Vì cảm giác ở bệnh viện quá ngột ngạt, Hà Hoa Tử đã nằn nặc muốn xuất viện. Lý Đông Lượng chẳng còn cách nào, đành chiều theo ý Hoa Tử. Nhưng trước khi xuất viện, anh đặc biệt căn dặn các bác sĩ phải kiểm tra thật kĩ cho Hà Hoa Tử.
Tưởng rằng trở về nhà sẽ được tự do. Nào ngờ sau khi xuất viện, Hà Hoa Tử vẫn không được ra ngoài. Lý Đông Lượng muốn cô ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, sau đó đợi anh giải quyết xong công việc sẽ đưa cô ra ngoài chơi.
Mấy tháng ở nhà nghỉ ngơi, nếu không phải Lý thái thái hay Du An Kỳ đến chơi, chắc chắn Hà Hoa Tử sẽ cảm thấy buồn chán. Mà nhắc đến Du An Kỳ, mỗi lần đến chơi đều dẫn theo cậu nhóc để Hà Hoa Tử sớm hiểu ra cảm giác làm mẹ.
Du An Kỳ nhìn Hà Hoa Tử vui vẻ chơi đùa với An Triết, trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ, thầm cười.
- Nhìn Hà tỷ chơi với An Triết vui như vậy, bao giờ chị mới định sinh bảo bảo cho anh Đông Lượng đây?
- Chị cũng đang nghĩ đến vấn đề đó, nhưng chị sợ bản thân không chăm sóc chu đáo cho con.
Hà Hoa Tử bắt lấy quả bóng An Triết vừa đầy qua cho cô, nhìn cậu bé cười tươi rói.
Du An Kỳ ngồi bên cạnh thở dài một tiếng, ánh mắt thoáng rầu rĩ.
- Em nghĩ, bây giờ em mới là người sợ chăm sóc cho bọn nhóc không chu toàn đây.
Hà Hoa Tử ngẩng đầu, ánh mắt thoáng mơ hồ, không hiểu ý của Du An Kỳ.
Du An Kỳ cũng biết Hà Hoa Tử vẫn chưa hiểu. Cô di chuyển đến gần Hà Hoa Tử hơn, rồi nói nhỏ vào tai cô.
Hà Hoa Tử nghe xong, mắt chữ o mồm chữ a. Cô quá đỗi kinh ngạc trước lời của Du An Kỳ, không kiểm soát được mà lấy tay che miệng lại.
- Thật sao? Em " lại " mang thai?
- Hà tỷ, chị không cần nhấn mạnh chữ " lại " đến vậy chứ?
Du An Kỳ nhất thời xấu hổ, cúi gầm mặt đáp lại.
- Sao chị không nhấn mạnh cho được? Trương Thần nhà em cũng giỏi thật đó, đây là đứa thứ tư rồi!
Vừa nói dứt, Hà Hoa Tử giơ ngón cái lên, mặt vẫn chưa hết trầm trồ.
Nói ra thì đây đã là đứa thứ tư rồi. Nhưng Hà Hoa Tử vẫn rất ngượng mộ Trương Thần và Du An Kỳ. Tình cảm lúc nào cũng tốt, con cái lại hiểu chuyện.
- Vậy Trương Thần đã biết chưa? Hắn nói thế nào?
- Lúc anh ấy biết em mang thai, cứ vậy mà vui mừng, bế em xoay như chong chóng. Còn nói: " Em cứ việc sinh, mười đứa cũng được, đừng sợ anh nuôi không nổi! "
Chị xem anh ấy có quá bá đạo hay không? Nghĩ em là heo sao?
Du An Kỳ lại thở dài, lời cô kể nghe có chút phiền muộn nhưng Hà Hoa Tử lại thấy buồn cười. Tuy vậy nhưng trong giọng nói của Du An Kỳ lại chất chứa hạnh phúc của một người làm vợ, làm mẹ.
- Hà tỷ, có chuyện này em cứ nghĩ mãi. Tại sao lúc trước chị lại nói cho An Khải biết chuyện Trương Thần là ba ruột của chúng chứ?
- Em còn hỏi chị tại sao? Chị bị thằng nhóc nhà em dọa một trận, suýt nữa phải chuyển chỗ ở.
Hà Hoa Tử liền trừng mắt, lườm Du An Kỳ.
Nhớ đến lúc cô còn ở Los Angeles, thằng nhóc Trương An Khải gọi điện hỏi cô về ba của nó. Hà Hoa Tử đã cố gắng lảng tránh, nói sang chuyện khác lại bị nó làm cho đứng tim.
- Dì cũng đã đến tuổi lấy chồng rồi. Con biết mẹ và ba Trương có một người bạn tên là Lý Đông Lượng. Nghe nói chú đó rất tốt, ngày mai con kêu ba Trương đưa con đi gặp chú Lý, con sẽ cho chú ấy địa chỉ của dì ở Los Angeles.
Giọng thằng nhóc vô cùng điềm nhiên, như thể nó nhất định sẽ làm những gì nó nói.
Chẳng biết Trương An Khải nghe được chuyện Lý Đông Lượng ở đâu, lại lấy cớ đó ép Hà Hoa Tử phải nói sự thật cho nó biết.
