- Jay! Jay!
Tôi giật mình tỉnh giấc, không biết đây là lần thứ bao nhiêu tôi mơ thấy cậu nữa. Lần nào cậu cũng xuất hiện bên tôi với một thân thể đầy máu và ánh mắt ngập tràn vẻ đớn đau. Tôi cố gắng lay người cậu nhưng chẳng có kết quả, cứ thế mà cậu ra đi.
Tôi nhớ cậu lắm. Tuy họ đối xử với tôi khá tốt nhưng tôi không hề muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa. Tôi sẽ tìm cách để có thể thoát khỏi chỗ này và sẽ liều lĩnh đến gặp cậu một lần nữa. Nhưng vấn đề là trốn đi bằng cách nào cơ chứ?
Cứ thế tôi đã ngồi trên giường suốt đêm. Tôi sợ khi mình chợp mắt, những giấc mơ không hay sẽ tìm đến nữa. Thật sự, tôi chẳng muốn thấy chúng tí nào!
Kìa, có người đang đi vào đây, có vẻ sớm quá nhỉ? Lại là cái tên che mặt kì lạ kia chứ không ai khác. Tên này bí ẩn đến nỗi, chính tôi đang có suy nghĩ : có khi nào bọn họ cho hắn tiếp cận rồi giết chết tôi bất ngờ không ha?
- "Cô không ngủ được à?" - Tên đó lại chìa ra một mảnh giấy trước mặt tôi.
- Uhm. - Tôi gật đầu.
- "Ăn sáng nhé?"
- Không cần đâu, tôi không đói.
- "Xin chị đấy, ăn chút gì đi!"
- Sao anh dai thế? - Tôi cảm thấy hơi bực - Mà này, anh vừa gọi tôi là gì?
- "Tôi viết nhầm thôi, cô biết đấy, tôi không nói được thì viết sai là chuyện bình thường mà"
Trông anh ta có vẻ lúng túng lắm, thật đáng nghi nha. Tôi định đưa tay lên tháo lớp vải trên mặt thì anh ta đã nhanh chóng quay đi:
- "Để tôi chuẩn bị thức ăn cho cô nhé!"
Thất bại rồi. Sau đó anh ta chuẩn bị bữa ăn cho tôi, anh luôn kiên nhẫn với thái độ bất hợp tác của tôi. Ngoại trừ hôm nay anh ta có vẻ muốn tránh đi ánh mắt của tôi thì mọi thứ vẫn bình thường. Chắc chắn là có gì đó mờ ám ở đây rồi. Tôi sẽ vạch trần anh ta sớm thôi, chờ đó.
*
Lại một ngày dài đang dần khép lại. Không biết đến khi nào tôi mới có thể gặp lại cậu đây? Tôi nhớ cậu nhiều lắm. Có lẽ tâm tư của tôi đối với cậu đang khác dần đi, một loại cảm xúc kì lạ đến vô cùng!
Tôi giật mình tỉnh giấc, tim tôi lại một lần nữa vô thức mà nhói đau. Vô lực thả cho dòng nước mắt chảy dài xuống gối. Cố dặn lòng rằng đó chỉ là một giấc mơ thôi, một giấc mơ kinh khủng. Tôi thực sự sợ lắm!
Chính là sợ cái cảm giác chứng kiến cảnh cậu ra đi mà bản thân tôi chẳng thể làm được gì.
Cũng may, không hiểu tại sao sau đó tôi lại cảm nhận được một sự ấm áp lạ thường. Có một vòng tay nào đó đang nhẹ nhàng ôm lấy tôi cùng với giọng nói trầm ấm mà tôi luôn mong muốn nghe được :
- Chị sợ lắm sao? Đừng lo, đã có em ở đây rồi!
Uhm, có lẽ tôi lại nằm mơ nữa rồi đây. Đó chắc chắn là phần tiếp theo của giấc mơ kinh hoàng lúc nãy. Có thể vì quá mong ước, nên tôi cảm thấy nó chân thực biết bao. Có vẻ như tôi đã cảm nhận được tất cả, tôi cẩn thận thu vào người mình toàn bộ hơi ấm từ người kia. Vòng tay ấy ôm lấy tôi chặt lắm. Nó khiến nước mắt của tôi không còn rơi nữa và nó khiến tôi cảm thấy yên tâm vô cùng. Nếu đây là sự thật thì tốt biết mấy. Mà nếu chỉ là giấc mơ thì cũng chẳng sao, chỉ mong sao tôi được đắm chìm trong đó mãi mãi.
Hình như tối đó là đêm mà tôi đã ngủ một giấc thật ngon. Bản thân tuyệt nhiên không còn gặp bất kỳ cơn ác mộng nào nữa.