Ma Ảnh Huyền Cơ

Chương 36: Ác ma tranh phong, anh hùng xâm nhập




Thuần Ngọc Giao cực kỳ kinh ngạc, trầm giọng hỏi dò :

- Các ngươi liệu chừng có đủ tài thoát khỏi Nhãn Nghi Vạn Độc trận hay không? Hay là muốn uống rượu phạt?

Du Hồn Quỷ Vương chính sắc mặt trả lời cứng rắn :

- Tái Gia Cát, nếu nói về đầu óc thì có lẽ giang hồ hiện tại chỉ còn ta với ngươi ngang tài ngang sức. Thực tình muốn thoát khỏi trận độc này chỉ còn một cách là bám theo lưng người mà thôi. Chẳng lẽ ngươi ở trong trận mãi mãi?

Hình như Thuần Ngọc Giao đã tính toán việc này trước nên gật đầu cười nhạt :

- Ta không ngu xuẩn đi ra, chỉ đường cho ngươi thoát một cách dễ dàng như vậy đâu. Hà hà, toàn bộ chúng ta đã uống giải dược nửa ngày, vì vậy ta chỉ cần đóng hết cửa sanh, mở ngỏ cửa tử là bao nhiêu độc chất tự động phun ra bằng hết. Hai ngươi có chắp cánh cũng chẳ?g bay thoát, chúng ta cùng nhau hưởng hơi độc ngay bây giờ đó.

Du Hồn Quỷ Vương chợt thở ra, nét mặt cực kỳ bình tĩnh :

- Ngươi quyết định chết cùng ta, kể cũng hơi thiệt đấy. So sánh thì hai ta với ngươi, Thiên Quân đồng cân lạng không nói làm gì, ngươi thiệt thêm mấy chục cao thủ thực là oan uổng quá.

Hai ác ma này thừa biết ác tâm của nhau, không dám khinh thị cho là lời nói đùa, nên Thuần Ngọc Giao nghiêng đầu hỏi lại :

- Đầu óc ngươi không đuợc bình thường thì phải, nói năng bậy bạ cái gì đó?

Lần này Du Hồn Quỷ Vương cười quá lên hết sức rùng rợn, nghe như oan hồn uổng tử cùng hiện về đòi mạng giữa đêm khuya :

- Ngươi có Nhãn Nghi Vạn Độc trận thì ta có Tích Lịch Địa Lôi Phục, ngươi phát động cơ quan thì cũng sẽ phát động xem ai sống sót đuợc nào.

Không riêng gì phe Thanh Khê sơn trang rúng động mà cả Bạch Thiếu Hồng lẫn Công Tôn Chấn đều kinh hãi bàng hoàng cả người. Họ âm thầm tiến sát hiện trường như hiện nay, chắc chắn khó thoát khỏi phạm vi địa lôi phục sẵn. Vạn nhất sự kiện xảy ra thì nguyên khí võ lâm giang hồ sẽ tổn hại rất lớn. Thượng Dương động trở thành mồ chôn của mấy chục thi thể nát bét như tương và vô tình lại để một khoảng trống tha hồ cho Bách Ảnh Tiên Tử tung hoành.

Bạch Thiếu Hồng quay lại hỏi nhỏ Ôn Tứ Hải :

- Theo tiền bối, nếu chúng ta huy động hết bang chúng Hắc Chu bang tới đây có thể triệt giải được địa lôi hay không?

Ôn Tứ Hải tuy điên loạn nhưng trả lời rất chí lý :

- Địa lôi chôn ở đâu thì không rõ, đầu mối lại ở tận trong Thượng Dương động, thêm người chỉ tổ chết oan mà thôi.

