Editor: Wave Literature
Cửu Đỉnh Sơn, đỉnh núi.
Nơi này cao tới hơn hai ngàn trượng, mây mù bao phủ quanh năm, chỉ có vô tận gió mạnh thổi về.
Trên một tảng đá lớn ở đỉnh núi, Tôn Hằng khoanh chân ngồi ngay ngắn, phun ra nuốt vào thiên địa linh khí, dung nhập thiên cương khí vào trong cơ thể.
Hắn đang tu luyện Chân Vũ Thất Kiếp Kiếm Khí.
Tu luyện công pháp này, cần dung nhập thiên cương địa sát khí vào vào cơ thể.
Sát khí, trên người hắn có.
Bây giờ thứ cần thiết, là cương khí đang du đãng trên trời cao kia.
Dựa theo phương pháp hô hấp dung nhập thiên cương địa sát khí vào với nhau, đổ thêm chân khí, là có thể luyện thành công võ công chí cao vô thượng của Thiên Đao Môn Chân Vũ Thất Kiếp Kiếm Khí!
Môn công pháp này, đã vượt quá phạm trù võ học, được Tưởng Ly xưng là "Thần thông".
Kiếm khí
Thậm chí, nó còn có thể chặt đứt cả pháp khí!
Tu luyện nhàn hạ, Tôn Hằng cũng đọc cái Đan Phương của Trúc Cơ Đan kia vài lần.
Trúc Cơ Đan, xứng với tên của nó, dùng để tạo nền tảng!
Theo cuốn tùy bút của Tưởng Ly, tiên thiên luyện thần, thần càng mạnh, thì chân khí càng tinh thuần, khả năng thao túng chân khí cũng dễ dàng hơn.
Cho tới tiên thiên hậu kỳ, khi tinh, khí, thần ba cái đều viên mãn, là có thể nuốt Trúc Cơ Đan, đem ba thứ này dung hợp thành một, sinh pháp lực, tiến giai cảnh giới đạo cơ.
Tới đây, võ đạo và tu pháp không còn khác biệt nữa!
Cũng có tuổi thọ dài như nhau, có thể xuất nhập biển sâu, bơi trên hoàng hôn!
Đương nhiên, cũng có hạng người tập võ kinh thế hãi tục, ở cảnh giới tiên thiên hậu kỳ tiến thêm một bước, minh ngộ ý cảnh của võ đạo, bước vào võ đạo đại tông sư.
Năm đó, Tưởng Ly là một vị võ đạo đại tông sư, một thân huyền công, có thể so với đạo cơ tu sĩ.
Có điều tới cảnh giới như vậy, võ đạo cũng đạt tới đỉnh phong.
Luyện khí viên mãn, tiên thiên hậu kỳ tiến giai đạo cơ, mười người thì may ra một người thành công.
Mà võ đạo tông sư chuyển tu, dường như xác suất thành công là mười phần mười.
Tưởng Ly,
Quả thật giống như lời đồn, cuối cùng cũng tìm đường bước lên con đường tu pháp.
Nhưng mà, Trúc Cơ Đan khó luyện.
Trong Đan Phương có ghi, muốn luyện cần trên trăm lại linh dược quý hiếm, còn phải có cao thủ luyện đan xuất thủ.
Dù cho Tôn Hằng có Đan Phương, nhưng nếu không nương nhờ những thế lực lớn như Tiên Môn, triều đình thì không bao giờ có thể luyện thành.
Mà những thế lực như này, tất nhiên đã sớm có Đan Phương của Trúc Cơ Đan.
Mặt khác.
Với hắn, bây giờ còn quá sớm để nói việc này.
...
Lạc Thạch Trấn.
Tôn Hằng khoác lên một tấm áo choàng màu đen đi vào Thương Viện, chứng minh thân phận của mình, rồi cầm một cây Động Minh Thảo tới.
"Động Minh Thảo!"
Lão già vui mừng cầm Động Minh Thảo, dường như muốn ăn tươi cây thảo dược này vậy.
"Vật này có thể miễn một tháng lao động, còn có thể đổi một lọ Thanh Dương Đan, mặc năm bình Mộc Linh Đan. Đương nhiên, ngài muốn đổi bạc cũng được!"
"Cho ta Mộc Linh Đan đi!"
Tôn Hằng khoác áo choàng che mặt, buồn bực nói.
Sâu trong Uyên Sơn, nếu muốn khôi phục, gia tăng tu vi, phải dùng đan dược, chứ khổ tu không được.
Cho nên, đan dược ở nơi này, đều ẩn chứa tinh khí của hung thú, rất đắt đỏ.
