Ly Thiên Đại Thánh

Quyển 3 - Chương 32: Diệt khẩu




Editor: Wave Literature

Trong hang động, Chung Thái kinh hoảng chạy nhanh như điên.

Gió mạnh thổi qua mặt hắn, vách động hai bên hóa thành những bóng mờ, lướt qua trước mặt hắn.

Trong suy nghĩ của hắn, thì Tôn Hằng đã xong!

Dù sao Tôn Hằng chỉ là một tên vừa mới vào tiên thiên, cho dù thực lực không kém, nhưng cũng không sống nổi.

Còn về chính hắn, thì hắn lại không chắc mình có thể sống dưới sự vây công của Đồng Thi cùng với oan hồn.

Chạy trốn!

Nhanh chạy trốn!

Tim đập cấp tốc, cơ thể Chung Thái như tia sét, nhanh chóng chạy thục mạng.

"Phù…"

Hắn đột nhiên dừng chân lại, trước mặt của hắn xuất hiện một cái ngã ba.

Ba con đường này nhìn khá giống nhau, khiến cho người khác không biết đâu là đường đúng.

Nhưng mà khi nhìn thấy cảnh này, thì Chung Thái lại nở nụ cười.

Có đường rẽ, điều này chứng minh hắn đã thoát khỏi Quỷ Đả Tường!

Về phần lựa chọn con đường...

Tiên thiên cao thủ rất mẫn cảm với hơi thở, nên hắn có thể chọn trong ba con đường này, con đường nào vừa có người đi qua!

Chớp mắt một cái, Chung Thái đã chạy về phía con đường ngoài cùng bên trái.

"Vù... Bành..."

Phía trước đột nhiên có ánh lửa lập lòe, tiếng gió gào thét, rồi tiếng kêu thảm thiết, tuyệt vọng vang lên.

Chung Thái nghe được liền chạy chậm lại, nhưng vẫn tiến về phía trước.

Trong con đường này, từng cỗ thi thể cháy đen, bị xé rách, liên tiếp xuất hiện trong mắt hắn.

Nhìn vào quần áo và trang sức bọn họ, thì đa số là người của Kim Linh Phái, nhưng cũng có một số người cùng hành động với triều đình.

"Vù…"

Đúng lúc này, ở phía trước bỗng nhiên xuất hiện ánh lửa, ngọn lửa nóng rực, khiến cho người khác khó thở.

Mà Chung Thái đối diện với mũi nhọn của nó,

Lại càng giật mình một cái, lông tơ nổi lên, thậm chí hắn còn ngửi thấy mùi khét.

Cho dù là tiên thiên cao thủ, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy nguy hiểm.

"Thông Diệu đạo trưởng, là ta, Chung Thái đây!"

Chung Thái vội vàng hét lớn lên.

"A..."

Giọng nói nhàn nhạt, từ phía trước vang lên, sau đó ngọn lửa kia đột nhiên co lại, giống như là có linh tính vậy, biến mất.

Ánh lửa biến mất, con đường này lại trở nên tối đen như mực.

Chung Thái vội vàng bước tới, chạy dọc theo con đường này, được một lúc thì thấy một nơi rộng rãi, lọt vào trong tầm mắt của hắn.

Nơi này đã bị đốt cháy đen, cũng không biết bao nhiêu người bị tiên pháp của Thông Diệu đạo trưởng đốt thành tro tàn.

Mà người ở nơi này, chỉ có Thông Diệu đạo trưởng và một vị tu sĩ họ Lưu.

Thông Diệu đạo trưởng chắp tay sau lưng, vẫn mang bộ dáng đạo cốt tiên phong như cũ.

Trước người hắn, một viên ngọc lửa bay bổng, lượn vòng trên không, để lại từng ánh lửa hoa mỹ.

Ánh lửa rất đẹp, nhưng Chung Thái lại biết rõ, cho dù là hắn, nếu bị vật này đụng vào ngươi, thì cũng hóa thành tro tàn!

