Lý Tính Bá Tổng Tại Tuyến Truy Thê

Chương 47: 47: Tảo Hôn





Lạc Vân Sam nhận trông lớp càng nhiều thì chuyện về sự đa tài của nàng càng lan rộng, rất nhanh toàn bộ học sinh Nhất Trung đều biết trong trường có một giáo viên mỹ thuật giỏi toán, hóa và cả tiếng anh.
Đỗ Nhược nghe mọi người nói cũng không quá bất ngờ, nếu cô đoán không sai thì Lạc Vân Sam hẳn là người của nhà họ Lạc mà cô đang nghĩ tới.
Danh tiếng của nhà họ Lạc luôn rất tốt, kể cả mấy người trẻ tuổi cũng không ăn chơi trác táng như những gia tộc khác, hơn nữa Lạc Vân Sam học rất giỏi nên cô cũng không quá ngạc nhiên về chuyện này.
Nhìn Phùng Liễu và Lạc Vân Sam đi cùng nhau ở sân trường, Đỗ Nhược lại bắt đầu nghĩ về Từ Bân.
Từ Bân có ý với cô, điểm này Đỗ Nhược nhìn ra được.

Nếu như muốn phát triển thành một đoạn tình cảm thì hảo cảm kia của Từ Bân với Đỗ Nhược vẫn quá ít.
Dù sao thì Đỗ Nhược cũng là người 30 tuổi, cô không giống như Từ Bân 25 26 tuổi vẫn còn đam mê theo đuổi một thứ gì đó, nếu có ý định bắt đầu một mối quan hệ thì cô sẽ định đó là chuyện cả đời.
Nghĩ tới hành động gần đây của Từ Bân, mặt mày Đỗ Nhược không khỏi trở nên khó chịu.
"Trái tim của cái người Từ Bân này quá lớn, vậy mà lại vì cái người tên Phong Hi kia đi tới thành phố lăng, xem tình hình này chắc tới Tết Nguyên đán cũng không quay lại."
Sau cái đêm gặp Phong Hi, Đỗ Nhược có chút phóng túng bản thân, cô để Từ Bân tới nhà mình lại còn ngủ lại một đêm.
Đương nhiên đêm ấy không xảy ra chuyện gì, thậm chí tiếp xúc tay chân còn không có, hai người chỉ yên ổn ngủ qua một đêm.
Theo Đỗ Nhược suy tính, hành động đêm đó của cô đã bật đèn xanh cho Từ Bân, tỏ ý chính cô đã tiếp nhận Từ Bân tới gần.
Nhưng không ngờ rằng sau khi Từ Bân ngủ lại một đêm, ngày hôm sau cô liền tới thành phố Lăng, lại còn nói ra kế hoạch cho đoàn phim "Độc Bộ thiên hạ", nhanh chóng quay chụp bộ phim.
Đỗ Nhược thấy Từ Bân coi trọng bộ phim "Độc Bộ thiên hạ" như vậy, trong lòng cô cũng không biết nên khóc hay nên cười.
Là tác giả của "Độc Bộ thiên hạ", cô thấy độc giả yêu thích tác phẩm của mình như vậy đúng là rất vui vẻ, nhưng điều ấy cũng không có nghĩa là Đỗ Nhược có thể thản nhiên tiếp nhận một vài chuyện, ví dụ như trọng lượng của mình trong lòng Từ Bân thấp hơn tác phẩm do chính mình sáng tác.
Đúng vậy, Đỗ Nhược cảm thấy bản thân đang ghen với nữ chính trong tác phẩm của mình!
Huống hồ nữ chính của "Độc Bộ thiên hạ" đã được quyết định ngầm là dành cho Phong Hi, trong lòng Đỗ Nhược không thể không để ý.

Từ Bân thích Độc Bộ bao nhiêu, cô sẽ càng thích Phong Hi diễn Độc Bộ bấy nhiêu.
Đỗ Nhược ngồi trên ghế, cô nhìn tài liệu trên bàn rồi lại thở dài một hơi.

