[Ma Cung Phong Nguyệt Hệ Liệt] - Bộ 7 - Ngã Hoa Khai Hậu Bách Hoa Sát

Chương 10




Tuyết hồ buông ống quần Tây Môn Đoạt Hồng ra, nó đứng lên, tựa như con người gõ thạch môn, sau đó lại xoay đầu lại, tựa hồ còn khó hiểu tại sao người này còn chưa đi vào? Sốt sao?

Ngay sau đó, cửa thạch thất đột nhiên bị đá văng ra. Bất ngờ không kịp đề phòng, tiểu hồ ly đang tựa đầu vào cửa ngã trên mặt đất lăn mấy vòng, mới chật vật đứng lên.

Tiểu hồ ly lè lưỡi, đôi mắt ủy khuất. Người này muốn làm gì a? Qua cầu rút ván giết hồ ly a? Ta đem ngươi đưa đến bên cạnh chủ nhân, ngươi chẳng những không cảm kích ta, còn làm ta ngã như vậy, ô ô ô, chủ nhân, người này tuyệt không hảo, ngươi không cần thích hắn.

Tiểu hồ ly nghĩ đến đây, liền đi đến trước mặt Hoa Kính Hương, nhảy lên chân hắn quay mặt vùi đầu vào y phục hắn, ủy ủy khuất khuất chờ chủ nhân ôn nhu nói an ủi.

Ai ngờ đợi nửa ngày, lại chỉ nghe tiếng hơi thở dồn dập. Tiểu hồ ly nghi hoặc ngẩng đầu nhìn xem, liền thấy chủ nhân người ngày xưa xem mình như bảo bối bây giờ liếc cũng không thèm liếc nhìn mình một cái, toàn bộ tầm mắt của hắn đều giằng co trên người nam nhân xấu xa kia, môi mấp máy nửa ngày, mới khó khăn kêu lên một tiếng “Đoạt Hồng…”.

Tiểu hồ ly dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết Đoạt Hồng không phải là tên của nó. Tên kia thật đáng ghét, liều mạng lay quần áo của Hoa Kính Hương, nghĩ muốn nói cho chủ nhân biết mình so với nam nhân kia đáng yêu gấp trăm ngàn lần.

Đang làm ầm ĩ trên người Hoa Kính Hương, ngay sau đó, nó chợt nghe thấy âm thanh kích động của nam nhân kia, hắn gọi “ Kính Hương”, sau đó nó liền bị kẹt giữa cái ôm gắt gao của hai người kia.

Tiểu hồ ly hao hết sức chín trâu hai hổ mới có thể chui từ hai thân thể dán chặt với nhau ra, cả giác tìm được đường sống trong chỗ chết làm nó toát ra một thân mồ hôi lạnh.

Lông trắng trên người không ngừng run rẩy, tiểu hồ ly phẫn hận quay đầu nhìn hai người đang gắt gao ôm nhau khóc kia, tên nam nhân kia hắn đã quên ai là ân nhân của hắn rồi, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến một bên gục xuống, bắt đầu liếm mao, trị liệu vết thương của mình mới là thông minh a.

“Kính Hương, này… rốt cục là xảy ra chuyện gì?”

Tây Môn Đoạt Hồng nhìn thấy thân thể gầy yếu của Hoa Kính Hương, trong lòng vừa kinh hỉ vừa đau lòng dữ dội, lại nhìn thấy hai dây xích sắt xuyên qua xương tỳ bà của người yêu, đôi mắt đỏ gằn lên tức giận, nếu không phải Hoa Kính Hương ngăn cản, đại khái hắn có thể tức giận đem dây xích từ trong thân thể người yêu lấy ra, cũng không phải hắn muốn Hoa Kính Hương nhanh chết, mà lý trí của hắn đã sớm bị sự vui mừng bao phủ.

“Ngươi hiện tại lấy nó ra, ta chết là chắc chắn rồi.” Hoa Kính Hương thở hào hển nói. Sau đó nhìn Tây Môn Đoạt Hồng, rơi lệ nói: “Cũng may ngươi đã đến rồi, cũng may ngươi nhanh như vậy đã tới rồi, ngươi nếu nếu không đến, ta thật sự kiên trì không nổi nữa.”

