Hi~ Mình bắt đầu thi cuối HK1 vào giữa tuần này và hết tuần sau. Trong thời gian đó, mình sẽ không đăng chương mới nên gửi lời xin lỗi và mong các bạn thông cảm.
Sau kì thi, mình sẽ cập nhật chương mới sớm nhất và vào ngày 25/12 sẽ có quà cho các bạn. ^~^ Tiết lộ phần quà một chút, có bạn nào thích Q&A không?
NHỚ, đừng quên mình nha.😚
- ---------
Lý Đông Lượng tỉnh dậy. Thấy lần này Hà Hoa Tử đang nằm ngủ yên bên cạnh, anh mới thật sự yên tâm. Điện thoại để ở góc bàn bên cạnh đổ chuông, thấy mài Hoa Tử cau có, anh vội nghe máy.
- Con nghe đây ba.
- Đông Lượng à, tối qua ba nghe nói con nhận được tin của Hoa Tử. Con đã tìm được con bé chưa?
Giọng của Hà Vĩnh Chung đầy lo lắng. Ông lo cho con gái của mình, cũng lo cho cậu con rể này.
- Ba yên tâm, Hoa Tử không sao. Cô ấy, đang ngủ bên cạnh con.
Anh vừa nói, vừa lấy tay vuốt lấy phần tóc che trước trán qua sau tai. Mài cô cũng đã giãn ra.
Nghe xong, ông hiểu chuyện liền vui ra mặt, vui vẻ nói.
- Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Ba, ba không phiền hai đứa.
- Dạ, chào ba!
Nói dứt. Lý Đông Lượng liền đặt điện thoại lên tủ trở lại. Anh hôn lên trán Hà Hoa Tử rồi bước vào phòng tắm.Anh đứng trước gương và xoay lưng lại. Trên lưng anh có một vết cào rất dài. Có lẽ là do lúc sáng anh đã mất kiểm soát trên cơ thể Hoa Tử, khiến cô đau nên cô mới cào lên lưng anh một đường dài như vậy.
Ngắm nghía khá lâu, Lý Đông Lượng chợt nghe một tiếng động lớn bên ngoài. Lúc này, Hà Hoa tử đã thức dậy lần hai. Cô định đi xuống giường và thay đồ. Hoa Tử nhận thấy rằng hông cô rất đau, chân cô cũng rã rời. Hà Hoa Tử cố bước đi nhưng lại ngã thật mạnh xuống đất. Cú ngã làm cô đau điếng, chẳng còn mấy sức để đứng lên.
" Chết tiệt! Mình không thể đứng vững được. "
- Đương nhiên là em không đứng vững được. Em nghĩ sáng nay chúng ta đã làm bao nhiêu lần?
Giọng nói làm Hoa Tử chán ghét vang lên cách đó không xa.
Khi nghe bên ngoài có tiếng động, Lý Đông Lượng vội chạy ra thì thấy Hà Hoa Tử cố bước đi và ngã xuống.
Anh đứng nhìn Hoa Tử bị ngã rồi đi đến và đỡ nhưng lại bị cô phũ phàng hất đi. Anh nói:
- Anh làm vậy để em không chạy lung tung khi không có sự cho phép của anh.
Biết Hoa Tử sẽ không thèm để ý đến lời của mình, Lý Đông Lượng cũng chẳng để tâm. Anh thản nhiên bế cô vào nhà tắm trước sự vùng vẫy của cô.
- Anh làm gì vậy? Thả tôi xuống!
- Lát nữa sẽ có người đến đây. Em muốn để họ nhìn thấy em trong bộ dạng này sao?
- Vậy kẻ nào làm tôi thành ra bộ dạng này? Là ai?
Hoa Tử lớn tiếng trong cơn tức giận. Lý Đông Lượng lúc này có ăn năn, xin lỗi cũng chẳng có ích gì. Làm sao để cô quên được những điều tồi tệ đêm qua anh đã làm với cô?
Trong lúc tắm, Hà Hoa Tử đã hạn chế việc Lý Đông Lượng chạm vào người mình, nhưng việc đó cũng chẳng hiệu quả mấy. Bởi cơ thể cô lúc này cũng không còn sức, chỉ đành để anh làm những việc đụng chạm ấy.
Khi đã tắm xong, Lý Đông Lượng chọn cho Hà Hoa Tử một chiếc váy màu trắng thật thoải mái. Phần cổ được may bằng ren, phần tay áo dài qua cổ tay, đuôi váy dài qua gối. Anh đặt cô nằm gọn trên giường. Vừa hay, bên ngoài có người đến, Lý Đông Lượng liền reo lên, muốn làm cho Hà Hoa Tử tò mò:
- Đến rồi!
Thái độ Hà Hoa Tử đối với anh cũng chẳng hề thay đổi. Không nhìn, không quan tâm, không để ý đến.
Không lâu sau, vào phòng cùng Lý Đông Lượng là một cô gái trẻ. Cô ấy khoác một chiếc áo blouse, gương mặt có đeo mắt kính, trên tay có mang theo một hộp thuốc nhỏ. Nhìn sơ qua cũng biết là bác sĩ mà Lý Đông Lượng mời đến.
