Ly Thiên Đại Thánh

Quyển 2 - Chương 103: Giảng đạo lý




Translator: Wave Literature

"Chính là chỗ này."

Đứng trước một khu nhà, Mạnh Thu Thủy chỉ vào phía trong, sắc mặt ngưng trọng: "Liệt Hỏa Phu Nhân Ngô Mạn Quân, người cũng như tên, tính tình cương liệt như lửa, một lời không hợp liền đánh nhau, ngươi có chắc là sẽ "thuyết phục" được nàng không?"

Tôn Hằng tuy mạnh, nhưng tuổi quá nhỏ, kinh nghiệm chém giết vẫn chưa đủ, Mạnh Thu Thủy vẫn không tin được việc, hắn có thể áp đảo được một vị nội khí viên mãn cao thủ.

Về phần thuyết phục đối phương...

Nàng không thể tin tưởng được việc chỉ dùng miệng lưỡi mà thuyết phục được một người nóng tính như đối phương!

"Trời đất bao la, quy củ lớn nhất!"

Tôn Hằng cất bước, mặt không đổi sắc bước về phía cửa lớn: "Ta tin nàng hiểu đạo lý này."

Nói xong hắn đã đi tới trước cửa, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm hai người hộ vệ, chắp tay nói: "Chấp Pháp Đường Tôn Hằng, đến đây bái phỏng Liệt Hỏa Phu Nhân."

"Tôn Hằng?"

Người thủ lĩnh dường như đã biết Tôn Hằng, nghe vậy giật mình một cái, vô thức lui về sau một bước, cúi đầu không dám nhìn hai người, giọng của hắn mang theo lo lắng cùng hoảng sợ: "Vậy… Hai vị chờ một chút, ta đi bẩm báo với phu nhân."

Nói xong hắn quay người, đẩy cửa đi vào phía trong, nhìn bước chân lảo đảo của hắn, làm cho người ta không thể không lo lắng việc hắn chạy vấp té ngã nhào xuống đất.

Còn về phần ba người hộ vệ khác, thì sắc mặt xanh mép, theo bản năng tránh xa khỏi cửa lớn.

Tựa hồ, bọn họ sợ mình chặn đường của Tôn Hằng.

Đôi mắt đẹp của Mạnh Thu Thủy chuyển động, giống như cười mà không cười nhìn về Tôn Hằng, nói: "Xem ra, thanh danh của ngươi ở Nghênh Tân Lâu, đã truyền tới nơi này. Rất nhanh nha!"

Tôn Hằng gật đầu, không có tiếp lời.

Mạnh Thu Thủy nhếch miệng cười, nhìn về một nơi khác.

Cũng không lâu lắm, tên hộ vệ hồi nãy đã vội vàng chạy tới, mà bên cạnh hắn, còn có một vị lão già mặc đồ quản gia.

"Tôn hộ pháp, mời vào trong!"

Quản gia cúi người hành lễ,

Một tay duỗi vào trong: "Phu nhân đang ở trong đợi ngài."

"Ừ."

Tôn Hằng gật đầu, đi theo sau lưng đối phương, đi vào bên trong khu nhà này.

Khuôn viên khu nhà không nhỏ, trang trí rất dụng tâm, nhưng có thể nhìn ra được, nơi này vừa mới đập đi xây lại.

"Xem ra, vì muốn chiêu dụ cao thủ, đại phu nhân cũng tốn không ít tâm tư."

Mạnh Thu Thủy chỉ trỏ hay bên: "Chỗ này chắc chắn bị người ta đập phá một lần, có thể dùng thời gian nhanh như vậy xây lại, tốn không ít sức nha."

"Ánh mắt của vị tiểu thư này rất tốt."

Quản gia cúi đầu nói: "Bảy ngày trước chỗ này vẫn còn bỏ hoang, ngày hôm trước mới được trùng tu lại."

"Mời hai vị đi bên này!"

Hắn đi trước dẫn đường, ba người đi vào một cái hành lang vòng vo gấp khúc vài vòng, lên đi vào trong nhà.

Bước ra hành lang, Tôn Hằng đã có một loại cảm giác như bước vào tiên cảnh vậy.

Trong hậu viện, hoa đẹp đua nhau nở, khe nước chảy tràn, cá bơi trong hồ, mà ở nơi xa còn có một cái đình trúc, treo rất nhiều chuông gió.

Trong cái đình trúc tinh xảo kia, có hai người chắp tay, đang nhìn về bên này.

Một nam một nữ, khí thế đều bất phàm!

Người nam mặt tang thương, hai con ngươi sâu thẳm không thấy đáy, trường kiếm bên hông của hắn, từ khi Tôn Hằng xuất hiện, liên tục phát ra những âm thanh nhất nhỏ.

Khuôn mặt người nữ tinh xảo, mặc váy dài màu hồng, cả người nàng mang theo khí tức phấn chấn hoạt bát.

Nhưng nơi khóe mắt của nàng còn có vết nhăn, trong đôi mắt cũng không còn sáng như trước, chứng minh tuổi của nàng đã không nhỏ.

