Ma Chó

Chương 43: Tiên Thiên Bát Quái Đồ




Không hiểu tại sao khi nghe đến hai từ " phụ mẫu " bọn hài nhi liền phản ứng một cách dữ dội. Chúng hét lên chói tai gào xuống:

- Lão già câm miệng!. " Phụ mẫu " là gì, bọn ta không biết, và cũng đếch cần. Lão lấy quyền gì đòi dạy dỗ chúng ta?. Lo mà giữ cái mạng già của nhà ngươi!.

- Ranh con, hỗn xược!.

Cậu Khanh nghe hai con quỷ nhi kia buông lời phỉ báng ông nội mình, giận dữ quát lớn. Hứa lão gia từ tốn đưa tay ngăn lại, khoé miệng hơi nhếch lên:

- Vậy ra, là do không có ai dạy dỗ. Hèn gì rơi vào nghiệp chướng này, âu cũng là bi kịch!.

- Bi kịch cái gì?. Nhà ngươi già rồi nên ăn nói hồ đồ hả!. Tất cả các ngươi thì biết gì!. Bọn tao phải giết hết, giết hết lũ chúng bay cho bõ giận!. Grừ...grừ...!.

- Cứ thử xem! - Cậu Khanh lườm mắt gằn giọng.

- Ha...ha...ha! Tên tiểu tử thối!. Bọn ta đã giết ngươi được một lần thì sẽ giết ngươi thêm được nhiều lần nữa. Đến lúc đó, để xem lão già lẩm cẩm kia đem mấy cái mạng của lão ra cũng không cứu nổi được nhà ngươi đâu!.

Hai tên hài nhi buông lời thoá mạ xong thì ngay sau đó liền tách ra bay song song với nhau. Chúng giơ bàn tay nhỏ nhưng đầy móng sắc phóng từ mười đầu ngón tay ra những tia quỷ khí mảnh như mũi tên bắn xuống phía dưới. Hứa lão gia nheo mắt, lập tức ứng phó, vung tay về phía trước, tạo ra một quầng sáng lớn hình vòng cung đánh tan đám quỷ khí đang vun vút phóng tới. Sau đó, cổ tay phải ngài gập xuống rồi ngửa lên khum khum dường như tuốt ra từ cổ tay một tia sáng vàng chói, uyển chuyển, dài và mảnh như chiếc roi da, bay lên cao nhằm hai con hài nhi cuốn lấy. Hai tên hài nhi tránh né, nhưng cái roi đáng ghét bám dai như đỉa, chúng bay đến đâu nó uốn lượn bay theo đến đấy, phát ra những tia sáng xèn xẹt như tia sét. Bọn chúng gào rú, la hét, sau đó tập hợp lại một chỗ, đúng lúc cái roi vàng bay đến, chúng liền biến thành hai luồng quỷ khí nhập vào nhau thành một đám mây tà khí đen đặc. Ngọn roi lao xuyên qua đám mây ấy kéo theo những tia sét phóng ra " rèn rẹt ", chúng ré lên thất thanh. Hứa lão gia lại dùng tay điều khiển cái roi quay lại, tiếp tục truy đuổi bọn chúng. Ở dưới đất, con vàng cũng không ngừng toả ra cầu lửa phất lên cao yểm trợ. Đúng lúc này, Hứa lão gia chợt dừng lại, ánh mắt chuyển sang chăm chú nhìn cái trận đồ Bát Quái mà Khanh đã dựng, hình như đang xem xét gì đó. Lát sau, ngài cất giọng quả quyết truyền tới cậu Khanh:

- Đến lúc rồi, chuẩn bị khởi động Bát Quái trận!. Mau khẩn trương, huyệt dương đang mở tại cửa Sinh!.

- Vâng!.

Hứa lão gia mắt hướng về phía trận pháp đang chuẩn bị được kích hoạt, trong đầu suy tính rất lung. Bất ngờ, ngài thoắt cái biến thành một luồng sáng vọt tới vị trí Bát Quái trận, rồi hiện ra như một ảo ảnh ngồi xếp bằng cạnh một viên linh thạch trong trận đồ. Cậu khanh thấy vậy bèn cất tiếng:

- Ông nội!.

- Đừng phân vân, mau làm đi!. - Rồi bắt đầu toạ thiền.

