Trên tửu lâu, Tôn Hằng chăm chú nhìn hai người kia không chớp mắt.
Hai người này, đều là nhân tài kiệt xuất của Trần quận, trình độ võ học rất bất phàm.
Nhưng cũng không phải Tôn Hằng không chạm tới được, thực lực cũng vừa ngang ngửa hắn.
Quan sát những cao thủ loại này quyết đầu, đối với hắn, thì cũng là cơ hội hiếm thấy.
"Xoạt!"
Tiếng ồn ào bắt đầu vang lên, hai người trong sân đã chính thức giao thủ.
Nhanh!
Một chiêu này của hai người, khiến cho Tôn Hằng kinh ngạc về tốc độ của bọn họ!
Chỉ thấy bóng người xẹt trên sân, chân không chạm đất, thậm chí ngay cả dưới ánh mặt trời chói chang ở nơi này, những bóng người kia cũng bắt đầu trỏe nên mờ ảo.
Loại tốc độ này, đối với Tôn Hằng, căn bản là không theo kịp, chỉ có thể bị động đỡ đòn, vừa đấu là đã ở thế hạ phong.
"Phạch!"
Trong sân, tay áo Tiết Tung Y múa liên tục, giống như một con mãng xà, bay tới bay lui, khiến cho không khí liên tục nổ vang, không khí gợn lên từng đợt sóng khí, thậm chí còn làm cho những lá cờ xung quanh lôi đài bay phần phật.
Toàn lực phất tay áo! Khiến cho gió lớn liên tục nổi lên!
Mà thứ vốn mềm yếu vô lực là tay áo kia, dưới sự điều khiển của Tiết Tung Y, lại như hóa thành những cây roi có thể dời núi phá đá, uy thế làm cho người khác phải kinh sợ.
Cách xa nhưng vậy, mà còn nghe tiếng nổ truyền tới, không thể nghi ngờ, nếu như ống tay áo kia quật vào người Tôn Hằng, thì cho dù hắn đã tu luyện Thập Tam Hoành Luyện đến đại thành, cũng khó có thể ngăn cản!
Đối mặt với Tiết Tung Y đang toàn lực phất tay áo, thì Tiểu Thiên La Tống Lăng Thiên lại giống như một cành liễu, liên tục lách người xuyên qua trong đám kình phong (gió lớn) mà Tiết Tung Y tạo ra.
Hắn xòe mười ngón tay ra, giống như hoa sen bung cánh, mỗi lần điểm nhẹ một cái, liền khiến cho hai tay áo cứng như cây roi kia trở nên mềm oặt.
Khí kình va chạm, bóng người bay nhảy, trên lôi đài lúc này, đá và cát văng lung tung, những tiếng vang ầm ầm nối thành một đoạn. Nlgười ở xung quanh không thể không lùi về phía sau để tránh những viên đất đá đang không ngừng bắn tới.
Tiểu Thiên La Tống Lăng Phong tuổi tác không lớn, khuôn mặt của hắn nghiêm túc, cơ thể mềm mại di chuyển, liên tục xuất ra Thiên La Chỉ tựa như dệt lưới, cứ một tầng rồi lại một tầng bao lấy đối phương, không hề vội vã, mà ngược lại còn rất ổn định và chắc chắn.
Chỉ có điều, khi đối đầu với Tụ Lý Thanh Long Tiết Tung Y, hắn vẫn không thực sự phát huy được hết công lực, rõ ràng có cơ hội tốt, nhưng lại không dám hành động mạo hiểm, nên mãi chưa chiếm được thế thượng phong.
Hiển nhiên, hắn đang cẩn thận từng li từng tí đề phòng Tụ Để Thanh Long của Tiết Tung Y!
Khi nào thù vũ khí có lực uy hiếp lớn nhất?
Chính là khi nó chưa được thi triển ra!
Tiết Tung Y nắm rõ đạo lý này, nên hắn liều mạng quật tay áo, lấy nội khí cường hãn của mình, liên tục chống lại Thiên La Chỉ của Tống Lăng Phong.
Hắn cũng không vội!
Hắn đang đợi, đợi khi nội khí của Tống Lăng Phong vơi dần, hoặc là không kiên trì nổi, hoặc là bất cẩn.
Lúc đó mới chính là lúc Tụ Lý Thanh Long của mình giương oai!