"Thôi, để Từ Bân thả lỏng một chút, đợi tới khi mình bận xong lại tới xử lý Từ Bân."
Cuối cùng thì "Độc Bộ thiên hạ" cũng chính thức bấm máy, bên phía đoàn phim nhất định sẽ liên hệ với tác giả của nguyên tác, hơn nửa là muốn phối hợp tuyên truyền.
Đỗ Nhược tin chắc lúc ấy Từ Bân nhìn thấy cô sẽ rất ngạc nhiên.
Chuyện của Đỗ Nhược và Từ Bân tạm thời dẹp qua một bên, sau khi Lạc Vân Sam ở cùng với Phùng Liễu thì độ nổi tiếng của hai người trong trường cũng tăng lên, cơ bản là không có giáo viên nào không biết hai người.
Sau khi Mạc Diệp làm xong việc của lớp cô ấy dạy, cô ấy bắt đầu nhớ lại một vài điều mà trước đây đã nhìn thấy.
Mạc Diệp chính tai nghe được Lạc Vân Sam có người thích nhưng theo sự quan sát của nàng trong một tháng qua, không ai không để ý tới nàng.
Hơn nữa cô ấy cũng không trực tiếp nhìn thấy Lạc Vân Sam mời ai đó ra ngoài hẹn hò, ngược lại cô ấy thấy nàng và Phùng Liễu càng ngày càng gần gũi.
"Nhìn tình hình này, từ giờ tới cuối kỳ thậm chí còn dọn cả nhà qua ở cùng nhau."
"Chẳng lẽ người mà Lạc Vân Sam thích chính là cô Phùng à?"
Ý nghĩ này lóe lên trong óc Mạc Diệp, nhưng cô ấy nhanh chóng đè lại ở trong đầu.
"Không thể nào, Lạc Vân Sam chỉ có quan hệ tốt với cô Phùng mà thôi."
Chuyện giữa hai người cô ấy cũng đã nghe qua một chút, Lạc Vân Sam từng là học sinh của Phùng Liễu, hai người cũng đã quen biết từ trước kia rồi.
Theo Mạc Diệp biết thì cô Phùng và học sinh luôn hòa hợp với nhau, như vậy quan hệ của các nàng tốt cũng có lý.
Mạc Diệp nỗ lực tìm kiếm trong đầu mình ra vài chứng cứ để thuyết phục bản thân, Lạc Vân Sam và cô Phùng chỉ là bạn thân mà thôi.
Nghĩ ngợi một lúc, trong lòng Mạc Diệp thì cô Phùng là giáo viên khó gặp, không chỉ lớn lên xinh đẹp mà lại còn ôn nhu, có trách nhiệm.
"Nếu cô Phùng chú ý tới mình, chắc chắn mình sẽ ăn mừng mấy ngày."
Mạc Diệp cẩn thận xem xét lại một lượt, cô ấy phát hiện hình như đã quên đi vài chi tiết mà những chi tiết đó đều chứng minh phỏng đoán của bản thân.
"Ôi giời ơi, mình cũng muốn yêu đương, không có người giống cô Phùng thì cho mình một người giỏi giang như Lạc Vân Sam tới, hay là một chị gái xinh đẹp cũng được mà!"
Mãi đến khi Lạc Vân Sam kéo ghế ngồi của nàng ra, Mạc Diệp mới rời khỏi suy nghĩ của cô ấy.
- Vân Sam, sao bỗng dưng cô quay lại thế?
Mạc Diệp hỏi, cô ấy còn có chút ngượng ngùng, cô ấy còn vừa mơ tưởng tới nàng nữa.
- Tôi về lấy đồ thôi.

