Lý Tưởng Của Em Là Được Yêu Anh

Chương 20: Trình hoa biến mất




Bệnh tình của Trình Hoa ngày một tồi tệ, ngoài Hồ Anh Vũ ra cô không chịu gặp bất kì một ai, ngay cả Thanh Hà cũng không.

Mỗi lần mở cửa vào Hồ Anh Vũ đều trông thấy Trình Hoa ngồi co tròn lại một góc tường, trông như người mất hồn nhìn về xa xăm. Tình trạng này đã kéo dài hơn một tuần nay.

Hồ Anh Vũ hiểu mẹ quan trọng với Trình Hoa như thế nào, càng khó trách được việc Trình Hoa nghĩ quẩn. Mấy ngày trước Trình Hoa đã uống thuốc ngủ tự tử, mấy ngày sau lại định nhảy lầu từ tầng hai của bệnh viện xuống. Lần nào cũng bị Trần Thế Lãm phát hiện ra nên hôm nay mới có chuyện mọi người có thể ra vào đơn giản vì cánh cửa sớm đã bị Trần Thế Lãm đạp hỏng mất tiêu rồi còn đâu.

Đứng giữa gian phòng, cô, Trình Hoa và Thanh Hà, ba người ôm nhau khóc nức nở. Lớn lên bên nhau, ba người xem nhau như chị em ruột, nếu không phải mấy năm trước Thanh Hà ra nước ngoài định cư thì mấy người bọn cô đã là một. Nay một trong ba người xảy ra chuyện, hai người còn lại không thể không đau lòng. Gần đây Trình Hoa rất ít khi bình thường, khi thì thu mình lại một xó, khi lại phá lên cười điên dại.

Trình Hoa bất ngờ xô mạnh Hồ Anh Vũ và Thanh Hà ra, còn mình thì lùi về một góc giường.

Mắt Trình Hoa dường như rất hoảng loạn, lại dường như đang nói sản điều gì đó.

"Con không biết điều gì cả, con không biết điều gì cả." Sau đó lại lồm cồm bò lên trước.

"Mẹ về với Trình Hoa đúng không? Mẹ không lỡ xa Trình Hoa đứng không mẹ." Lát sau lại ôm đầu lắc liên tục "Trình Hoa sẽ ngoan mà, Trình Hoa sẽ nghe lời mẹ, mẹ đừng bỏ Trình Hoa lại một mình."

- Hoa đừng như vậy. - Thanh Hà nhảy lên giường ôm lấy Trình Hoa cũng khóc.

Đứng gần đó, Trần Thế Lãm mặt mày u uất, trong mắt anh là sự đau đớn không thể diễn tả bằng lời.Nhìn cô như vậy, trái tim anh như bị ai đó bóp nghẹt, còn khó chịu hơn khi anh cận kề cái chết vào mười ba năm về trước.

Khóc một hồi, Trình Hoa ngủ thiếp đi trên vai Thanh Hà.

Khi Trình Hoa tỉnh lại trời đã về khuya, nghe đâu đó trong bóng tối có tiếng người cử động, cô cứ nghĩ đó là Anh Vũ nên không có bật đèn.

- Vũ, sao mày còn chưa về?

Đáp lại lời cô chỉ là khoảng không im lặng, hình như người đó vẫn luôn tỉnh, để canh chừng cô chăng?

Gọi nhiều lần vẫn không có tiếng trả lời, Trình Hoa hoài nghi muốn bật đèn thì lúc này đối phương mới chịu mở miệng, nhưng không phải là Hồ Anh Vũ.

Giọng nói này không thể nhầm vào đâu được, Trần Thế Lãm, sao anh ta còn ở đây?

Trong bóng tối, giọng anh dịu dàng mà du dương, 1s thoáng qua niềm vui mừng sau đó chỉ còn lại dư vị của nỗi đau thương.

- Anh về đi. - Trình Hoa lạnh lùng xua đuổi.

Lúc này đây, cô thực sự không muốn gặp anh. Cô không muốn hận người con trai này, nhưng cô kìm lòng không được căm hận anh.

- Trình Hoa, em có trách anh không?

- ... - Sao có thể không trách đây?

- Anh luôn cho rằng tình yêu anh dành cho Cẩm Linh là vĩnh cửu. Nhưng khi ngã xuống, anh mới chợt nhận ra, anh yêu em, Trình Hoa. Anh biết giờ nói những lời này là vô nghĩa, nhưng anh vẫn muốn em biết, được gặp em rồi yêu em, là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất trong cuộc đời anh. Trong chuyện này, tất cả lỗi là do anh, em cứ đánh anh, mắng anh, nhưng em đừng khóc. Nhìn thấy em khóc, chỗ này... - Trần Thế Lãm đặt tay lên ngực trái của mình, hạ thấp giọng xuống mức thấp nhất vẫn đủ để cô nghe thấy. - Chỗ này, sẽ rất đau. Hóa ra anh không yêu Cẩm Linh nhiều như anh vẫn tưởng... - Nói đoạn, anh ngẩng đầu nhìn Trình Hoa giọng ứa nghẹn. - ... anh yêu em hơn cả những gì anh nghĩ, Trình Hoa, tha thứ cho anh được không?

Mọi chuyện đã xảy ra rồi, giờ anh mới xin lỗi, không phải rất ích kỉ sao?

Nếu là một tuần trước, hay chỉ ngày hôm qua thôi, cô sẽ mỉm cười gật đầu, nhưng bây giờ đã quá muộn rồi. Kể từ lúc mẹ cô lìa đời, Trình Hoa này chỉ sống bằng lý trí, không phải trái tim.

- Dù chỉ quen nhau trên hợp đồng, nhưng tôi vẫn muốn nói với anh rằng: Chúng ta chia tay đi.

