Ma Cà Rồng Cũng Biết Yêu

Chương 83: Tôi làm gì khiến em giận sao?




"Thư Thư em muốn chết sao? Mau dừng lại!" 

"............" Mặc cho anh ngăn cản nó vẫn cứ tấn công liên tục con Chồn bằng những nhát chém nước rồi cứ thế lao về phía con Chồn, bao vậy xung quanh nó là những hạt nước nhỏ li ti, cứ mỗi khi con quái vật phản công là những hạt nước này sẽ liên kết lại với nhau tạo thành một màn chắn bằng nước trong suốt, vũng chắc. Thời gian không còn nhiều, nó tập hợp tất cả nước tạo thành một khối lơ lửng trên đầu cô nàng, bên trong khối nước đó có rất nhiều bọt biển, nằm gọn gàng bên trong biển chính là vôi sống, dòng nước cứ thế lao vào con quái vật, bọt biển vỡ tan để cho vôi sống cứ thế bám vào mắt con Chồn. Cảm giác đau bxost dấy lên cn quái vật kêu gào thảm thiết rồi bị nó dùng côn băng đứng ở khoảng cách xa tấn công, nhát chém bay mạnh trong không khí và đáp thẳng vào giữa bụng con quái vật tiếng kêu gào lại thảm thiết hơn

, ngay sau đó những sợi xích đâm từ dưới lòng đất lên chói chặt chân tay con Chồn lại nhanh hơn vận tốc âm thanh ngay khi dây xích cố định con Chồn lại nó đã phi cây côn lao thẳng vào viên đá màu nâu trên trán con quái vật, lớp khói đen ở cây côn xâm nhập vào bên trong cơ thể con Chồn tìm hạt nhân đồng thời làm tê liệt thần kinh của con này. 

Nó không có phản ứng gì chỉ đứng lặng đấy quan sát cây côn của mình hút cạn sinh lực của con quái vật. Cở tay dấy lên một cảm giác nhói đau và rất xót, bất giác nó dùng tay kia năm chặt cô tay đang chạy máu lại, cắn răng nhăn mặt chịu đựng cơn đau.

Cảm giác không thể đứng ngoài cuộc nhìn nó chiến đấu được nữa anh đơn giản là chỉ dùng một nắm đấm, uy lực khủng khiếp làm vang động khắp Xa Mạc, phong ấn bị anh phá một cách dễ dàng, nhiệt độ lạnh lẽo ấm dần lên rồi trở lại nóng lực như thường, đang định chạy vào thì cái không khí đầy mùi chết chóc đã tạo thành những con quái vật không quá nhỏ màu đen sở hữu thân hình hình những làn khói chặn chân anh lại.

Sinh lực của con quái vật sau một hồi cũng cạn kiệt, sợi xích liền siết chặt con Chồn hơn lấy đi một chút hơi thở cuối cùng của quái vật, ngay sau đó sợi xích biến mất, cây côn bay ra khỏi viên đá rồi hoá thành một ngọn giáo bằng pha lê xanh, mũi giáo nhọn và to ánh lên màu bạc sắc bén rồi quay trở lại tay nó, con Chồn ngay sau đó theo một ngọn gió mạnh thổi qua và biến mất.

Dương Dương tay cầm thanh kiếm phá tan đám ma quỷ không rõ hình dạng kia rồi chạy bán mạng về phía nó vừa hay lúc đó một cơn mưa đổ xuống, nó đứng như trời trồng đột ngột quỳ xuống đất, nhếch mép cười chính mình: "Thê thảm quá nhỉ? Chỉ một con Chồn thôi nhưng lại khiến mình phải mở phong ấn cấp 1." Ngừng đoạn suy nghĩ nó ngẩng mặt lên trời để nước mưa cứ thế xối thẳng xuống mặt nó: "Xa, mạc cũng có mưa lớn như vậy sao? Nhưng thật ra đây không phải xa mạc gì cả, côn băng được sinh ra từ thế giới này khi nó vứt bỏ vỏ bọc cũ kĩ để đứng lên trong một hình dạng khác chính là một cách lột xác lôi kéo thiên nhiên nơi này phải có phản ứng theo nó là điều đương nhiên thôi." Sức đã cạn kiệt nó muốn mở thật to đôi mắt mình ra nhưng không hiểu sao mi mắt lại cứ nhíu lại với nhau, nó không chịu được nữa rồi, có nên buông bỏ không? Trong đầu bỗng suất hiện cái ý nghĩ bảo nó phải bỏ cuộc nhưng không thể, nó còn rất nhiều việc phải hoàn thành nhưng nó...không thể..nữa rồi.

