[Ma Cung Phong Nguyệt Hệ Liệt] Tự Thị Hoa Trung Đệ Nhất Lưu

Chương 3




CHƯƠNG THỨ BA

Editor: Jung Tiểu Kú

Bất kể nói thế nào, Tần Tam Lượng cuối cùng vẫn là trở lại. Nam Cung cung chủ buồn bã ỉu xìu vừa nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia, cũng sẽ không tái tức giận nữa, nghĩ thầm thật tốt, thậm chí còn ba dục bốn mời, đương nhiên nếu hôm nay không phải chủ tử của ngươi là ta, thì không phạt ngươi một trận, như thế ngươi phải biết là cung chủ Giang Độ ta là vô cùng tốt bụng.

Nghĩ tới đây, trong đầu sớm nghĩ rất nhiều biện pháp sửa chữa con người này, trên mặt vẫn là băng lãnh, nhìn thầy Tần Tam Lượng hưng phấn chạy vào, hắn khụ một tiếng, ngồi ở trên ghế, vung lên vạt áo, liền định bày ra bộ dạng chủ tử cao cao tại thượng, uy nghiêm áp đảo tinh thần trước một thổ bao tử.

Ai ngờ còn chưa mở miệng, đã nghe Tần Tam Lượng hưng phấn nói: “Chủ tử, xem ta mang đến cái cái gì cho ngươi này? Là món thịt lợn, ngươi khẳng định chưa ăn qua, thân phận của ngươi cao quý như vậy. Nhưng là ta nói cho ngươi nha, ăn rất ngon đó, nếu không phải lần này ngươi cho ta đại hồng bao, cha ta cũng không nỡ giết đại đầu heo mập đó, định giữ lại mừng năm mới. Đúng rồi, chủ tử, ngươi không đem cái đem cả đầu hươu kia ăn đó chứ? Ta nhờ tiểu Ngôn nói với ngươi đừng ăn hết, nếu không ăn chán rồi sẽ không ăn vô thịt heo này…”

Theo tiếng nói, Tần Tam Lượng giống như vô cùng trân trọng lấy trong người ra cho mỗi người một bọc giấy to trơn bóng đặt trên bàn, sau đó lại nói: “Ta còn cầm một cái giò to, còn có hai con gà trống, mẹ ta cũng chuẩn bị xong hết rồi, ta thấy trong phủ nhà chúng ta cũng không có nuôi gà nuôi lợn, hay chó mà đều từ ngoài chợ mua về, những thứ thịt lợn, thịt gà kia không bằng tự trong nhà chúng ta nuôi, như thế ăn sẽ tốt hơn.”

“Ngươi là nói, bởi vì muốn cho ta ăn, cho nên mới mang những thứ này về?” Một bụng tức giận cứ như thế tan thành mây khói. Nam Cung Giang Độ đứng lên, đi tới trước những cái bọc kia, mọi người đều đẩy ra hai bên nhìn một chút, nguyên lai là thịt hầm cùng ruột béo ngậy.

“Đúng vậy, chẳng nhẽ ta mang những thứ này cho chó ăn sao? Mặc dù ngươi cho ta là mười lượng vàng, nhưng ta không có vì hưng phấn mà lãng phí lung tung đâu, như thế sẽ bị trời phạt, bất quá chủ tử, vẫn là cảm ơn ngươi, thế nhưng lại thưởng cho ta một bao lì xì lớn như vậy, ta làm mười năm cũng không có được nhiều tiền công như thế.”

Tần Tam Lượng cao hứng nói không ngừng, Nam Cung Giang Độ nhìn y vui vẻ đến nỗi khuôn mặt tươi cười đỏ ửng, không nhịn được bật cười lắc đầu, thầm nghĩ thật là một thổ bao tử, mười lượng vàng mà đem ngươi vui thành dạng như vậy sao, cũng quá dễ mua chuộc đi?

Bình tĩnh xem xét, nếu lúc trước Tần Tam Lượng có mang đến nhiều đồ hơn nữa, Nam Cung Giang Độ căn bản nhìn cũng không thèm liếc nhìn lấy một cái, lại càng không cần phải nói đến việc đem những thứ dầu mỡ, khó coi này ăn.

Nhưng là khi hắn thấy Tần Tam Lượng rất hưng phấn bận rộn sắp xếp như thế, giống như rất sợ đám đầu bếp nhà hắn sẽ không nấu món thịt lợn nhà y mà tự mình phải đến phòng bếp để làm, nhìn lại những thịt luộc đang đặt trên bàn, liền cảm thấy thuận mắt hơn nhiều mà muốn ăn những món ăn này.