Trần Thế Lãm lặng thinh không nên tiếng.

Anh biết, anh cũng hiểu, dù cô quyết định thế nào, thì anh vẫn là người có lỗi.

- Trình Hoa, anh...

- Tôi mệt rồi, tôi muốn nghỉ ngơi.

Cô mở miệng ngắt lời anh, giọng điệu lạnh lùng ra ý đuổi khách.

- Được rồi, anh sẽ đi.

Nói là làm, Trần Thế Lãm xoay người mở cửa, một chân đã đặt ra ngoài phòng bệnh chợt anh đứng lại.

Trong bóng tối, anh quay lưng về phía cô, Trình Hoa không nhìn ra vẻ mặt của anh lúc này.

- Trình Hoa, đừng làm hại bản thân mình thêm nữa, em đâu thể sống mãi vì mẹ em được, em phải sống vì bản thân, vì bạn bè mình nữa chứ? Em có biết mọi người lo lắng cho em đến nhường nào. Lúc em bị ngất xỉu, Anh Vũ đã phải chạy đi tìm bác sĩ cho em, trên đường đi, cô ấy đã bị chẹo mắt cá chân em biết không? Cô ấy một hai đòi phải thấy em tỉnh lại mới chịu đi thoa thuốc. Em nên biết rằng, ngoài mẹ em ra, mọi người sẵn sàng là gia đình của em. Dù có chuyện gì xảy ra, em còn có mọi người mà. Hơn nữa, em nghĩ mẹ thật sự muốn mang em đi ư? Nếu vậy bà đã chẳng hết lần này đến lần khác để anh phát hiện ra em vào những lúc nguy hiểm nhất. Em nên nghĩ rằng, ở trên trời kia, bà mong được nhìn thấy em vui vẻ hạnh phúc, tiếp quản sự nghiệp của gia đình.

Đứng im một lúc, hai người cứ duy trì tư thế như vậy, không ai mở miệng lên tiếng, một lúc sau đó, Trần Thế Lãm mới thực sự rời đi.

Buổi sớm hôm sau, như thường lệ, Hồ Anh Vũ đến bệnh viện thăm Trình Hoa, nhưng... không thấy Trình Hoa đâu. Đồ đạc cũng không thấy. Nghe y tá nói cô đã xuất viện từ khi sớm.

Trình Hoa giờ chỉ có một mình, không người thân, không tiền bạc, cô có thể đi đâu chứ?

- Trình Hoa, đã gọi điện cho em chưa? - Giọng Trần Thế Lãm uể oải vang lên ở đầu dây bên kia.

- Cậu ấy không có gọi cho tôi, không biết giờ đang ở đâu nữa, anh đã thử tìm những nơi cậu ấy hay lui tới chưa?

- Anh đã thử tìm ở tất cả rồi, đều không có. Anh Vũ em có thể gọi điện cho Trình Hoa không? Biết đâu cô ấy lại chịu nghe máy của em.

- Tôi thử rôi nhưng cũng không được, chắc cậu ấy đang ở nơi nào đó để yên tĩnh, khi bình tĩnh lại, cậu ấy sẽ về thôi.

- ... có lẽ vậy.

- ...

Khoảng không gian bao trùm bỏi sự im lặng, rất lâu sau đó, Hồ Anh Vũ mới mở miệng thận trọng hỏi.

- Thế Lãm, anh có yêu Trình Hoa không?

Có lẽ cô đã nhầm tưởng tình cảm của Trần Thế Lãm giành cho Trình Hoa trong mấy năm qua. Cũng dễ hiểu thôi, một người con gái mới xuất hiện với một người từng là thanh mai trúc mã, dùng đâu ngón tay để nghĩ cũng biết anh chọn ai. Nhưng nhiều khi quyết đoán quá cũng không phải là giải pháp tốt, tình cảm của hai người đó, cô là người ngoài cuộc cũng đâu thể hiểu được. Ai nói thanh mai trúc mã thì nhất định phải là một nửa của nhau?

Hồ Anh Vũ muốn hỏi nhưng Trần Thế Lãm không có ý định trả lời, cô cũng không ép, đến cuối cùng người khơi ra vẫn là người quyết định.

- Anh đã thức nhiều đêm rồi, cũng nên về nghỉ ngơi chút đi. Nếu Trình Hoa không muốn để chúng ta tìm thấy thì dù anh cố gắng hơn nữa cũng đâu thể làm được gì?!

- Vậy, nếu cô ấy có gọi cho em, làm phiền em báo với anh một tiếng.

Hồ Anh Vũ biết anh không trả lời nghĩa là anh vẫn tiếp tục tìm. Cô thực sự thắc mắc, Trần Thế Lãm thực sự không có một chút tình cảm nào với Trình Hoa?

Nói ra ai tin được.

Đợi nhận được câu trả lời của Hồ Anh Vũ, Trần Thế Lãm mới ngắt điện thoại.

Cầm điện thoại trong tay, Hồ Anh Vũ sầu não vô cùng "Hoa, rốt cuộc mày đang ở đâu?"

Chợt nhớ ra điều gì đó, cô đang nằm trên giường bỗng bật dậy như phải bỏng. Bảy giờ trời đã tối, nhưng sao Tần Duệ Minh vẫn chưa về? Anh lại đang ở công ty?

Mấy ngày vừa qua đã làm khổ anh chạy khắp nơi cùng cô tìm Trình Hoa, vắng mặt mất ngày chắc công việc đã chất cao như núi rồi.

Không nghĩ nhiều như thế, Hồ Anh Vũ mở tủ lấy đại một cái áo khoác rồi cầm túi xách chạy ra ngoài.