Cậu Khanh không dám trái lệnh ông nội, bèn tiếp tục triển khai trận pháp.

Hứa lão gia đang toạ thiền tại cửa Khảm, hướng Phục Vị, chính là hướng Bắc. Ban nãy nhờ vào tính toán Thời Châm - Tí Ngọ Lưu Trú Pháp mà ngài xác định được cửa Sinh của trận đồ và thời gian huyệt mở tại cửa Sinh. Hứa lão gia dùng linh lực của mình cùng với năng lượng trong viên linh thạch đặt tại cửa Khảm, dưới sự điều khiển của cậu Khanh sẽ như chiếc chìa khoá vận hành theo một cơ chế tuần tự khi huyệt dương khai mở từ cửa Sinh mà lưu thông nguồn năng lượng huyền diệu hoà nhập với trận đồ. Mục đích khai triển nó chính là để mở ra Hỗn Thời Luân - nấm mồ chôn hai con quỷ nhi không biết đường hối cải kia.

Cậu Khanh nghe lệnh Hứa lão gia, vội đổi tư thế từ ngồi thành đứng, đưa hai tên lên kiết ấn. Tay trái đặt dọc ngang mặt, ngón trỏ và ngón giữa chỉ thẳng hướng lên trời, tay phải bắt ngang, bàn tay tạo thành Ngũ Hành Ấn, vận kình lực chuẩn bị kích hoạt trận pháp. Bấy giờ trên không hai con quỷ nhi đang chạy trốn sự truy đuổi của sợi roi ma thuật, chúng biến thành hình hài nhi thì bị cái roi cuốn lấy, biến thành luồng khí thì bị roi vụt vào rách tan ra, chưa biết ứng phó ra sao, đã thấy đám người dưới kia đang rục rịch chuẩn bị làm gì đó. Cậu Khanh hai chân choãi ra tạo thế đứng tấn vững chãi, dùng pháp lực nhằm hướng bát linh thach truyền tới một tia sáng chói loà. Tám viên linh thạch sau khi nhận nguồn năng lượng ấy thì hơi nhúc nhích dù không có ai chạm vào, sau đó chúng bắt đầu phát sáng, phóng vọt lên theo phương thẳng đứng tám nguồn sáng có màu sắc khác nhau tạo thành tám mắt trận tương ứng. Những cột sáng mạnh mẽ xuyên qua lớp màn kết giới như thấu đến tận mây nom vô cùng huyền ảo. Cậu Khanh lại vận lực, dùng tay điều khiển trận pháp, lúc này, từ hai chấm tròn thái cực, một chí âm và một chí dương, có hai nguồn năng lượng bắt đầu chuyển động, xoay tròn chầm chậm theo chiều ngược nhau. Chiếc nhẫn đồng đen nằm trong nguồn năng lượng thái dương bị tác động bởi nó, liền bay lên lơ lửng là là gần mặt đất, phát ra ánh sáng trắng nhàn nhạt. Cọc gỗ nâu cũng tương tự, nằm trong nguồn năng lượng thái âm nhưng phát ra ánh sáng màu xanh lục lạ kì. Những đường vân vẽ bằng máu chó mực nay đã khô bỗng bắt đầu hoá lỏng lại rồi bốc lên cao như khi chất lỏng bị bay hơi. Xuất hiện trong đó là những hạt siêu vi li ti màu đen hắt ra những đốm nhỏ có ánh sáng lấp lánh, tạo nên một đường viền bao quanh trận đồ. Cậu Khanh vẽ ra một thế ấn lúc cương lúc nhu, khí huyết nội huyệt bên trong tuần hoàn toả ra những luồng sáng mờ ảo chập chờn như đom đóm bao quanh người cậu. Khanh phát linh lực ra đúng lúc huyệt Dương khai mở. Hai nguồn Âm Dương trong kết giới đang tương hợp, bấy giờ liền phối Thiên Can, Địa Chi với Âm - Dương, lại giao thoa với các yếu tố ngũ hành: Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ bên trong kết giới để kết nối tâm thức với trận đồ Bát Quái.

