Lý Tưởng Của Em Là Được Yêu Anh

Chương 22: Đau (2)




Sớm hôm sau, Tần Duệ Minh đi làm từ rất sớm.

Đứng trước một bàn đầy thức ăn, Hồ Anh Vũ mặt mày méo mó ngồi xuống ghế.

Khập khiễng xách đồ đạc ra xe, vừa đi Hồ Anh Vũ vừa quay đầu lại giục.

- Thanh Hà, mày đi nhanh giùm tao với.

- Mày nói nghe quá, vác đống đồ này xem mày còn đi nhanh được không? - Thanh Hà bực dọc nói.

Hồ Anh Vũ khóe môi co giật, thế giới này cũng lọan quá rồi. Rõ ràng phải gọi là dâu, thế mà nó cứ xưng tao, gọi mày. Phản, phản hết rồi.

Tâm trạng Hồ Anh Vũ đang bức bách, cần đi mua sắm để hạ nhiệt.

Thanh Hà đi sau cô, mặt mày rót mồ hôi hột. Sáng sớm đã bị con bạn lôi ra ngoài đường làm công tác tình nguyện này, có phải số cô cũng quá khổ hay không?

- Mày tính đi chạy nạn chắc, mua nhiều đồ như vậy để làm gì? Sao không mua hẳn cả khu trung tâm này luôn đi. Ông chồng nhà mày giàu mà.

Thanh Hà nói một tràng mà không hay nét mặt Hồ Anh Vũ đã xám xịt.

Nhưng có một điều Thanh Hà đã nói đúng, Tần Duệ Minh giàu mà, đã vậy, cô cho anh nghèo một lần cho biết.

- Đợi tao!

Nói rồi, Hồ Anh Vũ thả đống quần áo mới mua được vào xe, quay người lại vào khu trung tâm.

Thanh Hà vốn là muốn nói đùa, ai nghĩ Hồ Anh Vũ lại tưởng thật, nhìn bộ dạng hùng hồ như đi đánh trận giả của bạn mình, Thanh Hà đen mặt.

Lúc Hồ Anh Vũ cầm bản hợp đồng đi ra, khí thế đã giảm đi một nửa. Con mẹ nó, thế nhưng khu trung tâm này lại là của Tần Duệ Minh. Đúng là tức chết cô mà.

- Kết quả sao rồi? - Thanh Hà buồn cười hỏi, nhìn vẻ mắt đó, cô cũng phần nào đoán ra được kết quả.

Hồ Anh Vũ nghiến răng trợn ngược mắt, dọa ai đảm bảo người đó chết chắc.

- Tao sẽ còn quay trở lại.

Nói đoạn, cô tức giận xé tờ hợp đồng ra thành nhiều mảnh nhỏ, những mảnh giấy vụn bay toán loạn trên không trung .

Khi không lại phí mấy mấy trăm đồng tiền đánh máy. Có biết bây giờ kinh tế đang khủng khoảng không, tiền cũng là giấy đó.

Khóe môi Thanh Hà co giật, cô phục nhất điểm này của Anh Vũ, rõ ràng biết mình sai, nhưng dù thế nào cũng phải nhận đúng. Người ta vẫn thường nói: Người sai nhận sai là đúng, người đúng nhận sai là sai. Còn Hồ Anh Vũ, chắc là ở giữa.

Hồ Anh Vũ không biết đã lên xe từ lúc nào. Cô mở miệng định dục lần nữa nhưng rồi lại chẳng nói lời nào, hay lương tâm trỗi dậy?

Bên chiếc "Máu đen" của Tần Duệ Minh, Hồ Anh Vũ chạy lại, đỡ đống đồ cao ngất trong tay Thanh Hà đang có xu hướng đổ rạp.

Vì Thanh Hà đã có công đi theo giúp cô đi vác đồ, nên cô sẽ phá lệ đãi lại một trầu ăn lớn... dù sao cũng chẳng phải dùng tiền của cô.

Địa điểm là do Hồ Anh Vũ chọn. Không biết phải nói là người có vốn ẩm thực phong phú hay nên nói loại người có bụng dạ hẹp hòi, thế mà lại hỏi một câu.

- Sao mày gọi lắm vậy, ăn không hết sẽ rất phí đó.