Mà vị tu sĩ họ Lưu kia, sắc mặt rất khó coi, cơ thể run rẩy, vẻ mặt sương lạnh.

Nhìn vào hắn, có thể đoán được hắn đã bị tra tấn rất khủng khiếp, sau đó được Thông Diệu đạo trưởng cứu ra.

"Tại sao chỉ có mình người vậy?"

Thông Diệu đạo nhân quét mắt nhìn Chung Thái, lạnh như băng nói: "Tên tiên thiên đi cùng ngươi đâu rồi?"

"Chúng ta gặp phải oan hồn, Đồng Thi, vừa mới gặp xong!"

Chung Thái vội vàng mở miệng, lấy tay chỉ về phía sau: "Tôn huynh đệ đã bị Đồng Thi bắt giữ, xin ngài nhanh chóng cứu hắn!"

"Đằng sau?"

Thông Diệu đạo nhân nhướng mày, nhìn tên tu sĩ ở bên cạnh, sau đó hơi hơi lắc đầu: "Cũng không vội, đã có mấy tên tội phạm bỏ chạy ở trước trước rồi, nên cứ đuổi theo bọn chúng rồi tính sau."

"Bên ngoài còn có hai người Chu Chính trông coi, cho dù có bỏ sót ai, thì bọn chúng cũng không chạy được!"

Còn về phần Tôn Hằng, thì dưới góc nhìn của hắn, đã bị Đồng Thi bắt, là không còn cứu được nữa rồi.

"Này..."

Chung Thái chần chờ tính nói, nhưng hắn vừa mở miệng là đã bị Thông Diệu đạo nhân liếc một cái, chỉ có thể gật đầu.

"Đúng, đúng!"

"Ngươi đi phía trước!"

Đạo nhân điều khiển hỏa ngọc, ra lệnh cho Chung Thái đi trước.

"Vâng!"

Chung Thái cúi thấp đầu xuống, sau đó nhìn con đường phía trước đen kịt kia, một tay cầm bảo châu, một tay cầm trường kiếm, cẩn thận từng li từng tí bước đi.

"Nhanh lên!"

Hắn đi rất chậm, điều này làm cho Thông Diệu đạo nhân không vui, lên tiếng thúc giục.

"Vâng, vâng!"

Chung Thái đau khổ trả lời, nhưng hắn không thể không tăng tốc, dùng hết các giác quan của mình, quan sát phía trước.

Ba người bước tới, đi được một lát, lại xuất hiện một cái ngã ba.

Lần này, khí tức ở mỗi đường hỗn loạn, bị người khác xóa dấu vết, nên để cho ba người Chung Thái không biết nên đi đường nói.

"Đi con đường đầu tiên phía bên phải."

Thông Diệu đạo nhân đứng tựa vách động, phất tay đánh một lá bùa vào trong cơ thể Chung Thái: "Nếu như gặp nguy hiểm, thì nó sẽ đưa ngươi trở lại đây."

"Vâng!"

Chung Thái bất đắc dĩ, chỉ có thể thở một hơi thật dài, nhẹ nhàng bước tới, đi về phía con đường Thông Diệu đạo nhân vừa chỉ.

Một lát sau, hắn mặt tái mép chạy về.

"Đạo trưởng, ở cuối đường này là một hang động lớn, sâu không thấy đáy, không có ai."

Vừa lúc này, hắn mém nữa đạp hụt chân, rớt xuống dưới đó!"

"Vậy tiếp tục đi con đường ở giữa đi."

Thông Diệu đạo nhân khẽ gật đầu, viên ngọc lửa của hắn bay về con đường ở giữa rồi trở lại.

Lần sau, sau khi Chung Thái đi vào một xíu, đã nghe thấy tiếng hô chém hô giết.

