Nếu hai mươi ngày trước có một đại phu nào dám nói với Lý Tiểu Quỳ rằng Lý Tiểu Quỳ đang mang thai thì Lý Tiểu Quỳ sẽ không do dự mà một quyền nện tới. Nếu bây giờ có một đại phu nói với Lý Tiểu Quỳ rằng Lý Tiểu Quỳ đang mang thai thì Lý Tiểu Quỳ nhất định cũng không do dự mà một quyền nện tới. Nhưng nếu như bây giờ đã có đến mười đại phu đều nói giống như nhau thì sao đây?
Mới đầu, Lý Tiểu Quỳ cho rằng mình thường xuyên nôn ói là do ngộ độc thức ăn từ hàng quán ven đường không hợp vệ sinh, không ngờ đại phu xem mạch xong thì liền vui tươi hớn hở chúc mừng Lý Tiểu Quỳ. Lúc đó Lý Tiểu Quỳ còn tưởng rằng đại phu nọ sẽ nói những lời như là “ngươi là bệnh nhân thứ hai nghìn của bệnh viện chúng ta, chúc mừng ngươi đã thắng được phiếu khám bệnh miễn phí cả đời” gì đó, không ngờ lão đại phu lại nói một câu khiến cho Lý Tiểu Quỳ chỉ xém chút không faint chết — chúc mừng, thai nhi trong bụng hết thảy đều bình thường.
Bạn học Lý Tiểu Quỳ còn chưa thoát khỏi bóng ma bị người đè liền thẹn quá thành giận lật bàn phẩy tay áo bỏ đi. Nhưng tiếp theo lại gặp đại phu thứ hai, thứ ba, thứ tư……lặp đi lặp lại những lời nói đó. Càng khiến cho người ta bất an chính là hiện tượng nôn ói của Lý Tiểu Quỳ càng lúc càng nghiêm trọng, “lật bàn” cũng càng ngày càng tốn sức, còn có những phản ứng bất thường như choáng đầu, mất hết sức lực,…… Lý Tiểu Quỳ quả thực hoài nghi mình đã mắc phải bệnh nan y khiến cho mình chí khí chưa thực hiện được mà bỏ mạng tha hương. Cuối cùng phải đợi đến vị đại phu thứ mười một câu nói toạc ra thiên cơ mới kết thúc được hành trình cầu y dài thượt của Lý Tiểu Quỳ: “Ngươi có từng uống phải nước sông Phụ Tử không?”
Lý Tiểu Quỳ vừa khổ vừa tức – sao ta lại biết nước của con sông đó uống vào lại mang thai được chứ? Một con sông nguy hiểm như vậy, vì sao ngay cả một cái rào chắn xung quanh cũng không có? Mà không có rào chắn cũng được đi nhưng ít nhất phải cách mười mét gắn một cái biển cảnh cáo trên cây “Thận trọng trước khi uống, cẩn thận mang thai” chứ?
Mà khiến cho tâm hồn đã vạn kiếp bất phục của Lý Tiểu Quỳ lại bị đâm thêm một nhát dao chính là sự thật — thế giới này, dường như không có thứ nào tên là “thuốc phá thai” tồn tại.
Lúc này, bạn nam sinh viên khoa Lý đại học năm thứ tư không hiểu vì sao lại xuyên không đã trở thành tội phạm giết người cướp của và sắp trở thành “mẹ đơn thân” đang ngồi xổm bên quán mì mà lang thôn hổ yết ăn hết một tô mì bỏ vào hơn nửa bình giấm. Bây giờ Lý Tiểu Quỳ đã hoàn toàn mất hết ý nghĩ đến Thưởng Hoa trang rồi, trước khi vấn đề của đứa nhỏ trong bụng chưa được giải quyết thì bất kỳ hành động nào để về nhà đều rất nguy hiểm. Lý Tiểu Quỳ thậm chí có thể tưởng tượng nếu mình ưỡn bụng trở về thì sẽ được hoan nghênh đến thế nào, nói không chừng còn có thể giúp cho khoa Sinh Hóa có thêm mấy bài luận văn [science] phát biểu mấy ngày cũng chưa hết, cống hiến vĩ đại cho sự phát triển của khoa học kỹ thuật nước nhà.
Có lẽ, số mệnh của mình là không thể rời khỏi thế giới này, chỉ có thể ở trong mộng mà nhớ về những hồi ức tốt đẹp nơi cố hương. Sau khi sinh hạ đứa nhỏ này, tìm một công việc ổn định, nuôi lớn đứa trẻ, sau đó đợi đến một ngày nó mang theo “con rể” hoặc “cậu con dâu” nào đó về nhà, cứ như vậy mà sống đến hết đời…… Ôi ~ đây đúng là cảnh địa ngục! Lý Tiểu Quỳ vừa húp nước lèo vừa chảy đầy nước mắt dưới ánh nhìn kinh ngạc của những người qua đường.
Tiếng trò chuyện từ bàn bên cạnh đột nhiên phá hỏng khung cảnh đáng sợ đang nảy ra trong đầu Lý Tiểu Quỳ, Lý Tiểu Quỳ ngừng động tác xoay cái bát trong tay, vểnh tai lắng nghe —
“Huynh có nghe chuyện của tên Liễu thợ mộc ở phố tây không? Đúng là quái nhân!”