Hai người chiến đấu ngày càng kịch liệt, những lần va chạm vào nhau liên tục gần như có thể tạo thành một cái lốc xoáy màu trắng.
Khí tràng nồng đậm từ lôi đài tản ra bên ngoài, sau đó tập trung đều về phía hai người. Thời khắc này dường như khiến tinh thần của bọn họ càng thêm thăng hoa vậy.
Một đối thủ ngang tài ngang sức có thể giúp tiềm lực của mình được bức ra, khiến cho tạo nghệ võ học tiến thêm một bước!
Tôn Hằng dường như ngộ ra, khó trách binh lính đều yêu thích tranh đấu chém giết, nếu chỉ ở nhà luyện võ, khó lĩnh hội được tinh túy của võ học.
Nhưng những trận tranh đấu này, thường thường liên quan đến ân oán tình thù, vậy mới là giang hồ hiểm ác.
"Bành!"
Trên lôi đài, có tiếng nổ mạnh truyền đến.
Cho tới khi khí thể của hai người đạt tới mức đỉnh phong, thì Tống Lăng Phong đã không kiềm chế nữa, toàn lực đánh ra Thiên La Chỉ.
Trong không khí, như có một cái lưới lớn được giăng ra, mở rộng theo mười ngón tay, đột nhiên đánh về phía đối thủ.
Đầu ngón tay khẽ động, trong chớp mắt, đã bao hết yếu điểm toàn thân của Tiết Tung Y. Gió lớn nổi lên, còn chưa thổi tới người của Tiết Tung Y, nhưng đã làm cho cả người hắn mát lạnh.
Thiên La Chỉ, kình lực nhập hóa.
Mười ngón tay của Tống Lăng Phong, lúc này có thể so với Tinh Cương một trăm rèn, chỉ cần đâm nhẹ một cái là có thể xuyên qua tảng đá lớn.
"Phạch..."
Hàn quang lóe lên rồi biến mất.
Tụ Để Thanh Long rốt cuộc cũng được xuất ra.
Nhưng giờ phút này, không ai có thể thấy rõ trong sân xảy ra chuyện gì.
Trong mắt của mọi người, chỉ có một đạo hàn quang lóe lên rồi biến mất.
Mà Tôn Hằng đang quan sát từ xa bỗng tim đập mạnh, cả người lạnh lẽo, cơ bắp run nhẹ, trong đôi mắt chỉ có sự khiếp sợ lẫn kinh ngạc.
Đao thật là nhanh!
Đao pháp thật khủng khiếp!
Vô luận thế nào thì mình cũng ngăn không được, tiếp không được!
Cho tới khi hắn bình tĩnh lại, thì trên lôi đài đã phân thắng bại.
Tống Lăng Phong ảm đạm đứng ở góc lôi đài, áo trước ngực của hắn bị xé rách, một đường máu đỏ thẫm chậm rãi chảy xuống.
"Tống huynh, đa tạ!"
Tiết Tung Y vẫn là một bộ áo dài màu xanh không nhiễm bụi trần, hai tay ôm lại, thi lễ với đối thủ, nở nụ cười ấm áp.
Mà cái đao vữa nãy lóe lên rồi biến mất, lại lần nữa được thu vào trong tay áo.
"Tiết huynh."
Tống Lăng Phong ngẩng đầu, hai mắt ngơ ngác, đang tính nói gì đó, nhưng vừa mở miệng thì có một vết máu tuôn ra.
Hắn rên một tiếng khó chịu, rồi cố gắng đè nén thương thế trong cơ thể, dứt khoát hướng phía Tiết Tung Y ôm quyền: "Còn nhiều thời gian, chúng ta sau này còn gặp lại!"
"Ha ha..."
Tiết Tung Y chắp hai tay sau lưng, gật đầu cười nhạt: "Tiết mỗ sẽ đợi, có điều, đừng để ta đợi lâu. Sau mấy tháng, thì ta sẽ đả thông Thập Nhị Chính Kinh, cần bế quan trùng kích Kỳ Kinh Bát Mạch."
"Hừ!"
Tống Lăng Phong khóe miệng co lại, mạnh mẽ phất tay áo với Tiết Tung Y, không để ý tới sự quan tâm của hai thiếu nữ bên cạnh, nhảy xuống lôi đài, lảo đảo chạy tới một cỗ xe ngựa không xa.