Hai người đứng ở bên ngoài, nghe được âm thanh chém giết này, liền dùng pháp thuật cưỡi gió, bay về phía đường đi kia.

"Đinh đinh... Đương đương..."

Trong bóng tới, sắc mặt của Chung Thái trắng bệch, thanh kiếm trong tay hắn liên tục múa máy, tạo thành một quả cầu lớn, bao bọc cơ thể hắn.

Ở trước người hắn, thì ba tên cao thủ của Kim Linh Phải đã bị hắn chém xuống, nhưng hắn cũng gặp vị cao thủ của Ma Môn trước đó đã từng đánh qua một lần, đang điên cuồng đánh về phía hắn.

Chỉ thấy Huyết Đao bay múa, âm khí sát khí bức người, không ngừng va chạm, Chung Thái liên tục lùi về phía sau.

"Vù…"

Đúng lúc này, ở phía sau đột nhiên có một ngọn lửa bay tới.

Giống như rồng lửa ngửa mặt rít gào, gió trợ thế lửa, xuyên vào trong con đường này.

Ngọn lửa này, nhìn rất giống lửa bình thường, nhưng khi nó cạ vào trong vách động, thì đá núi cứng rắn đã bị nó đốt thành nham thạch, rơi xuống đất.

Đứng ở đầu mũi nhọn của nó, Chung Thái cảm thấy tuyệt vọng, mở miệng muốn rống to một cái.

"Vù…"

Nhưng không ngờ tới, ngọn lửa này như có linh tính.

Gần đến cạnh người Chung Thái, nó đột nhiên gập lại, tránh Chung Thái, sau đó bay vọt về phía trước, trong chớp mắt bao phủ hơi mười trượng.

Trong con đường nhỏ hẹp này, ngọn lửa rít gào, căn bản muốn trốn cũng không được, mặc dù võ công của người kia có cao hơn Chung Thái, nhưng lại không có cách nào đỡ được đòn này!

Người kia gào thết một tiếng, muốn lùi về sau, nhưng hắn không nhanh bằng ngọn lửa này được, trong chớp mắt đã bị bao phủ, lửa cháy hừng hực, chỉ để lại thanh Huyết Đao kia rơi xuống mặt đất.

Sau một phút, ngọn lửa biến mất, ở chỗ cũ chỉ có một thi thể đen tròn, nằm bất động ở đó.

Không nghi ngờ gì nữa, thi thể này đã bị đốt thành tro, chỉ cần đụng nhẹ một cái là đổ sụp!

Lúc này này, sắc mặt của Chung Thái đã trở nên đỏ bừng, đứng dán vào vách núi xoa nhẹ tay của mình.

Mặc dù ngọn lửa kia tránh được hắn, nhưng nó cũng bay sát người của hắn, ngọn lửa nóng rực mang theo khí nóng, xâm nhập cơ thể của hắn, chưa có tiêu tán.

"Đi thôi!"

Ở phía sau, giọng nói hờ hững của Thông Diệu đạo nhân vang lên, giống như vừa làm một chuyện nhỏ không đáng chú ý vậy.

Chung Thái gật đầu, sau đó cất bước đi tới, khi đi ngang qua thi thể của người kia, hắn cúi người xuống, nhặt cây huyết đao kia.

Đây là đồ tốt, bảo kiếm trong tay của hắn, đã là thần binh rồi, nhưng lại bị cây đao này chém ra mấy lỗ hổng.

Hai người đằng sau nhìn hết động tác này của hắn, lại không có phản ứng gì, nhưng trong mắt của bọn họ thì chỉ có sự khinh bỉ.

Ba người tiếp tục đi tới, thỉnh thoảng lại gặp phải một hai vị đệ tử của Kim Linh Phái.

Nhưng thực lực của bọn họ rất yếu, không cần Thông Diệu đạo nhân xuất thủ, thì Chung Thái cũng đủ xử lý sạch sẽ rồi.