Biết chân Hà Hoa Tử bị thương, Lý Đông Lượng gọi bác sĩ đến. Khi đã khám xong cho Hà Hoa Tử, thấy trên cổ của cô có vết thương khác. Đoán được chuyện gì đó, vị bác sĩ này có chút ngại ngùng nhưng cũng vì mục đích muốn tốt cho bệnh nhân nên đành phải hỏi:
- Tiểu thư, tôi có thể xem cơ thể tôi được chứ?
Hà Hoa Tử có chút e ngại, nhưng cũng gật đầu. Vị bác sĩ quay sang nhìn Lý Đông Lượng, bảo:
- Ngài có thể ra ngoài chờ một chút rồi.
Lý Đông Lượng với vẻ mặt không hài lòng, nhưng cũng phải nghe theo.
Sau khi xem xong cơ thể của Hà Hoa Tử, bác sĩ liền gọi Lý Đông Lượng vào phòng. Bác sĩ chưa kịp nói gì, Lý Đông Lượng đã vội hỏi:
- Chân cô ấy không sao chứ?
- Chân thì không sao, chỉ là vết thương ngoài da, tôi đã xử lý rồi. Nhưng tiểu thư, cô bị xâm hại sao? Trên người có nhiều dấu hôn, những chỗ xuất hiện dấu hôn gần như chảy máu. Cửa mình của cô cũng bị sưng tấy lên. Có cần tôi giúp cô báo cảnh sát không?
Vị bác sĩ nói chuyện không hề khách khí.
Hà Hoa Tử cũng nói với bác sĩ:
- Được đó. Cô thay tôi báo cảnh sát bắt tên đó đi.
Nhìn theo ánh mắt đầy căm phẫn của Hà Hoa Tử, vị bác sĩ cũng khá ngạc nhiên khi nhìn thấy gương mặt đầy điềm tĩnh nhưng trong lòng có chút xấu hổ của Lý Đông Lượng. Bác sĩ như hóa đá khi biết kẻ đó không ai khác mà là anh. Lúc này cô cũng chợt nhận ra, Hà Hoa Tử là vợ của anh, làm sao anh có thể để nữ nhân của mình xảy ra chuyện được, càng là làm chuyện đó với người đàn ông khác.
Để Hoa Tử nghỉ ngơi một chút, bác sĩ và Lý Đông Lượng ra ngoài nói chuyện riêng.
- Lý tổng, tôi biết vợ chồng hai người rất yêu thương nhau. Nhưng anh cũng không cần phải kịch liệt đến nỗi làm người ta ra nông nỗi này. Dù gì cô ấy cũng là phụ nữ mà, anh phải nhẹ nhàng với người ta chứ.
- Không cần cô dạy, khám xong rồi thì biến cho tôi.
Thấy Lý Đông Lượng đang hậm hực, cô cũng không dại mà ở lâu hơn.
Trước khi đi, cô nhét vào tay anh một chiếc lọ nhỏ, dặn là phải thoa lên vết thương của Hà Hoa Tử.
Khi Lý Đông Lượng quay vào phòng, thấy Hà Hoa Tử đang nằm trên giường. Nghĩ rằng cô muốn ngủ một chút, anh liền nhẹ nhàng bôi lên vết thương của cô, sợ sẽ làm làm phiền nên điệu bộ vô cùng cẩn thận. Lý Đông Lượng vừa mới nâng tay cô lên, Hoa Tử lập tức mở trừng mắt. Cô nghĩ anh lại làm chuyện đồi bại với mình nên lập tức ngăn cản.
- Đừng sợ, anh sẽ không làm gì em đâu.
Thấy anh nhẹ nhàng với mình, cũng chẳng thể làm Hà Hoa Tử an tâm.
- Tôi tự mình làm được!
Lý Đông Lượng nhất quyết muốn để mình bôi thuốc cho cô, quát:
- Em định bướng đến khi nào đây, Hoa Tử?
Nghe anh lớn tiếng như vậy, tim cô bất chợt đập mạnh. Cuối cùng, Hoa Tử lại để yên cho anh làm. Cô tựa mình lên thành giường, chăm chú nhìn anh, xem anh có bất kỳ hành động gì không đúng đắn hay không.
- Em đừng cảnh giác anh như vậy.
- Tôi không tin tưởng anh.
Lý Đông Lượng sau khi bôi xong đến vết thương cuối thì cô thốt lên vì đau. Anh dừng lại khoảng vài giây. Trong vài giây đó, tim anh như bị đâm mạnh.
Anh ngước nhìn cô, rồi lại nhìn thấy vết thương trên cổ. Anh liền lấy tay sờ lên, hỏi:
- Đau lắm có đúng không?
Hà Hoa Tử chỉ đáp lại bằng một câu với gương mặt chẳng thể hiện chút cảm xúc nào.
- Lý Đông Lượng, anh đừng nghĩ chỉ bằng những hành động nhỏ ấy có thể bù đắp cho tôi. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.