Bạch Thiếu Hồng còn đang suy nghĩ thì Cung Tào Nghiệp và Công Tôn Chấn lần lượt di chuyển tới, ai nấy đều kinh hoảng muốn trực tiếp bàn bạc với Bạch Thiếu Hồng tìm phương giải quyết. Đầu óc thông minh của chàng rơi vào tình thế cấp bách không khỏi bối rối, loạn xạ hàng trăm tư tưởng nhưng cách thức nào cũng không qua được võ khí lợi hại nhất là địa lôi.

Trong khi đó Thuần Ngọc Giao đã kịp trấn tĩnh, trầm giọng hỏi gằn :

- Hay lắm, địch thủ càng cao cường ta lại càng khoái trá, theo ngươi chúng ta phải kết liễu thế nào đây?

Du Hồn Quỷ Vương mỉm cười độc ác, thong thả trả lời :

- Kết liễu bằng chữ tính mà thôi. Ta và ngươi chẳng cần đi đâu xa, sẵn đôi bên đều có hai cao thủ thì cứ giao đấu hai trận là xong.

Thuần Ngọc Giao ngẫm nghĩ một hồi gật đầu hỏi :

- Nếu hòa ngươi tính thế nào?

Du Hồn Quỷ Vương trầm giọng lắc đầu :

- Nhất định không có tình trạng hòa xảy ra, vạn bất đắc dĩ chúng ta hẹn ước ngày khác ở Trùng Dương Sơn vậy.

Song phương mãi lo bàn cãi không hề để ý gì đến chung quanh nên Bạch Thiếu Hồng chợt nảy ra một ý nghĩ, mau miệng nói luôn :

- Tam vị ở đây can thiệp theo kế sách của tại hạ đã hoạch định, nếu gặp lúc thất thế cứ phóng pháo hiệu dương oai để rút lui. Tại hạ đã vào Thượng Dương động một lần nên đường lối có biết qua loa, nhất định phải đột nhập phá hủy đầu mối địa lôi trước.

Công Tôn Chấn vội vàng can ngăn :

- Không nên, trước kia Thượng Dương động không có đề phòng, hiện tại cơ quan đầy rẫy nguy hiểm khôn lường. Thiếu hiệp chẳng nên mạo hiểm vô ích.

Bạch Thiếu Hồng đã quyết trong lòng, thở dài một cái :

- Vừa rồi tại hạ nghe lóm được cuộc đời Tô phu nhân tức Bách Ảnh Tiên Tử. Bà ta đáng thương hơn đáng trách, do đó nhân dịp này cứu thoát luôn là tiện nhất.

Nói xong chàng mau lẹ rút người xuống, nhẹ nhàng bọc quanh một vòng tới trước cửa Thượng Dương động. Bởi vì chàng ở ngoài vòng Nhãn Nghi Vạn Độc trận nên thấy mọi việc rất rõ ràng, cánh cửa đá chỉ đóng lại một nửa, từ lúc Đại Sát Ma Thần chạy ra vẫn giữ nguyên hiện trạng cũ. Chàng dùng cả tứ chi trườn người theo bóng tối đi dần vào, thực ra cẩn thận hơi thừa thãi bởi vì tất cả bị trận pháp che khuất lấy gì phát hiện ra nổi.

Ngay lúc đó còn thêm một âm thanh “Ầm” dữ dội chẳng biết ai đã đối chưởng, đương nhiên nó thu hút toàn bộ sự chú ý của các ác ma, tha hồ cho chàng tung hoành.

Thượng Dương động vẫn sâu hun hút như ngày nào song hiện tại thỉnh thoảng có lập loè một bó đuốc nên Bạch Thiếu Hồng đi lại rất dễ dàng. Chàng cứ chiếu theo đường lối trước kia đã thoát ra mà đi. Quanh quẩn nửa khắc thời gian đột nhiên lại về chỗ cũ, hoàn toàn không thấy một bóng người hay điều gì khác ngoài vách đá đen ngòm.