Lúc này sáu vị cung chủ khác cũng chạy tới, lúc nãy mọi người bận rộn tiêu diệt bọn người Bách Hoa nữ ngoan cố, chiêu hàng Bách Hoa nữ ham sống sợ chết, ai ngờ vừa nháy mắt một cái, Tây Môn Đoạt Hồng đã không thấy tăm hơi, tất cả mọi người đều sợ hãi sau khi hắn giết Bách Hoa lâm chúa xong sẽ tự sát, vì thế vội vàng tìm kiếm, ai ngờ lúc chạy tới lại nhìn thấy một màn đáng kinh ngạc này.

Lập tức toàn bộ đều ngây ngốc, ngay cả Yến Phương Quỳnh cũng vậy, thật lâu sau mới tỉnh lại, buồn vui lẫn lộn hô to một tiếng, kinh ngạc định chạy lại ôm Hoa Kính Hương một cái, nhưng mà thân thể Hoa Kính Hương cực kỳ suy yếu, thật sự sẽ không chịu nổi cái ôm của nàng, vì thế nàng vừa chuẩn bị ôm bạn tốt của mình liền bị Tây Môn Đoạt Hồng ngăn cản.

“Phương Quỳnh, cám ơn ngươi, ta biết ngươi thông minh, ta biết ngươi nhất định sẽ đem Đoạt Hồng đến đây.” Hoa Kính Hương nhìn khuôn mặt hao gầy của bạn tốt, liền nhớ tới cuộc sống đầy máu tinh trước kia, chỉ có nàng cùng với mình chung chí hướng cùng nhau chống đỡ đến bây giờ, mới có thể cùng nhau tâm sự trong Bách Hoa lâm, bằng không chính mình đã sớm phát điên, khóe mắt của hắn đã không khỏi nhịn được rơi lệ.

“Tốt lắm tốt lắm, chỗ này không phải là nơi thích hợp để tâm sự a, thời gian cũng không còn sớm. thân thể Kính Hương hiện tại rất yếu ớt, cũng may bọn người Đông Ly đang ở tổng cung, chúng ta cũng là nhanh đi về đi.”

Tư Không Lãm Nguyệt vừa nói xong, liền bước lên vài bước, nhìn Hoa Kính Hương nói: “Kiên nhẫn chịu đau một chút.” Vừa nói xong, vừa chặt đứt dây xích sắt kia, chỉ để lại một phần nhỏ trên thân thể Hoa Kính Hương.

Hoa Kính Hương đau đến nổi thân thể run lên, nhưng liền giản mày ra, đối với Tây Môn Đoạt Hồng người luôn ôm chặt mình cười nói: “Kết cục này cũng thật tốt lắm rồi, ít nhất ta còn sống, ngươi cũng không có chết, chỉ cần còn sống, thì còn hy vọng có phải hay không…”

Lời còn chưa dứt, liền cảm thấy trước mắt từng đợt choáng váng, rốt cục không thể kiên trì được nữa, té xỉu ở trong lòng ngực Tây Môn Đoạt Hồng.

Trong nháy mắt, nam nhân lãnh huyết bỗng khóc như mưa, Hoa Kính Hương tới thời điểm này, thế nhưng vẫn không quên trấn an hắn, đối với việc làm trước kia của hắn…không hề có chút ủy khuất chỉ trích nào, chỉ nói “Còn sống là tốt rồi”, giờ khắc này, hắn chỉ cảm thấy trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, vui buồn lẫn lộn.

Thì ra nơi gọi là Bách Hoa lâm tổng bộ, bất quả chỉ cách Tổng cung của Ma cung ba ngày lộ trình. Tây Môn Đoạt Hồng ôm Hoa Kính Hương sử dụng khinh công chạy gấp rút, nửa ngày liền về tới tổng cung.

Hắn mệt cũng không nói, nhưng sáu vị cung chủ kia cũng thật đáng thương, đều dùng khinh công bay theo hắn trở về, vừa vào tổng cung thì liền chật vật thở dốc.

Bọn người được lưu lại trong cung đều đi ra, thấy bộ dạng của người yêu đều là rất ngạc nhiên, bởi vì dù là thời điểm nguy hiểm nhất cũng không thấy bọn họ chật vật như vậy, trừ bỏ Tô Khê Nguyệt cùng Lý Thư Bạch lập tức tiến lên thay Tây Môn Lẫm Nhiên cùng Thượng Quan Thiên Trảm lau mồ hôi, còn lại vài người đều là đứng tại chỗ cười như điên.

Tây Môn Lẫm Nhiên cùng Thượng Quan Thiên Trảm thật sự cảm động a, nhìn một chút đi, chỉ có Khê Nguyệt nhà ta cùng Thư Bạch mới là người ôn nhu am hiểu nhất, chậc chậc, mệt cho những tên kia yêu đến chết đi sống lại, nhìn xem, xem bọn họ vui mừng thành cái dạng gì a.