“Minh đại ca, ngươi không thích ăn thịt, thì ăn chút ruột này cũng rất tốt.” Tần Tam Lượng ở trên bàn nhiệt tình thay Khuynh Minh gắp một miếng ruột, nửa đường lại bị Nam Cung Giang Độ cướp mất. Ta nói Tam Lượng, ngươi rốt cục lúc nào thì mới có thể thay đổi cách gọi đây? Gọi Minh thúc, không phải là đại ca, Minh thúc nếu là ca ngươi thì ta chẳng phải còn nhỏ hơn ngươi chỉ là tiểu hài tử thôi sao? Nào có đạo lý này chứ?”

“Ai nha, không đổi cũng được chứ sao?” Tần Tam Lượng kẹp một miếng cá cho vào miệng, sau đó gật đầu kêu lên: “Oa, thật tươi, chủ tử, cái này ngon giống như trước đây ngươi nói là cái gì cá lư đúng không? Cái kia gì mà cá lư rất ngon, chính là chỉ loại tư vị này sao?”

“Này, không phải cá lư, cá lư chân chính có bốn mang, có thể so với cái này còn ngon hơn nhiều, hơn nữa nhất định phải là cá lư Tung Giang phủ, bây giờ còn chưa phải mùa, đến mùa tự nhiên sẽ chuẩn bị cho ngươi ăn.”

Nam Cung Giang Độ tâm như nở hoa, mắt thấy nha hoàn lại bưng đến một mân lớn, bên trong là thịt hươu nóng hổi, mỡ vàng rực chảy ròng cho nên liền gặp một khối cho Tần Tam Lượng, cười nói: “Ngươi nếm thử chút, ta cố ý lưu lại thịt hươu cho ngươi đó. Ngươi thế nhưng còn đi so nó với thịt heo, nếm thử cái này đi.”

Kết quả tự nhiên không cần phải nói, thịt hươu hương vị tư nhiên ngon hơn rất nhiều, hoàn toàn chinh phục Tần Tam Lượng, trong bữa tiệc, dường như cả mâm thịt hươu đều vào bụng y cả, ăn đến nỗi lưng áo mảnh khảnh cũng có chút to lên.

“Oa. Ngươi đừng nói sẽ không đứng lên được nha?” Nam Cung Giang Độ rất lo lắng nhìn cái bụng đang trương lên kia, sớm biết thế nên cho y ăn chút ít thôi, nhưng thấy Tần Tam Lượng ăn vui vẻ như vậy, cảm thấy ngăn cản y là việc tàn nhẫn nhất.

“Không sao, vừa lúc ta cũng muốn đi làm việc, rất nhanh sẽ tiêu thực.” Tần Tam Lượng duỗi a duỗi cánh tay, cùng với Khuynh Minh gật đầu chào một cái, sau đó khoan khái chạy ra ngoài.

Nam Cung Giang Độ thấy y cầm lấy cây chổi ở cạnh góc tường gắp đầu quét sân, bên khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười.

“Mặt trời rất nóng, sáng sớm ngày mai hãy quay lại làm.” Hắn ở trong phòng, cách một cái cửa sở gọi to, nhưng Tần Tam Lượng ngẩng đầu hướng hắn cười cười, khoát tay nói: “Sẽ không, chủ tử, ngươi cứ ngủ đi, ta quét sân nhanh thôi, sau đó sẽ đi sửa sang lại vườn rau.”

“Thôi đi, ta không phải là lợn, làm sao ngủ suốt ngày được.”

Nam Cung Giang Độ bĩu môi, vừa quay đầu lại, chỉ thấy Khuynh Minh đứng ở sau lưng, đang nhìn chằm chằm mình, hắn sờ sờ mặt: “ Minh thúc, ngươi nhìn cái gì thế? Trên mặt ta mọc hoa sao?”

“Cung chủ đối với Tam Lượng, thật giống như rất chú ý, ta thấy y trở lại, ngươi cả người giống như sống lại, chỉ hai ngày trước, thật có chút trầm lặng đó.” Khuynh Minh định ngồi xuống, trong tay cầm chén trà đưa lên miệng, nhấp một ngụm.

“Có sao? Không có mà. Ai nha, ta chỉ là cảm thấy thổ bao tử này rất thú vị. Minh thúc, ngươi không cảm thấy y cùng chúng ta không giống nhau sao? Ân, rất thẳng thắn, rất khờ khạo, một chút xíu ân huệ cũng có thể thỏa mãn đến chết, mặc dù thân phận của y thấp kém, nhưng chính bản thân y một chút cũng không tự coi nhẹ mình, mỗi lần nhìn thấy y, luôn là bộ dạng bồng bột, tức giận như vậy…”

Nam Cung Giang Độ thao thao bất tuyệt nói hồi lâu, mới phát hiện Minh thúc lại đang nhìn chằm chằm mình, trong đôi mắt đó, ánh nhìn càng ngày càng thâm sâu, cho nên hắn rút cục dừng miệng, ha hả cười: “Tóm lại, ta cũng chỉ bởi vì những thứ này, mới coi trọng y thêm vài phần thôi, ngươi không cần nghĩ nhiều đâu. Lời nguyền Ma cung cung chủ chỉ có thể yêu nam nhân nhất định đến ta sẽ dừng lại.”