Lạc Vân Sam đáp, nàng kéo ngăn kéo lấy ra một quyển sổ phác họa.
- Vân Sam, cô ở cùng với cô Phùng thấy thế nào?
Mạc Diệp tò mò hỏi.
- Khá tốt.
- Cô thường giúp cô Phùng trông lớp à?
Mạc Diệp nghĩ tới những lời đồn mà mình nghe được.
- Những học sinh kia đều hướng tới cô để hỏi bài các môn à?
- Thỉnh thoảng thôi, thời điểm cô ấy bận thì tôi sẽ giúp một chút,
Lạc Vân Sam chọn bút chì và tẩy xong lập tức đóng ngăn kéo lại.
- Gặp lại sau nhé.
Lạc Vân Sam chào cô ấy, nàng rời khỏi chỗ ngồi.
- À à, bai bai!
Mạc Diệp có chút tiếc nuối vẫy tay chào Lạc Vân Sam, cô ấy còn chưa hỏi được cái gì.
Khi Lạc Vân Sam rời khỏi văn phòng thì một trang giấy trong tập phác họa của nàng rơi xuống, nó theo gió bay tới dưới chân của Mạc Diệp.
Mạc Diệp tò mò nhìn nó, cô ấy cúi người nhặt tờ giấy lên.
Trên giấy chỉ có vài nét bút ít ỏi để phác họa một bóng người, điều hấp dẫn lực chú ý của Mạc Diệp chính là một dòng chữ, đó là một cái tên tiếng anh đầy hoa mỹ.
Mạc Diệp nhìn thấy cái tên có chút quen mắt, hình như cô ấy đã thấy cái tên này ở đâu đó rồi nhưng bây giờ lại không nghĩ ra.
Lạc Vân Sam lấy sổ xong liền nhẹ nhàng đi tới lớp 11-5, nàng ngồi ở bàn cuối cùng trong lớp.
Nàng nhìn Phùng Liễu trên bục giảng bài, Lạc Vân Sam mở sổ phác họa đặt trên bàn, nàng bắt đầu vẽ.
Lúc này Lạc Vân Sam không vẽ Phùng Liễu, nàng là một học sinh không chút nổi bật trong lớp của cô.

"Mờ nhạt tới mức này sao?"
Lạc Vân Sam ngồi cuối lớp của một lớp học đang ôn thi cuối kỳ nên trong lớp không ai chú ý tới nàng.

Nếu không phải tối qua nàng tình cờ phát hiện ra, e rằng cô cũng không biết có một học sinh học khóa trên lại ngồi trong lớp của cô.
Học sinh mà Lạc Vân Sam nhắc tới chính là Chu Yến, căn cứ theo học bạ thì học sinh này tới từ một thôn xóm nhỏ ở một vùng hẻo lánh của thành phố Ninh.

Cấp hai em ấy học tại một trường có điều kiện cơ sở vật chất rất kém, sau đó dựa vào thành tích đứng thứ 50 toàn thành phố mà vào được Nhất Trung.
Tối hôm qua Lạc vân Sam ngồi ở một góc yên tĩnh trong Nhất Trung vẽ cảnh vật, nàng đang vẽ liền nghe thấy một tiếng nức nở nho nhỏ, tới khi nàng nghe theo tiếng khóc tìm tới mới phát hiện ra Chu Yến đang ngồi xổm dưới đất khóc.
Không đợi Lạc Vân Sam kịp nói gì, Chu Yến liền đứng lên, em ấy lặng lẽ lau khô nước mặt quay lại lớp.
Tới khi tiết tự học buổi tối kết thúc, Lạc Vân Sam nói chuyện này với Phùng Liễu.
- Chu Yến sao?
Phùng Liễu nghe thấy có chút kinh ngạc, cô nói ra ấn tượng của mình với em ấy.
- Ngày thường Chu Yến rất ngoan ngoãn, bài tập vẫn luôn nộp đúng hạn, thành tích rất tốt.
- Có hòa đồng với các bạn trong lớp không ạ?
Lạc Vân Sam hỏi.
- Vẫn ổn, không có chuyện bị cô lập, đôi lúc tôi còn thấy có vài người bạn đi cùng em ấy mà.
Phùng Liễu nói xong mới để ý, trong tiết tự học tối nay bỗng dưng chạy ra ngoài khóc, chuyện này khá nghiêm trọng.
- Về nhà tôi sẽ hỏi vài giáo viên khác xem thành tích của Chu Yến dạo này thế nào, điểm thi gần đây ổn không hay có lần nào kiểm tra không tốt.
- Dạ.
- Phùng Liễu làm việc rất nhanh, buổi sáng hôm sau liền biết tình hình gần đây của Chu Yến, các môn đều ổn hơn nữa bài kiểm tra gần đây còn tăng vài hạng, không có chuyện học hành sa sút.
Lạc Vân Sam đi cùng Phùng Liễu nhận nhiệm vụ nghe ngóng tình hình gần đây của Chu Yến.
Vì thế mà bây giờ mới có chuyện Lạc vân Sam ngồi ở trong lớp học của Phùng Liễu vẽ tranh.
Tiết hóa kết thúc rất nhanh, Phùng Liễu sắp xếp đồ đạc xong liền rời khỏi phòng học.
Lạc Vân Sam thổi thổi bụi chì trên trang giấy, sau khi ký têm, nàng liền xé trang giấy ra đưa cho Chu Yến.
- Chu Yến, tặng em đấy!

