Ly Thiên Đại Thánh

Quyển 2 - Chương 106: Xung Nguyên đạo nhân




Translator: Wave Literature

"Trịnh tiền bối!"

Trong lúc nói chuyện, Tôn Hằng đã đi từ đằng sau đi tới, chắp tay chào Trịnh Lâm An: "Vãn bối có việc bận, không thể đón tiếp sớm, thất lễ."

"Khách khí, khách khí!"

Nhìn nhìn Tôn Hằng, Trịnh lâm An vội vàng đứng lên, vẻ mặt cảm thán, nói: "Ta vẫn luôn cảm thấy Tôn hộ pháp là một vị nhân tài, nên mới kêu đệ tử của Trịnh gia tới gặp ngươi nhiều hơn, quả nhiên không có nhìn lầm. Đáng tiếc, tên Trịnh Luân kia tính tình quá trẻ con, suýt nữa gây ra chuyện lớn."

Hắn là đại bá của Trịnh Luân, mà cháu trai của hắn bị giết, hắn lại không để ý chút nào, tùy ý xua tay, tiếp tục nói: "Làm chuyện sai lầm, thì phải chịu trách nhiệm. Tôn hộ pháp yên tâm, Trịnh gia chúng ta không phải là thứ lòng dạ hẹp hòi."

Loại thái độ này của hắn, khiến cho Tôn Hằng không nhịn được mà chớp chớp mắt.

Đã sớm nghe qua Nội Vụ Các Ngũ Ứng Thủ Trịnh Lâm An làm việc chỉ quan tâm tới lợi ích, máu lạnh vô tình.

Nhưng đối mặt với kẻ thù giết chết cháu của mình, mà vẫn có thể cười nói vui vẻ, loại tâm tình này của hắn khiến cho Tôn Hằng rất bội phục!

"Người tới!"

Trịnh Lâm An thấy Tôn Hằng không lên tiếng, nhẹ nhàng cười cười, ngẩng đầu kêu một tiếng.

"Mang thứ đó tới đây!"

"Vâng!"

Trong sân, cùng với một tiếng rống khó chịu, một đoàn hai mươi mấy người, mang theo mười cái rương lớn, đi vào trong sân.

"Ầm..."

Rương hòm rơi xuống đất, phát ra tiếng nổ mạnh, hiển nhiên đồ trong rương không nhẹ.

Không đợi Trịnh Lâm An ra lệnh, đám người kia đã bước lên, lần lượt mở ra những rương hòm này.

Xôn xao...

Ánh sáng của vàng bạc châu báu, chiếu sáng khắp nhà Tôn Hằng!

Sơ Hạ đứng bên cạnh Tôn Hằng ngây người, hô hấp trở nên dồn dập, trong mắt chỉ có si mê.

Những cái rương này, xếp chồng chất vàng bạc, có trân châu phỉ thúy, còn có minh châu bạch ngọc, toát ra vẻ đẹp rực rỡ, thu hút ánh mắt của người khác!

Giá trị của mười rương hòm này,

Không thể đếm được!

Những vậy này, so với ảo thuật, càng có thể mê hoặc lòng người

Chỉ có điều, dưới ánh hào quang của vàng bạc, hai con ngươi của Tôn Hằng, vẫn bình tĩnh không gợn sóng, thanh tịnh như trước.

Hắn nghiêng đầu, lạnh nhạt nói với Trịnh Lâm An: "Trịnh tiền bối, ngươi muốn gì?"

"Ha ha..."

Trịnh Lâm An đi tới trước một cái rương hòm, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt một thỏi vàng trong đó.

Ánh mắt của Sơ Hạ, không kiểm soát được mà di chuyển theo bàn tày của hắn, không biết trong lòng của nàng đang nghĩ cái gì.

"Tôn hộ pháp."

Trịnh Lâm An tiện tay cầm lấy một thỏi vàng, vuốt ve, mở miệng cười, dưới sự trợ giúp của ánh hào quang vàng bạc, khiến cho giọng nói của hắn mang theo mấy phần mê hoặc: "Ngươi nói, đối với những người tập võ như chúng ta, ngày đêm tu luyện, chém chém giết giết, vì mục đích cuối cùng là gì?"

Ánh mắt của Tôn Hằng lấp lánh, không đáp mà chỉ hỏi lại: "Vậy theo Trịnh tiền bối là vì cái gì?"

"Tất nhiên là tiền bạc, quyền thế, mỹ nhân!"

Trịnh Lâm An ngẩng thẳng đầu, giọng của hắn nghiêm túc, giống như đang chuẩn bị nói ra điều gì quan trọng lắm: "Chúng ta vất vả tu luyện, không phải để truy cầu những vậy này, sống cuộc sống thượng lưu sao? Nếu như không phải những vật này hấp dẫn chúng ta, thì có ai nguyện tu luyện ngày đêm, ăn bữa nay lo bữa mai không?"