Thanh Hà khinh thường nhìn bạn một cái. Khẳng định là vế sau đi. Lòng dạ hẹp hòi!

- Gọi, dĩ nhiên tao có thể ăn hết.

Lần này đến lượt Hồ Anh Vũ bị thu phục. Đúng lúc đó, không biết ma xiu quỷ khiến thế nào cô lại nhìn ra cửa, vừa hay lại có người bước vào.

Là mẹ cô, Hồ Anh Vũ vừa định giơ tay gọi nhưng cánh tay giơ lên thì không sao mở miệng được.

Bà không đi một mình, đi sau còn có một người nữa... là... Cúc Phương.

Sao mẹ cô lại xuất hiện ở cái nơi cách xa nhà này chứ? Lại còn đi cùng với Cúc Phương?

Thanh Hà đang mải ăn nên khi bị Hồ Anh Vũ bất ngờ dúi đầu xuống thì thức ăn dính đầy mặt. Cô lấy khăn giấy lau mặt, tức giận định gắt lên nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Hồ Anh Vũ liền dịu lại, cô lo lắng hỏi.

- Này sao vậy? Không khỏe à? ...

Thanh Hà đang lấp lửng giữa câu, có vẻ như cô cũng đã nhận ra sự có mặt của một người quan trọng.

- Đó không phải là mẹ mày sao? Bà đi cùng ai vậy?

Nhận thấy tâm trạng Hồ Anh Vũ có điểm lạ, Thanh Hà biết điều giữ im lặng.

Hồ Anh Vũ rất muốn biết, vì sao Cúc Phương lại quen được với mẹ cô và vì lý do gì hai người đó lại đi cùng với nhau?

Hai người đó chọn bàn ngay sau bàn cô, chẳng thể ngờ cái đến Hồ Anh Vũ lại được họ đưa ra để nói chuyện.

- Tôi cứ tưởng chúng ta sẽ không bao giờ gặp nhau nữa chứ? Thật không ngờ cô lại chủ động hẹn tôi ra đây!

Mặt Hồ Anh Vũ trắng bêch. Họ thế nhưng... quen nhau?

- Tôi cũng muốn vậy, nhưng con gái bà lại chẳng để tôi yên.

- Anh Vũ? Con bé làm sao? - Mẹ Hồ lo lắng lên nhất thời không làm chủ được âm lượng.

- Câu nói này bà nên để giành về hỏi con bà đi. Sao cô ta lại giám quay về cướp anh Duệ Minh của tôi chứ?

Lại quay về? Rốt cuộc chuyện này là sao? Hồ Anh Vũ bối rối. Cô không hiểu họ đang nói gì, khi nào thì cô quay về cướp Tần Duệ Minh của cô ta?

Cúc Phương cũng không có chịu nhún nhường, thái độ, rõ ràng là không có coi bậc tiền bối ra gì!

Bà Hồ nheo mắt nhìn Cúc Phương, sắc mặt đanh lại.

- Nếu ngày đó không phải tại cô, hai đyaws nó đã là một đôi rồi.

- Giờ bà đổ mọi tội lỗi lên đầy tôi sao?

- Tôi nói sai sao? Anh Vũ của tôi đã phải vì tôi đau khổ xuất 15 năm. Từ bây giờ tôi sẽ không bao giờ làm chuyện ảnh hưởng đến hạnh phúc của con bé nữa.

- Tùy bà thôi, nhưng tôi không giám khẳng định, tôi sẽ để yên chuyện này đâu.

- Ý cô là gì? Bà Hồ lo lắng hỏi.

- Đã im lặng được 15 năm rồi thì bà nên im lặng nốt phần đời còn lại của bà thì hơn. Còn nữa, đưa con gái bà tránh xa anh Duệ Minh của tôi ra.

- ...

Chuyện của quá khứ hãy cứ để nó đi vào quá khứ đi, tôi không nói, bà cũng không nói, thì con gái bà vẫn sẽ nghĩ, anh gấu nhỏ, người mà cô ta sẵn sàng đánh đổi cả tính mạng để cứu đã chết từ lâu rồi.

- Cạch!

Âm thanh vang lên thu hút ánh nhìn của hai người phụ nữ, nhưng nơi đó, chỉ có một cô gái vẫn đang cặm cụi ăn.