ông ta bất ngờ có một ý nghĩ lóe lên, thầm nói:

“Không xong, Thiết Chỉ Thư Sinh từ bấy lâu nay nổi danh là người sâu hiểm gian manh, vậy cách đây ngoài một trăm dặm, đâu lại có người chữa được Tam Tuyệt Sách Hồn Châm, mà ta lại không biết? Có lẽ nài Lữ Khưu Mộ Bình mưu tính chi đây chăng?” La Tiềm tuy là một tay anh chị trong phe hắc đạo, nhưng lòng hào hiệp rất dồi dào, và lại can đảm, bởi thế, những nhân vật trong phe bạch đạo, không ai là không kiêng nể lão ta.

Vì La Tiềm lo nghĩ đến sự an nguy của Trầm Ứng Thái, nên liền hối hả bước ra khỏi gian trà lâu. Vùng nầy đều nằm trong phạm vi thế lực của lão, đâu đâu cũng có tai mắt đã bố trí sẵn, nên lão ta bèn hạ lịnh cho số thủ hạ của mình, tìm kiếm ngay hành tung của Thiết Chỉ Thư Sinh.

Trong lúc đó, Thiết chỉ Thư Sinh sau khi đỡ Trầm Ứng Thái chạy đi được mấy mươi dặm đường, đến một nơi núi đồi hoang dã, thì liền để Trầm Ứng Thái xuống. Y đưa mắt nhìn khắp bốn bên, thấy đâu đâu cũng là cây rừng um tùm, cỏ hoang mù mịt, không có một bóng người, thì nghĩ rằng:

Nơi đây thực là một địa điểm tốt, không còn lo bị thủ hạ của La Tiềm trông thấy nữa!

Sắc mặt của y bỗng như được phủ lên một lớp sương lạnh, ai nhìn đến cũng phải kinh khiếp. Y đưa chưởng mặt lên, vỗ nhẹ vào người của Trầm Ứng Thái, giải trừ huyệt đạo cho lão ta. Trầm Ứng Thái liền từ từ mở mắt và bừng tỉnh, đôi mi không ngớt lay động.

Sắc mặt của Thiết Chỉ Thư Sinh bỗng lại thay đổi và trở thành rất hiền hòa, tươi cười đứng lên.

Trầm Ứng Thái sau khi mở to đôi mắt, nhìn thấy Lữ Khưu Mộ Bình đang nhếch môi mỉm cười, thì liền nhanh nhẹn chổi người đứng dậy. Lão ta cảm thấy sự đau đớn trong người đã bớt đi rất nhiều, nên lấy làm lạ nói:

- Lữ Khưu đại hiệp, đây là nơi nào thế?

Thiết Chỉ Thư Sinh mỉm cười, rồi đưa bàn tay trái ra, giữa lòng bàn tay có một viên linh dơn to cỡ hột trái nhãn, màu đỏ sặc sỡ, mùi thơm ngạt ngào, nói:

- Trầm Trang chủ, giữa tôi và ông thì nên nói thẳng thắn mọi việc hay hơn. Tại hạ biết Trầm trang chủ là nha trảo tâm phúc của Lệ sơn Lão Yêu, nhưng tại hạ nhất định sẽ không làm khó dể chi đến ông.

Viên linh đơn nầy, chính là loại thuốc giải độc tuyệt hay của riêng Ngôn Như Băng, cốc chủ Ngũ hành Cosc, nó có thể trị hết được vết thương “Tam tuyệt sách hồn châm”của Trầm Trang chủ, nhưng phải có một điều kiện đánh đổi, chẳng hay Trầm Trang chủ có thể chấp nhận được không?

Sắc mặt của Trầm Ứng Thái không khỏi biến hẳn, nói:

- Lữ Khưu đại hiệp, ông đã thừa lúc người ta đang lâm nguy, để rúng ép hay sao?

Lữ Khưu Mộ Bình cất tiếng cười to, nói:

- Việc nầy đối với ông không thiệt hại chi cả, trong khi đó, lại có lợi đối với tôi, thì thử hỏi làm thế nào gọi được là tôi đã thừa dịp ông lâm nguy để rúng ép? Trầm Trang chủ, nếu ông không bằng lòng, thì tại hạ cũng không bắt buộc ông đâu?

Nói đến đây, thì bàn tay trái đang cầm viên linh đơn màu đỏ của y cũng từ từ thu trở về.

Trầm Ứng Thái thầm nghĩ rằng:

“chỉ cần tính mạng ta còn sống được, thì nào sợ chi không tìm ra cách xoay sở. Hừ, ngươi gian manh, thì ta cũng láo cá”.

Thiết Chỉ Thư Sinh tựa hồ như đã đoán biết được thâm ý ấy của Trầm Ứng thái, nên cười nhạt, nói:

- Trầm trang chủ, tại hạ đã nói rồi là không khi nào lại rúng ép ông. Nhưng, nếu ông lại dùng thủ đoạn man trá trước mặt tạI hạ, thì chắc chắn tránh không khỏI được sự trả đũa ác đọc của tạI hạ, mà từ trước đến nay chẳng hề có ai chịu đựng nổi!