Thanh Dương Đan cũng không tệ, coi như là Tôn Hằng, dùng vào cũng nhanh chóng tăng tu vi, nhưng một lọ chỉ có ba viên.
Không để ý một chút, dùng quá liều, chỉ có nước đi kiếm thêm.
Chẳng thà lấy đan dược cấp thấp như Mộc Linh Đan, dùng để phục hồi chân khí là được, không cần phải lãng phí.
"Được! Ngài chờ một chút."
Lão già cúi đầu, theo quy củ lấy ra một tấm lệnh bài rồi viết lên trên.
Một lát sau, Tôn Hằng cầm thuốc giải, đi ra khỏi Thương Viện.
"Tôn huynh đệ!"
Đi được chưa xa, một giọng nói vang dội, vang lên sau lưng Tôn Hằng, cắt bước tiến của hắn.
Tôn Hằng quay đầu lại, thấy Cơ Linh Ân dáng người khôi ngô đang cất bước đi tới, vẫy tay về phía của hắn.
Hắn mặc áo choàng đen che mặt, giấu được người khác, nhưng không giấu được vị Cơ Linh Ân này.
"Cơ cô nương."
Tôn Hằng gật đầu, giọng nói của hắn mang theo một chút cảnh giác: "Thật khéo nha, vậy mà lại gặp nhau rồi."
"Đây cũng không phải là khéo đâu!"
Cơ Linh Ân liên tục lắc đầu, nói: "Ta thấy đây là lúc Tôn huynh đệ cũng nên tới đây, cho nên đã sớm chờ sẵn."
"A!"
Đối phương đi vào thẳng vấn đề, thái độ thản nhiên, cũng khiến cho ngữ khí của Tôn Hằng buông lỏng, nói: "Không biết Cơ cô nương tìm ta có chuyện gì?"
Cơ Linh Ân cười không đáp, chỉ một ngón tay về phía bên đường, nói: "Bên kia có quán rượu, đồ ăn cũng không tệ, hay chúng ta vào đó vừa ăn vừa nói?"
Tôn Hằng nhìn chằm chằm đối phương một lát, mới gật đầu: "Cũng được!"
"Ha ha..."
Cơ Linh Ân cười sang sảng, đảo mắt nhìn đan dược bên hông Tôn Hằng, cao giọng nói: "Xem ra, lần này thu hoạch của Tôn huynh đệ cũng không tệ nhỉ!"
Tôn Hằng trả lời: "May mắn mà thôi, hái được một cây Động Minh Thảo."
"Động Minh Thảo?"
Cơ Linh Ân dừng bước, sắc mặt của nàng trở nên bất đắc dĩ.
Sau đó oán hận nói với Tôn Hằng: "Tôn huynh đệ, ngươi hồ đồ rồi! Loại linh vật như Động Minh Thảo, làm sao lại đi đổi ở Thương Viện?"
Tôn Hằng mặt không đổi sắc, nói: "Không biết theo Cơ cô nương, thì ta nên làm thế nào?"
"Đổi trên chợ đen, hoặc là tìm ta đổi à!"
Cơ Linh Ân vỗ lồng ngực rắn chắc của mình, nói: "Ở chỗ của ta, ít ra cũng ra giá gấp đôi Thương Viện!"
Nghe vậy, Tôn Hằng cũng cảm thấy hơi hơi khó chịu.
Hắn cũng đoán được Thương Viện sẽ ép giá mình, ai ngờ họ lại ép ác như vậy!
"Tôn huynh đệ muốn đổi thuốc giải, thì cứ dùng những loại như Tráng Cốt Thảo, Thuần Khí Hoa là được, những loại linh vật thượng đẳng như Động Minh Thảo, thì cứ ra ngoài đổi cho chắc!"
Cơ Linh Ân bước nhanh về phía trước, vừa đi vừa nói: "Đương nhiên, nếu như Tôn huynh đệ muốn gia nhập Bách Hoa Tông, thì tại hạ sẽ thay ngươi giải quyết vụ cưỡng bức lao động này.
Lời nói của nàng mang theo ý muốn chiêu dụ.
Có điều Tôn Hằng đã ngây người ở Tam Hà Bang lâu như vậy, sớm đã chán ghét việc ở thế lực lớn rồi.
Trước mắt, hắn tạm thời không có ý định gia nhập thế lực khác.
Nên Tôn Hằng chỉ cười cười, không có tiếp lời.
Cơ Linh Ân cũng không có hỏi them, nàng biết vậy chỉ khiến người ta không vui chứ chả được gì.