Bạch Thiếu Hồng bất giác giật thót người tự la thầm :

- Hỏng bét rồi, theo Bát Quái Đồ ta chỉ mới loanh quoanh phía ngoài các hào, còn Trung Cung Lưỡng Nghi chắc chắn phải có cửa thông rất đặc biệt mới xâm nhập vào được.

Bạch Thiếu Hồng chợt nhớ quái khôn trong bát quái có hai hào đều là sơ, phương vị hướng Nam, thông thường bao giờ cũng là một cửa lọt vào Trung cung. Vì vậy chàng nhẩm tính hướng đi, tới đúng vách phía nam thì bắt đầu mò mẫm trên các vách đá.

Chàng dùng chân khí vận vào năm đầu ngón tay để thêm nhạy bén, bất cứ một lằn nhỏ nào cũng nhận ra không cần dùng tới nhãn quan. Quả nhiên hơn nửa khắc, ngón tay út của chàng chợt nhận một chỗ lõm bằng đồng tiền. Cự ly của nó cực kỳ mỏng manh nếu không có chân khí rà soát thì khó lòng nhận ra.

Bạch Thiếu Hồng cực kỳ mừng rỡ, vận sức ấn mạnh một cái. Đột nhiên thân hình chàng như có giây kéo mạnh về phía sau, chớp nhoáng đã ngã ngửa và hụt hẫng cả hai chân. Tuy chàng phản ứng rất mau lẹ dùng hai tay quạt mạnh để thân hình đổi hướng đứng thẳng lên nhưng động tác đó chỉ đủ kịp thấy trước mặt tối sầm lại, nắp hầm phía trên đã đóng lại ngay lập tức. Chưa biết độ sâu nó bao nhiêu, phản xạ tự nhiên Bạch Thiếu Hồng vẫn cấp tốc uốn cổ tay phát xạ chưởng lực xuống phía dưới làm phản lực giảm đà.

Đáng lẽ nó phải có hồi âm mới có đáy, đằng này chưởng lực như đánh vào khoảng không khiến Bạch Thiếu Hồng kinh hoảng la thầm “Trời ơi” một tiếng. Chàng đã toan ép sát người về một bên tạm thời dùng công phu bích hổ du tường tuột xuống, chợt thân hình chạm phải một vật gì mềm mại. Hình như vật này co dãn nên nhún mấy cái mới nằm im. Trong bầu không khí nặng nề và tối đen như mực, chàng sờ tay quan sát chung quanh phát hiện ra mình đã rơi vào một chiếc lưới chăng ngang, còn đáy hầm sâu bao nhiêu thì không rõ.

Không thể để bị thất bại một cách vô lý như vậy, Bạch Thiếu Hồng trườn mình về một phía, đưa tay về phía trước quan sát. Quả nhiên chu vi cái hầm không lớn lắm song vách toàn bằng gang thép nhẵn bóng, vô phương có điểm báu víu trèo lên.

Chàng không nản chí chuyển thân sang phía khác cố gắng tìm một tia hy vọng, rốt cuộc đành thở dài chán nản. Có đời nào Du Hồn Quỷ Vương đã bố trí cơ quan lại để sơ hở cho chàng thoát thân.

Đột nhiên có tiếng lách cách nho nhỏ, bốn đầu lưới tự nhiên co lại rất mau rồi từ từ chạy lên trên biến Bạch Thiếu Hồng thành con cá lớn nằm trong rọ, tha hỗ vùng vẫy tuyệt vọng. Có lúc chàng đã nghiến răng vận công cố bứt đứt khoảng lưới để chui ra, tuy rằng như thế có thể rơi xuống đáy hầm còn nguy hiểm hơn. Tiếc rằng cái lưới được đan bằng gân rất nhu nhuyễn, kéo dài chỗ này thì chỗ kia co lại, nhất định không suy suyển tí nào.

Ngay lúc đó thính giác chàng nghe một tiếng cười nho nhỏ, giống như từ cõi xa xăm vọng lại :

- Con cá này vùng vẫy dữ tợn thiệt, hay là chúng ta phát xạ mê hương cho chắc?

