Ly Thiên Đại Thánh

Quyển 3 - Chương 45: Giết địch




Editor: Wave Literature

Trên tấm vải vóc này, xuất hiện lốc xoáy, khói khí năm màu mang theo giá lạnh tuôn ra từ đó, vọt tới Bích Lân Quỷ La Yên.

Ngũ Lão Tiên Miếu giỏi về khu trùng luyện độc, rất có tiếng trong giới tu pháp của Đông Dương phủ, khiến cho người khác nghe tên đã sợ hãi, Ngũ Độc Chướng lại được luyện ra từ ngàn vạn loại kịch độc trên thế gian.

Vật này, coi như là tiên thiên cao thủ, thì dính vào cũng bị trúng độc chết ngay lập tức, đụng vào là bị thương, uy năng bất phàm!

"Bành... Bành..."

Hơn trăm cái mũi tên được tạo bằng khói khí, mang theo tiếng kêu khóc của ma quỷ, liên tục rút vào, lửa ma trơi cháy hừng hực, va chạm với Ngũ Độc Chướng, phát sinh ra khói xanh, sôi trào ở giữa không trung, rồi một mùi thúi tanh hôi tỏa ra, tràn ngập bốn phương.

Tôn Hằng liên tục bấm tay, Ngưng Huyết Pháp khiến cho tinh huyết trong cơ thể hắn rất nhiều, lúc này hắn đánh cược, dùng hết tinh huyết của mình bắn vào trong đám khói khí kia.

Bích Lân Quỷ La Yên hấp thu tinh huyết, càng trở nên điên cuồng.

Oan hồn hội tụ lại thành một con lệ quỷ, vuốt quỷ giơ ra cào lung tung, phá vỡ chướng khí, bức đến đầu Tông Tứ.

Hai mắt của Tông Tứ co rút lại, hắn biết uy năng của cái Âm Hồn Hồ Lô này rất mạnh, trong tay của Địch Phược, đã lập ra rất nhiều chiến công, nếu như không có hạn chế là cần nhiều máu, thì nó đã là một món pháp khí mạnh mẽ nổi tiếng rồi.

Nhưng hắn vẫn không ngờ, vật này rơi vào tay Tôn Hằng, lại có thể ngăn lại Ngũ Độc Chướng của mình!

"Vù vù!"

Hắn quát khẽ một tiếng, cái phi nhận đang quay quanh người của hắn nhanh như chớp bay ra, bay lên trên không, biến thành trăm ngàn cái tàn ảnh, bắn chụm về phía lệ quỷ.

Phi nhận này bắn vào trong Bích Lân Quỷ La Yên, gió xoáy xuất hiện, va chạm với lệ quỷ kia, ánh sáng lạnh liên tiếp lóe lên rồi biến mất.

Nhưng dường như lệ quỷ không chịu nổi, bị phi nhận xoắn vỡ tán, bay lại vào trong khói khí.

Chỉ có điều oan hồn của Bích Lân Quỷ La Yên bất tử bất diệt, nên không thể biến mất như vậy.

"Đi!"

Ở bên kia, Thôi Dữ Chi lạnh lùng bấm tay, cái phi kiếm sáng lấp lánh bên người hắn xé gió, phát ra ánh sáng lạnh hơn một trượng, xoắn về phía Tôn Hằng.

Kiếm Quyết của hắn cực kỳ tinh diệu, thế như sấm chớp, biến hóa thất thường, phun ra kiếm khí, trong chớp mắt đã bao phủ khắp người Tôn Hằng.

Hoàng Quang Vinh đứng bên cạnh hắn mở miệng muốn nói,

Nhưng hình như hắn nghĩ tới điều gì đó, chỉ híp híp mắt, không nói thêm cái gì.

"Đinh..."

Một tiếng vang nhỏ, vang từ trong khu nhà này.

Tôn Hằng đạp nhẹ một cái, cơ thể vận chuyển chân khí, Lôi Vẫn Đao thuận thế, trường đao nhúc nhích, mũi đao giống như biến mất, đột nhiên xuất hiện trước cái phi kiếm kia, phát ra vô số kình khí, trong chớp mắt phá vỡ kiếm khí.

"Vù!"

Ánh kiếm di chuyển, đao ảnh lấp ánh, mọi thứ trong sân này, đều nhanh đến cực hạn.

Ánh sáng lạnh sắc bén rơi như tuyết, bao bọc khắp sân nhỏ, Thôi Dữ Chi điên cuồng ngự sử pháp khí, từng luồng ánh sáng lạnh bao phủ bốn phương, tất cả mọi ngóc ngách trong khu nhà này, đều bị ánh kiếm chém qua.

