Ma Cà Rồng Sa Ngã (The Guilty Vampire Boy)

Chương 56: Mie - Liệu Phép Màu Sẽ Đến?





Đã một tuần trôi qua, còn tôi thì đang trông đợi một phép màu...
Từ ngày đó, tôi đã theo họ trở về nơi ở của Jay - tòa nhà của ma cà rồng. Bởi vì tôi muốn là người ở bên cậu, dù cho rất có thể cậu sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa...
Tôi vẫn luôn muốn được ở bên cậu mà, từ đầu đến cuối vẫn không hề thay đổi..
Vì sao cậu lại trở thành như vậy? Chẳng thà đừng gặp lại nhau, cứ để cho tôi sống trong niềm tin rằng cậu vẫn luôn an ổn. Như thế có lẽ sẽ không khiến cho tôi đau đớn như thế này.
Tôi nợ Jay một tình yêu, và nợ cả một lời xin lỗi.
Xin lỗi vì đã to tiếng với cậu. Xin lỗi vì đã nghĩ rằng cậu đổi thay, đã biến thành một người khác. Để rồi khi biết được sự thật, thì ra Jay vẫn là cậu nhóc ma cà rồng thiện lương, tốt bụng như ngày nào.

Bằng chứng, cậu đã không hề có một lời oán trách khi thấy tôi xuất hiện bên cạnh Yul, đôi môi kia vẫn điềm nhiên mỉm cười, chúc tôi hạnh phúc.
Và, đã có một cậu nhóc ma cà rồng không hề ngần ngại lao vào đỡ giúp Yul nhát dao ấy. Dù cho đó có là một kẻ thù suốt đời cũng không đội trời chung.
Có lẽ tất cả là vì tôi đi?
*
- Lissana, tôi xin lỗi bà nhiều lắm!
Tôi nghe có tiếng người nói chuyện ở bên trong phòng của cậu, chắc có lẽ là ông ta và mẹ cậu đang ở trong đó.
- Vì sao ông lại ra tay tàn độc với chính con trai mình như thế? - Tiếng mẹ Lissana nức nở, dường như bà đang khóc.
- Tôi không cố ý mà. Bỗng dưng thằng bé từ đâu lao đến đỡ cho thằng người sói kia nhát dao chí mạng ấy... - Nhìn qua khe cửa, tôi thấy ông ta đặt tay lên vai bà, nhỏ nhẹ nói.
Đúng thật là, cho dù người đàn ông có máu lạnh, tàn độc đến đâu thì khi đứng trước người phụ nữ mà họ yêu, tuyệt nhiên sẽ tự mình mềm ra như đất sét.
- Tôi đã nói với ông bao nhiêu lần rồi, đừng có cố chấp nữa. Cứ mãi giao chiến như vậy, rốt cuộc thì ông thu được kết quả gì?
- Tôi...
- Hay cuối cùng là chính mình phải trả giá? Mọi hậu quả đang giáng xuống đầu con tôi đây này!

- Xin lỗi bà, tôi sẽ không như thế nữa! Rồi thằng con mình cũng sẽ khỏe lại thôi mà...
- Lỡ như, thằng bé không tỉnh lại thì sao?
- Nói bậy, nó là con trai của tôi đấy, mạnh mẽ lắm!
- Tốt nhất là như vậy, nếu không tôi mãi mãi cũng không tha thứ cho ông.
- Không cần con nó tỉnh lại thì tôi cũng hứa với bà là bản thân sẽ không tổ chức bất kỳ cuộc chiến nào nữa...
- Ông... vì sao...
- Vì tôi đã nhận được hậu quả rồi. Bản thân tôi cũng không muốn vướng vào những vụ như thế này nữa, già rồi bà ạ...
Ông ta đấy sao? Cuối cùng cũng đã thức tỉnh rồi à? Cũng tốt, nhỉ...
Nhưng mà, để có được sự thức tỉnh này của ông, có phải chăng là đã trả một cái giá quá lớn rồi không?
Jay của tôi vẫn nằm đó, vẫn không có dấu hiệu nào sẽ tỉnh lại...
Một tuần...

Hai tuần...
Một tháng...
- Jay - Tôi vẫn hàng ngày kiên trì ngồi nói chuyện với cậu - Em mau tỉnh dậy đi, chị nhớ em nhiều lắm!
Mỗi ngày ngồi bên chiếc giường ấy, tôi dành ra hàng tiếng đồng hồ chỉ để nắm tay cậu và độc thoại một mình.
- Chị không thể chịu đựng được nếu như em cứ ngủ như vậy hoài đâu đấy, biết không? - Như vô thức, tôi lại bật khóc.
Mà Jay của tôi thì vẫn mãi vô tâm như thế, vẫn không thèm đáp lại lời tôi.
Không biết cậu có hiểu được rằng tôi luôn yêu cậu thật nhiều chưa?
Chẳng lẽ là do cậu không còn thương tôi nữa nên cứ muốn nằm mãi ở đấy, lẳng lặng rời đi, bỏ tôi lại một mình?