Tiếng trả lời ậm ừ quá nhỏ, chàng không thể nghe rõ nhưng đầu óc chợt thoáng lên một kế sách, cấp tốc vận khí phong bế toàn bộ huyệt đạo và ngũ quan. Đồng thời chưa biết địch nhân đã phát xạ mê hương hay không cứ nằm im như đã chết rồi. Nhờ vậy tốc độ cái lưới kéo lên có vẻ mau lẹ hơn, “cạch” một tiếng nóc thép của hầm đã mở ra đưa thẳng người chàng ra ngoài. Bạch Thiếu Hồng hé mắt nhìn ra chỉ thấy có hai tên trung niên mặc y phục màu sắc khác nhau thì thầm mừng rỡ. Chắc chắn đây là hai Thất Sắc Công mà Du Hồn Quỷ Vương mới bổ sung, võ công khó hơn được bọn trước, dễ dàng cho chàng kềm chế.

Tuy nhiên Bạch Thiếu Hồng vội ghìm tay lại bởi vì một tên cười hì hì hỏi nhỏ :

- Địch nhân đã hôn mê rồi, bây giờ chúng ta mang đi đâu?

Tên kia mặc áo vàng tức là cấp chức cao hơn một chút, ngập ngừng trả lời :

- Động chủ không có dặn việc này, ta cũng chẳng hiểu phải giải quyết ra sao. ay là tống xuống Địa Tuyền Ngục cho xong.

Tên áo xanh tức Thanh Sắc Công vội vàng ngăn lại :

- Địa Tuyền ngục tuy kín đáo nhưng lại chật hẹp, đã có Bách Ảnh Tiên Tử ở đó, e rằng không tiện chút nào.

Vô tình Bạch Thiếu Hồng gặp may, ngấm ngầm kêu thầm trong bụng “Nếu bọn này mang ta đến chỗ giam cầm Bách Ảnh Tiên Tử thì hay biết mấy, các ngươi đừng cãi nhau nữa có được không”.

Hoàng Sắc Công gật đầu ưng thuận :

- Lão đệ nói cũng đúng nhưng hiện tại còn chỗ nào trống nữa đâu, bao nhiêu huynh đệ chúng ta lại bận dồn vào Thái Âm theo dõi biến chuyển hết rồi.

Thanh Sắc Công cười khẩy trước khi trả lời :

- Chúng ta cứ mang địch nhân vào Thái Âm, vừa quản cố vừa theo dõi chờ lịnh của Động chủ là tiện nhất.

Hoàng Sắc Công nghĩ ngợi trong tích tắc, gật đầu liền :

- Được rồi, cứ vậy mà thi hành đi.

Cả hai xúm lại, người đầu người chân, khiêng Bạch Thiếu Hồng đi quanh quẹo một hồi, đột nhiên ánh sáng rực rỡ hẳn lên. Thì ra họ đã mang chàng đến Thái Âm bằng đường lối nào chẳng hay. Theo hiểu biết của chàng thì nơi đây chính là Trung Cung, chia làm hai lãnh địa. Thái Âm là nơi điều khiển và theo dõi toàn bộ sự kiện trong Thượng Dương động giống như bộ phận đầu não vậy. Thái Dương Động rộng hơn thì để làm nơi ăn ngủ và một phần làm ngục thất giam giữ tù nhân.

Lần này Bạch Thiếu Hồng vô tình lại gặp may, không phải vất vả tí nào vẫn lọt vào nơi trọng yếu, có điều chàng hơi băn khoăn một chút bởi vì hiện tại nơi đây hiện diện đầy đủ Tân Thất Sắc Công mới bổ sung. Chưa biết võ công cao thấp ra sao, chỉ nội bắt buộc phải kềm chế một lúc số đông như vậy cũng là điểm khó khăn rồi. Chàng se sẽ liếc mắt nhìn quanh một vòng, trong lòng nửa mừng nửa kinh ngạc vì cảnh tượng hiện ra trước mắt.

