Trần quận, một trong tám quận của Lư Châu Đông Dương phủ, nếu so với những quận thành khác, tuy không có phồn hoa bằng, nhưng cũng có thể tự chu cấp mọi thứ ở trong quận.
Nhất là Trần quận, nằm sát những kênh đào chảy qua toàn bộ Lư châu, có ba đường sông, nên vận chuyển hàng hóa bằng đường sông rất phát triển. Thậm chí, những người phát triển công trình thủy lợi cũng đều được những thế lực lớn trong quận giúp đỡ.
Mùa hè ngày nắng chói chang, ánh nắng mặt trời sáng rực.
Đi dọc theo đường lớn của cửa nam, chính là một đường buôn trải dài đến bốn dặm, đường buôn này rất phồn hoa, có đủ mọi thứ ở đó.
Một ngày nọ, một người trẻ tuổi da hơi ngăm đen, vóc người cân đối, tướng mạo bình thường bước vào quận thành.
Trên lưng người này mang một cây côn bổng bằng Huyền Thiết, tay cầm một cái bọc được buộc rất kỹ, đi dọc theo đường buôn này không xa lắm, liền tiến vào một ngân hàng tư nhân.
Cho đến khi đem những thứ mang theo gửi lại hết, Tôn Hằng mới bước ra khỏi ngân hàng tư nhân này, bắt đầu tỉ mỉ thưởng thức cảnh vật ở đây.
Quận thành rất phồn hoa, nhất là con đường buôn như này, người đi như dệt, hơn nữa đa số còn mặc gấm vóc, tinh thần phấn chấn.
Mà mặt đất dưới chân được lót bằng đá xanh, hai bên là áp phích, bảng hiệu liên tục lọt vào tầm mắt, những tấm bảng hiệu này đã nhẵn bóng, có lẽ minh chứng được những nhà này đã làm ăn mua bán mấy chục năm không đổi chủ, cũng trải qua nhiều năm sinh hoạt an ổn.
Người đi trên đường, ngũ quan tinh xảo, hiếm thấy người nào mặt mang vẻ khắc khổ, rõ ràng cuộc sống sinh hoạt rất tốt, tốt hơn nhiều so với người dân của Thanh Dương Trấn.
"Khách quan."
Tùy tiện vào một tửu lâu, thì có một gã tiểu nhị không ngừng tiếp đón: "Ngài ở trọ hay chỉ dùng bữa thôi?"
"Ở trọ, có món gì ngon không?"
Nghe mùi thơm truyền ra từ trong tửu lâu, khiến cho người nhịn đói đã lâu là Tôn Hằng không kiềm được mà chuyển động yết hầu: "Đúng rồi, trên lầu còn chỗ không?"
"Có, có! Ở trên lầu hai còn vị trí ngồi sát cửa sổ, khách quan tới đúng lúc quá, vị khách khi nãy có việc bận vừa phải đi."
Khuôn mặt của gã tươi cười, dẫn Tôn Hằng đi lên lầu, trong miệng liên tục giới thiệu những món ăn làm người khác mê mẩn.
Một lát sau, ở bàn gần cửa sổ của tửu lâu có truyền thống kinh doanh một trăm năm này, trước mặt Tôn Hằng đã bày đầy loại thức ăn ngon.
Gà vịt thịt cá đầy đủ, nhất là món cá hấp, chính là món đặc trưng của tửu lâu này, rất nổi tiếng.
Tôn Hằng buông lỏng bụng ăn uống thả cửa, nhưng cũng không quên quan sát tình huống xung quanh.
Tửu lâu, chính là nơi lưu truyền tin tức của giang hồ, khách ở đây phần lớn là người mang đao vác kiếm hành tẩu giang hồ, đủ loại tin tức, nên rất dễ tìm được tin mà mình cần biết.
Những âm thanh hỗn loạn lọt vào tai, nhưng cũng để cho Tôn Hằng nghe được kha khá thông tin hữu dụng.
"Biết gì chưa, ba tên hộ viện của Giang gia bị giết! Nghe nói bị người ta đánh chết, ta nhìn thấy tận mắt, bị đánh rất thảm a!"
"Vẫn có người dám trêu chọc Giang gia? Phải là thù cỡ nào, hận cỡ nào mới có thể ra tay tàn nhẫn như thế chứ!"
"Đúng vậy, Giang lão thái gia tuy lớn tuổi, nhưng uy danh vẫn còn. Người này không chỉ đơn giản là giết người, mà lại còn đánh đập con người ta thảm như vậy, đây là đang khiêu khích uy nghiêm của Giang gia còn gì! Đúng là tự tìm chết!"
"Việc này, chậc chậc..."
"Đúng rồi, các ngươi biết gì không? Vị kiếm khách xinh đẹp của Tam Hà Bang Nguyễn Nguyên Hương, bị hôn phu của mình tìm đến cửa."
"A! Chuyện gì xảy ra? Nói nghe một chút!"
Chuyện này làm cho Tôn Hằng đang ăn cũng phải buông đũa xuống, giương lỗ tai lên, cẩn thận lắng nghe.
Nguyễn Nguyên Hương trong miệng của bọn họ, chắc là người quen của mình rồi.
"Các ngươi không biết a!"
Người nói ra câu kia dương dương đắc ý quét mắt nhìn mấy người xung quanh, cười khẽ nói: "Nghe nói, Nguyễn Thiên Quảng cùng một vị quan nào đó lập hôn ước, hứa hôn cho hai đứa bé, lúc trước con đường làm quan của vị kia bằng phẳng, tiền đồ rộng lớn, Nguyễn gia lập lên hôn ước này là chiếm lời lớn. Chỉ tiếc, cách mấy năm trước thì vị quan kia bại trên quan trường, không gượng dậy nổi, từ đó về sau, Nguyễn gia không nói gì về việc quan hệ thông gia nữa."