Trên tửu lâu.
Vị cường hán của Tam Hà Bang xanh mặt lại, đột nhiên tức giận hừ một tiếng, phất tay áo rời đi.
Hắn vừa rời đi, thì bầu không khí căng thẳng trong tửu lâu mới hạ xuống.
"Danh bất hư truyền, danh bất hư truyền a!"
Có người liên tục cảm thán: "Tụ Để Thanh Long thật là xuất quỷ nhập thần, Tiểu Thiên La vậy mà cũng không phải đối thủ của chiêu thức này. Lần đánh cuộc này, Tiểu Thiên La quá khinh xuất rồi."
"Đúng vậy a!"
Một vị trung niên nhân sĩ giang hồ vuốt râu gật đầu: "Tiết Tung Y vốn là nghĩa tử của Lưu Vân Phi Tụ Tiết trưởng lão, lại còn bái Thiên Tàn Tẩu làm sư phụ, được truyền cho Tụ Lý Thanh Long. Nếu như không phải Thiên Tàn Tẩu mất tích, thì e là danh hiệu tuổi trẻ đệ nhất cao thủ của Nhạn Phù Phái sẽ là của hắn."
Lúc này Tôn Hằng cũng đã ngồi về vị trí của mình, có điều khi nhìn thấy bàn thức ăn đầy rượu thịt này, hắn cũng không còn hứng để ăn nữa.
Cho tới bây giờ, hắn mới hiểu được, chênh lệch giữa mình với những người trẻ tuổi trong quận thành này, quá lớn!
Tâm tính tự cao đắc ý vốn được nuôi dưỡng từ trong Thanh Dương Trấn, cũng tiêu tán trong chớp mắt.
Mặc dù mình có thiên phú dị bẩm, nhưng những người khác thì có tài nguyên tích lũy, võ học cao minh, danh sư hướng dẫn, khởi đầu đã hơn xa mình.
Mình không cần phải coi nhẹ bản thân, nhưng cũng không được quá tự đại.
...
Tổng đà của Tam Hà Bang nằm ở nơi giao thoa của ba con sông.
Mái hiên dài, cung điện nguy nga.
Ngay trước văn phòng báo cáo tụ tập một dòng người, người lưng đeo đao kiếm cũng không ít, nhưng đa số thì đều như Tôn Hằng, tay cầm côn bổng.
"Tính danh?"
"Tôn Hằng?"
"Người ở nơi nào?"
"Thanh Dương Trấn nhân sĩ."
"Đem thư tiến cử lấy ra."
"Đây."
Tôn Hằng đứng trước một bàn đăng ký, người đối diện hắn đang cầm một khối lệnh bài bằng gỗ, vừa hỏi, vừa khắc lên lệnh bài.
Bên cạnh, cũng có người đang đăng ký.
Một lát sau, đối phương đưa cho Tôn Hằng một bức họa đơn sơ được khắc trên khối lệnh bài bằng gỗ ấy.
Tôn Hằng liêc mắt nhìn sơ, bức họa này chắc là vẽ mình, nhưng tiếc là quá trừu tượng, bù lại, những văn tư miêu tả về hắn ở đằng sau thì rất rõ ràng.
Tôn Hằng, Trần quận Thanh Dương Trấn nhân sĩ, mặt ngăm đen, cao mét tám, tuổi tầm mười lăm, người tiến cử...
Người ngồi bàn chống cằm, mở miệng: "Ngươi muốn nghỉ ngơi mấy ngày, hay là bây giờ làm việc luôn?"
"Ta muốn đi gặp người quen cũ một chút."
Hai con ngươi của Tôn Hằng khẽ động, hiểu ra được người ta cho hai ngày nghỉ ngơi để làm gì, không phải để cho ngươi dùng thời gian này để đi cửa sau, sau đó sắp xếp công tác sao?
"Ừ."
Đối phương không có bất ngờ với lựa chọn của Tôn Hằng, chỉ tiện tay đánh một dấu vào danh sách bằng thẻ trúc: "Nhớ kỹ, trong vòng nửa tháng nhất định phải trở lại. Bằng không, tự động trục xuất khỏi bang."
Tôn Hằng gật đầu: "Tại hạ hiểu rồi."