Ma Cà Rồng Cũng Biết Yêu

Chương 89: Chỉ là anh trai thôi sao?




Anh Thư và Dương Dương vốn là hai kẻ luôn luôn chọn con đường ngắn nhất để đạt được mong muốn của mình nên cả hai đã tìm ra được một hang động bí ẩn.

Nó có vẻ vui mừng với màn kết hợp ngoại mục khi nãy: "Không ngờ tôi với anh phối hợp cũng rất ăn ý đấy nhỉ?" 

Ngược lại với bộ dạng vui vẻ của nàng Dương Dương lại đang nhăn mặt cau mày vì lí do gì đó không rõ? 

Thấy vẻ mặt khó chịu của anh nó hạ giọng hỏi: "Này, Dương Dương anh không sao chứ?" 

"...." Vẫn không một lời. 

"Dương Dương." Nó hết cách chỉ đành đứng chặn trước mặt anh. Dương Dương bừng tỉnh khi nó bỗng nhiên đứng trước mặt mình đã thế anh còn suýt nữa đụng phải nó. 

Có chút giật mình nhưng anh liền lấy lại vẻ bình tĩnh thường ngày, giọng nói trầm trầm mang chút sắc thái khó chịu hỏi nó: "Tại sao...khi nãy em nói tên cho cậu ta biết." 

"HẢ?" Nó có chút bất ngờ về câu hỏi này nhưng rồi vẫn bình thản trả lời: "À, dù gì sau này cũng quen biết nhau thôi mà, giới thiệu trước có sao đâu. Mà...anh hỏi để làm gì? Chuyện này hình như không hề... liên quan đến anh." Giọng nói nó có đôi chút dịu dàng nhưng lại không mang một sắc thái tình cảm nào. 

"Không liên quan?" Anh nhắc lại ba từ kia trong lòng có chút mất mát nhưng là...thật sự chuyện nó cho Âu Dương biết tên mình không hề có chút liên quan hay ảnh hưởng đến Dương Dương cả nhưng anh lại không hiểu nổi tại sao tim mình có chút nhói đau khi nghe ba từ "Không liên quan" mà nó thốt ra. Cảm giác khó chịu mỗi úc tăng thực sự anh không thể hiểu được mình đang nghĩ cái gì nữa? Giọng nói anh lúc này đã trầm xuống: "Ừ đúng rồi, tôi vốn dĩ đâu liên quan đến em, mọi chuyện của em căn bản tôi không có quyền truy xét càng không có quyền quan tâm như tên Hoàng Anh đó được lại càng không có quyền xen vào chuyện của em với Âu Dương." 

Nghe Dương Dương nhắc đến Hoàng Anh với giọng điệu không có vẻ tôn trọng ở đó nó liền thay đổi sắc mặt: "Anh đừng lôi người nhà của tôi vào chuyện này được không?" Mặc dù giọng nói vẫn rất nhẹ nhàng nhưng người sắc bén như Dương Dương chắc chắn sẽ nhận ra giọng nói có chút chán nản và khó chịu. 

hai chữ "Người nhà" kia đối với nó là hết sức bình thường nhưng với Dương Dương là quá sức khó chịu. Câu nói này của nó tựa như một con dao sắc nhọn đâm vào người anh khiến cho anh sững sờ vài giây.

Không để anh kịp lên tiếng nó lại tiếp lời: "Còn nữa, tôi với Âu Dương chẳng hề có quan hệ gì cả nhưng Hoàng Anh lại khác tôi mong anh đừng có kéo anh ấy vào cuộc nói chuyện vô ích của chúng ta."

Dương Dương nghe vậy nắm chặt tay thành quyền cố nén cơn tức giận vào trong nhẹ giọng nói: "Dốt cuộc thì Hoàng Anh hắn làm được chuyện gì hay ho mà em luôn quan tâm hắn như vậy, sao lúc nào em cũng có thể bênh vực cậu ta như thế?" Giọng nói cho dù nhẹ hơn vẫn không che được cái cảm giác mất mát đan xen với sự vô vọng và hoà lẫn với cảm giác khó chịu.

Giọng nó vẫn nhẹ nhàng, trầm ổn như thế trả lời anh: "Hoàng Anh là anh trai tôi, đương nhiên tôi phải quan tâm anh ta rồi. Anh hỏi gì kì cục vậy?" Vốn dĩ nó không hề biết được rằng Dương Dương là đang nghĩ nó có quan hệ mờ ám gì gì đó với Hoàng Anh nên cứ trả lời tự nhiên như không.

