Lý Tưởng Của Em Là Được Yêu Anh

Chương 39: Lãnh huyết vô tình (4)




- Tại sao không ăn? - Tần Duệ Minh nhíu mày không vui hỏi.

Không đợi Hồ Anh Vũ trả lời, anh vẫy tay gọi phục vụ lại căn dặn. - Bỏ tất cả rong biển trong các món.

Thì ra anh vẫn còn nhớ cô bị dị ứng với rong biển, Hồ Anh Vũ không biết tâm trạng của mình lúc này là gì nữa, có đau đớn, có vui mừng nhưng nhiều hơn hết là mâu thuẫn.

- Đừng hiểu lầm, tôi chỉ thấy không ngon miệng khi đối phương cũng không ăn. - Tần Duệ Minh đột nhiên ngẩng đầu nhìn vào mắt cô cặn kẽ giải thích.

Hồ Anh Vũ cảm thấy thật buồn cười, anh sợ cô hiểu lầm gì đây?

- Anh Vũ, là cô à?

Âm thanh nữ giới bất chợt vang lên trong bầu không khí căng thẳng. Giọng nói này sao nghe có vẻ thân quen?

- Xếp Như? - Hồ Anh Vũ ngỡ ngàng khi thấy rõ người đang đứng trước mặt mình là ai.

- A, chồng cô à?

Hồ Anh Vũ muốn giải thích nhưng chị chẳng cho cô cơ hội, mà quay sang bắt tay với Tần Duệ Minh. Cứ ngỡ anh sẽ ghẻ mặt ghét bỏ ai biết đâu anh lại mỉm cười bắt tay. Tin được không? Hồ Anh Vĩ khoa trương há hốc mồm, đây là Tần Duệ Minh mà cô biết đó sao?

Tần Duệ Minh mà cô biết, không tùy tiện bắt tay với người lạ. Anh, đã thay đổi rồi?!

Xếp Như ngoác miệng cười ghé sát vào tai Hồ Anh Vũ nói nhỏ.

- Cô sướng thật nha, có một người chồng đẹp trai quá trời!

Hồ Anh Vũ đầu tiên là sững người, hàng mi dài rũ xuống che quá nửa con mắt. Sau chỉ biết cười khổ. Người đàn ông này, không như vẻ bề ngoài ta thấy!

- Tôi có vài người bạn đang đợi, không làm phiền hai người nữa. Tôi xin phép đi trước.

- Vâng! - Gật đầu thay cho màn tạm biệt, cô ngẩng đầu nhìn Tần Duệ Minh dè chừng.

- Xin lỗi đã làm anh bị hiểu nhầm.

Dù gì, quan hệ của hai người cũng đã khác, một danh phận cũng có thể làm thay đổi số phận của một con người, vì vậy, cô cần phải làm rõ.

Không biết Hồ Anh Vũ đã nói điều gì làm anh không vui. Tần Duệ Minh đẩy mạnh ghế bỏ đi mà không thèm báo trước với cô một tiếng.

Hồ Anh Vũ nghệt mặt ra một lúc mới nhớ mình cần phải đuổi theo.

- Vậy, em về công ty trước.

- Lúc 6h chiều? - Tần Duệ Minh đột ngột dừng bước khiến Hồ Anh Vũ đang mải đuổi theo mà lao mạnh vào tấm lưng đồng rộng rắn chắc. Anh nhíu chặt chân mày, vẻ mặt rõ ràng không vui lên tiếng.

6h chiều? Đã muộn vậy rồi sao?

- Lên xe!

Hồ Anh Vĩ do dự nhìn Tần Duệ Minh trong giây lát, xong, cô vẫn mở cửa xe và ngồi vào. Khi Hồ Anh Vũ còn chưa kịp cài dây an toàn, Tần Duệ Minh đã nhấn mạnh chân ga, chiếc xe tú lên một tiếng rồi phóng như bay trên mặt đường.

Hồ Anh Vũ hoảng sợ hét lên. Cô nhắm chặt mắt mò lấy dây an toàn. Cái này còn khủng khiếp hơn tàu lượn siêu tốc nữa. Ít nhất đi tàu lượn siêu tốc, cô biết mình còn sống. Nhưng đi xe kiểu này. Đâm một cái là thẳng đường lao xuống chỗ Diêm Vương hết đường về.

Chiếc xe đột ngột dừng lại trước căn biệt thự màu trắng tao nhã. Hồ Anh Vũ cảm thấy lúc chiếc xe dừng lại cô cũng muốn bay ra ngoài luôn.

Vội mở cửa xe chạy xuống bên đường, cô nôn thốc nôn tháo.

Cả bữa ăn, đơn giản như vậy là đi ra hết.