Minh thúc đứng lên, lắc lắc đầu nói: “Bây giờ không phải là ta suy nghĩ nhiều hay là vấn đề này không cần nghĩ ngợi thêm mà là ngươi hẳn là suy nghĩ nhiều mới đúng, lời nguyền chỉ yêu nam nhân thật sự sẽ kết thúc trên người ngươi sao? Ngươi cũng nói, Tam Lượng chỉ là một thổ bao tử, nhưng ngươi nhìn một chút đi, ngươi tìm được nơi y bao nhiêu là điểm tốt như thế, cho dù là đối với tổng cung chủ hay những cung chủ khác, ta còn chưa thấy ngươi tán dương nhiều như thế bao giờ đâu đấy.”

“Dừng lại, những tên kia, bọn họ cùng ta có cái gì khác biệt đâu, không thú vị, không thú vị… Được rồi, Minh thúc, ngươi đừng lo lắng, cùng lắm thì ta hiện đi Hương Mãn lâu, ta cũng đã lâu chưa thấy Diễm Như rồi, không bằng tối nay đi gặp rồi phủng (tán tụng, tâng bốc, nắm, nâng… đại khái là đi chơi gái) nàng một chút, sau đó cũng bỏ đi những nghi ngờ của ngươi, như thế nào?”

Khuynh Minh nhún vai, nói: “Này thật buồn cười, ta nghi ngờ cái gì, một mình ngươi biết rõ trái tim mình nhất thôi.” Lời còn chưa nói xong, chợt nghe phía ngoài có người nói: “Bẩm cung chủ, Yến cô nương tới.”

Nam Cung Giang Độ sửng sốt một chút, sau đó cùng Khuynh Minh liếc mắt nhìn nhau, cười nói: “Nàng hôm nay cũng không thể không có chuyện gì mà tới đây.” Vừa nói, vừa đi ra ngoài, chỉ thấy một tuyệt đại giai nhân đang mền mại nhỏ nhắn, xinh đẹp quyến rũ đứng ở trong đình viện, mặc dù trên mặt che lụa trắng, không chút nào tổn hại đến vẻ tươi đẹp của nàng, mà còn làm cho người ta không ngừng tưởng tượng.

“Khách ít tới nhà, hôm nay là làn gió nào đưa ngươi đến đây?” Nam Cung Giang Độ nghênh đi ra cửa, lại thấy ánh mắt Yến cô nương chăm chú nhìn chằm chằm vào trên người Tần Tam Lượng, không biết tại sao, trong bụng hắn chính là không vui, bất quá trên mặt cũng không có biểu lộ nửa điểm tình tự, vẫn như cũ nhiệt tình tiếp đón Yến Phương Quỳnh vào phòng.

Thẳng đến khi thân ảnh của bọn họ biến mất sau cửa kia, Tần Tam Lượng mới ngẩng đầu lên, lè lưỡi, lẩm bẩm một mình: “Oa, Yến cô nương quả thật rất đẹp! Nàng đứng ở nơi đó, ta … mồ hôi cũng chảy hết cả ra. Trái tim giống như đều muốn nhảy ra khỏi ***g ngực, khó trách người ta nói hồng nhan họa thủy, nữ nhân như vậy người nam nhân nào mà không thương chứ.”

Vừa tự nói vừa lắc đầu, thầm nghĩ Tần Tam Lượng, ngươi không thể như vậy, Thúy Hoa còn ở nhà chờ ngươi. Nghĩ tới đây, lại đi vào trong đại sảnh nhìn liếc qua, thầm nghĩ đúng rồi, vị cô nương này nhất định là hôn thê của chủ tử, cũng chỉ có cô nương như thế mới xứng đôi với chủ tử.

“Ta nghe nói chút chuyện đáng cười mới đến đây.”

Trong đại sảnh, Yến Phương Quỳnh đang cùng bắt chuyện với Khuynh Minh, nhẹ nhàng ngồi trên ghế, đôi mắt xinh đẹp liếc về phía Nam Cung Giang Độ, cười nói: “Thế nào, ta nghe nói không tới hai năm, những nam nhân quét sân ở nơi này của ngươi đều yêu ngươi? Đây cũng là sự thật chứ không phải là sự trùng hợp chứ, Nam Cung, không phải ngươi trúng phải lời nguyền gì đó à?”