Tôn Hằng yên lặng gật đầu: "Tiền bối nói có lý."

Quả thật.

Thiên hạ rộn ràng, đều vì lợi ích.

Thiên hạ nhốn nháo, đều vì dục vọng.

Lời này tuy thô, nhưng thật.

"Xem ra Tôn hộ pháp là một người biết chuyện."

Trịnh Lâm An tự tin cười, nói: "Hôm nay, những gì hộ pháp muốn, đã tự tới trước mặt."

"Chỉ cần ngươi đi theo đại phu nhân, tiền bạc, thì đây chỉ là một ít; nữ nhân, ngươi muốn ai, ta lập tức sai người đem nàng tới; còn về phần quyền thế, chờ khi Thiên Thạch công tử kế vị, thì chức phó bang chủ, sẽ là của ngươi."

"Nói thật, Thiên Trạch công tử không hợp việc quản lý bang phái, đến lúc đó những việc trên dưới của bang, còn không phải rơi vào tay Tôn phó bang chủ sao?"

"Có quyền hành trên tay, chỉ cần ra lệnh một tiếng, thì ngàn vạn người của Tam Hà Bang, đồng thời nghe theo, quyền thế thế này, chỉ cần ngươi đáp ứng một tiếng, thì đều là của ngươi!"

Nói thật, khi Trịnh Lâm An vừa nói ra những lời này, tâm tình của Tôn Hằng cũng hơi hơi giao động.

Có điều…

Sở cầu của hắn, không chỉ những cái này!

có thể nói, hắn đã không còn truy cầu những thứ này từ lâu rồi!

"Trịnh tiền bối khéo ăn khéo nói quá!"

Nhẹ nhàng nhắm mắt, Tôn Hằng bình tĩnh nói: "Đáng tiếc, so với Thiên Trạch công tử, thì Tôn mỗ xem trọng Thiên Hùng thiếu gia hơn."

"Vì sao?"

Sắc mặt của Trịnh Lâm An cứng lại.

"Nếu như Thiên Trạch công tử kế nhiệm chức bang chủ, thì thế lực của Tam Hà Bang sẽ co thụt lại, ổn định phát triển, nhưng cuối cùng thì cũng sẽ tụt lùi xuống, không có tiên thiên cao thủ tọa trấn, còn lâu mới có thể trấn áp một phương. Sợ là trong vòng mười năm, thế lực của Tam Hà Bang chỉ có thể giậm chân tại chỗ!"

Tôn Hằng lấy tay vòng vo cúc áo, lạnh nhạt nói: "Mà nếu như Thiên Hừng thiếu gia kế vị, thì có thể dựa vào ngoại lực, có thể giúp cho chúng ta tiếp xúc với những người tu pháp của Âu Dương phủ, mà khả năng tiến giai tiên thiên của ta cũng cao hơn, con đường tu luyện về sau của ta, cũng rộng mở hơn!"

"Tiến giai Tiên Thiên?"

Khóe miệng của Trịnh Lâm An co quắp, nói: "Tôn hộ pháp, tiến giai tiên thiên, dựa vào cơ duyên là chính. Tuy thiên phú của ngươi kinh người, nhưng có thể tiến giai tiên thiên hay không, cũng không có thể đảm bảo được. Hay là bây giờ cứ cầm lấy tất cả lợi ích đi, dù sao ngươi còn trẻ, thời gian còn nhiều."

"Không cần!"

Tôn Hằng xua tay: "Tâm ý của Trịnh tiền bối, ta cũng hiểu, có điều đạo bất đồng tương vi mưu (Người không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được), mời các hạ đi về!"

Giọng nói của hắn kiên định, không xao động.

Trịnh Lâm An nghe vậy trầm mặt xuống, hai mắt nhìn chằm chằm Tôn Hằng, rồi đột nhiên phất tay áo, hừ lạnh môt tiếng, quay người bước ra ngoài.

...…

Tam Hà Bang, phủ bang chủ.

Trong một chỗ chuyên dùng để mở tiệc chiêu đãi khách quý, ở đây tiếng nhạc vang lên, mùi rượu tràn ra xung quanh.

Đại phu nhân Nhậm Tích Văn ngồi ngay ngắn ở chủ vị, nét cười trên mặt hơi gượng gạo, vị khách hôm nay rất khác với những gì nàng tưởng tượng.

Phía bên phải, có mấy vị cao thủ của Tam Hà Bang đang cầm chung rượu, không ngừng mời rượu một người.

Đối diện bọn họ, chỉ có một người.

