Lý Tổng, Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn Rồi

Chương 38




Hà Hoa Tử nằm trên giường lại chẳng thể nghỉ ngơi được. Cô cứ trăn trở về bà nội, luôn nghĩ rằng bà sẽ giận cô, thậm chí không muốn gặp mặt. Cô đã cố gắng nghĩ hết những tình huống tệ nhất có thể xảy ra để bản thân ứng phó. Nhưng cho dù có nghĩ nhiều đi chăng nữa, sự thật và tưởng tượng vẫn luôn khác nhau.

Vài tiếng sau, cứ nghĩ Hoa Tử đã nghỉ ngơi xong, anh lên phòng đánh thức cô. Vừa bước vào đã thấy cô nằm trên giường, gác tay lên trán, nhìn mãi về hướng trần nhà đầy suy tư.

- Chúng ta đi được chưa?

- Được.

Hà Hoa Tử trả lời nhưng vẫn có chút ấp úng.

Khi vào trong xe, yên vị, cô mới nói thật.

- Tôi, vẫn chưa sẵn sàng cho lắm. Tôi không biết phải đối mặt với bà như thế nào?

Lý Đông Lượng chỉ lạnh lùng buông ra một câu:

- Nếu như trước khi em bỏ đi, nghĩ đến tình huống này thì tốt biết mấy.

Nói với anh, vốn cũng chẳng giúp ích gì. 

Càng gần đến biệt phủ, Hà Hoa Tử càng lo lắng. Bước chân xuống xe, trong lòng cô lại cứ muốn quay trở lại xe mà ngồi chứ không dám vào. Thấy cô lo sợ như vậy, Lý Đông Lượng mới nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, nói:

- Đừng lo, nếu bà có phạt, anh sẽ gánh vác giúp em.

- Không cần!

Hà Hoa Tử nhanh chóng rút tay ra rồi bước vào trong.

Biết giờ này bà nội sẽ ở thư phòng đọc sách, Lý Đông Lượng nhanh chóng đưa cô đến gặp bà. 

Vừa nhìn thấy Hà Hoa Tử, Lý thái thái cho tất cả hạ nhân ra ngoài, kể cả Lý Đông Lượng. Trong phòng giờ chỉ còn lại bà và cô. Hoa Tử vừa nhìn thấy bà, sợ muốn bay trái tim ra ngoài. Còn bà khi vừa nhìn thấy cô lại vui mừng thay vì tức giận. Lý thái thái chạy đến, ôm lấy Hoa Tử, không dứt lời hỏi thăm:

- Cháu dâu, con đến thì tốt quá. Hôm hôn lễ con đã ở đâu? Làm bà già nào lo chết mất.

- Bà nội, con không sao. Con xin lỗi vì đã làm bà lo lắng...

- Con bé này, nói cho ta biết đi, chuyện gì đã xảy ra hôm đó. Tại sao con lại bỏ đi chứ?

Lý thái thái gặng hỏi. Hà Hoa Tử cũng đã kể cho bà nghe toàn bộ sự việc. Nghe xong, Lý thái thái liền nổi giận.

- Cháu dâu của ta sao có thể chịu đựng được những chuyện này chứ?

Hà Hoa Tử cúi mặt, im lặng.

- Người đâu?

Giọng Lý thái thái đầy uy nghiêm, vọng ra ngoài phòng. Bà vừa dứt tiếng, bên ngoài liền có người bước vào.

- Gọi Thiếu gia vào đây! Còn nữa, mang gia pháp đến.

- Dạ.

Lý Đông Lượng không lâu sau cũng có mặt tại thư phòng, gia pháp cùng lúc đó cũng mang đến. Đó là một cây roi mây dài. Vừa nhìn đã khiến Hoa Tử thấy sợ.

- Quỳ xuống!

Lý thái thái vừa hạ lệnh, Lý Đông Lượng không dám làm trái.

- Có biết tại sao lại bị phạt không?

- Bởi vì con đã làm tổn thương vợ của mình.

- Vậy có nhớ rằng bản thân nên bị phạt bao nhiêu roi không?

- Hai mươi roi.

Lý gia có rất nhiều quy định. Một trong đó, quy định trải qua nhiều đời nhất chính là, người đàn ông chỉ có duy nhất một người vợ và không được làm tổn thương vợ của mình. Nếu làm trái sẽ tiến hành gia pháp. Tuy nói hai mươi roi có vẻ nhẹ nhàng nhưng nếu như bị đánh, có lẽ một ngày sau vẫn chưa thể xuống giường và còn để lại vết hằn của roi.

Hà Hoa Tử vừa nghe đã sợ nói chi bị phạt giống Lý Đông Lượng. Thế là cô đích thân ngăn cản bà nội.