Nam Cung Giang Độ liếc mắt, hừ nói: “Ngươi chính là đến nhìn ta bị chê cười sao? Vậy thật xin lỗi nhưng hôm nay không có chuyện cười cho ngươi xem rồi?”

Yến Phương Quỳnh cười nói: “Như thế nào không có chứ. Ta mặc dù chậm biết tin tức, nhưng ta vừa đi vào, cố ý dụng mỵ công ở nơi đó nhưng người nọ chỉ ngẩng đầu nhìn ta một cái, lại không có hứng thứ nhìn ta cái thứ hai. Bản thân ta hiểu rõ, mị công của mình trong Lâm Tử đàn chủ mặc dù là yếu nhất, nhưng để mê hoặc một thổ bao tử, cũng là dư dả, nếu ta thật tình, ngay cả Nam Cung cung chủ ngươi ta cũng chưa chắc có thể không làm được. Ngươi nói sao?”

“Cho nên ngươi nhận định y yêu ta, do đó đối với ngươi mới làm như không thấy?”

Nam Cung Giang Độ xuy một tiếng cười nắc nẻ, lắc đầu nói: “Các ngươi, người Bách Hoa Lâm mỵ công bản thân ta là người hiểu rõ nhất, nhưng hôm nay ngươi đoán sai rồi, cái tên kia tuyệt không phải bởi vì yêu thích ta mới đối với ngươi làm như không thấy, y đại khái đã sớm bị ngươi mê hoặc, cho nên không dám nhìn ngươi cái thứ hai đó.”

“Thôi, thôi, ta cũng không cùng ngươi tranh luận nữa. Ngươi nói không có kia cũng coi như là tốt đi.”

Yến Phương Quỳnh lắc đầu cười cười lại nói: “Ta lần này cũng là vì một chuyện nghiêm túc mới đến tìm ngươi. Ta có một tỷ muội, trước đi vài ngày nghe nói nàng hình như đến nơi đây. Ta suy nghĩ một chút, đối tượng nàng vốn muốn hại là Tây Môn cung chủ, đột nhiên lại nghe nói Tây Môn cung chủ không biết làm sao, hôm nay lại vô cùng ngoan độc, đem nàng đuổi giết đến không có chỗ trốn…”

Yến Phương Quỳnh còn chưa nói xong, Nam Cung Giang Độ liền cười nói: “Ta hiểu được, cũng vì như thế cho nên thị chạy đến nơi này, muốn hạ thủ với ta, đúng không? Thiệt là, một núi không thể có hai hổ, ngươi liền cho phép nàng ở trên địa bàn của mình gương oai múa võ sao?”

Nam Cung Giang Độ bất mãn nhìn Yến Phương Quỳnh: “Ta từ lúc lên làm cung chủ Ma Cung Giang Độ đến nay, ngươi cũng còn chưa sử được quỷ kế gì hại ta, làm hại ta cũng không rèn luyện rèn luyện, làm sao mà nghênh đón cường địch đây?”

Yến Phương Quỳnh cười duyên: “Ngươi tạm thời già mồn át lẽ phải, hôm nay ta không có hại ngươi thành là sai lầm của ta. Ta không quan tâm, ta không hại người nhưng là bọn tỷ muội Bách Hoa Lâm của ta muốn hại người, ta là người của bọn họ, tự nhiên sẽ không về phương ngươi đi hại các nàng được? Cho nên Nam Cung cung chủ, ngươi liền tự cầu nhiều phúc đi, ngàn vạn lần đừng thấy mỹ nhân thì bị quỷ mê mà không đề cao cảnh giác nha.”

Nàng nói xong, liền lại cười lên, tiếng cười trong sáng như chuông bạc truyền khắp viện tử khiến tâm thần Tần Tam Lượng lại nhịn không được mà rung động, thầm nghĩ nữ nhân này thật lợi hại.

Yến Quỳnh Phương ngồi hơn hai canh giờ, mới rời đi. Nam Cung Giang Độ thế nhưng lại không đem lời cảnh báo của Bách Hoa Lâm đàn chủ để ở trong lòng, đi thẳng ra khỏi phòng, tới bên cạnh Tần Tam Lượng, nhìn y loay hoay làm vườn.

Tần Tam Lượng đang gieo hạt đậu cùng củ cải xuống đất chung một chỗ, vừa làm xong quay người lại thì thấy Nam Cung Giang Độ đứng ở phía sau, không khỏi sợ hết hồn, vẻ mặt bị trêu chọc đến hốt hoảng kia khiến chủ tử y lại một trận cười khẽ.

“Chủ tử….” Ấp úng chào hỏi, xem áo mình bị mồ hôi làm cho ướt đẫm một chút, Tần Tam Lượng lau đi mồ hôi trên trán, ha hả cười nói: “Có phải là muốn ăn cơm rồi không? Chủ tử, ngươi chờ ta một chút, ta trước đi xuống….”