Tạ Tương Phùng cùng Tô Đông Ly cười xong, liền tới chỗ người yêu của mình, lúc đó Hoa Kính Hương đã được Tây Môn Đoạt Hồng đem về, một bên mời lão đại phu cùng Tô Đông Ly đến.

Lão Đại phu cùng Tô Đông Ly thương lượng nửa ngày, đại khái mới nghĩ ra được phương án trị liệu, dây sắt kia nhất định phải đợi thân thể của Hoa Kính Hương tốt hơn mới có thể lấy ra, nếu không hiện tại đang là ngày hè chói chang, thân thể hắn lại suy yếu thành bộ dạng này, nếu lấy ra có hay không sẽ lấy luôn mạng của hắn a.

“Đoạt Hồng, đem những thi thể ở Bách Hoa lâm… hảo hảo táng đi.” Hoa Kính Hương đợi mọi người rời khỏi, mới giữ chặt tay Tây Môn Đoạt Hồng nhìn hắn cầu xin.

“Yên tâm đi, ta sẽ cho người hảo hảo táng. Bí mật của sư phụ ngươi, trừ bỏ ta cùng bọn Kinh Đào, Lãm Nguyệt, cũng không có ai biết, Ma cung cũng có quy tắc, không có chuyện không tôn trọng thi thể của địch nhân.”

Tây Môn Đoạt Hồng nắm chặt hai tay Hoa Kính Hương, hắn rất rõ tính cách của người yêu hắn.

Hoa Kính Hương vui mừng cười cười, bỗng giận dữ nói: “Đúng vậy a, hắn dù sao cũng là sư phụ của ta, ta hận hắn, hận đến tận xương tủy, nhưng mà hiện tại hắn đã chết, người cũng chết rồi, nghĩ kỹ, hắn cũng đã dưỡng nuôi ta nhiều năm như vậy, tuy rằng hắn cũng không dạy ta cái gì tốt, nhưng học thức cùng y thuật độc thuật, ta đều là học được ở Bách Hoa lâm.”

Đột nhiên hắn im lặng, Hoa Kính Hương thâm tình nhìn Tây Môn Đoạt Hồng, sau một lúc lâu mới hỏi hắn: “Đoạt Hồng, ngươi không hận ta? Ngươi cũng biết ban đầu ta tiếp cận ngươi, chính là vì hại ngươi, những lời trước kia ta nói, cũng đều là lừa gạt ngươi. Ta cũng hạ độc trên người ngươi, ngay trong trà, cho nên…”

“Kính Hương, hiện tại ngươi nói như thế, là hận ta tuyệt tình, ngươi muốn làm ta đau lòng sao? Ta chỉ hận ta vụng về như lợn, thế nhưng lại không phát hiện ra nỗi khổ tâm của ngươi, ta thật ngốc…”

Nói tới đây, Tây Môn Đoạt Hồng đột nhiên nhớ lại, buồn bực nói: “Di? Kính Hương, nếu ngươi còn sống, thi thể kia là ai a? Ảnh vệ cũng không có khả năng nhận sai người a.”

Hoa Kính Hương cười rộ lên, ánh mắt nheo lại thành hình trăng lưỡi liềm, hắn lắc đầu nói: “Ngươi a ngươi, uổng cho ngươi thông minh, thế nhưng lại không nghĩ ra. Đó là sư phụ dùng kế đánh tráo, chỉ cần tìm một người có bộ dáng giống ta, cho hắn dịch dung, lúc đó ngươi hận ta tận xương, chẳng lẽ lại thương tiếc thi thể của ta? Cho dù ngươi có chịu liếc nhìn một cái, cũng sẽ không thèm nhìn kĩ a, sư phụ của ta đã biết chắc chuyện đó, nếu không phải như vậy, hắn sẽ không thể dấu diếm được ngươi a.”

Tây Môn Đoạt Hồng buồn bực nói: “Cái lão quỷ kia, con mẹ nó thực đáng giận. Kính Hương, ngươi có biết không sau đó ta đem quan tài chôn dưới tàng cây mai, bởi vì sợ kinh động vong linh, ta ngay cả quan tài cũng không dám mở ra. Còn mỗi ngày ngồi ở phần mộ cùng hắn nói chuyện, rơi lệ khóc rống, ngô, nếu không phải ngươi, vậy chọn một ngày nào đó đem mộ dời đi, để trong mai viên, thật là nhìn cũng có chút chướng mắt.”