Tuy vậy, Hà Hoa Tử vẫn luôn yêu mến các con của An Kỳ. Cô còn nhớ, lần đầu tiên Du An Kỳ sinh là sinh đôi. Lần đó chính cô và Dương Việt Bân đưa An Kỳ đến bệnh viện ở Los Angeles. Hai tiểu thiên thần ấy bây giờ cũng đã gần sáu tuổi. Trương An Khải là anh cả, từ nhỏ đã thông tuệ và có đôi nét giống Trương Thần. Trương An Nhiên lại có tài năng hội họa hơn người. Cả hai đứa tuy còn nhỏ nhưng lại vô cùng thông minh. Đứa trẻ thứ ba là Trương An Triết, mỗi lần được gặp Hà Hoa Tử, cậu bé lại vui mừng hơn cả mẹ mình.
Du An Kỳ chợt tắt nụ cười trên môi. Cô hỏi Hà Hoa Tử một cách thận trọng như sợ sẽ chạm phải vết thương của người khác.
- Chị có biết cổ phiếu của Dương thị đang chạm đáy không?
Hà Hoa Tử không trả lời, gật nhẹ đầu đáp lại.
- Chị... vẫn còn liên lạc với anh ấy chứ?
Hà Hoa Tử mím chặt môi, thở dài rồi lắc đầu.
Đối với Hà Hoa Tử, Dương Việt Bân hiện tại không biết đang ở vị trí nào trong lòng cô. Nói là bạn, cũng không phải. Vì không có người bạn nào lại đối xử với cô như vậy. Nhưng nếu nói không phải là bạn, vậy kỉ niệm của chừng ấy năm là gì đây?
Du An Kỳ ở lại thêm một lúc rồi rời đi. Cô đưa An Triết về Trương gia, sau đó cùng Trương Thần đến bệnh viện để kiểm tra tình trạng của sinh linh bé nhỏ trong bụng.
Một lúc sau, Hà Hoa Tử nhận được tin nhắn. Không chút nghĩ ngợi, Hà Hoa Tử lập tức thay quần áo rồi ra ngoài.
Bước chân vào quán nước, Hà Hoa Tử nhanh chóng trở thành tâm điểm. Tuy cô chỉ mặc một chiếc áo len cổ lọ màu trắng cùng chiếc quần bò đơn giản, mái tóc dài được búi cao gọn gàng nhưng những điều ấy vẫn làm cô toát lên một khí chất chẳng ai có được.
Hà Hoa Tử liếc nhìn xung quanh quán, sau đó quyết định đi đến chiếc bàn có cửa kính nhìn thấu bên ngoài. Bởi vì, Dương Việt Bân đang ngồi đó chờ cô. Hà Hoa Tử vừa kéo ghế ngồi xuống, Dương Việt Bân đã mở lời trước.
- Cậu uống gì?
- Không cần đâu. Chúng ta chỉ nói một lát thôi, không cần gọi nước cho tôi.
Hà Hoa Tử lúc này tỏ ra lạnh lùng với Dương Việt Bân.
Thật ra, từ lúc thấy Dương Việt Bân cùng mình nằm trên giường, Hà Hoa Tử đã biết tình bạn này nên kết thúc.
- Cậu gọi tôi ra là vì chuyện gì?
- Mình... mình muốn xin lỗi cậu.
Thật khó để Dương Việt Bân mở miệng nói những lời này. Nhưng, nếu người đó là Hà Hoa Tử, cho dù khó cách mấy Dương Việt Bân cũng phải làm cho được.
- Tôi thật sự rất muốn tha thứ cho cậu, nhưng chính tôi lại không thể làm điều đó. Bây giờ tôi chỉ ước chúng ta đừng làm bạn từ trước, như vậy tim tôi sẽ không đau như vậy.
Hà Hoa Tử có chút kích động, nhưng đến khi nói câu cuối, cô trở nên ung dung hơn.
- Hôm ấy, chúng ta không có quan hệ, đúng không?
Hà Hoa Tử thở một hơi thật dài, giọng cô tuy tra hỏi nhưng đã nắm chắc chín mươi phần trăm đáp án.
- Ừm.
Từ lúc Hà Hoa Tử tỉnh dậy trên giường, cô biết Dương Việt Bân chưa từng chạm vào người cô. Vì nếu hôm ấy hai người có lên giường, chắc rằng Hà Hoa Tử sẽ cảm nhận được. Lúc tỉnh lại, cơ thể cô không có cảm giác khác thường nên cô tin rằng mình và Dương Việt Bân không lên giường với nhau.
- Hôm ấy, khi cậu say, mình chỉ cởi quần áo của chúng ta ra, sau đó ôm cậu.
Dương Việt Bân đã nói ra chuyện hôm ấy. Nhưng cho dù vậy, mọi chuyện vẫn không thể nào quay trở lại như trước được nữa.
- Tại sao cậu lại làm vậy?
- Vì mình yêu cậu!
Hà Hoa Tử đứng hình ngay sau khi Dương Việt Bân trả lời. Hai mắt cô, dường như không nhìn rõ người trước mặt, đầu cũng có chút quay cuồng.
Lần này Dương Việt Bân hẹn Hà Hoa Tử ra gặp mặt là để nói với cô tất cả những gì anh đã giữ trong lòng. Bởi vì, anh biết hai người đã không còn " sau này " nữa.
- Hoa Tử, mình xin lỗi vì những hiểu lầm mà mình đã gây ra. Mình biết cậu sẽ không tha thứ cho mình, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện cậu sẽ tha thứ.
Bây giờ, điều duy nhất mà mình muốn, chính là nhìn thấy cậu được hạnh phúc. Mình yêu cậu, nhưng ngay lúc này mình chấp nhận buông tay cậu, cũng chấp nhận thua Lý Đông Lượng.