Ma Chó

Chương 48: Tuổi thơ




Cậu Khanh sau khi nhập vào vùng ký ức của hai con quỷ nhi thì xuất hiện trong một không gian tối đen, chung thuỷ không biết đâu là trời đâu là đất. Cậu bước đi vô định, lúc sau phía bên trái hình như hắt lại thứ ánh sáng chói loà, Khanh liền đổi hướng, bước nhanh về phía đó. Càng tiến lại gần nơi phát ra ánh sáng, không gian càng chói loà hơn, Khanh vội đưa tay lên che mắt thì hụt một cái, anh ngã nhào xuống đám cỏ như khi người ta bước hụt chân xuống bậc cầu thang. Lúc phủi quần áo đứng dậy rồi, đưa mắt nhìn ngó xung quanh mới biết mình đã rơi vào một không gian khác. Phía trước mặt Khanh là một con sông khá lớn. Xa xa là bãi bồi, có vài chiếc thuyền nhỏ bỏ không neo đậu ở gần đó. Cả bến sông im lìm, hoang vắng. Cách vài chục mét trên bãi đất cao gần bờ sông có một căn chòi nhỏ dựng lụp xụp. Khanh quay đầu nhìn về phía đằng sau lưng thì thấy một dãy tre cao trải dài không có điểm dừng. Đây chính là quang cảnh đơn sơ, cổ kính tại một làng quê bắc bộ Việt Nam, nhưng không rõ là thời nào.

Khanh đi dọc dãy tre, trông thấy có cánh đồng, bãi ngô nhưng tất thảy đều tiêu điều, xơ xác. Cậu bước đến nơi có cái chòi rách đơn xơ xem có người ở hay không thì nhác thấy bóng của hai đứa trẻ con đang lúi húi làm gì đó bên tấm liếp cũ nát cạnh cái chòi. Chúng đang phơi mấy con cá lên một bờ rào tre tạm bợ, chắc để làm cá khô. Bọn trẻ vừa làm vừa chuyện trò râm ran. Hai đứa bé ấy đều là con trai, đầu để chỏm tóc trái đào, trên thân chỉ mặc độc chiếc quần lửng cạp chun màu nâu rách ngang rách dọc, tay chân thì lấm lem vết bẩn. Ngoài hai đứa trẻ ra Khanh không trông thấy bóng người nào nữa. Có điều đặc biệt là, tướng mạo hai đứa bé này giống y như nhau, có lẽ là một cặp song sinh. Một đứa đang nhặt mấy con cá trong chiếc nong kẹp vào cái nan bằng hai thanh tre treo lên bờ rào rồi cất tiếng nói với đứa còn lại:

- Anh, không biết bao giờ ông mới về nhỉ?. Ông đi đã hai ngày rồi.

- Không biết, chắc nay hoặc mai ông về thôi.

- Không biết ông có bán được cá không. Chúng ta hết gạo mấy hôm nay rồi mà trong làng cũng thiếu lương thực, chả ai chịu đổi cá nữa.

- Thôi, phơi cá xong, tao dẫn sang bãi bồi ngoài kia đào sắn về luộc.

- Bãi ấy người ta đào xới nát hết rồi còn gì mà đào. - Đứa bé đang đứng cạnh bờ rào xị mặt nói.

- À, với lại, sáng nay em đem cá sang đổi cho lão phú phộ trong làng thì nghe người ta bàn tán là sắp sửa có người ngoại quốc về làng, chỉ nay mai thôi.

- Thật à?.

- Vâng, nghe nói mấy người ngoại quốc ấy rất hung dữ, còn đem theo nhiều thứ lạ mắt nữa, không làm gì cũng có thể giết người nhanh như chớp!.

Đứa đang ngồi xếp cá dưới đất ngẩng mặt lên tròn mắt vẻ kinh ngạc nghe đứa em kể chuyện.

- Họ sẽ san bằng mấy bãi ngô, sắn ngoài kia!. - Đứa đang đứng giơ tay chỉ về mấy bãi hoa màu tiêu điều ven con sông.

Hai đứa trẻ cùng dừng tay, hướng ánh mắt về phía bãi ngô, bãi sắn, vẻ mặt có chút ngờ nghệch. Khanh đứng nép sau bức phên của cái chòi quan sát, theo nhận định của anh, hai đứa trẻ này độ tầm mười một, mười hai tuổi. Dáng vẻ còn rất hồn nhiên và vô tư. Trong lòng anh chợt dấy lên cảm giác tiếc nuối khi nghĩ rằng, chúng chính là hai tên quỷ hài nhi mà mình đang đối phó. " Thật đáng tiếc!" - Khanh lắc đầu nghĩ thầm.

- A!. Hình như là ông kìa, anh Tương!. - Chợt đứa đang đứng bên bờ rào tre nhảy nhót giơ tay chỉ chỉ về phía con sông, đứa còn lại cũng nháo nhác đứng dậy ngóng theo:

- Đâu, đâu?.

- Kia kìa!.

Phía giữa sông, thấp thoáng bóng một cái thuyền con đang chầm chậm tiến vào bờ. Trên thuyền, một ông cụ dáng vẻ khắc khổ, già nua đang mệt nhọc chèo thuyền. Chắc đó là ông của hai đứa trẻ. Chúng ba chân bốn cẳng chạy một mạch xuống bờ sông đón ông cụ. Lát sau, chiếc thuyền cập bến, ông cụ cột thuyền lại rồi nhảy xuống, đem theo mấy chiếc nơm, giỏ và thúng đựng nào là cá khô, tép khô.

- Ông, ông!. Sao nay ông đi lâu vậy?.

- Ừm, làng bên kia đang có quan lính mới người ngoại quốc về nên không họp chợ, ông phải đi bộ vào từng nhà bán nhưng nhà nào nhà nấy người ta đều đóng cửa nẻo im ỉm cả. May mà lúc về không đụng mặt lính tráng. Nhà còn gạo không mấy đứa?.

- Dạ, hết hai hôm nay rồi ạ!. Bọn cháu đói lắm, mà, bãi sắn đằng kia, dân trong làng ra đào trộm, còn mấy, ông phú hộ cho người làm ra đào về hết rồi ạ!.- Đứa trẻ xị mặt buồn bã kể.

- Haizz. Hay vậy, bên kia sông còn một làng nữa, tuy hơi xa, nhưng cứ qua xem sao. Giờ ông chèo qua đó bán cho hết chỗ cá này mua gạo cho mấy đứa. Ở nhà ngoan nhá!.

- Thôi ạ!. Bọn cháu...cũng không đói lắm. Ông về nghỉ đi mai rồi hẵng đi.

- Không sao!. Mai kia có quan lại người Tây về làng còn khó khăn hơn nữa, giờ phải tranh thủ đi ngay kẻo không kịp. Làng ấy hơi xa một tí nên chắc độ tối mai hoặc ngày kia ông mới về. Hai đứa chịu khó bảo nhau đi tìm củ khoai, củ sắn mà bỏ bụng cho đỡ đói, ăn tạm mấy con cá cũng được. Nhá!. Ông đi đây!.

- Ông, ông!. Ông đi nhanh rồi về với bọn cháu nhá ông!.

- Ừm, kiếm được gạo ông về ngay!.

Nói xong ông cụ lại lật đật xách đống nơm, giỏ bước lên thuyền. Trên bờ, hai đứa trẻ bộ dạng nhếch nhác cứ đứng tần ngần trông theo bóng chiếc thuyền đi xa dần, lọt thỏm giữa dòng nước lạnh lẽo, mênh mông.