Ba người Âu Dương Tinh đang núp ở góc nhà, sắc mặt đã trở nên trắng bệch, cơ thể cứng ngắc, không dám động đậy.

Trong cảm giác của các nàng, thì từng ánh kiếm này, giống như từng cái kim châm, chỉ cần nhìn một cái, là bị kim đâm vào mắt.

Mà Tôn Hằng đứng ở giữa những ánh kiếm này, sắc mặt bình tĩnh không thay đổi, chân bước tới bước lui, trường đao bổ chém, không rơi vào hạ phong!

Thậm chí, hắn càng đánh càng quen tay, cự ly hoạt động của hắn, ngày càng lớn.

"Phù…"

Ngực và bụng hắn phập phồng, khí mạnh chuyển động, bóng người Tôn Hằng liên tục chia ra, lúc thì chia làm bảy, lúc thì chia làm ba làm năm, yêu kiều như rồng, liên tục di chuyển trong khoảng cách một trượng, nhanh tới cực hạn!

"Ong..."

Ánh đao liên tục biến hóa thanh đổi, từng tia chớp điện hiện lên, một tia, nhiều tia, cho tới khi tia chớp này lớn bằng cánh tay, va chạm với phi kiếm kia, thì khi đụng vào tia chớp điện này, phi kiếm cũng trở nên tê liệt chậm hơn.

"Được!"

Ở bên ngoài, sắc mặt của Thôi Dữ Chi trở nên âm trầm, nhìn chằm chằm bóng người trong sân rồi gật nhẹ đầu: "Khó trách có thể to gan như vậy, thì ra là ỷ mình có mấy phần thực lực!"

"Có điều, chỉ có như thế, là ngươi có thể không coi ai ra gì, không kiêng không sợ gì sao?"

"A..."

Khóe miệng của hắn vểnh lên, tay của hắn liên tục thay đổi.

Phân Quang Hóa Ảnh Kiếm Quyết!

Công pháp võ học có cao có thấp, thì Ngự Kiếm Thuật của người tu pháp cũng có mạnh có yếu.

Mà Phân Quang Hóa Ảnh Kiếm Quyết của Thôi Dữ Chi, trong những pháp thuật điều khiển phi kiếm, cũng đứng hàng đầu.

Thậm chí, còn có xu thế một kiếm phá vạn pháp!

Không cần pháp khí khác, chỉ cần một kiếm, là đủ để Thôi Dữ Chi đứng hàng thứ năm trong số những Tập Hung Tiên Sư của Đông Dương phủ!

Chỉ thấy cây phi kiếm biến đổi, từng ánh kiếm sắc bén xuất hiện, bắn từ trong phi kiếm bắn ra, trong chớp mắt lan khắp bốn phương, vô số kiếm khí, bay vọt, khối hợp lẫn nhau, giống như sóng biển cuồn cuộn, bao phủ Tôn Hằng.

Sắc mặt của Tôn Hằng cũng trở nên cực kỳ nghiêm túc, chân khí, cơ thể, đều biến mạnh lên.

Thất Tinh Điểm Huyệt thuật!

Thiên Ma Giải Thể đại pháp!

Bách Man Chân Thân bạo thể thuật!

Mấy môn công pháp nghiền ép cơ thể, để bạo phát ra tiềm năng của nó, cùng lúc gia trì lên người Tôn Hằng.

"Rầm rầm..."

Máu trong cơ thể Tôn Hằng chảy xuôi, cuồng bạo hung mãnh giống như thủy triều, tầng sau cao hơn tầng trước, sóng sau đè sóng trước.

Ngũ tạng, gân cốt, da thịt, đều truyền tới cảm giác đau đớn, ánh sáng vàng óng ánh của Kim Cương Bất Hoại Thần Công, đã trở nên chập chờn.

Tựa như khi thực lực còn nhỏ yếu, mà thi triển Thất Tinh Điểm Huyệt Thuật vậy.

Sức bật khủng bố, chảy tới chảy lun trong cơ thể Tôn Hằng, khiến cho Tôn Hằng không thể không há miệng, gầm nhẹ một cái.

Sóng khí cuồng bạo, hiện lên trong khu nhà nhỏ này, vô số ánh đao, đón lấy thủy triều kiếm khí kia, hung hăng đánh tới.

"Ầm ầm..."

Kiếm khí ánh kiếm như sóng thủy triều, cuồng bạo lao tới.

Nhưng lúc này đột nhiên bị chặn đứng, chặn bởi ánh đao của Tôn Hằng, triệt để biến mất.

Từng bóng người, yêu kiều giống rồng xanh, xuất hiện ở giữa sân.