Năm tên trong Thất Sắc công chỉ nhìn đồ?g bọn gật đầu một cái rồi tiếp tục chúi mũi vào một cái ô nhỏ trên vách đá. Từ nơi này có âm thanh bùm, ầm nho nhỏ vọng ra chứng tỏ nó thông suốt ra ngoài cửa động. Cái ô đó chính là một loại thiên lý kính quan sát toàn bộ hoạt động bên ngoài, thảo nào lúc nãy Du Hồn Quỷ Vương chẳng hề để bọn thuộc hạ xuất hiện. Có gì cần đến chỉ hô một tiếng là ở trong nghe thấy ngay.

Kiến thiết đắc dụng như vậy thực là hãn hữu nhất, chưa có bang hội nào chế tạo hoặc nghĩ ra.

Riêng Bạch Thiếu Hồng có lẫn mừng rỡ là vì nhân số Thất Sắc Công tuy đông đảo thực, nhưng tất cả đều chúi mũi vào quan sát, kềm chế chẳng khó khăn tí nào. Vì vậy chàng không vội xuất thủ, lắng tai nghe xem diễn biến phía ngoài ra sao trước đã. Lúc đó âm thanh bùng, ầm đã chấm dứt, tiếng cười the thé của Đại Sát Ma Thần vang lên mồn một :

- Thiên Quân, tình thế rõ ràng như vậy mà ngươi còn chưa chịu phục sao, trận này bất tất phải giao đấu tiếp nữa.

Âm giọng Thiên Quân lão nhân yếu ớt trả lời :

- Đại Sát Ma Thần, trong giao đấu sinh tử thắng nhau một chiêu thức chưa phải là kết quả. Bao giờ ta không còn động đậy được nữa thì mới gọi là bại trận chứ.

Không nghe rõ tiếng “hừm hừm” của lão ác ma, chớp mắt đã có tiếng giao đấu nổi lên chát chúa, vọng ra, tiếp theo là tiếng rú nho nhỏ. Chẳng cần tìm hiểu cũng biết ngay đó là tiếng rú của Thiên Quân lão nhân. Tuy vậy Bạch Thiếu Hồng không lo lắng chút nào bởi vì chàng biết chắc là lão tiền bối khó mà thất bại dễ dàng dưới tay Đại Sát Ma Thần. Chắc đây vẫn là vở kịch giống đêm Thuần Ngọc Giao công khai xâm phạm Hắc Chu bang, bao giờ Thiên Quân lão nhân cũng giả vờ thất bại để đưa tình trạng mấy tên ác ma chủ chốt phải tận lực vào trận sau.

Ngờ đâu mấy tên thắt sắc công xáo động nhìn nhau “ủa”, “ối chà” loạn xạ khiến Bạch Thiếu Hồng cực kỳ ngờ ngàng chẳng hiểu tại sao. Ngay lúc đó một tên Thất Sắc Công quay qua hỏi đồng bọn đúng câu mà chàng đang thắc mắc :

- Đệ thật tình chẳng hiểu tại sao, theo lão huynh thì Thuần Ngọc Giao làm cái gì vậy?

Tên này cười khẩy rất đểu giả :

- Có gì khó hiểu đâu, gian tặc họ Thuần ác độc chưa từng thấy trên đời. Lão cho rằng Thiên Quân lão nhân chẳng giúp ích được gì nên hạ sát luôn cho tiện.

Bạch Thiếu Hồng đảo chuyển ý tưởng, đột ngột không kềm chế được kinh hãi, nhảy dựng lên một cái, thất thanh la hoảng :

- Ối chà, vừa rồi là Thuần Ngọc Giao đánh chết Thiên Quân lão nhân ư?

