Ma Cà Rồng Cũng Biết Yêu

Chương 12: Ra đi




Bệnh viện thành phố ......................

'' Cốc , cốc ''. Quản gia Max đứng ngoài cửa phòng nó

- '' Vào đi '' - Ông Roy nói , dường như những đứa bạn của nó đã đi ra ngoài , ông Roy cũng biết người gõ cửa là ai , ông nói - '' Mọi chuyện sao rồi ''

- '' Ông chủ , mọi chuyện đã qua hết rồi . '' - Vì muốn ông chủ của mình được ra đi thanh thản , quản gia Max đã nói dối tất cả mọi chuyện bằng 4 từ “ tất cả đã ổn'', và ông cũng tin mình có đủ khả năng để bảo vệ cho Angel cô con gái rượu của ông chủ mình .

- '' cả ơn ông “

- '' Ông Roy sắp đến giờ làm phẫu thuật '' - Cô y tá bước vào phòng nhắc nhở ông Roy

- '' Tôi biết rồi '' - Ông Roy trả lời rồi ông lấy trong túi áo mình ra một lá thư , đưa cho quản gia Max và dặn dò - '' Khi nào Angel tỉnh lại thì hãy đưa cho con bé lá thư này , từ giờ tôi mong ông hãy coi Angel như là con gái của mình yêu thương và bảo vệ cho con bé và còn nữa chiếc xe Angel đi từ nhà kính về hãy tiêu huỷ đi'' - Dứt câu ông quay người lại nhìn đứa con gái của mình lần cuối rồi quay trở lại - '' Tôi giao con bé cho ông '' - Nói xong ông Roy bước ra khỏi phòng

*********************bên ngoài phòng phẫu thuật ***********************

Đèn phẫu thuật cũng đã sáng lên , các bác sĩ cũng đã bắt tay vào phẫu thuật lấy tim ra khỏi cơ thể ông Roy , còn quản gia Max ngồi chết lặng ở dãy ghế bên ngoài , những tiếng bước chân chạy tới

- '' Sao rồi ba '' - Lucy lên tiếng hỏi

- '' Đang phẫu thuật cho ông chủ '' - Ông vô hồn trả lời , ngay sau đó cả 4 đứa bạn của nó , người thì ngồi , người thì dựa vào tường , người thì đứng trước cửa phòng phẫu thuật , mỗi người mỗi việc cứ thế chờ đợi rồi 3 tiếng sau cửa phòng phẫu thuật mở ra mấy cô y tá đẩy chiếc giường bệnh vào phòng phẫu thuật và thay vào đó là ba nó đã được bác sĩ trùm chăn che lấp đầu và các y tá đẩy ông đến khu nhà xác , ngay lúc này ttất cả mọi người đều đứng nhanh dậy nhìn ông Roy vẻ mặt đau lòng , quản gia Max thì nhìn ông Roy với đôi mắt đã ngấn lệ miệng ông lẩm bẩm đủ để cho ông nghe thấy '' Vĩnh biệt ông , người bạn già của tôi, Angel , nhất định tôi sẽ chăm sóc con ông thật tốt '' . Quản gia Max ngồi xuống ghế một giọt nước mắt của ông đã chảy trên gò má , trong giọt nước mắt đó chứa đựng 1 cảm xúc nào đó không thể nói ra , có thể là lòng biết ơn chăng hay là tình bạn chăng ,hoặc có thể là cả 2 thứ tình cảm đó hoà lại . Giọt nước mắt của lòng biết ơn thể hiện một lời cảm ơn sâu sắc của quản gia Max đối với ông Roy . Nhớ năm xưa khi tham gia Đại hội phong danh , vào đúng thời khác “ tiến soái , lưỡng nam “ của quản gia Max , tiến không được mà lùi cũng chẳng xong , đang không biết làm gì khi 2 thanh kiếm bay từ 2 phía khác nhau lao thẳng về phía ông thì chính ông Roy là người không sợ sống chết nhảy vào cứu quản gia Max , kể từ khi đó 2 người đã trở thành bạn tốt của nhau cùng sinh ra tử biết bao nhiêu lần để có được cuộc sống như ngày hôm nay , nhưng mới yên bình chưa được bao lâu thì quản gia Max đã phải đứng ở đây mà nhìn ông bạn của mình ra đi mà không làm được gì cả . Giờ ông chỉ có thể cầu mong ông trời đừng đưa Angel đi , vì bảo vệ và chăm sóc nó chính là nhiệm vụ cuối cùng mà ông chủ , người bạn cùng sinh ra tử của mình giao cho trước khi ra đi , và cũng coi như đây là điều cuối cùng ông có thể làm được cho người bạn của mình và 4 người bạn thân của nó cũng đang ra sức cầu nguyện , hy vọng nó có thể vượt qua chuyện này , Issaac và Jacod cứ đi đi lại lại trước cửa phòng phẫu thuật với gương mặt lo lắng , Mary và Lucy thì ngồi cạnh nhau cùng với đôi mắt ngấn nước và đã đỏ dần lên .

****************************************************

3 tiếng sau............................................

Đèn phòng phẫu thuật cũng đã tắt , bác sĩ đã đang rất mệt mỏi khi phải trải qua ca phẫu thuật dài từ 3h chiều đến 9h tối mà vẫn chưa được yên khi đám bạn của nó cứ hỏi tới tấp nào là '' sao rồi bác sĩ '' hoặc là '' Angel đâu '' hay là '' ca phẫu thuật có thành công không '' , bác sĩ cũng chẳng biết trả lời ai trước cho đến khi quản gia Max lên tiếng

- '' Mấy đứa bình tĩnh lại đi '' - Nghe vậy cả 4 người chỉ biết nói 1 từ '' dạ '', rồi ông quay sang hỏi bác sĩ - '' Bác sĩ tình hình sao rồi ''

- '' Ca phẫu thuật đã thành công '' - Câu nói này của bác sĩ như là chiếc chìa khoá mở cánh cửa ngục tối ra trả lại sự nhẹ nhõm cho 5 người đang đứng ở đây , cả 5 người cuối cùng cũng có thể nở một nụ cười và thở phào nhẹ nhõm .

--------------------------------------------------------------Hết chap 12 , chap cuối của ngày hôm nay mọi người tiếp tục ủng hộ mình nha --------------------------------------------