Vuốt rồng giơ lên, tầng tầng lớp lớp cào về phía trước, nghiền nát ánh kiếm, áp sục bầu trời, càng lấy một khí thế không đỡ nổi, đánh về phía Thôi Dữ Chi!

Vân Long Cửu Biến!

"Cẩn thận!"

Sắc mặt của Thôi Dữ Chi trắng bệch, Hoàng Đạo Vinh đứng bên cạnh hắn cũng tái mặt đi, đột nhiên đạp mạnh một cái, giơ tay hai ra.

"Oanh..."

Chưởng thế hiện ra, gió mạnh nổi lên.

Gió mạnh như bão, mang theo sức mạnh cuồn cuộn, dưới vô số vuốt rồng kia, hiện lên rồi biến mất, mặc dù co rút lại, nhưng vẫn không có triệt để tan vỡ, hơn nữa càng có thể đỡ được đòn này của Tôn Hằng.

Sự cường hãn của Hoàng Đạo Vinh, nằm ngoài dự đoán của Tôn Hằng.

So về thực lực, thì Tôn Hằng không yếu hơn tiên thiên trung kỳ, nhưng thiên phú của hắn kinh người, cùng cảnh giới hiếm thấy địch thủ.

Huống chi bây giờ hắn còn nghiền ép cơ thể, Vân Long Cửu Biến đạt tới đại thành, tên kia chỉ mới tiên thiên trung kỳ, thì lẽ ra có thể dễ dàng nghiền ép hắn mới đúng chứ!

Nhưng hắn đã quên, con đường võ đạo đã bị cắt đứt, công pháp của tiên thiên cực kỳ hiếm thấy, phương pháp đột phá cảnh giới gần như thất truyền.

Có thể dưới tình huống này, dựa vào sự cảm ngộ của bản thân, đột phá cảnh giới như rãnh trời này, thì mỗi tiên thiên trung kỳ cao thủ, đều có năng lực để ngạo thị người khác.

Giống như Hoàng Đạo Vinh.

Phong Vân Chưởng của hắn, có uy năng rất thần kỳ.

Nhưng môn công pháp này cũng không phải hắn học được từ nơi khác.

Mà do năm đó hắn trèo lên đỉnh núi Ngàn Vân Sơn, nhìn mây ngắm hải, cảm ngộ được sự thay đổi của trời đất, thế sự vô thường của nhân gian, cảm thấy thông suốt, nên tự nghĩ ra tiên thiên công pháp.

Từ trước tới giờ, phàm là những người tự nghĩ ra công pháp, đều đứng trên đỉnh cao của võ học.

Nếu như đưa hắn về thời đỉnh cao của võ học, thì tiềm năng của Hoàng Đạo Vinh, sẽ không chỉ tiên thiên trung kỳ như vậy.

Trong sân, Tôn Hằng liên tục di chuyển, vuốt rồng cào về phía trước, chạm vào Phong Vân Chưởng.

"Rầm!"

Một tiếng trầm đục, sóng âm phát ra, quét ngang xung quanh, áp lực khủng bố, che đậy cảm giác của mọi người.

Mà trong đó, một bóng người phóng lên trên không, ánh đao nhanh như sét đánh, lặng lẽ xẹt qua một chỗ.

"Phốc..."

Máu tươi bắn tung tóe, đầu người rơi xuống.

Trong lúc Thôi Dữ Chi và Hoàng Đạo Vinh đang cố sức bảo vệ bản thân, thì Tôn Hằng đã múa đao, chém chết Mã đạo nhân!

Lập tức, sấm sét hiện ra, cơ thể Tôn Hằng giống như biến mất, rồi đột nhiên xuất hiện bên cạnh người của Tông Tứ.

"Đùng..."

Sức mạnh sấm sét được giấu trong Lôi Vẫn Đao, lúc này đã được Tôn Hằng kích phát đến cực hạn.

Sấm chớp cao đến vài trượng, vặn vẹo trên bầu trời, rồi đột nhiên đánh xuống người Tông Tứ.

Cùng lúc đó, đám Bích Lân Quỷ La Yên đang ở chân trời, cũng phát động thế công giống như trời sập, hung hăng đề xuống, tiếng quỷ rào quỷ rú điên cuồng, từng cái vuốt quỷ, xuyên phá Ngũ Độc Chướng, chụp vào Tông Tứ.

"Dừng tay!"

Tiếng rống giận dữ nổ vang lên, Hoàng Đạo Vinh hóa thành một luồng gió mát, mạnh mẽ nhào tới người Tôn Hằng.

"Đã muộn!"

"Oanh..."

Sấm sét vang dội!