Tâm thần chấn động nên Bạch Thiếu Hồng la hoảng xong mới nhớ ra mình thất thố, cấp tốc gạt chiếc lưới chui ra. Rất tiếc nó rất vướng víu nên chưa hoàn tất đã có ba tên Thất Sắc Công nhảy vọt tới phát ba luồng chưởng lực đánh ập xuống. Bất đắc dĩ Bạch Thiếu Hồng đành phải vận công che chở toàn thân rồi lăn đi mấy vòng tránh né.

Chỉ nghe hai tiếng chát của chưởng lực đánh trúng nền đá rắn tóe lửa, còn lại là âm thanh bộp như tiếng trống, chứng tỏ chàng vẫn hứng chịu một chưởng của địch thủ.

May mà chân khí của tên này vừa yếu kém vừa vội vã nên không kịp phát huy đủ mười thành công lực, nên chàng chỉ có cảm giác đau nhức toàn thân, kinh mạch bị chấn động dữ dội chứ chưa phải thổ huyết nội thương.

Thấy chàng vẫn tiếp tục lăn mãi tới góc thạch động, bọn Thất Sắc Công loạn xạ kêu gọi nhau, âm thanh rầm rĩ rất khó nghe :

- Đừng để tiểu tử thoát khỏi mà mang tội với Động chủ.

- Ối chà, không ngờ tên tiểu tử này có võ công ghê gớm như vậy, các huynh đệ đồng loạt ra tay đi.

Sau lời kêu cả bảy Thất Sắc Công phóng người thành một hình bán nguyệt dồn chàng vào góc vách đá, sửa soạn dùng chưởng đánh tới. Thực ra từng tên giao đấu thì Bạch Thiếu Hồng dễ dàng hạ thủ trong một hai chiêu, song cả bảy luồng chân khí hợp bích chắc chắn hùng hậu vô cùng. Vả lại mãi lo lách người tránh né, vô tình chàng càng khiến chiếc lưới cuốn chặt hơn, không sao đưa tay xuất chưởng được.

Trong tình thế tuyệt vọng, Bạch Thiếu Hồng khởi phát hùng tâm rú lên một tiếng như rồng ngâm hổ hú. Chàng vận toàn bộ mười thành công lực đạp mạnh hai chân vào vách đá, biến người thành một mũi nhục tiễn khổng lồ bay vút vào giữa đám Thất Sắc Công. Cả bọn kinh hoảng biến sắc mặt, kêu gào rối rít :

- Tránh né mau đi.

- Hợp bích đánh bạt tiểu tử đi hướng khác mới xong.

Đương nhiên không có sự đồng nhất thì uy lực không thể phát huy nổi, mặc dù có tới bốn luồng chưởng lực nhắm trúng người chàng đánh tới, vẫn không đủ sức đẩy trệch hướng như họ mong muốn. Thân hình chàng đuợc chân khí Càn Khôn Huyền Cơ bảo vệ hóa giải bớt bảy tám phần chưởng lực nên chỉ rúng động chút ít, thẳng đường bay tới, cái lưng đang xoay người bỏ chạy.

Thái Âm Trung Cung vang lên một âm thanh bộp trầm đục rất kỳ dị của da thịt đụng chạm vào nhau, hai trong số ba Thất Sắc Công bật lên tiếng rú thảm khốc. Mỗi tên bắn đi mỗi ngã, toàn bộ phần lưng nát nhừ lòi cả xương trắng ra, vong mạng trước khi đập mình vào vách đá. Cảnh tượng kinh hồn bạt vía khiến năm tên Thất Sắc Công kinh hãi đờ người trong tích tắc.

Chỉ chờ có thế, Bạch Thiếu Hồng lộn người mấy vòng triệt giải đà bay, đồng thời mau lẹ hất tấm lưới ra khỏi người. Tuy xương cốt đau như dần qua hai lần hứng chịu chưởng thế của địch nhân, Bạch Thiếu Hồng vẫn cố gắng lấy vẻ mặt lạnh lùng cười dài :

- Các ngươi thấy gương trước mắt rồi chứ, nếu ngoan ngoãn nghe lời ta sai khiến thì khỏi mất mạng oan uổng.