Thấy được hai người, sắc mặt của Mạnh Thu Thủy thay đổi, bắc đầu nhỏ giọng thì thầm với Tôn Hằng: "Phi Hoa Kiếm Khách Kỷ Ngư, hắn cũng ở đây, ngươi cẩn thận một chút."

Đây cũng là một vị nội khí cảnh viên mãn cao thủ!

"Trảm Phong Cuồng Đao Tôn Hằng?"

Liệt Hỏa Phu Nhân cũng không phải là người của Trần quận, nên không hiểu rõ về Tôn Hằng lắm, nhưng hôm nay nàng nhận được tin tức, để cho lòng của nàng chấn động.

Một tên ngạnh công có thể so với nội khí cảnh viên mãn cao thủ!

Toàn bộ Đông Dương Phủ cũng không có mấy vị!

Hơn nữa, hắn còn còn trẻ như vậy!

"Tôn Hằng gặp qua phu nhân."

Cách nhau mấy trượng, Tôn Hằng chắp tay nhìn hai người: "Gặp qua Kỷ tiền bối."

"Ta biết được hai vị mới gia nhập vào bang phải, trong lòng rất mừng rỡ, nên mới đến đây bái kiến, tới vội vàng, xin phu nhân đừng trách!"

"Ừ."

Thái độ của Tôn Hằng, để cho sắc mặt của Liệt Hỏa Phu Nhân hòa hoãn lại, nói: "Ngươi rất khá, tuổi còn trẻ mà lại có thực lực cao như vậy, con đường phía sau không thể lường được."

"Nhưng mà, trong giang hồ, thanh niên tài tuấn xuất hiện rất nhiều, có thể đi tới cuối cùng, chỉ có lác đác mấy người mà thôi!"

"Đôi khi, lựa chọn chính xác, còn quan trọng hơn thiên phú!"

Nàng nhìn chằm chằm Tôn Hằng, nói: "Bây giờ, chính là lúc ngươi nên lựa chọn đúng hướng."

"Đa tạ phu nhân dạy bảo."

Tôn Hằng chắp tay lần nữa, nói: "Có điều tại hạ thấy, chức vụ bang chủ này, chỉ có Thiên Hùng thiếu gia kế vị, mới thỏa đáng nhất, không biết hai vị có nghĩ như vậy không?"

"Lời ấy sai rồi."

Phi Hoa Kiếm Khách Kỷ Ngư nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Sở dĩ Dư bang chủ có thể leo lên chức bang chủ, chính là cưới con gái rượu của lão bang chủ. Bây giờ Dư bang chủ gặp nạn, chức bang chủ, phải trả lại đại phu nhân, do con nàng nên làm bang chủ, lúc này mới phù hợp đạo lý."

"Bằng không thì!"

Tôn Hằng lắc đầu: "Mặc dù đúng là chức bang chủ là do cha truyền cho con, nhưng ngay từ đầu, chức bang chủ cũng không thuộc phe của đại phu nhân."

"Bây giờ Tam Hà Bang bị Ma Môn yêu nhân làm hại, tổn thương thảm trọng, cao thủ bị tàn sát, nếu như muốn đứng vững gót chân ở Trần quận, thì phải có một người tài đức và thông minh dẫn dắt."

"Thiên Trạch công tử mê rượu háo sắc, không giỏi võ nghệ, cho người này làm bang chủ, chẳng phải muốn kéo Tam Hà Bang xuống dốc sao?"

"Ha ha..."

Liệt Hỏa Phu Nhân cười lạnh: "Dư Thiên Trạch không đủ tư cách, vậy một đứa nhóc mười hai tuổi như Dư Thiên Hùng đủ tư cách sao?"

"Tuy tuổi của Thiên Hùng thiếu gia hơi nhỏ, nhưng thiên phú tập võ rất tốt, hơn nữa tính tình cứng cỏi, bốn năm hầu hạ khiến cho hắn hiểu chuyện hơn những đứa trẻ khác nhiều, tuyệt đối không thể so sánh với những đứa trẻ cùng tuổi được."

Tôn Hằng đứng thẳng dậy, nói: "Huống hồ, Thiên Hùng thiếu gia còn có quen biết với Âu Dương Phủ. Có hắn tạo trấn, có thể bảo vệ cho Tam Hà Bang không bị người khác làm khó dễ! Vài năm sau, nguyên khí của bang phái khôi phục lại, thậm chí còn có thể nhờ vào sức mạnh của Âu Dương Phủ, để cho Tam Hà Bang chúng ta không bị vây ở cái Trần quận nho nhỏ này, phóng mắt ra bốn phương."

"Ngươi nói nghe êm tai nhỉ!"

Liệt Hỏa Phu Nhân khinh thường: "Tên nhóc kia chỉ hầu hạ một tên công tử bình thường trong Âu Dương Phủ, ai sẽ nể mặt hắn! Ngươi cũng không cần nhiều lời, ta với Kỷ Ngư đã quyết định, mấy ngày sau sẽ giúp đại phu nhân tổ chức đại hội, bầu ra bang chủ mới!"

"Về phần ngươi..."