Lúc ấy, phía trên cao, hai tên hài nhi đang cáu tiết vì sợi roi đáng ghét, chúng dường như đã nghĩ ra cách đối phó, hò nhau rùng mình biến thành hai dải quỷ khí đen đặc mảnh dẻ, lao về phía sợi roi, vần vũ quấn chặt lấy khắp thân sợi roi dài ấy. Sau đó, hai luồng khí mảnh như sợi chỉ bắt đầu thít chặt lại, nhìn từ xa, cái roi vàng trông giống như một con giao long đang bị hai sợi dây đen mảnh nhưng sắc bén quấn chặt lấy thân thể, cứ oằn mình uốn lượn vùng vẫy. Một lát sau, sợi roi dài bị hai luồng quỷ khí kia thít chặt đến đứt lìa thành từng đoạn nhỏ như đốt mía rồi nhanh chóng tan ra thành vô số những hạt bụi kim quang vàng lấp lánh bay lả tả trong không trung.

- Trời đất!. Chúng, chúng phá được sợi roi của Hứa lão tiên sinh rồi!.

Ông em ngồi đằng sau chỗ cậu Khanh trợn mắt kêu lên. Hứa lão gia bấy giờ đang phát linh lực trấn yểm cửa Khảm trong trận đồ liền mở mắt, nhìn thấy lũ hài nhi nhỏ tuổi nhưng ma lực không chút tầm thường kia đã phá tan được pháp thuật của mình. Ngài đưa tay búng ra một quả cầu nho nhỏ phất về nơi con vàng đang đứng sủa vang. Quả cầu ấy bay đến chỗ con chó thì lại như lần trước nhập vào cái đuôi lửa Âm Dương của nó, gia tăng thêm hoả lực cho con chó. Lúc này, cả cậu Khanh và Hứa lão gia đều đang có nhiệm vụ của mình, nếu chẳng may bọn hài nhi kia lại xông vào quấy phá và đánh lén thì phiền phức vô cùng. Đành phải để Âm Dương Hoả Khuyển đứng ra ứng phó với chúng.

Con vàng nhận được thêm nguồn hoả năng, sức mạnh như được cường hoá. Lửa Âm Dương từ cái đuôi dài bắt đầu lan ra toàn bộ cơ thể nó. Phút chốc đã hừng hực bao phủ quanh mình con chó. Ông em thấy thế, lại tưởng con chó bị ngọn lửa ấy thiêu chết vội vàng nhổm dậy la lên thất thanh:

- Vàng!. Mày làm sao thế!.

Chưa kịp dứt lời đã bị cậu Khanh ngăn lại bằng giao thức:

- Nó không sao đâu, ông nội cháu truyền thêm hoả năng để nó đối phó với lũ hài nhi đấy!

- À, ra vậy!. Tôi xin lỗi!.

- Từ giờ chú đừng lo, cứ ngồi yên đằng sau cháu. Có chuyện gì cháu sẽ dùng giao thức nói cho chú biết!.

- Tôi hiểu rồi!. Cậu hãy cẩn thận!.

Lúc bấy giờ, việc khởi động trận pháp từ Tiên Thiên Bát Quái đã gần như xong xuôi. Xung quanh trận đồ hình tròn lúc này có những tầng vòng tròn khác xoay quanh xen lẫn những hoạ tiết kì lạ phản quang. Hứa lão gia ngồi trong trận đồ toàn thân toả ra nguồn sáng vàng mờ ảo, hình ảnh ngài chập chờn, mi tâm đang bất động. Giờ đây, cậu Khanh, Hứa lão gia và tám viên linh thạch đã hoàn toàn kết nối, hoà nhập vào trong một chỉnh thể phức tạp của trận đồ Bát Quái đang chứa trong nó nguồn sức mạnh vô song. Việc thi triển pháp đồ này giống như một con dao hai lưỡi, đi cùng với khả năng đóng mở Hỗn Thời Luân là sự nguy hiểm khôn lường đối với người chủ trì trận pháp. Tu vi phải cao siêu, đạo hạnh phải hơn người mới có thể nắm thế chủ động trong thời gian pháp đồ được mở ra. Đây chính là lần thực hành cũng là thử thách khó khăn dành cho Khanh, không biết kết quả sẽ như thế nào?. E rằng, ngay cả đến ông nội Hứa Yên của cậu cũng không thể trả lời.