Ly Thiên Đại Thánh

Quyển 2 - Chương 101: Trang sách vàng




Editor: Wave Literature

Ở Trần quận, Bách Thắng Tiên Thẩm gia có một khu nhà nhỏ, đó là sính lễ của Thẩm Điệp Lan khi gả vào Dư gia.

Bây giờ, nơi này trở thành nơi ở tạm thời của Thẩm Điệp Lan.

Còn về khu vườn của nàng ở Tam Hà Bang, vì nơi này quá gần nơi ở của đại phu nhân, nên nàng đã không còn ở đó nữa.

Lâu rồi không gặp, Thẩm Điệp Lan trở nên tiều tụy đi rất nhiều, đôi lông mày xinh đẹp nhíu chặt, dường như đang rất phiền não.

Nàng còn mặc thêm một bộ quần áo tang lễ màu trắng, làm nổi bật lên sự phiền muộn của nàng, khiến cho người ta thương tiếc.

Trong phòng cũng không có người khác, chỉ có Nhị Nha đang đứng bên cạnh Thẩm Điệp Lan, hai con ngươi của nàng sáng người nhìn Tôn Hằng.

Nhưng Tôn Hằng rất rõ ràng, sức phòng ngự của khu nhà này, không có đơn giản như hắn đang thấy!

Giống như lúc này, tuy xung quanh mình không có người.

Nhưng luôn có một cỗ hơi thở bí ẩn, không lúc nào không nhìn chằm chằm vào bản thân hắn.

Sau một lát trầm mặc.

Thẩm Điệp Lan mới giương mắt nhìn Tôn Hằng, nhẹ nhàng nói: "Lúc trước nghe nói ngươi đi Nghênh Tân Lâu, ta tưởng là ngươi không có tới. Ai ngờ, ngươi không những tới chỗ ta, mà còn tặng ta một món quà lớn như vậy."

Đối diện với Thẩm Điệp Lan đang mặc đồ tang, kỳ thật Tôn Hằng không được tự nhiên chút nào.

Dù sao, hắn cũng là người giết Dư Tĩnh Thạch.

Vì mình, mà nàng phải mặc bộ quần áo này.

Nhưng mà chuyện cho tới bây giờ, không trách mình được, dù gì thì Dư Tĩnh Thạch đã muốn giết mình, mình chỉ tự vệ mà thôi, chuyện cần nhất bây giờ là cố gắng cân bằng lại thế cục.

Lấy thực lực của hắn, đủ để cải thiện tình huống của Tam Hà Bang!

"Nhị phu nhân luôn chiếu cố ta, về tình về lý, thì ta nên ở bên cạnh ngài."

Hắn hơi chắp tay, nói: "Không biết nhị phu nhân muốn làm gì? Nếu có thì để Tôn Hằng giúp ngài một tay."

"Tỏa Hồn Khách Tô Dương, Ngọc Tiêu Sinh, Thiềm Cung Độc Kiếm…, rồi nhiều nội khí cao thủ như vậy, đều bị ngươi giết chết hơn nửa."

Thẩm Điệp Lan dựa vào ghế mềm, nàng cũng không nói mình muốn gì, mà chỉ thán phục nhìn Tôn Hằng: "Kim Thân Công của ngươi, chắc đã không thua gì Thiên Lực Sĩ đúng không?"

Ngạnh công tuy khó luyện, nhưng một khi thành công,

Đối mặt với kẻ yếu, gần như có thể nghiền ép bọn chúng.

Năm đó Thiên Tử Ngọ của Nhạn Phù Phái, một người mặc Huyền Thiết Trọng Giáp, tay cầm song chùy, một mình đánh một trăm người, cuối cùng đánh cho đối phương tan vỡ, giống như Tôn Hằng lúc ở Nghênh Tân Lâu vậy."

Tôn Hằng nghe vậy gật đầu, nói: "Thuộc hạ có thiên phú tu luyện ngạnh công, may mắn tu luyện thành công. Bây giờ, thì nếu như không phải nội khí viên mãn cao thủ, mà muốn đánh vỡ được phòng ngự của ta, rất khó."

Coi như là nội khí viên mãn cao thủ, thì phải cầm trong tay Thần Binh Lợi Khí mới có thể phá được phòng ngự của Tôn Hằng!

"Hai mươi tuổi có thực lực nội khí viên mãn!"