Trầm Ứng Thái cảm thấy khắp trong người đều lạnh buốt, nghiêm sắc mặt nói:

- Trầm mỗ không được biết ý của đại hiệp nói thế là sao? Hơn nữa tại hạ cũng chưa bằng lòng về điều kiện của đại hiệpđặt ra. Vậy lời nói ấy chẳng hóa ra…?

Thiết Chỉ Thư Sinh cười to, nói:

- Nếu thế, thì tại hạ đã lấy cái lòng của kẻ tiểu nhân để suy gẫm về lòng dạ của người quân tử rồi! Trang chủ nói thế, là đã bằng lòng rồi chứ chi nữa?

Trầm Ứng Thái nói:

- Trầm mỗ đối với việc sống chết, vốn chẳng xem vào đâu cả. Vừa rồI đại hiệp chưa nói rõ điều kiện đánh đổi như thế nào , vậy tại sao lại hối thúc Trầm mỗ phải bằng lòng chứ?

Thiết Chỉ Thư Sinh nói:

Nếu còn do dự mãi, không chịu quyết định dứt khoát, đợi đến khi chất độc đã ngấm vào tạng phủ, thì viên linh đơn nầy cũng không làm thế nào cứu ông được nữa!

Trầm Ứng Thái nói:

- Như Trầm mỗ đã nói việc sống chết Trầm mỗ không xem vào đâu cả. Người trong võ lâm thà chịu mất mạng, chớ không chịu nhục, cũng không chịu hạ mình van xin. Vì như vậy, dù cho có được sống còn, nhưng bị mọi người đồn đãi ra thì thử hỏi làm thế nào xuất đầu lộ diện trong võ lâm được nữa?

Tuy ngoài miệng nói thế, chứ thực ra trong lòng của lão ta, hết sức mong muốn được viên linh đơn kia.

Thiết Chỉ Thư Sinh cười nhạt, nói:

- Con kiến mà còn biết ham sống thay, vậy tại hạ không tin là ông xem cái chết nhẹ như lông hồng. Trầm Trang chủ, ông đã tìm thấy tại Thiên Phật Nham nơi Thiên Hà Sơn, một pho sách võ công kỳ học của võ lâm,nhưng sau đó lại bị mất đi? Giờ đây, tại hạ chỉ muốn biết pho sách ấy tên gọi gì? Của bậc tiền bối nào đã để lại? Và, ai đã đoạt mất đi của ông?

Trầm Ứng Thái không khỏi kinh hãi, thầm nghĩ rằng:

“Hắn làm thế nào biết được mọi việc đó?” - Tiếp đó, lão ta lại thầm nghĩ:

“Hừ, nếu núi đồi còn, thì đâu lại sợ không củi chụm? Ngày hôm nay ta tạm chịu quì gối trước người nầy cũng không hại chi!” Bao nhiêu ý nghĩ vừa thoáng qua trong đầu óc lão ta, nhưng lão ta chưa kịp nói thẳng ra như thế nào, thì Thiết Chỉ Thư Sinh đã sốt ruột, cạu đôi mày, cất giọng lạnh lùng, nói:

- Trang chủ nếu không bằng lòng giãi bày rõ cho tại hạ được biết thì tại hạ chỉ còn cách cất viên thuốc và cáo lui mà thôi!

Nói đế đây, Thiết Chỉ Thư Sinh đưa mắt nhìn quanh, rồI nói lẩm bẩm một mình rằng:

- Đây là một vùng hoang dã, thực phải là chổ vùi thây!

Trong khi đó, vết nội thương của Trầm Ứng Thái mỗi lúc lại càn nguy kịch hơn, nhưng lão ta cố đè nén sực đau đớn, mỉm cười nói:

- Lữ Khưu đại hiệp, vừa rồi ông đã nói không muốn lợi dụng cơn nguy cấp của người khác, nhưng thái độ của ông, có vẻ không phải là thái độ của người quân tử… Thiết Chỉ Thư Sinh nghe thế sắc mặt không khỏi bừng đỏ!

Trầm Ứng Thái nói tiếp rằng :

- Lữ Khưu đại hiệp, nếu ông là người quang minh chính đại, thì có ngại chi không đưa thuốc ra cứu nguy cho tôi trước. Lẽ cố nhiên, đối với việc ấy, Trầm mỗ sẽ mang nặng ơn sâu, thì đâu có lý nào lại không đem hết sự thật ra nói cho ông nghe hay sao?

Đôi tròng mắt của Thiết Chỉ Thư Sinh xoay qua một lượt, thầm nghĩ rằng:

“Chắc chắn hắn ta cũng không làm sao chạy thoát khỏI được tay mình, vậy ta nên tỏ ra rộng rãi một tí là hơn!” Vì nghĩ thế, nên y bèn cất tiếng cười to, rồi đưa thẳng viên thuốc đến trước mặt Trầm Ứng Thái.