Vị khách này mặc áo choàng màu xanh ngọc, búi tóc cắm trâm trên đầu, để râu ngắn, khuôn mặt đoan chính, đôi mắt trong suốt, là một vị nam tử rất có mị lực.

Trang phục của hắn đơn giản, nhưng lại cẩn thận tỉ mỉ, trên người hắn còn có một luồng hơi thở sạch sẽ, còn rõ ràng hơn cả Nhậm Tích Văn!

Cái này không phải bởi vì hắn là người sạch sẽ.

Mà quan trọng hơn, người này là người tu pháp, cơ thể thông thấu, linh động, lại có thuật tránh bụi, nên có thể làm cho cơ thể không nhiễm bụi bặm!

Chỉ có điều, người tu pháp này, không có cao cao tại thượng giống như Nhậm Tích Văn tưởng tượng.

Bên cạnh hắn, có hơn sáu nữ trẻ tuổi bầu bạn, còn có một người đấm chân cho hắn, có người nhào nặn vai, ngay cả rượu, thức ăn hắn cũng không cần tự gắp, đã có miệng anh đào nhỏ nhắn, mớm thức ăn đưa tới trước mặt hắn.

Mà hai tay của hắn lại thò vào trong ống tay áo của nàng, sờ tới sờ lui, liên tục cười cười, không ngại ngùng tí nào, có thể nói là cực kỳ lớn mật làm càn.

Có điều, những người ở đây không ai dám nói tiếng nào, thậm chí chỉ có thể liên tục cười cười, đáp ứng những yêu cầu của đối phương.

"Xung Nguyên Đạo Trưởng!"

Nhậm Tích Văn hít sâu một hơi, đè xuống sự không vui trong lòng, nâng chung rượu trong tay lên, thi lễ với đối phương: "Trần quận có thể được đạo trưởng tọa trấn, về sau sẽ sống yên ổn không có việc gì, tiểu nữ kính ngài một ly!"

"Khách khí!"

Khóe miệng của Xung Nguyên đạo trưởng nhếch lên, gật đầu nhận lễ, một người nữ đã mang chung rượu đưa lên trước mặt của hắn.

"Xì... Chuồn..."

Hắn khẽ há miệng, rượu trong chung đã hóa thành một dòng nước, nhẹ nhàng bay vào trong miệng của hắn.

"Nấc..."

Hắn nấc lên một tiếng, sau đó tiếp tục mở miệng nói: "Đây là do Đăng Tiên Ti sắp xếp, ta chỉ hi vọng ở chỗ các ngươi không có xảy ra chuyện gì lớn là được rồi."

"Đạo trưởng yên tâm, triều đình đã liên tục thanh tra Trần quận, đảm bảo đã diệt trừ hết Ma Môn yêu nhân, tuyệt đối sẽ không gây phiền toái cho đạo trưởng nữa."

Bắc Hà Đạo Chu đường chủ tươi cười nói, hắn là một vị nội khí viên mãn cao thủ, trong ngày thường được mọi người sùng bái, bây giờ lại giống như một tên sai vặt vậy, ân cần cười lấy lòng.

Xung Nguyên đạo nhân nhếch miệng cười cười, há mồm ăn vào một quả trái cây màu hồng, chậm rãi nói ra: "Hi vọng là vậy."

"Người tới!"

Lúc này, Nhậm Tích Văn buông chung rượu trong tay xuống, vỗ nhẹ hai cái, lúc này xuất hiện mấy người thị nữ tướng mạo không tầm thường nâng bốn cái hộp gỗ đi từ ngoài vào.

Những người này mang theo hương thơm thơm ngát, đi tới trước người Xung Nguyên đạo nhân, cúi người quỳ xuống, hai tay ngọc nhẹ nhàng mở hộp gỗ ra.

Nhìn thấy đồ trong hộp gỗ, Xung Nguyên đạo nhân chớp chớp mắt, nở ra nụ cười hài lòng.

Nhậm Tích Văn nhân cơ hội này mở miệng nói: "Đạo trưởng, ngài đường xa vất vả tới đây, chúng ta chuẩn bị một chút lễ mọn, mong ngài nhận lấy."

Xung Nguyên đạo nhân gật đầu: "Các ngươi khách khí rồi."

"Ngoài ra..."

Nhậm Tích Văn uốn éo cơ thể, hơi chần chờ nói ra: "Tiểu nữ còn có một chuyện, hy vọng đạo trưởng có thể trợ giúp."

"A!"

Xung Nguyên đạo nhân nhướng mày, quét mắt đánh giá từ đầu tới chân Nhậm Tích Văn, ánh mắt mang theo một tia dâm dục, khóe miệng hơi vểnh, nói: "Chuyện gì, nói nghe một chút."