Nàng lạnh lùng nhìn Tôn Hằng, nói: "Thiên phú của ngươi không tồi, ta khuyên ngươi đừng có đi nhầm đường! Bây giờ gia nhập vào phe của đại phu nhân, có lẽ nàng sẽ bỏ qua những lỗi lầm khi trước của ngươi!"

"A..."

Tôn Hằng nghe vậy, lắc đầu cười khẽ: "Xem ra, hai vị không đồng ý góc nhìn của tại hạ."

"Đúng vậy!"

Kỷ Ngư gật đầu.

"Nếu không đồng ý với tại hạ, thì chúng ta giảng quy củ một chút đi."

Tôn Hằng chậm rãi đi về phía trước, nói: "Hai vị đều mới gia nhập Tam Hà Bang của chúng ta, nên không biết rõ chức vị khách khanh trưởng lão là gì nhỉ?"

"Cái gọi là khách, chính là khách nhân!"

"Khách nhân, chính là người ngoài, mà người ngoài muốn nhúng tay vào chuyện của chủ nhà, là quá phận rồi! Tam Hà Bang của chúng ta không bao giờ hoan nghênh loại khách này!"

"Bành!"

Chưởng phong đụng vào hồ trước trong sân, nổ lên một cột nước cao hơn một trượng, làm những con cá đang bơi trong hồ trở mình nổi lên trên mặt nước.

Cơn tức của Liệt Hỏa Phu Nhân dần dần tăng lên, nhìn chằm chằm Tôn Hằng, cắn răng nói: "Tiểu bối, ngươi thật to gan!"

Phi Hoa Kiếm Khách cũng lạnh giọng nói: "Tôn Hằng, chúng ta là khách của đại phu nhân, ngươi chỉ là một tên hộ pháp nho nhỏ, có tư cách nào để nói chuyện với chúng ta như vậy!"

"Ta chỉ muốn các ngươi hiểu một chuyện."

Giọng nói của Tôn Hằng lạnh như băng: "Nếu như làm khách, thì cứ an phận làm đi! Nếu không, đừng trách chủ nhà đuổi người!"

"Đuổi người?"

Liệt Hỏa Phu Nhân nhíu mày lại, tức giận nói: "Rất tốt! Ngược lại ta muốn xem một chút, ngươi muốn đuổi người như thế nào?"

"Đừng tưởng tu luyện được ngạnh công, là có thể không coi ai ra gì! Ta cho ngươi biết, ngạnh công cao thủ chết dưới tay ta, không có năm mươi, cũng có ba mươi!"

"Được!"

Tôn Hằng đứng lại, nhìn về phía Liệt Hỏa Phu Nhân: "Ta cũng đang muốn thỉnh giáo Liệt Hỏa Phu Nhân."

Hắn hơi khom người, giậm chân tại chỗ, một cỗ áp lực vô hình, bao phủ khắp khu nhà này.

Áp lực này, khiến cho tiếng gió biến mất, chuông gió không còn đung đưa, mà người trực diện với cỗ áp lực này Liệt Hỏa Phu Nhân cùng với Phi Hoa Kiếm Khách thì trầm mặt xuống.

Bọn họ không ngờ tới, Tôn Hằng lại có thể trở mặt nhanh như vậy?

Hơn nữa, hắn muốn một đánh hai người bọn họ!

Chỉ có điều, ánh mắt của bọn họ nhìn về phía Tôn Hằng, chỉ có mỉa mai.

Ngạnh công cao thủ, đối mặt với kẻ yếu thì dễ dàng chiếm thượng phong, nhưng nếu đánh với những người cùng cảnh giới, chẳng giúp ích được gì cả!

Ngay cả Mạnh Thu Thủy, sắc mặt cũng thay đổi, chuyển qua lo lắng.

Sau một khắc.

"Rầm!"

Một tiếng trầm đục vang lên, mặt đất dưới chân Tôn Hằng lún xuống, một vòng tròn sóng khí, bụi mù bay ra bốn phía xung quanh.

Trong cơn sóng khí này, thì bóng người đang đứng ở trung tâm biến mất.

Khoảng cách mười trượng, bay tới trong chớp mắt!

Sức bật khủng bố, tuôn ra trong cơ thể Tôn Hằng, chảy dọc cơ thể, đi qua toàn thân, hóa thành một cái đao gió.

Chém!

Gió mát tan vỡ trước đao của, một luồng gió rất nhỏ, hiện ra trước trường đao, chém về phía xa.

Một đao, hai đao...

Vô số đao!

Khả năng điều khiển thân thể hoàn mỹ, để cho Kim Thân Công tầng thứ bảy của Tôn Hằng, hông có hiện ra mập mạp cũng ánh sáng vàng chói mắt.

Mà lực phòng ngự của nó, cũng không chỉ giúp Tôn Hằng không sợ đao kiếm.

Mà nó cũng có thể giúp Tôn Hằng có được một tốc độ kinh khủng!

Từng đường ánh đao, giống như sét đánh giữa trời xanh, bao phủ khắp cái đình trúc này.

Ánh đao, chém đứt tất cả.

"Ầm..."

Một tiếng vang thật lớn, không khí nổ tung, mà cái đình bằng trúc kia, triệt để biến mất.