Trầm Ứng thái nhận lấy viên thuốc, lên tiếng cám ơn, rồi bỏ vô miệng nuốt thẳng vào bụng. Sau đó, lão ta cất tiếng than dài nói:

- Trầm mỗ đã bất ngờ tìm thấy được một pho kỳ học của Phật Môn ở tại Thiên Phật Nham, nhưng có điều là, pho kỳ học ấy lại phân tán khắp rải rác trên lòng bàn tay của rất nhiều pho tượng Phật. Pho sách ấy chẳng những ghi chép bằng chữ Phạn, mà lại xáo trộn không biết đâu là đầu, đâu là đuôi. Nếu tập trung lại để xếp thành câu cho có nghĩa, thì thật là khó hơn đi lên trời. Bởi thế, Trầm mỗ đã suốt năm suốt tháng, đi thẩn thờ trên Thiên Phật Nham, để nặn óc bóp trán suy nghĩ mãi, mà chỉ mới xếp được có vài ba câu mà thôi…!

Thiết Chỉ Thư Sinh nói:

- Hai ba câu ấy là chi?

Trầm Ứng Thái suy nghĩ một lúc, đáp rằng:

- Đấy là ba câu:

“Âm dương phân vận, thủy ư thái cực, phân ư lưỡng nghi”!

Đôi mắt của Lữ Khưu Mộ Bình chiếu lập lòe ánh sáng, nói:

- Pho sách ấy đã khắc trên tay của các pho tượng Phật, thì tại sao lại bảo bị mất được?

Trầm Ứng Thái bỗng lộ vẻ kinh ngạc, nói:

- Trầm mỗ quên hỏi lại đại hiệp, là việc ấy Trầm mỗ giữ rất kín ngay đến cả bạn bè thân thích cũng không biết được, vậy đại hiệp làm thế nào lại hiểu được rõ ràng như vậy?

Lữ Khưu Mộ Bình mỉm cười, nói:

- Tại hạ dọc đường có gặp được Bùi Thiên Tín, hắn căm thù Trang chủ đến mức không đội trời chung. Vì Ngạc Phục Sanh đã bị mất mạng dưới tay của Trang chủ. Trước đây, hắn đến ven hồ Huyền Võ và trộm nghe được lời nói ấy của Trang chủ, nên giờ đây hắn loan truyền tin ấy ra khắp cả võ lâm, để cho trang chủ không còn đất dung thân nữa!

- Bọn nha trảo của Đào Như Hải, dù chết đi cũng đáng đời!

Thiết Chỉ Thư Sinh biến hẳn sắc mặt, lấy làm lạ, nói:

- Bọn họ lại là nha trảo của tên lão tặc ấy hay sao?

Trầm Ứng Thái nói:

- Ai bảo là không phải?

Nói đến đây, lão ta ngửa mặt lên trời than dài, rồi tiếp:

- Mấy tháng trước, Trầm mỗ đã bất ngờ thấy số chữ ghi chép pho sách võ học kỳ tuyệt tại Thiên Phật Nham, đều bị một người bí mật nào đó, huỷ đi tất cả!

Thiết Chỉ Thư Sinh lấy làm lạ, nói:

- Trầm Trang chủ có biết người đã làm việc ấy là ai hay không?

Trong đầu óc của Trầm Ứng Thái liền nhanh nhẹn có một ý định, nên cất tiếng đáp ngay rằng:

- Chính là Châu Nhân Ký!

Thiết Chỉ Thư Sinh kinh hãi nói:

- Con người ấy mà lại có một thiên bẩm quá phi thường, chỉ đưa mắt nhìn qua là đã nhớ hết, mà lại còn lĩnh hội được toàn bộ sự tinh thâm huyền diệu của pho sách đó hay sao?

Trầm Ứng Thái lắc đầu nói:

- Không ai lại có được một tài trí cao tuyệt như vậy. Châu Nhân Ký vị tất đã lãnh hội được toàn bộ pho sách ấy mà nhiều nhất hắn chỉ có thể ghi chép lại số chữ tản mát ấy mà thôi, hầu chờ dịp thuận tiện nghiên cứu tìm hiểu từ từ!

Lữ Khưu Mộ Bình như sực nhớ ra điều gì, nói:

- Châu Nhân Ký hiện giờ đã đi đâu rồi?

Trầm Ứng Thái đáp rằng:

- Có lẽ hiện giờ hắn đang trên đường đi đến Tam Tương!

Bỗng nhiên, Trầm Ứng Thái bất thần buột miệng gào lên một cách thảm thiết, sắc mặt biến hẳn và từ từ ngã khụy xuống đất!

Sự diễn biến quá bất ngờ nầy, đã làm cho Thiết Chỉ Thư Sinh kinh hãi đến đứng trơ ra như một khúc gỗ. Y tưởng là mình đã lấy lầm thuốc, nhưng sau đó lại thấy hoàn toàn vô lý, nên vội vàng bước tới lật người của Trầm Ứng Thái để xem xét, thì thấy nơi lưng của Trầm Ứng Thái hiện rõ những mũi “Ngũ vân xà đầu đinh và “Tam tuyệt sách hồn châm”, máu bầm không ngớt rỉ ra ngoài miệng những vết thương!