Tần Duệ Minh nhíu chặt chân mày, không biết anh đang nghĩ gì nhưng tuyệt nhiên không nên an ủi cô.

- Ông chủ?! - Hà quản gia từ trong nhà chạy ra mở cổng. Trông thấy cô, ông vui mừng gọi một tiếng phu nhân.

Hồ Anh Vũ chống tay vào một bên cây đứng thẳng người nhìn Tần Duệ Minh khó hiểu, đoạn cô gật đầu cười nhẹ với Hà quản gia.

Hẳn anh vẫn chưa nói với quản gia Hà về vụ ly hôn của hai người.

Cô đã suy nghĩ nãy giờ rồi mà vẫn không biết phải mở lời với anh thế nào.

- Cạch!

Tần Duệ Minh từ phòng tắm bước ra. Trên người anh chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm ngang người.

Hồ Anh Vũ đỏ mặt, ngay lập tức quay đầu đi nơi khác.

Tần Duệ Minh khẽ nhếch môi cười, anh đi tới tủ rót cho mình một ly rượu rồi ngồi xuống bộ salon giữa phòng.

- Em...

- Reng... Reng... Reng...

Sao vào lúc này điện thoại lại đổ chuông cơ chứ? Hồ Anh Vũ hằng vạn lần mắng chửi cái người vô phép ở đầu dây bên kia, nhưng khi biết đó là ai, cả người cô chết sững.

- Là Hàn Quốc Cường gọi?

Sự im lặng của cô đồng nghĩa với cái gật đầu anh nghĩ.

Tần Duệ Minh không vui nhíu chặt chân mày.

- Nghe máy đi!

Hồ Anh Vũ ngẩng đầu nhìn anh do dự bắt máy.

- Anh Vũ, là anh!

Cô biết, biết rất rõ!

- Vâng. - Cô trả lời không mấy phần nhiệt tình.

- Chuyện của công ty đã giải quyết xong rồi.

Hồ Anh Vũ mở tròn hai mắt nhìn người đàn ông trước mắt kinh ngạc. Thì ra, anh sớm đã thực hiện lời hứa của mình.

- Vâng. - Vẫn chỉ là một chữ, cô đáp.

- Có lẽ anh chưa thể về nước được. Anh mới gặp Hà Như.

Hồ Anh Vũ nhanh chóng nhớ ra. Hà Như là cô gái đã từng giúp Hàn Quốc Cường đóng giả làm bạn gái để qua mặt cô.

- Vâng.

- Cô ấy mới bị tai nạn, giờ đang hôn mê chưa tỉnh. Anh nghĩ, anh sẽ ở lại chăm sóc cô ấy một thời gian.

- Dạ được! - Hồ Anh Vũ gần như ngay lập tức đồng ý.

Không gian gần như chìm vào trong hư vô cho tới khi Hàn Quốc Cường lên tiếng lần nữa.

- Anh Vũ? - Là câu hỏi, nhưng không có vế sau.

- Ừ? - Giongj cô trầm xuống, nhưng ánh mắt không rời khỏi Tần Duệ Minh lấy một giây.

Người nói không có ý nhưng người nghe lại hiểu nhầm. Tần Duệ Minh tay bóp chặt miệng ly thủy tinh tưởng chường như sẽ làm nó vỡ vụn, nhưng rồi anh nhanh chóng kìm nén được cảm xúc của mình

- Không có gì!

Hồ Anh Vũ trong lòng thoáng thở phào. Không nói gì? Ừ, không nói gì cũng tốt.

- Em hơi mệt, em đi ngủ trước đây!

Hàn Quốc Cường duy trì khoảng không im lặng trong hai giây, đoạn anh khẽ thở dài.

- Ngủ sớn đi. Chúc em ngủ ngon!

Ngắt điện thoại, cô nheo mày nhìn người đàn ông trước mặt có chút lo sợ. Từ lúc bước ra khỏi phòng tắm, ánh mắt anh nhìn cô luôn có vẻ lạnh lùng.

- Nếu thấy mệt thì đi ngủ trước đi. - Nói xong anh đứng dậy toan rời đi.

- Tối rồi anh còn định đi đâu? - Hồ Anh Vũ theo bản năng lên tiếng truy hỏi.

Khóe mắt Tần Duệ Minh thoáng qua một tia sáng lạ. Anh nhướn mày nhìn cô cười như không cười hỏi.

- Sao vậy? Mới về đây đã muốn quản chuyện của tôi rồi à?

Hồ Anh Vũ một mình ngồi đực mặt trên giường gắng gượng chống đỡ cơn đau từ trái tim mang tới.

Thái độ của anh vậy là sao?