Đôi mắt nhắm thật chặt, trước khi chìm vào giấc mộng nó nghe thấy phảng phất đâu đây một bóng hình, một giọng nói đang gọi lấy tên nó đầy lo lắng và rồi.. điều gì đến cũng sẽ đến, nó đã chẳng còn cảm giác gì nữa rồi cả người lâng lâng và đôi mắt nhắm chặt ngả người xuống đất nhưng cả cơ thể nó vẫn chưa hề chạm đất nó đã được Dương Dương đỡ, giọng nói lo lắng gọi tên nó: "Thư Thư, tỉnh lại đi." 

Biết gọi vậy không có tác dụng gì nên anh đã nhanh chóng xé vạt áo của mình rồi buộc vào tay nó, bế Thư Thư vẫn trong hình thái của phong ấn, khắp cả hai cánh tay của anh đều có cảm giác đau xót biết tay mình đang rỉ máu do phong ấn của nó nhưng anh vẫn ôm chặt lấy nó và mặc kệ hai cánh tay đang rỉ máu kia. Anh trầm tư suy nghĩ: "Hiện tại nếu để cô ấy đi tiếp sang bộ phận tiếp theo sẽ rất nguy hiểm nhưng nếu nhớ không lầm thì giữa ranh giới của Xa Mạc và Rừng Tuyết có một hang động bí mật, giờ vào đó chính là lựa chọn an toàn nhất." 

_________________________________

Nhóm Hoàng Anh và ANh Thư vẫn đi tiếp nhưng trong lòng mỗi người luôn thấp thỏm lo lắng, suốt quãng đường tất cả không hề nói một lời nào chỉ trầm ngâm suy nghĩ.

Cuối cùn cũng có người lên tiếng phá vỡ bầu không khí căng thẳng này: "Phong ấn đã ngừng hoạt động." Là Dương Anh lên tiếng, nghe vậy tất bốn người bao gồm có Hoàng Anh, Hạo Nam, Hồng Ngọc và Dương Anh đều đưa mắt nhìn phong ấn của nhau, may mắn phong ấn đã biến mất.

"Hai người họ vẫn ổn chứ?" Thoại My hỏi.

"Ổn, vẫn bình thường, giờ thì nhẹ nhõm hơn rồi." Hồng Ngọc trả lời.

"Haiz, căng thẳng ghê." Biết được cả hai vẫn bình anh Hạo Nam lại lấy lại vẻ mặt hay đùa bỡn khi trước, lên tiếng nói đùa.

"Thả lỏng rồi chứ? Giờ tăng tốc lên thôi, mặt trời sắp lặn rồi kìa." 

_______________________

Mang theo không khí khô hanh của trời tuyết và hơi nóng của Xa Mạc đã làm khô quần áo của nó và anh. Dương Dương bế nó vào một hang động, lấy một nắm rơm trong góc hang sải xuống đất rồi đặt nó nằm xuống, gom những que củi lại với nhau để giữa hang đông rồi bỗng chốc bùng cháy lên sưởi ấm cái cảm giác lạnh lẽo trong hang.