Dương Dương sững người giây lát giọng nói trầm thấp dường như đã ổn định đôi chút vang lên: " Anh trai? Tôi...tưởng anh trai em là Minh Hoàng cơ mà." 

Nó kiên trì giải thích: "Minh Hoàng là anh ruột còn Hoàng Anh là anh họ. Giờ anh hiểu ra cái gì chưa? Tại sao tự nhiên anh lại quan tâm đến gia cảnh nhà tôi như vậy?" nó hỏi anh bằng giọng nói rất nhẹ nhàng vẻ như giọng nói này của nói cho riêng mình anh nghe thôi vậy. Nhưng đáng tiếc là anh ta đang ngẩn người vì câu trả lời của nó nên không hề biết nó đang nói gì với mình. 

Thấy anh vẫn ngẩn ngơ như vậy bất giác nó thở dài rồi nói: "Dương Dương anh có nghe thấy tôi nói gì không đó?" Nó vẫy vẫy bàn tay trước mặt anh nhưng vô dụng: "Vậy tôi đi trước đấy?" Nói vậy rồi nhưng anh vẫn không hề để ý đến mình bất giác nó có chút giận dỗi, xoay lưng lại nó nói là làm bỏ anh ở đó luôn.

Dương Dương căn bản là không biết nó đã rời đi nên vẫn đang trầm ngâm nghĩ điều gì đó: "Chỉ là anh trai thôi sao? Vậy là do mình nói năng vô cớ với cô ấy?" Nghĩ đến đây anh bỗng dưng đưa tay lên vò đầu vò tóc mình mà kêu lớn lên tỏ ý đang tự chê bai chính mình. "Dương Dương à mày vô lí quá mức rồi, giờ phải giải thích với cô ấy thế nào đây? Tao không hiểu mày đang nghĩ đến cái gì luôn?" 

Cái gì đây? Anh ta đang bị tự kỉ hay sao? 

Một hồi trầm ngâm suy nghĩ cuối cùng anh ta cũng phát hiện ra có cái gì đó sai sai. Anh Thư. Anh Thư đã đi đâu rồi? 

Phát hiện nó đã không còn ở đây anh vội vã đi ra khỏi hang động một mạch chạy đi tìm nó." 

**************

"Dương Dương, anh đúng là đồ ngốc mà, đầu óc anh để đâu rồi. Tôi tưởng anh thông minh lắm mà sao lại hồ đồ đến mức không phát hiện ra quan hệ của tôi với Hoàng Anh chứ?" Anh Thư ra vẻ giận dỗi vừa đi vừa lẩm bẩm một mình.

Hiện tại nó đang đứng trong ranh giới của Rừng tuyết và Rừng Bạch Cốt nơi đây căn bản là không có một cây liễu nào nhưng vừa rồi nó mới đi qua một....cây liễu. Cảnh giác đứng sững tại đó. Là bẫy sao? Ai đã làm ra cái bẫy này? Nó có cảm giác không ổn liền quay người lại lúc này Anh Thư mới phát hiện mấy cây liễu to tạo thành một vòng tròn bát quái nhốt nó bên trong. 

Một giọng nói nào đó vang lên rất quái quỷ: "Anh Thư rất vui được gặp lại cậu!" 

Nó bất giác nhíu mày hỏi: "Là ai?" 

Ngược lại với vẻ khó chịu này của nó, giọng nói quỷ mị của người con gái đó tỏ vẻ nhàn nhã cất lời: "À...cậu quên tôi rồi hay sao? Cô bạn thân." 

"Bách Hợp?" Giọng nói có chút bất ngờ nhưng liền bị nó che lấp bởi giọng nói lạnh băng của mình: "Ha, thì ra cô đã bán mạng cho ma cà rồng rồi đấy à?" 

"Cô em, tôi phải công nhận một điều rằng em rất đẹp nhưng....nói sao nhỉ cái phong thái cứng rắn này không phù hợp với người con gái như em đâu cũng không nên sắc sảo nói hết mọi chuyện ra như vậy chứ?" Một giọng nam truyền đến.

"Tôi làm gì là chuyện của tôi, anh đâu có quyền xen vào vì vậy, im miệng lại đi." Giọng nói nó có phần lạnh băng hơn lúc trước.

Vẻ mặt của Vũ Cường liền biến sắc. Lại có người dám ra lệnh với hắn sao? Nghĩ đến đây anh ta liền phóng mấy đầu mũi giáo về phía nó. 

sắc bén đến từng milimet nó đã phát hiện ra vị trí của Vũ Cường.