Ánh mắt của Thẩm Điệp Lan mê mang, trong miệng thì thào, dường như nàng không thể tin được sự thật này.

Không biết qua bao lâu, nàng mới khẽ cười một tiếng, nói: "Thiên phú cao như vậy, nhất định ngươi sẽ tu luyện tới tầng thứ bảy viên mãn. Thậm chí, tiến vào cảnh giới tiên thiên!"

Tôn Hằng đứng yên tại chỗ, không có lên tiếng.

"Ngọc Châu."

Thẩm Điệp Lan quay đầu, nhìn về phía Nhị Nha đang nhìn chằm chằm Tôn Hằng: "Đi, mang hai món đồ kia ra đây."

"Vâng!"

Nhị Nha ngay lập tức phục hồi tinh thần, nghe vậy khom người, liếc nhìn Tôn Hằng một lần nữa, mới quay đầu đi ra đằng sau.

Một lát sau, nàng trở lại, tay cầm hai món đồ.

Hai món đồ này không lớn, nhưng Nhị Nha phải vất vả lắm mới cầm lên được, trên trán còn đổ mồ hôi.

"Rầm!"

Hai món đồ rơi vào trên bàn, phát ra tiếng vang nặng nề.

"Đây là di vật của Thiên Lực Sĩ, một cái dị bảo tên gọi là Trọng Huyền Châu."

Thẩm Điệp Lan lấy ra một viên ngọc lớn như quả trứng chim, toàn thân đen kịt, tiện tay tung lên trời: "Thứ này lúc bình thường thì rất nhẹ, nhưng khi rót nội khí vào bên trong, thì nó càng lúc càng nặng, dường như nặng không có giới hạn."

"Đây là đồ của người tu pháp, rất thích hợp để luyện chế pháp khí, rơi vào trong tay người tu võ như chúng ta, thì chỉ làm một món đồ chơi mà thôi."

"Nhưng mà giá trị của nó, vẫn xa xỉ như trước!"

Nàng búng tay, viên bảo châu màu đen này đã hóa thành một luồng tàn ảnh, bắn về phía Tôn Hằng.

"Bộp!"

Tôn Hằng lấy tay đỡ nó lại, quả nhiên, viên bảo châu vừa nãy còn bay nhảy trong tay của Thẩm Điệp Lan, bây giờ đã nặng hơn mấy chục cân.

Có điều, trọng lượng của nó đang dần dần giảm xuống.

Chắc là chỉ trong thời gian uống cạn ấm trà, là sẽ nhẹ như cũ.

"Còn thứ này."

Thẩm Điệp Lan đưa tay cầm món đồ còn lại, coi như là nàng, cũng hơi cố sức mới cầm được thứ này.

Vật này là một trang giấy màu vàng, nó dài tầm nửa ngón tay, lớn tầm hai tờ giấy. 

Một tay cầm tờ giấy vàng này, tay còn lại Thẩm Diệp Lan nhẹ nhàng vuốt ve nó, nói: "Không biết vật này làm bằng gì, nhưng nó rất nặng, lại khó gây hư hại, ở trên này ghi lại bản hoàn chỉnh của Kim Thân Công."

Nói xong, nàng đẩy tay một cái, vật này mang theo tiếng gió nặng nề, bay về phía Tôn Hằng.

Tôn Hằng duỗi một tay ra, nhẹ nhàng nhận lấy, trong lòng cũng hơi kích động.

Tuy hắn đã tu luyện Kim Thân Công tới tầng thứ bảy, nhưng tầng thứ bảy rất khác những tầng còn lại, dù tu luyện thế nào, cũng không đạt tới cảnh giới viên mãn.

Dường như tiến vào tầng thứ bảy, là công pháp này đã đạt trạng thái đại thành, nên không thể tiến thêm một bước được nữa.

Nhưng chuyện này cũng quá bất hợp lý!

Sáu tầng phía trước được miêu tả rất tường tận, cho dù tầng thứ bảy đã là cực hạn, hiếm người có thể tu luyện tới, cũng không nên trống không như vậy.

Ít nhất, cũng phải có một chút miêu tả, rồi phương pháp tu luyện, nếu không thì công pháp này chẳng khác gì đầu voi đuôi chuột rồi?

Cho nên, hắn từng nghi ngờ Kim Thân Công trong tay của mình, bị người khác giấu đi phương pháp tu luyện ở tầng thứ bảy.