- Bà ơi, lần này người làm sai là Hoa Tử, người bỏ đi cũng là Hoa Tử. Tuy anh ta cũng có lỗi, nhưng không phải hoàn toàn là vậy. Xin bà, nếu như có phạt, hãy phạt luôn con.

- Hoa Tử, con đừng bênh vực nó. Không có lửa làm sao có khói? Lần này, ta nhất định sẽ phạt thật nặng.

Lý thái thái giọng đầy đanh thép. Khi roi mây vút lên trên cao, sắp giáng xuống, Hà Hoa Tử không biết vì lý do gì mà quỳ xuống, nắm lấy tay Lý thái thái

- Bà nội, Hoa Tử xin bà...

Lý thái thái thấy tình cảnh ấy cũng không tránh khỏi mềm lòng. Bà lấy tay đỡ cô đứng dậy, nói:

- Cháu dâu, đứng dậy trước đi.

Bà suy nghĩ rồi nhanh chóng đưa ra phán quyết.

- Nể tình vợ con cầu xin, ta sẽ không phạt roi, nhưng cũng không thể tha cho con được. Con đến tổ đường quỳ ba tiếng để sám hối đi.

Nói rồi, Lý thái thái cùng cô rời thư phòng, Lý Đông Lượng cũng đến tổ đường để quỳ.

Thật ra, bà nội không giận mình, Hà Hoa Tử đã vui lắm rồi. Không ngờ rằng bà lại phạt Lý Đông Lượng khiến tâm trạng cô tốt hẳn. Giờ thì anh lại là người biết được cảm giác không thể bước đi là như thế nào rồi.

- Hoa Tử, mấy hôm con bỏ đi, tiểu tử đó ăn không ngon ngủ không yên, bỏ bê cả công ty, điên cuồng tìm con.

Lý thái thái vừa ung dung rãi thức ăn cho cá dưới hồ, vừa nói.

- Là con đã làm mọi người lo lắng rồi.

- Hoa Tử, không có tình yêu nào là không gặp khó khăn, hiểu lầm cả. Đáng trân trọng nhất chính là sau khi gặp khó khăn, hiểu lầm vẫn có thể hạnh phúc bên nhau. Bà tin rằng con và tiểu tử đó cũng vậy.

- Bà ơi, con...

Hà Hoa Tử rất muốn nói với bà rằng, cô muốn ly hôn với lý Đông Lượng. Những chuyện anh đã lừa dối cô, dù thế nào cô vẫn không thể chấp nhận được. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt đầy hy vọng của bà, cô thật sự không nỡ nói ra những lời ấy, chỉ đành nhẹ nhàng đáp:

- Dạ.

Cũng đã sáu giờ tối, Lý thái thái canh đúng đồng hồ ngay giờ ăn tối liền nói với Hà Hoa Tử:

- Hoa Tử, bây giờ cũng chẳng còn sớm, hai đứa ăn tối rồi ở lại đây một đêm, sáng mai hẳn về.

- Dạ.

Đúng ba tiếng Lý Đông Lượng bị phạt quỳ, Hà Hoa Tử đã canh từng giờ từng phút. Khi đã hết thời gian phạt, cô cũng chẳng biết vì sao chân mình cứ tiến đến tổ đường. Đứng trước cửa, thấy anh đang quỳ đầy nghiêm túc, lưng xoay ra bên ngoài. Quỳ ba tiếng, chắc anh cũng đã rất mệt.

- Bà nội nhờ tôi kêu anh ra ăn tối, đêm nay ở lại đây, sáng mai mới về.

Hoa Tử ngượng ngạo nói. Dứt lời, cô định bước chân rời đi liền nghe tiếng Lý Đông Lượng gọi:

- Chờ đã. Em có thể dìu anh không?

Cũng đúng, quỳ ba tiếng làm sao có thể đi được, chân chắc hẳn sẽ không còn cảm giác. Hà Hoa Tử liền đi vào trong dìu lấy anh. Cô đỡ lấy người anh, chầm chậm bước đi. Đi được vài bước lại nhắc nhở:

- Từ từ thôi.

Do lúc này chân Lý Đông Lượng cũng không còn cảm giác, hai chân tê cứng lại. Anh đi được vài bước liền bị ngã xuống đất, cũng không quên kéo theo cô. Cảnh tượng cả hai cùng ngã khiến người khác phải lẳng lặng bỏ đi vì không muốn quấy rầy. Hà Hoa Tử ngã dưới người Lý Đông Lượng, vì sợ cô bị thương nên anh đã đặt tay mình phía sau đầu cô. Hai người ánh mắt giao nhau, trong phút chốc, khoảng cách đã trở nên gần hơn.