“Ăn cơm, ăn cơm… ngươi chỉ biết có ăn cơm thôi sao,, kiếp trước là lợn gửi hồn vào ngươi sống dậy mà không thành sao?” Nam Cung Giang Độ túm Tần Tam Lượng lại: “Đi, cùng cung chủ đi tới nơi này, đến đó sẽ tắm rửa ăn cơm, chủ tử còn có tiết mục hảo hảo an bài cho ngươi nha, thử qua cảm giác ôn nhu kia một lần, cả đời này cũng nhất định sẽ không quên đâu.”

“Oa, còn có sự hảo như vậy sao?” Tần Tam Lượng ánh mắt thoáng cái lập tức phát ra tia sáng, Nam Cung Giang Độ nhìn thấy dở khóc dở cười, thầm nghĩ thổ bao tử này thật là dễ dụ dỗ mà. Xem nào, trước đừng nói vội với y, chờ đến đó, cho y một chút kinh hỉ.

Cho nên hai chủ tử liền hướng Hương Mãn Lâu đi tới. Lúc đó chính là mới chỉ đèn rực rỡ vừa sáng, trong đại sảnh Hương Mãn Lâu vô cùng náo nhiệt.

Tần Tam Lượng là một hài tử thuần khiết, trừ lần này vào thành tìm việc ra, thời gian hơn hai mươi năm kia cũng chỉ ngốc ở nông thôn, này Câu Lan Viện đừng nói là tiến vào, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua, lúc này thấy trên đại sảnh những nữ nhân lẳng lơ, yêu kiều kia, trong lòng còn kì quái sao tiểu nhị của *** này đều là nữ nhân vậy?

Nam Cung Giang Độ lôi kéo y đi vào đại sảnh, ma ma mắt sắc thoáng cái đã nhìn thấy bọn họ, mặt mày hớn hở ra chào đón, đon đả cười nói: “Ai nha, là Nam Cung Giang Độ công tử a, ngài nhưng thật lâu rồi không có tới đây. Tiểu Đào, nhanh đi báo cho những cô nương xinh đẹp đến đây, hãy nói với các nàng Nam Cung công tử ngày nhớ đêm mong hôm nay đại giá quang lâm, bảo các nàng hảo hảo chuẩn bị một chút.”

Vừa nói, liền xoay người lại, đang muốn nói thêm gì nữa, lại thấy Nam Cung Giang Độ tiện tay ném xuống một đại nguyên bảo, mỉm cười nói: “Trước tìm một nhã gian, trên bàn chuẩn bị rượu thượng đẳng cùng thức ăn. Sau đó hãy kêu mấy cô nương gảy đàn tốt ra đây, ta lần này tới, chính là mang huynh đệ của mình đến đây mở rộng kiến thức. Cho nên ma ma ngươi đừng đập hỏng chiêu bài của Hương Mãn Lâu nha.”

“Yên tâm,… yên tâm…” Mụ mụ vừa nói, liền liếc mắt đánh giá một chút Tần Tam Lượng, nghĩ thầm quái, không biết người tục khí này đến tột cùng là có cái gì hơn người, có thể được Nam Cung công chủ kết giao, còn muốn dẫn y đến đây mở mang kiến thức nữa. Trong bụng mặc dù nghĩ như thế nhưng bên ngoài không dám chậm trễ nửa điểm, phân phó người đi chuẩn bị.

Nam Cung Giang Độ cùng Tần Tam Lượng cùng đi đến nhã gian, cười hỏi: “Nơi này so với quý phủ của chúng ta như thế nào?”

Tần Tam Lượng lắc đầu nói: “So với quý phủ của chúng ta như thế nào thì ta không biết chính là cảm thấy nơi này thật tù túng, thật giống như… thật giống như là nơi để bọn nữ tử muốn……..”

Nam Cung Giang Độ nhướng nhướng lông mày, vỗ vỗ bờ vai của y: “Được a Tam Lượng, biết đây là địa phương của nữ nhân, còn không đến đây.”

Vừa nói xong đã sớm có mấy cô nương ôm đàn tỳ bà đi vào, Nam Cung Giang Độ liền phân phó hai cô nương đạn một khúc “Đông phương phá”

Đối với Tần Tam Lượng những cô nương này chỉ cảm thấy bọn họ cực kỳ xinh đẹp, hơn nữa đàn cũng hết sức dễ nghe, chính là hình như đôi mắt có vẻ câu hồn, không ngừng hướng mình cùng Nam Cung Giang Độ liếc qua liếc lại, y bị làm cho hoảng sợ đến nỗi tay chân không biết để ở nơi nào, một đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm đôi giày của mình, càng nhìn càng cảm thấy y phục trên người mình cùng phong cảnh tráng lệ trong phòng chướng mắt như thế nào đấy.