Nhưng dù sao hắn cũng không nghi ngờ Dư Tĩnh Thạch!

Tên này chẳng có lý do gì để làm chuyện này cả!

Chỉ có một khả năng, là Phùng Tử Ngọ vẫn chưa có công pháp Kim Thân Công hoàn chỉnh.

Bây giờ, công pháp Kim Thân Công hoàn chỉnh đã rơi vào trong tay Tôn Hằng, giải đáp được nghi ngờ của hắn.

Trang sách màu vàng rơi vào trong tay, khiến cho tay của hắn hơi trầm xuống.

Vật này giống như lời của Thẩm Điệp Lan, tuy không lớn, nhưng lại vô cùng nặng, trong trang sách bằng vàng này, ghi lại mấy nghìn chữ.

Quét mắt nhìn, đều là những chữ cái quen thuộc, Tôn Hằng định thần, trực tiếp nhìn về phía cuối dòng chữ.

Nhưng vừa nhìn tới, thì đôi mắt của hắn lộ ra vẻ thất vọng.

Không sai!

Phùng Tử Ngọ không có lừa Dư Tĩnh Thạch.

Kim Thân Công mà Dư Tĩnh Thạch đưa cho mình, rất giống với bản gốc.

Hắn đọc lướt qua tờ giấy vàng này, trên này ghi lại cách sử dụng kết hợp dược vật để luyện thể, rồi bí quyết đột phá cảnh giới.

Nếu như Kim Thân Công của Tôn Hằng đang ở tầng sáu, thì tờ giấy này sẽ trợ giúp hắn rất nhiều.

Nhưng mà bây giờ…

Thở dài trong lòng, Tôn Hằng cầm chặt trang giấy vàng này, khom người chắp tay với Thẩm Điệp Lan: "Đại ân của phu nhân, Tôn Hằng sẽ ghi nhớ ở trong lòng."

"Đây là thứ ngươi nên được."

Thẩm Điệp Lan nhoẻn miệng cười, nét buồn trong đôi lông mày của nàng tản đi một chút.

"Gần đây tâm tình của ta không tốt, những chuyện vặt vãnh đều nhờ phụ thân của ta cùng Thu Thủy giúp, tí nữa ngươi đi theo Nhị Nha một chuyến đi."

"Vâng!"

Tôn Hằng gật đầu đồng ý.

...

Mà phụ thân mà Thẩm Điệp Lan vừa nói, không phải là cha của Dư Tĩnh Thạch, mà là cha ruột của nàng, Bách Thắng Tiên Thẩm Vọng.

Tuổi của Thẩm Vọng xấp xỉ Dư Tĩnh Thạch, nhưng già hơn Dư Tĩnh Thạch nhiều, đầu đầy tóc trắng, sắc mặt tang thương.

Nếu như không phải hai con ngươi của hắn thỉnh thoảng còn phát ra ánh sáng, thì sợ là không ai ngờ tới, vị lão già này, lại là một tên nhất lưu cao thủ!

Còn về phần Mạnh Thu Thủy, ngồi ở bên cạnh lão, đôi mắt xinh đẹp nhìn Tôn Hằng không chớp mắt, ánh mắt của nàng không ngại ngùng gì cả, cứ nhìn chằm chằm Tôn Hằng.

Ngoại trừ hai người này, thì trong phòng còn có một nam một nữ đang ngồi ngay ngắn.

Người nữ ngũ quan xinh đẹp, nhưng khí chất lại lạnh thấu xương, ánh mắt của nàng nhìn Tôn Hằng, cũng giống như những người khác, rất tò mò.

Nàng là Nguyễn gia Lãnh Kiếm Khách, Nguyễn Nguyên Hương!

Nguyễn Nguyên Hương đại biểu cho Truyền Võ Đường của Tam Hà Bang, dưới có Huyền Giáp Vệ Sĩ, đội quân bách chiến bách thắng của Tam Hà Bang, chỉ có điều, sau kiếp nạn Ma Môn, thì Truyền Võ Đường bị tử thương thảm trọng, cường giả đã không còn bao nhiêu.

Người nam mặt trắng không râu, khí chất trầm ổn, ăn mặc theo kiểu trung niên văn sĩ, đây là người lãnh đạo trực tiếp của Tôn Hằng, Chấp Pháp Đường đường chủ Ti Không Kinh!

Hắn cũng là vị nội khí viên mãn cao thủ duy nhất ở đây!