“Đúng thế, bình thường thì không sao, chỉ cần nhìn thấy người mang thai thì lập tức trở nên kích động, lại còn nói cái gì…… cái gì nhất định phải vạch trần bí ẩn nam nhân mang thai, còn muốn chế ra loại thuốc gì đó khiến cho hài tử không thể sinh ra được!”
“Đúng là vớ va vớ vẩn, nam nhân mang thai sinh con là chuyện thiên kinh địa nghĩa, cần gì phải vạch trần?”
Những lời tiếp theo Lý Tiểu Quỳ đã không còn nghe thấy nữa, Lý Tiểu Quỳ kích động húp hết bát mì, mặc kệ nhỏ đến thế nào, dù sao thì trước mắt Lý Tiểu Quỳ đã xuất hiện hy vọng.
Lý Tiểu Quỳ không ngờ mình lại được “Liễu Dương sư phụ” nhiệt tình tiếp đãi đến thế: Lý Tiểu Quỳ vừa mới nói dứt lời “Nghe nói ngài nghiên cứu về nam nhân mang thai” thì lập tức liền bị ôm chầm lấy rồi được nghênh đón vào trong phòng, trước mặt đặt một bình trà táo cùng sáu bảy món điểm tâm tinh xảo và hoa quả. Lúc này, chủ nhân của gian nhà cỏ đơn sơ đang ngồi ở bên kia cái bàn bát tiên mà cười dài nhìn Lý Tiểu Quỳ:
“Ta đã nói là “thuốc tránh thai” vẫn có giá trị tồn tại mà. Ta tin chắc là mỗi năm số người uống nhầm nước sông dẫn đến mang thai ngoài ý muốn tuyệt đối không phải là ít! Đương nhiên, bất kỳ loại thuốc nào được nghiên cứu chế tạo ra cũng đều không thể tách khỏi ứng dụng thực tiễn. Đáng tiếc là ý tưởng vĩ đại như vậy lại không được ai ủng hộ, cuối cùng cũng gặp được ngươi, một người muốn theo đuổi khoa học là một chuyện khiến cho người ta vui mừng đến thế nào. Ngươi có biết nam nhân trở thành mẫu thể chủ yếu là bởi vì……”
“Cái kia, ta chỉ cần chút thuốc……” Lý Tiểu Quỳ nhịn không được xen ngang.
Liễu Dương vung tay lên: “Cơ chế của nó thật ra rất đơn giản. Ngươi có biết sinh sản phân tách không? Ta cảm giác giữa hai loại này hẳn là có mối liên hệ vô cùng chặt chẽ. Ta nghĩ có thể nào nam nhân mang thai chính là hiện tượng sinh sản phân tách, mà trong con sông Phụ Tử có tồn tại một loại nguyên tố vi lượng có thể ảnh hưởng……”
“Ta chỉ cần một chút thuốc thôi!” Lý Tiểu Quỳ cất cao giọng.
“Nhưng tất cả những điều này chỉ là giả thiết của ta, thật ra……”
“Con mẹ nó! Ngươi rốt cuộc là có thuốc không?” Lý Tiểu Quỳ rống lên.
“Con mẹ nó! Ta đâu có học Trung y! Chỗ này cần dụng cụ không có dụng cụ, cần thiết bị không có thiết bị thì làm thế quái nào để nghiên cứu ra loại thuốc mới!” Liễu Dương cũng rống lên.
Hai người đột nhiên đều trầm mặc, một suy đoán mơ hồ hiện lên trong đầu Lý Tiểu Quỳ.
Lý Tiểu Quỳ: “…… Thiên vương cái địa hổ.”
Liễu Dương: “…… Bảo tháp trấn hà yêu.”
(Thiên vương cái địa hổ – Bảo tháp trấn hà yêu: Là ám hiệu giữa hai đầu lĩnh thổ phỉ trong phim Lâm Hải Tuyết Nguyên, xuất bản ở VN dưới tên Rừng Thẳm Tuyết Dày, khi Tọa Sôn Điêu nói “thiên vương cái địa hổ”, Dương Tữ Vinh sẽ đáp “bảo tháp trấn hà yêu”. Theo haiky.wordpress.com)
Lý Tiểu Quỳ: “…… Các đồng chí vất vả.”
Liễu Dương: “…… Vì nhân dân phục vụ.”
Lý Tiểu Quỳ: “Ám hiệu trùng khớp, tôi thuộc khoa Vật lý thiên thể của đại học K, một tháng trước rơi xuống đây, đang chờ sắp xếp việc làm. Người anh em thì sao?”
Liễu Dương: “Tôi thuộc khoa Sinh Hóa đại học Z, đến chỗ này đã được hai năm, học được chút tay nghề từ một lão thợ mộc để lăn lộn kiếm miếng cơm ăn.”
Nháy mắt ngay sau đó, hai bạn sinh viên số khổ liền ôm chặt lấy nhau thất thanh khóc rống.