Năm tên Thất Sắc Công nhìn nhau kinh hãi, chẳng tên nào biết định liệu ra sao.

Theo lời địch nhân, đương nhiên khó sống với Du Hồn Quỷ Vương, còn phản kháng cũng thiệt mạng vì địch nhân chẳng khác xương đồ?g da sắt, mấy lần trúng chưởng của bọn họ, vậy mà vẫn sát hại được hai đồng bọn của mình. Rốt cuộc Hoàng Sắc Công già dặn hơn, đứng ra gượng gạo trả lời bằng một câu hỏi :

- Các hạ cao danh xưng hô ra sao, xin chỉ giáo trước rồi hãy bàn luận sau.

Thì ra bọn này không hề được dặn dò và cũng chẳng biết chàng là ai, do đó lúc bắt được chỉ tưởng là lâu la tiểu tốt nào đó đi lạc đường sa vào cơ quan. Thực sự chính Du Hồn Quỷ Vương cũng chẳng ngờ Bạch Thiếu Hồng có mặt và đột nhập thì lấy gì dặn dò. Một phần là do thời gian gấp bách, lão ác ma phải bắn tin gọi bảy tên cường đạo vùng Cam Túc về bổ sung nên chẳng có thời gian nói rõ lý lịch Bạch Thiếu Hồng.

Riêng bọn này ở mãi biên giới xa xôi, chẳng hề nghe tới một cao thủ thiếu niên mới nổi vùng Nhạc Dương, vì vậy sơ hở là lẽ tự nhiên.

Bạch Thiếu Hồng nghe hỏi thì cười gằn, lấy vẻ hung dữ đáp bừa :

- Ta họ Bạch, ngoại hiệu “Ác Ma Tận Diệt”, cứ theo ngoại hiệu thì gặp ác ma thì ta giết chết tươi liền không có bàn luận gì hết.

Trong số bảy tên cường đạo, Hoàng Sắc Công là đầu lãnh, võ công cũng khá cao siêu nên vì thể diện lắc đầu từ chối :

- Bạch các hạ đã thắng thì cứ ra đi thong thả, còn việc bắt buộc nghe lời thì tại hạ thực không dám tuân theo.

Bạch Thiếu Hồng ngấm ngầm nhận ra nếu mình không vũ lộng oai phong chấn động lần nữa thì khó lòng uy hiếp được địch nhân. Nếu thong thả đi ra bây giờ đã không hoàn tất việc cứu Bách Ảnh Tiên Tử, lại có thể sơ sẩy lọt vào cạm bẫy rất nguy hiểm. Do đó chàng cười lạnh một tiếng, đột nhiên thân ảnh biến thành bóng mờ nhanh hơn chớp giật đã tiến sát mặt tên Hoàng Sắc Công. Đây là thân pháp “Thuận Thủy Khinh Vân” còn mau lẹ gấp mấy lần Bách Ảnh Quỷ, thì bọn tầm thường nhận ra sao nổi. Chàng chỉ dùng năm thành công lực xuất phát chiêu Sắc Kiến Quỷ Sầu, vậy mà sau âm thanh bùng như trống đánh, thân hình Hoàng Sắc công bay vọt đi chẳng khác thân cây trong gió bão. Tốc độ bay vừa nhanh vừa mạnh nên tên xấu số này chẳng kịp kêu rú đã đập vào vách đá. Máu thịt vụn vỡ bắn ra tứ phía như mưa rào, cộng với xương cốt răng rắc nho nhỏ còn rùng rợn hơn cả tiếng rú gấp trăm lần.