Hoa Kính Hương vội vàng nói: “Đừng mà Đoạt Hồng, người cũng đã chết, làm sao có thể bởi vì thân phận chuyển biến mà dời đi a? Người nọ cũng không biết là chết như thế nào, nếu vì sư phụ nhìn thấy có dáng người giống ta mà hại chết hắn, cũng là cực kỳ đáng thương đi, hắn lại chắn cho ta một tai kiếp, an táng hắn ở mai viên, cũng thật hợp lí a.”

Tây Môn Đoạt Hồng nghe hắn nói liền nở nụ cười, gật đầu nói: “Hảo, Kính Hương nói cũng đúng, người đó cũng có thể coi như là thay ngươi gánh tai kiếp, ân, ta không động tới hắn, chẳng những không động tới, sau này sẽ thường xuyên cúng cùng đốt tiền giấy cho hắn, xem như cám ơn hắn a.”

Hoa Kính Hương liền cảm thấy an ủi, vươn tay vuốt ve hai gò má của Tây Môn Đoạt Hồng, trong mắt chậm rãi chảy lệ quang, lẩm bẩm nói: “Đoạt Hồng, lúc đó ngươi rất hận ta, vậy mà còn thay ta chuẩn bị quan tài…”.

Hắn vốn là đang cảm động cực kỳ nói ra những lời này, ai ngờ không đợi nói xong, đã bị Tây Môn Đoạt Hồng bịt miệng, nghe hắn sợ hãi nói: “Cái gì quan tài, từ nay về sau sau ta không cho ngươi nói ra hai chữ này, ta muốn ngươi luôn sống, hảo hảo sống, ngươi đã quên sao? Ngươi thích nhất ta ôm ngươi, ngươi chẳng phải thường nói muốn ta ôm ngươi mãi mãi sánh cùng thiên địa sao.”.

Hắn nói tới đây, nghĩ đến lúc trước thời điểm Hoa Kính Hương nói ra những lời này, trong lòng có bao nhiêu khổ sở cùng tuyệt vọng, không tránh khỏi lại là một trận đau lòng, vuốt ve gương mặt người yêu nói: “Không có việc gì mà Kính Hương, ngươi đại nạn không chết, tất sẽ hạnh phút đến cuối đời, chúng ta thực sự có thể cùng nhau sống trọn đời này.”

“Ân, Đoạt Hồng, ta cũng vậy nghĩ như vậy.” Hoa Kính Hương lộ ra nụ cười hạnh phúc, ánh mắt nhìn về phía đỉnh giường, nhẹ giọng nói: “Đoạt Hồng ngươi biết không? Lúc ngươi cứu sống người yêu của các vị cung chủ, ta nhìn thấy bọn họ từng đôi từng đôi hạnh phúc, trong lòng ta vô cùng hâm mộ. Bởi vì ta biết chính mình sẽ không bao giờ có ngày đó, ta chỉ có thể ôm chặt giấc mộng đẹp trước mắt này, nhưng mà cuối cùng, cũng phải tỉnh lại a.”

“Nhưng mà…” Hắn đưa ánh mắt nhìn Tây Môn Đoạt Hồng, bởi vì kích động mà thanh âm mang theo vài phần thở dốc, vội vàng nói: “Nhưng mà Đoạt Hồng, ta không nghĩ tới, sau khi tỉnh mộng, ta thế nhưng cũng sẽ có ngày này. Đoạt Hồng, ta bỗng nhiên thực sự cảm tạ sư phụ, tuy rằng hắn để cho ta sống chỉ là muốn làm cho ta thống khổ, tuy rằng hắn không có thay ta tháo quỷ cổ chi độc, nhưng tóm lại hắn đã cứu ta, hắn giúp ta sống đến bây giờ, Đoạt Hồng, giờ phút này ngươi đang ngồi trước mắt ta, ta cảm thấy trên đời này không ai được hạnh phúc như ta.”