“Công tử, khúc đàn vừa rồi có dễ nghe không?” một khúc vừa xong, những cô nương đánh đàn nhẹ nhàng đứng lên, đi tới bên cạnh Tần Tam Lượng, cười ôn nhu hỏi.

“A…Tốt… Ăn ngon… Ăn thật ngon….” Tần Tam Lượng bị làm cho sợ đến nỗi vội vàng đứng lên, đụng vào cái ghế, phát ra tiếng vang ầm, khiến cho cả Nam Cung Giang Độ cùng các cô nương ở đây cười nghiêng ngả.

“Ân, là hỏi ngươi có dễ nghe hay không chứ không phải hỏi có ăn ngon hay không.” Nam Cung Giang Độ chịu đựng cười đứt ruột, đi đến dựng cái ghế lên, vừa sửa chữa sai lầm của Tần Tam Lượng, sau đó nhìn thấy y không ngừng liên tục gật đầu, lại như cũ không dám ngẩng đầu lên nhìn những cô nương này, bộ dạng xấu hổ luống cuống kia thật đáng thương mà khả ái đến vô cùng.

“Hảo… Dễ nghe, rất êm tai…” Tần Tam Lượng hơi có chút không được tự nhiên, mắt thấy các vị cô nương kia đang muốn vây quanh mình, y bị làm cho sợ kéo tay Nam Cung Giang Độ, một bước nhảy đến bên cạnh hắn, khẩn trương kêu lên: “Các ngươi muốn làm gì? … Tiểu nha đầu không thể to gan như vậy được? ….”

Lời của y khiến cho toàn bộ cô nương ở đây cười to. Nam Cung Giang Độ cũng cười ôm lấy y, sau đó nói: “Tới nơi này là để hưởng thụ, ngươi chân tay lóng ngóng như vậy làm gì?” Vừa nói xong thì tiếng gõ cửa cũng vừa vặn vang lên, nguyên lai thức ăn đã được mang lên.

Lập tức những ca nữ kia tiếp tục đánh đàn, hắn thì gắp thức ăn cho Tần Tam Lượng, còn hảo tâm cùng y giải thích tên gọi cùng lai lịch của những món ăn này.

Song Tần Tam Lượng lúc này lại buồn vui lẫn lộn, trước mặt là những món ngon mỹ vị tinh sảo vô cùng, nhưng y vẫn cảm thấy không có tâm trạng gì cả, một bữa cơm nơm nớp lo sợ, thật vất vả cuối cùng cũng ăn xong, đã có người đem những tàn tích còn lại lui đi.

Tần Tam Lượng thở phào nhẹ nhõm, tâm nghĩ, má ơi, thế là cuối cùng đã xong chuyện. Chủ tử còn nói cái gì mà hưởng thụ, làm sao ánh mắt những nữ nhân kia so với đại hôi lang trên núi chỗ bọn ta còn muốn xanh hơn chứ? Để các nàng nhìn như thế, thức ăn dù có ngon như thế nào cũng nuốt không trôi, không được, sau này có đánh chết ta cũng không bao giờ đi đến nơi như thế này nữa.

Y nghĩ có thể rút cục về phủ được rồi không khỏi nở nụ cười. Nụ cười thư thái quá mức đẹp mắt, Nam Cung Giang Độ nhìn đến nỗi không khỏi sửng sốt, đáy lòng dâng lên một tia cảm giác khác thường, bị dọa sợ khiến hắn vội vàng thu lại tâm thần, thầm nghĩ xem ra ta thật cần phải đi tìm những mỹ nhân này rồi, đích thị nhiều ngày không có làm qua chuyện phong lưu khoái hoạt, nhìn cũng khiến huynh đệ của mình nghẹn khuất, thế nhưng đối với thổ bao tử kia liền nổi lên phản ứng.

“Chủ tử chúng ta đi thôi.” Thanh âm Tần Tam Lượng vang lên, trong giọng nói mang theo khẩn cấp cùng mừng rỡ.

“Đi chỗ nào? Nơi này đã tới là phải ở đến khi mặt trời còn chưa muốn đi, ngươi sao đã muốn đi rồi?” Nam Cung Giang Độ ha hả cười, nghe phía ngoài có người chuẩn bị hảo nước tắm, cho nên đem Tẩn Tam Lượng đẩy vào, đối với những cô nương kia nói: “Huynh đệ của ta còn chưa hiểu tư vị phong hoa tuyết nguyệt, các ngươi hảo hảo chiếu cố y nha.”