"Tới nơi rồi, mời Tôn huynh đệ ngồi!"
Trong quán rượu, Cơ Linh Ân mời Tôn Hằng ngồi xuống, vẫy tay gọi tiểu nhị: "Các ngươi mang những món ăn ngon ở nơi này lên, một món một phần."
"À đúng rồi, cho thêm hai vò Tam Nhật Túy!"
Nói xong nàng nhìn Tôn Hằng, nói: "Tiệm này buôn bán hơn trăm năm, đặc sản là Tam Nhật Túy.
Phải nói là trong trấn quán rượu có thức ăn ngon hơn nơi này, có rất nhiều, nhưng bàn về rượu ngon, thì không ai qua được nơi này!"
Tôn Hằng gật đầu: "Xem ra, hôm nay tại hạ có lộc ăn rồi."
"Ha ha..."
Cơ Linh Ân cười to: "Chỉ cần Tôn huynh đệ muốn, thì khi nào ngươi rảnh, cứ gọi ta, ta sẽ đón tiếp nồng nhiệt!"
"Cơ cô nương khách khí."
Tôn Hằng hơi hơi chắp tay, nghiêm mặt nói: "Quân tử không nói lời vòng vo, Cơ cô nương tìm ta có chuyện gì, kính xin nói thẳng ra."
"Sảng khoái!"
Cơ Linh Ân vỗ tay một cái, sắc mặt biến thành ngưng trọng nghiêm túc, nói: "Thật không dám giấu diếm, ta có chuyện muốn nhờ Tôn huynh đệ hỗ trợ."
Tôn Hằng dường như cũng đã biết trước, lập tức nói: "Chuyện gì?"
Hai con ngươi của Cơ Linh Ân sáng lên, nhìn chằm chằm Tôn Hằng, nói: "Bách Hoa Tông của chúng ta, muốn hộ tống một vị khách quý đi vào sâu trong Uyên Sơn. Nhưng trên đường, phải đi qua Vạn Chu Sơn, cho nên cần một vị cao thủ am hiểu độc công hộ tống."
"Vạn Chu Sơn?"
Tôn Hằng híp híp hai mắt, hắn cũng biết nơi này.
Nơi này ở biên giới của Tuyệt Linh Chi Địa, bên trong có vô số nhền nhện, độc tính rất cao, cho dù là tiên thiên cao thủ cũng không dám chọc.
"Tại sao Cơ cô nương lại muốn tìm ta giúp?"
"Ha ha..."
Cơ Linh Ân cười cười, nói: "Độc công của Tôn huynh đệ, ta từng thấy trên mấy con Thiết Tuyến xà kia rồi, Uyên Sơn lớn như vậy, chắc chỉ có Ngã Bách Độc mới có thể sánh vai về độc công với Tôn huynh đệ."
"Ngã Bách Độc."
Trong áo choàng màu đen, Tôn Hằng híp híp mắt lại.
"Người này xuất quỷ nhập thần, đã lâu rồi chưa có lộ diện."
Cơ Linh Ân khoát tay áo, nói: "Thôi không nói tới hắn, sau khi việc này thành công, thì Bách Hoa Tông của chúng ta sẽ thâm tạ!"
"Tôn huynh đệ vừa tới Uyên Sơn, nên chắc còn không biết, quan hệ của Bách Hoa Tông chúng ta với triều đình cũng không tệ, cho nên bất luận là đan dược, bí tịch võ công, chúng ta đều có cách để lấy."
"Xin lỗi!"
Tôn Hằng hơi hơi trầm tư, lúc này mới khẽ lắc đầu: "Mấy ngày gần đây, tại hạ muốn vào núi tu luyện một mình, không muốn tham gia chuyện này."
"Như vậy sao!"
Cơ Linh Ân nhướng mày, sắc mặt khẽ thay đổi, dừng một chút, mới chậm rãi gật đầu: "Nếu như vậy, thì tại hạ cũng không tiện cưỡng cầu. Nhưng mà nếu như Tôn Hằng thấy được linh vật quý hiếm trong Uyên Sơn, thì phải nhớ tới Bách Hoa Tông của chúng ta nha."
Đối phương dễ dàng buông tha cho mình, cũng gây ấn tượng tốt cho Tôn Hằng, lúc này cười nói:
"Nhất định!"
Thương Viện.
Một bức thư tin, được gửi đi từ lúc Tôn Hằng vừa mới bước ra cửa, nhanh chóng đưa tới trụ sở của Cửu Ấn Tông ở Lạc Thạch Trấn.