Chỉ có một lần gặp phải người của Lương Quốc, Chung Thái đánh hơi lâu, nên hai người đằng sau mới dùng tiên pháp, hỗ trợ hắn chém giết người này.

Một lát sau, bọn họ đã đi tới cuối con đường.

Một khu vực trống trải rộng lớn, đập vào mắt bọn họ.

Chung Thái quét mắt xung quanh, sau đó chắp tay nói với Thông Diệu đạo nhân: "Đạo trưởng, nơi này không có ai cả."

"Phải không?"

Thông Diệu đạo nhân quét mắt nhìn xung quanh, trong mắt của hắn có ánh lửa nhảy nhót, hắn bấm đốt ngón tay, viên ngọc kia hóa thành một con rồng lửa, lao thẳng tới vách núi đằng xa xa.

"Rầm!"

Nham thạch nổ tung, vách núi lọt lõm một khúc.

Mà ở chỗ đó, có ba người đang núp, một người là tiên thiên võ giả, một người của Lương quốc, mà một người tu pháp mặc áo đen của Ma Môn.

"Đạo hữu!"

Người kia cầm côn bỗng đã nhuốm đầy máu trong tay, sờ nhẹ xuống đất, từng lớp đá núi xuất hiện, liều mạng ngăn cản con rồng lửa kia.

Xung quanh còn xuất hiện mùi máu, che đậy cảm giác của mọi người.

"Đừng động thủ, để ta nói!"

"A..."

Hai con ngươi của Thông Diệu đạo nhân nhúc nhích, con rồng lửa kia đứng yên ở trên không, hai con mắt lửa phẫn nộ nhìn ba người ở dưới.

"Có lời gì, nói đi?"

"Đạo hữu, mời ngươi xem qua thứ này."

"Vù…"

Một món đồ màu đen bay từ trong tay áo người kia bay ra, bay về phía Thông Diệu đạo nhân.

Vật kia gần tới người Thông Diệu đạo nhân, bị giữ lại ở trên không, đây là một tấm lệnh bài vẽ hoa văn phức tạp.

"Hả?"

Nhìn tấm lệnh bài trước mặt, Thông Diệu đạo nhân nhưỡng mày hỏi: "Ngươi cũng là người ở nơi đó?"

Hắn cũng không biết, tại sao Quần Tiên Điện lại có người của Ma Môn?

"Tại hạ là người ở đó, sở dĩ phải gia nhập Ma Môn, cũng do nhiệm vụ ở trên ban xuống, nên mới bất đắc dĩ gia nhập."

Người kia thấp nhỏ nói: "Đạo hữu, nếu như ngươi nhận ra được vật này, thì ngươi cũng hiểu, chúng ta là người một nhà."

"..."

Thông Diệu đạo nhân híp mắt, nhìn chằm chằm đối phương.

Một lát sau, hắn mới buồn bực nói: "Ngươi có thể đi, nhưng người bên cạnh ngươi, phải ở lại!"

"Đương nhiên!"

Tu Sĩ kia nhếch miệng cười cười, ngay lập tức mùi máu trong không khí ngưng tụ lại thành mấy con linh xa, rồi chui lọt vào trong cơ thể hai người bên cạnh hắn.

"Có điều…, người ở bên cạnh đạo hữu có tin được không vậy?"

"Rầm!"

Hắn còn chưa dứt lời, thì sắc mặt của Chung Thái đã thay đổi, đá núi dưới chân hắn vỡ vụn ầm ầm, cả người hắn mượn lực hóa thành một bóng mờ, chạy về phía con đường ở đằng sau.

Cùng lúc đó, hai tay hắn rung lên, bảo châu đột nhiên nổ tung, hóa thành một tầng sáng vàng thuần khiến, chặn đường lại.

"Oanh..."

Ngọn lửa rít gào, liên tục va chạm vào tầng sáng này, nhưng lại không thể đánh vỡ được nó!