Không có băng gạc hay thuốc bôi anh chỉ còn cách bỏ mặc cánh tay đang đau xót kia. Dựa đầu vào bức tường rồi chầm chậm nhắm mặt lại và chìm vào giấc ngủ. Khi anh nhắm mặt lại thì nó đã tỉnh dậy, khắp cơ thể đau nhức cố gắng ngồi dậy, ánh mắt nó chợt lướt qua cánh tay anh, kinh hoàng mở to mắt nhìn chằm chằm những vết rách kéo dài, máu tươi dường như vẫn chưa ngừng chảy nó vội vã lấy trong túi áo khoác dài qua mông ra hai lọ thuốc, một lọ là thuốc cường hoá cơ thể một lọ là...độc tố cực mạnh, bình thường nó mang độc tố bên người không phải chuyện lạ gì và nó cũng không để ý gì đến thuốc lắm nhưng hiện tại lại rất để ý sao nó lại hận bản thân mình thế này. Đang không biết làm thế nào liền có 1 sáng kiến được nảy sinh trong đầu nó: "Đúng, chất độc tác dụng với thuốc cường hoá sẽ dùng được thôi mà nhưng mình phải ra ngoài kia tìm thêm nguyên liệu để ngăn tác dụng phụ do độc tố gây ra." Ngắt đoạn suy nghĩ nó liền đi ra khỏi hàng được một lúc không lâu nó đã quay lại, trên tay nó không cầm gì khác ngoài một bông hoa màu trắng tinh khiết và lượng sương đọng trong một chiếc là không to, nhanh chóng đổ đi một nửa lọ độc tố, đổ những giọt sương vào, sau đó bỏ tầm 5 viên thuốc cường hoá vào lọ, xoáy lắp lại rồi nó bắt đầu lắc lắc cái lọ tầm 5 phút nó mở lắp ra, thuốc cường hoá đã tan hết, nó ngắt những cánh hoa ra rồi bỏ vào lọ cuối cùng lọ cho cả nhuỵ hoa lại tiếp tục đạy lắp để đó mấy giây nó mở ra rồi thoa thuốc vào hai cánh tay cho anh. 

Thuốc rất công dung nhưng mỗi tội nó có lực sát thương rất mạnh, cảm giác vừa đau vừa xót trỗi dậy khiến anh khó chịu không ngủ được liền mở mắt ra thì thấy nó đang thoa thuốc cho mình, nở nụ cườ rồi dựa đầu vào vách tường nhìn nó.

Dường như nó biết anh đã tỉnh dậy bèn lên tiếng: "Nếu đã dậy rồi thì đừng có im lặng." 

Hơi bất ngờ vì nó phatys hiện ra mình đã thức dậy nhưng rồi cũng bình tĩnh nói: "Em biết sao?" 

Giọng nói hờ hững có phần không vui: "Sao không?" 

Thấy sự khác thường ở nó anh gọi: "Này Thư Thư." 

Vẫn hờ hững: "Hử."

"Tôi chọc giận em à?"

Không trả lời: ".............."

"Hay tôi đã làm sai cái gì chẳng hạn như chê bai em hoặc có thể là nói sai cái gì đó?" Đsung là nói sai vài từ đấy chỉ có điều anh này chẳng nhớ cái gì luôn.

Vẫn lạnh lùng: "Nói đi, anh biết chính xác mình đã làm sai chuyện gì không?"

Tỏ vẻ ngây thơ: "Vì tôi không biết nên mới hỏi em."

Bó tay với tên này, mặt nó còn u ám hơn khi nãy nói: "Vậy sao? Anh không làm sai cái gì đâu." Nói rồi nó đứng lên nhưng lại bị Dương Dương bắt lấy cổ tay, hành động của nó rất nhanh nhưng anh còn hành động nhanh hơn vì thế nó không phản ứng kịp nên đã ngã vào lồng ngực anh, định thoát khỏi vòng tay của anh nhưng anh ta lại giữ nó chặt hơn.

Vẻ mặt ấm ức: "Buông ra" Rất dứt khoát.

Cố chấp: "Trừ khi em nói tại sao em giận tôi." 

Mất kiên nhẫn: "Tôi nói rồi, anh không sai." 

Phản bác: "Không phải. Tôi hỏi em là tại sao em giận tôi không phải muốn biết tôi có sai hay không."

Cãi lại: "Anh không làm sai cái gì thì tại sao tôi phải giận anh?" 

Cau mày, hạ giọng: "Thật sao? Em không giận tôi đúng chứ?" 

"Đúng." Lúc này anh liền thả lỏng tay mình ra ngay lập tức nó ngồi thẳng dậy bỗng một thứ nào đó loé sáng trong đầu nó. Là hang động bí mật trong bản đồ. 

Thấy nó ngây người ra anh liền biết nó đang nghĩ gì: "Đúng như em nghĩ rồi đấy, ở đây có một cơ quan. Chúng ta tìm nó chứ." 

Nó nhìn anh rồi gật đầu.

Hai người bắt đầu loay hoay khắp cái hang cuối cùng cũng tìm ra nút khởi động dưới đống rơm trong góc hang. Ấn nút, mặt đất liền rung chuyển, cát từ trên rơi xuống ngay sau đó một tầng hâm dưới đất mở ra.