“Yên tâm đi Nam Cung công tử.” Đông đảo oanh oanh yến ngữ cùng nhao nhao trả lời. Sau đó các nàng một loạt cùng nhau lên, vây quanh Tần Tam Lượng, nhanh chóng khiến y liều mạng gào thét: “Chủ tử, chủ tử, ngươi đừng ném ta lại đây, ngươi đừng đi a…A…Các ngươi….Các ngươi muốn làm gì, đừng…đừng cở y phục của ta, trời ạ, các ngươi đến tột cùng có phải nữ nhân hay không?”

Nam Cung Giang Độ ngoài cửa nghe thấy tiếng kêu to kinh hoảng của Tần Tam Lượng, không nhịn được lại lộn người trở lại, đem những nữ nhân kia quát đuổi đi, mỉm cười lắc đầu với đối phương: “Tam Lượng, ngươi không cần phải như vậy? Người các nghĩ muốn thế này mà còn không có diễm phúc đó?”

Vừa nói, ánh mắt liền chăm chú chuyển trên người Tần Tam Lượng. Chỉ thấy vạt áo đáng thương của thổ bao tử nửa mở nửa không, tóc đen tán loạn, trên mặt đỏ bừng giấu trong tay áo, đầu vai màu lúa mạch mỏng nửa lộ ra, ngay cả đầu nhũ nho nhỏ trên ***g ngực cũng vì vạt áo tán loạn mà lúc ẩn lúc hiện.

“Ực”, Nam Cung Giang Độ chỉ nghe thấy thanh âm mình nuốt nước miếng, bộ dạng Tần Tam Lượng lúc này, đột nhiên khiến đáy lòng hắn nổi lên dục vọng ẩn núp sâu nhất, trong nhất thời đó, nếu không phải hắn có định lực vượt trội thì cơ hồ đã muốn đem đối phương nhào lên giường, ăn sạch sẽ không còn một chút.

“Này…này không phải nữ nhân a, này là một đám sói cái ở Dương Minh muốn ăn thịt người mà.” Tần Tam Lượng khóc không ra nước mắt đem y phục chẳng còn lại mấy khép lại, núp sau lưng Nam Cung Giang Độ, lớn tiếng nói: “Chủ tử, chúng ta đi thôi, chưa từng thấy khách *** nào khi dễ khách nhân như vậy, chúng ta đi…”

“Người này thổ bao tử ngây ngốc…”

Nam Cung Giang Độ thở dài, ôn nhu cười nhìn vẻ mặt phẫn nộ xúc động của Tần Tam Lượng: “Có mấy người có được diễm phúc này, nhiều nữ nhân như vậy vây quanh tranh nhau xin cởi áo của ngươi chứ.”

Nói là nói như vậy, trong lòng Nam Cung Giang Độ thật ra thì rất rõ ràng, những nữ nhân này chính là nhìn trúng vẻ thuần phác trên người thổ bao tử, cộng thêm việc thích nhìn bộ dạng xấu hổ của y.

Có mấy gã tiểu tư mang đến thùng gỗ lớn, Nam Cung Giang Độ nói: “Các ngươi đi ra ngoài, ta không gọi các ngươi cũng đừng vào.” Nói xong, mấy gã tiểu tư đều có chút kinh ngạc nhìn Tần Tam Lượng một cái, nhưng lại không nói gì, liền đi ra ngoài.

“Đi, hảo hảo tẩy một chút, chờ một chút sẽ làm chuyện tình khiến ngươi cảm thấy tuyệt vời nhất.” Nam Cung Giang Độ hướng thùng gỗ lớn hất hàm.

Tần Tam Lượng nghi hoặc nhìn hắn, bất quá hiện tại dù sao cũng không có những nữ nhân đáng sợ kia, mà trên người mình vừa vặn lại đúng là do làm việc mà ra rất nhiều mồ hôi, vừa rồi lại bị mấy nữ nhân kia lôi kéo một phen, bây giờ còn sực lên mùi mồ hôi này, vì vậy cũng không nghĩ nhiều, vội vàng chạy đến sau tấm bình phong, ùm, nhảy vào trong thùng nước, thống khoái tắm rửa.

Nam Cung Giang Độ lẳng lặng tựa bên giường, mặc dù phía trước cách đó không xa là bình phong chặn lại tất cả cảnh xuân kiều diễm, nhưng lấy nhãn lực của hắn, muốn nhìn xuyên qua bình phong mờ mờ kia thật sự là dễ như trở bàn tay.

Có lẽ là do tháng năm phải làm việc nhà nông, thân thể Tần Tam Lượng mặc dù gây nhưng cũng có thể gọi là dẻo dai mười phần, đường cong từ vai thắt lưng thậm chí đến toàn thân đều lộ ra vẻ ưu nhã, gọn gàng, giọt nước trong suốt trên người, dưới ánh nến tản mát ra tia sáng lóng lánh, ẩn ẩn hiện hiện dưới tấm bình phong.