Tây Môn Đoạt Hồng cũng mãnh liệt gật đầu, bỗng nhiên, động tác của hắn đình chỉ, giương to mắt lộ vẻ không tin nhìn Hoa Kính Hương, sau một lúc lâu bỗng nhảy dựng lên kêu lên: “Con mẹ nó ta thật đáng chết, ta như thế nào lại quên trên người của ngươi còn có cái quỷ cổ chết tiệt kia, ta… Tô Đông Ly, lão đại phu…”

“Đoạt Hồng không cần gấp gáp.” Hoa Kính Hương nhìn người yêu vì lo lắng đến hai mắt đều đỏ, thân thể cũng sợ hãi đến run rẩy, hắn biết người yêu đã bị lo lắng bao trùm, trong lòng bỗng ngọt ngào không gì bì được, vội vàng hướng hắn nói: “Không cần gấp, ta đã có biện pháp.”

“Thật sự?” Tây Môn Đoạt Hồng kinh hỉ ngồi xuống: “Sư phụ yêu quái của ngươi cho ngươi thuốc giải?”

Hoa Kính Hương lắc đầu nói: “Quỷ cổ căn bản không có thuốc giải, cái gọi là thuốc giải chính là làm cho độc tính ngừng phát tán, làm cho cổ trùng bất động. Bởi vì hắn biết độc thuật cùng y thuật của ta hơn hắn, nếu quỷ cổ có giải dược, ta nhất định có thể chế ra, cho nên hắn dùng chính là toa thuốc độc nhất trong thiên hạ, toa thuốc này không có khả năng có giải dược a.”

Tây Môn Đoạt Hồng lại bối rối, lại bị Hoa Kính Hương nắm tay lại, nghe hắn còn nói: “Nhưng câu vạn vật tương sinh tương khắc, cũng là đạo lý a. Sư phụ vì trừng phạt ta phản bội, xuyên hai cái dây xích này trên người ta, mấy ngày nay, ta phát hiện số lần đau đã giảm bớt, mà nếu có cũng nhẹ hơn. Ta liền nghĩ có hay không hai cái dây xích này có tác dụng. Là vật có thể khắc chế quỷ cổ. Đợi đến lúc lấy dây xích ra, công lực của ngươi cao tuyệt đỉnh, nhất định có thể bức quỷ cổ này ra.”

“Thật sự là có thể sao? Ta ngay cả quỷ cổ đó nằm chỗ nào cũng không biết.”

Tây Môn Đoạt Hồng vẫn có chút lo lắng, liệu có thể không lo lắng sao? Người yêu chết đi sống lại là chuyện tối vui mừng, nhưng sống lại rồi lại chết đi còn gì bi kịch bằng, so với người đang sống mà chết đi cũng là đại bi kịch rồi, chớ đừng nói đến người yêu hắn vất vả mới có thể từ Quỷ môn quan trở về, kết quả lại chết đi.

“Yên tâm, mấy ngày nay ta trong thạch thất không có chuyện làm, thủy chung vẫn là suy nghĩ chuyện này, hiện tại ta đại khái đã biết vị trí của nó trong cơ thể, nó cũng không thể giết được ta a. Nếu không vì sao ta lại ham sống sợ chết chờ ngươi đi cứu ta, chẳng lẽ ta muốn làm cho ngươi bi thương thêm lần nữa sao?”

Tây Môn Đoạt Hồng nghe Hoa Kính Hương nói thật sự có đạo lý. Lúc trước không có giải dược, hắn cũng không luyến tiếc trăm phương ngàn kế khiến cho mình hiểu lầm hắn sau đó muốn chết đi. Hiện giờ nếu không phải biết được biện pháp khắc chế quỷ cổ, hắn tất nhiên sẽ không nhẫn nại sống mà chờ đợi mình.

Nghĩ thông suốt điểm này, không khỏi hết sức cao hứng, cởi quần áo nằm bên cạnh Hoa Kính Hương, thay hắn nhẹ nhàng xoa bóp cánh tay cùng chân, ôn nhu nói: “Dây xích này trên người ngươi, ngươi còn phải chịu đựng vài ngày nữa, nếu ngươi cảm thấy đau, thì cắn ta đi, tóm lại về sau ta đều bồi ở bên cạnh ngươi, không bao giờ … rời đi nữa.”

Hoa Kính Hương nghe đến câu “Không bao giờ … rời đi nữa “, trong nháy mắt nước mắt liền chảy ra, khóe miệng lại nhất mực tươi cười, lẩm bẩm nói: “Đúng vậy a, không xa rời nhau, không bao giờ … rời đi nữa.”

Sau đó, rốt cục cũng lấy dây xích trong cơ thể Hoa Kính Hương ra. Quỷ cổ cũng bị Tây Môn Đoạt Hồng dùng nội lực bức ra, vật này tra tấn Hoa Kính Hương vài năm, độc vật đệ nhất thiên hạ suýt hại chết Hoa Kính Hương, thế nhưng bề ngoài của nó vô cùng xinh đẹp. Tây Môn Đoạt Hồng nhìn thấy liền lắc đầu liên tục, nghĩ thầm vật xinh đẹp thế này, thế nhưng lại là độc vật, thật sự là làm người ta kinh ngạc.