Lần đầu trong đời được chứng kiến cảnh thảm khốc vô tiền khoáng hậu, bốn tên Thất Sắc Công còn lại nhũn cả đầu gối, răng va vào nhau lạch cạch như đang lên cơn sốt rét.

Bạch Thiếu Hồng còn cười lạnh lẽo khủng bố thêm một câu :

- Bọn ngươi đều là cường đạo giang hồ, tay dính đầy máu tanh hôi nhưng có lẽ chưa bao giờ thấy cảnh tượng này phải không? Hà, ác ma trả giá cho ác ma, cường đạo có giá của cường đạo, đừng trách ta tàn ác.

Bốn tên Thất Sắc Công tái mét chẳng còn hột máu đột ngột sụm người xuống vái lấy vái để :

- Tiểu nhân biết thân rồi, xin Đại thánh tha mạng.

Bạch Thiếu Hồng ngấm ngầm mừng rỡ, trầm trầm gật đầu :

- Ta lấy đức hiếu sanh của trời đất tha cho các ngươi với điều kiện dẫn ta đến nơi giam giữ Bách Ảnh Tiên Tử mau.

Bốn tên Thất Sắc Công như người chết đi sống lại, mau miệng đáp trả liền :

- Xin tuân lệnh Đại thánh, Bách Ảnh Tiên Tử bị giam ở Thái Dương Trung Cung cách đây một bức tường đá mà thôi.

Bạch Thiếu Hồng lẳng lặng chẳng nói năng gì. Chàng lạnh lùng đi theo bốn tên Thất Sắc Công tới một góc vách đá. Một trong bốn tên lớn tiếng kêu khiến chàng cực kỳ ngạc nhiên :

- Lục Ngũ Nhị.

Sau tiếng kêu vách đá chợt rì rầm nho nhỏ mở hé ra thành một cánh cửa vừa đủ cho hai người sóng vai đi qua. Vốn có đầu óc mẫn tiệp, Bạch Thiếu Hồng biết ngay nguyên lý của nó. Hóa ra tất cả cơ quan trong Thượng Dương động đều có độ số riêng, lấy âm thanh làm chìa khóa đóng mở cơ quan. Toàn bộ những dấu vết tưởng là mấu chốt đều phát động bẫy rập hết, vì vậy lúc nãy chàng mới sơ hở để lọt xuống hầm tối suýt mất mạng. Trong lòng dấy lên sự vui mừng khôn tả, chàng lầm bầm thầm cảm tạ trời đất rung rủi khuất phục được bọn Thất Sắc Công, nếu không trước sau gì cũng sẽ sa vào cơ quan lần nữa.

Tuy đã yên tâm, Bạch Thiếu Hồng vẫn gắng tâm ghi nhớ toàn bộ độ số mà bốn tên Thất Sắc Công đi qua, sau này nếu có dịp lọt vào cũng đỡ được phần nào. Mải mê suy nghĩ chàng đã đến trước ngục thất lúc nào chẳng hay, một tên cúi đầu thưa lớn khiến chàng giật mình bừng tĩnh :

- Đây là ngục thất giam giữ Bách Ảnh Tiên Tử.

Bạch Thiếu Hồng liếc mắt thấy cả bọn trố mắt nhìn mình hoài thì kinh ngạc vô cùng. Chàng nhíu mày hỏi sẵng :

- Các ngươi không mở cửa ra còn thưa gởi dài dòng làm gì?

Bốn tên chuyển nét mặt bối rối, ngập ngừng trả lời :

- Thực ra bọn tiểu nhân có biết đường lối vào đây vài lần song cuối cùng chỉ... chỉ vậy là hết. Độ số chìa khóa của ngục thất hoàn toàn không được Động chủ cho biết.

Bạch Thiếu Hồng lặng người đi vì thất vọng, bao nhiêu may mắn mới đủ để chàng đến được nơi giam giữ Bách Ảnh Tiên Tử, chỉ còn cách gang tất mà đành chịu thất bại một cách hết sức vô lý.