Chu Yến rất bất ngờ nhìn Lạc Vân Sam, em ấy lắp bắp nói.
- Cảm...!cảm ơn, Lạc, cô Lạc ạ.
- Không có gì, càng ngày em càng xinh xắn.
Lạc Vân Sam bắt đầu nghiêm túc đánh giá Chu Yến.
Ngoại hình của Chu Yến tương đối thanh tú, trên người toát ra vẻ tri thức, vừa ôn nhu vừa tao nhã, cho dù không trang điểm cũng thu hút không ít ánh mắt.
"Một đứa bé như vậy không thể không có tiếng tăm gì, nếu không mình cũng sẽ chẳng để quan tâm tới em ấy."
Hình như Chu Yến bị lời nói của Lạc Vân Sam dọa, mặt em ấy lập tức đỏ ửng lên, lại còn ngượng ngùng cúi đầu xuống.
- Lạc...!Cô Lạc mới là người xinh đẹp nhất.
Chu Yến nhỏ giọng nói.
Khóe miệng Lạc Vân Sam khẽ cong lên, nàng nói.
- Tiết tự học sắp tới tôi sẽ đến, có vấn đề gì cũng có thể nói với tôi.
- Dạ, vâng ạ, em cảm ơn cô.
Chu Yến vẫn cúi đầu, em ấy vò vò góc áo lại có chút khẩn trương đáp.
Lạc Vân Sam không nói nhiều, nàng nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình rồi lấy điện thoại ra xem.
Lạc Vân Sam vừa rời khỏi liền có không ít người vây quanh Chu Yến, bọn chúng ngó xem bức tranh Lạc Vân Sam đưa cho em ấy.
- Uầy, cô Lạc vẽ Chu Yến đẹp vãi!
Một nữ sinh hâm mộ thốt lên.
- Tao cũng thích được cô Lạc vẽ mình, vẽ thành mét tám càng tốt.
Một nam sinh 1m78 hâm mộ nói.
Sau khi các bạn xem xong, Chu Yến cẩn thận cất bức tranh, khóe miệng em ấy khẽ cười, cô Lạc vẽ em ấy rất đẹp.
Tới khi Chu Yến mở balo chuẩn bị cất tranh, em ấy liếc mắt thấy được một phong thư ở bên cạnh.
Tầm mắt vừa chạm vào phong thư, nụ cười trên mặt Chu Yến liền cứng lại, em ấy nhớ tới cuộc điện thoại nhận được mấy ngày hôm trước.
"Không, mình không muốn rời khỏi trường học, không muốn rời xa chủ nhiệm lớp, mình cũng không muốn chia tay với cô Lạc!"
"Mình sẽ không trở về kết hôn! Cái mẹ gì gọi là cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy! Mình không về!".