Bất quá tuyết hồ cũng không biết thưởng thức cái gì là xinh đẹp cái gì là mỹ lệ. Nó một ngụm đem con sâu kia nuốt vào. Hoa Kính Hương sợ hãi, vội vàng quát bảo nó ngưng lại, đã thấy nó sớm đắc ý nhai vài cái, thời điểm há miệng ra, độc vật kia đã vô tung vô ảnh.

Con tuyết hồ này đúng là sủng vật của Hoa Kính Hương, Hoa Kính Hương rời khỏi Bách Hoa lâm năm năm, con tuyết hồ này vẫn không có làm phản, Bách Hoa lâm chúa một lòng muốn thu tuyết hồ này bên cạnh, đáng tiếc nó thế nhưng lại có khí tiết, Bách Hoa lâm chúa tận tâm tận lực đích nuôi nó năm năm, đối với nó ngàn theo trăm thuận, ăn tốt nhất ở tốt nhất, ngay cả địa vị của nó cũng là cao nhất, thế nhưng nó chỉ nhận thức một chủ tử.

Ngày đó Tây Môn Đoạt Hồng vội vả mang Hoa Kính Hương trở về chữa bệnh, thì đã quên nó, sau khi trở về Hoa Kính Hương nhắc tới, hắn liền phân phó bọn thị vệ đến Bách Hoa lâm mang con tuyết hồ về, ai ngờ bọn thị vệ tìm khắp nơi không thấy. Hai người còn tưởng rằng con tuyết hồ đã trở về núi, Hoa Kính Hương còn rất thương tâm một trận.

Ai ngờ sáng sớm ba ngày sau, chợt nghe tiếng bọn nha hoàn kêu sợ hãi, mở cửa nhìn, tuyết hồ ly một thân lông trắng đều dính đầy bụi, chính là ngồi xổm ngoài cửa ai oán nhìn hắn, ai cũng không biết nó như thế nào vào được.

Hoa Kính Hương liền vui vẻ vô cùng, nói tuyết hồ này rất có linh tính, cái mũi lại cực linh, đúng là ngửi mùi của hắn mà tìm được đến đây.

Vì để cho tuyết hồ bớt giận, đường đường là Tây Môn cung chủ xem như bỏ đi oai phong, xin lỗi con tuyết hồ, còn đem những thứ nó thích ăn nhất chuẩn bị, cuối cùng tiểu tổ tông kia mới không lấy ánh mắt ai oán nhìn hắn.

Lúc tuyết hồ ăn quỷ cổ, ai cũng không biết có hậu quả gì không, trong lòng run sợ quan sát vài ngày, phát hiện nó vẫn luôn vui vẻ, lập tức mọi người liền thả lỏng tâm trạng. Nói vậy nếu tuyết hồ dám ăn quỷ cổ kia, nhưng lại không sợ độc tính của nó, này tựa như gà trống hỉ ăn ngu công giống nhau, có thể nói thiên địch.

Hết thảy mọi chuyện đều rất thuận lợi, rốt cục cũng gần đến cuối năm. Các vị cung chủ đều mang theo người yêu đến, tổng cung của Ma cung lại náo nhiệt hẳn lên.

Trước giao thừa một ngày, đột nhiên tuyết lại rơi, tất cả mọi người ở mai viên đốt lửa thưởng mai, bỗng nhiên có người đề nghị nói không bằng đi ném tuyết. vì thế liền như ong vỡ tổ chạy ra ngoải chơi tuyết.

Chỉ có Hoa Kính Hương thân thể còn yếu, Tây Môn Đoạt Hồng thấy hắn nhìn mọi người bằng ánh mắt vô cùng hâm mộ, liền dùng áo lông bọc hắn lại, ôm hắn ra cạnh cửa ngồi xuống, lại phân phó người đem vài hỏa lò lại,  hai người ôm nhau xem những người đó chơi.

Quả cầu tuyết như ngọc lưu ly, bóng người chạy qua chạy lại, cầu tuyết bay múa trên không. Kèm theo lời nói đùa vui vẻ vô vùng. Gió khẽ qua, đem tiếng cười, âm thanh của hạnh phúc bay rất xa, rất xa…