Nam Cung Giang Độ si mê nhìn, trong đầu chẳng biết lúc nào đã xuất hiện một hình ảnh hương diễm như thế, mà hắn chìm trong cảnh tưởng tượng kiều diễm cũng không phát hiện ra, cái đối tượng cùng hắn phiêu vân phúc vũ, căn phải không phải là một cô nương quyến rũ, mà là Tần Tam Lượng gần trong gang tấc, đang tắm rửa sau tấm bình phong kia.

“Oa, thật thoải mái.” Rốt cục, Tần Tam Lượng tắm rửa xong, chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhàng khoan khoái, y phục này kỹ viện đã sớm chuẩn bị hảo, quần áo trong cũng là loại tơ lụa thượng hàng, sờ một cái là cảm thấy mềm mại thoáng mát, bóng loáng khiến người ta có chút không nỡ mặc lên người.

“Cái kia chính là chuẩn bị cho ngươi.. Mặc vào đi.” Phía ngoài truyền đến tiếng của Nam Cung Giang Độ, cho nên Tần Tam Lượng liền nghe lời đem y phục mặc lên người, y đơn thuần hoàn toàn không có nghi ngờ vì sao chủ tử biết mình muốn thay y phục, nếu như y nghi ngờ, chỉ sợ sẽ không thể nào thản nhiên như bây giờ.

Rốt cục mặc xong y phục từ sau tấm bình phong đi ra, cho tới bây giờ, y không có mặc qua y phục tốt như thế, nhịn không được đứng tại chỗ đánh giá mình một chút từ trên xuống dưới. Lại không biết Nam Cung Giang Độ ở một bên đã sớm nhìn đến ngây người.

Tần Tam Lượng lớn lên cũng không phải là đặc biệt tuấn mũ, nhưng khuôn mặt của y hết sức thanh tú, trước kia mặc vải thô y phục ngắn cũn, Nam Cung Giang Độ nhìn, chẳng cảm thấy tinh thần phấn chấn, xao động chút nào, cùng lắm thì cũng chỉ thấy vừa bình thường, thế mà giờ đây nhìn lại, Tần Tam Lượng toàn thân rực rỡ hẳn lên, cảm giác hoàn toàn không giống trước.

Mái tóc đen nhánh ướt nhẹp bởi vì mới tắm qua, cho nên tùy ý để nhìn nó lại giống như thác nước đổ xuống, sắc mặt cũng vì suốt mấy tháng qua không có dính dáng quá nhiều đến việc nhà nông cho nên so với thời điểm mới gặp y đã muốn trắng nõn nà hơn rất nhiều. Cái mũi thẳng tắp, đôi môi đơn bạc khéo léo, còn có một đôi ngươi hắc bạch phân minh không có nửa điểm tapj chất, luôn không hề che giấu hỉ nộ ái ố đối với người khác.

Mặc vào quần áo tuyết trắng, Tần Tam Lượng có cảm giác có mấy phần của mỹ nhân như hoa như ngọc, dĩ nhiên, đây là hình tượng trong mắt Nam Cung đại cung chủ, trong mắt người tình hóa Tây Thi, thật ra thì Tần Tam Lượng vẫn là Tần Tam Lượng, trừ bởi vì mới tắm rửa xong mà có toát ra nhiều gợi cảm hơn một chút, cũng không có gì thay đổi.

“Tam Lượng….” thanh âm Nam Cung Giang Độ cao hơn một chút, mảy may không hề phát hiện mình đang chìm đắm trong khát vọng cùng mê ly, hắn vươn một tay ra, kìm lòng không đậu muốn đi qua kéo lấy đai lưng của Tần Tam Lượng.

“Cốc cốc cốc…” Tiếng gõ cửa khiến Nam Cung Giang Độ thức tỉnh, mà lúc này tay hắn đã đưa tới trên y phục của Tần Tam Lượng, nhìn ánh mắt không giải thích được của đối phương, hắn trong cái khó ló cái khôn, trong nháy mắt thay đổi, nhẹ nhàng trên bộ quần áo tuyết trắng vỗ một cái, mới miễn cưỡng cười nói: “Cái kia… Mới vừa rồi có một con ruồi…”

“Con ruồi? Ta tại sao lại không thấy?” Tần Tam Lượng ở trên y phục của mình tìm kiếm, nghĩ thầm mắt ta rất tốt nha, con muỗi dù có bay lượn cách ta có mấy bước, ta một cái liếc mắt đều có thể nhìn ra, mà một con ruồi to như vậy, ta tại sao lại không nhìn thấy chứ?

3