"Mà bây giờ, vị quan kia đã qua đời, đứa con trai độc nhất mang theo hôn ước, tìm đến cửa. Chuyện này, có trò hay để xem rồi."
"Hề hề… Hề hề…"
Tiếng cười liên tục vang lên,
Những chuyện như vậy, là thứ mà đám quần chúng như bọn họ thích xem nhất.
"Tiết Tung Y của Nhạn Phù Phái đến rồi!"
Đột nhiên ở bên ngoài đường phố, có người rống to lên,
Tôn Hằng xoay đầu nhìn ra cửa sổ, chỉ thấy ở cuối đường, có một đám người mặc áo màu xanh đang vây quanh một người trẻ tuổi mặc áo choàng màu trắng đi tới.
Người trẻ tuổi này tướng mạo rất tuấn tú, da mặt trắng nõn, khí chất nho nhã, giống như một văn sĩ cầm bút vẩy mực vậy.
Chỉ có điều, những giọng nói từ bên tai truyền đến nói cho Tôn Hằng biết, sự thật không phải thế.
"Vị mặc trường bào màu xanh này là Tiết Tung Y, đệ nhị cao thủ của thế hệ trẻ trong Nhạn Phù Phái, nghe nói sắp đả thông Thập Nhị Chính Kinh rồi."
"Hây da, nếu so sánh với hắn, thì chúng ta cứ như đều là phế vật!"
"Tiểu huynh hệ, có thể lách vào một chút được không, chúng ta cũng muốn xem náo nhiệt."
Tôn Hằng nhìn một đám người đang vây tới mình, cười bất đắc dĩ: "Có thể có thể, nhưng ta cũng không thể nhường đồ ăn được."
"Ha ha..., tiểu huynh đệ trượng nghĩa."
Một vị đại hán vội vàng rống to: "Yên tâm, bàn thức ăn của vị tiểu huynh đệ này, lão Trương ta trả!"
"Vậy đa tạ!"
Tôn Hằng cười đứng dậy chắp tay: "Đúng rồi, không biết phía dưới đang xảy ra chuyện gì? Vì sao nhiều người vây xem như vậy."
"A! Tiểu huynh đệ không biết sao?"
Đại hán kỳ quái nhìn hắn: "Hôm nay là ngày luận võ của Nhạn Phù phái Tụ Lý Thanh Long cùng Tam Hà bang Tiểu Thiên La Tống Lăng Phong.
Tôn Hằng lắc đầu: "Ta không biết."
Khó trách tên tiểu nhị kia nói mình may mắn chiếm được chỗ ngồi tốt, thì ra là vì việc này.
"Tiểu Thiên La được người khác xưng tụng là có thể bao quát hết mọi thứ, chỉ cần mở mười ngón tay ra, thì không gì có thể chạy thoát được. Nhưng không biết, hôm nay có thể bắt vị Tụ Lý Thanh Long này lại không."
Trong khi hai người nói chuyện, thì xung quanh đã vang lên những tiếng bàn tán nho nhỏ, bàn xem ai là người thắng trong trận quyết đấu hôm nay.
"Khó, khó!"
Một vị trung niên vuốt nhẹ râu của mình: "Thiên La tuy mạnh, nhưng cũng phải xem đối thủ là ai. Tống Lăng Phong mới tiến vào cảnh giới nội khí được bao lâu đâu chứ? Sợ còn chưa đả thông một nửa Thập Nhị Chính Kinh, so với Tiết Tung Y thì quá chênh lệch."
"Vậy thì chưa chắc!"
Một vị cường hán ở bên cạnh hắn buồn bực nói: "Tống công tử của chúng ta thiên tư xuất chúng, Thiên La Chỉ đã tu luyện tới xuất cảnh nhập thần, cho dù là cao thủ đã xông vào Kỳ Kinh Bát Mạch, cũng không phải là đối thủ của hắn. Chỉ là Tiết Tung Y thì đã là gì chứ, hừ!"
"Thì ra là bằng hữu của Tam Hà Bang."
Vị trung niên râu dài nghe vậy, cơ thể run bần bật, vội vàng chắp tay thi lễ với đối phương, mặt hoảng hốt: "Tại hạ chỉ nhất thời nhanh miệng, chứ không có ý đó, không có ý đó!"
"Một tên chưa tiến được vào nội khí cảnh giới, mà dám ở đây nói khoác không biết ngượng."
Cường hán áo xanh kia khinh thường nhìn hắn một cái, sau đó lạnh lùng nói: "Còn không mau cút đi!"
"Ta lập tức lăn, lập tức cút đây!"
Trung niên râu dài thở mạnh ra, xoay người lại, cũng không dám quay đầu nhìn mà trực tiếp bước xuống lầu, chỉ còn nghe được những tiếng bước chân vội vã truyền lại.
Đuổi người đó đi, sắc mặt của vị cường hán kia mới hòa hoãn một chút, lạnh lùng đảo mắt qua đám người, nhưng không nói gì nữa, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lần này, những người còn lại cũng không dám nói lung tung, tự động nhường cho đối phương một chỗ trống, còn bản thân bọn họ thì nhồi nhét chung một chỗ, cùng nhìn ra phía bên ngoài.
"Tiểu Thiên La Tống Lăng Phong đến!"
Lại là một tiếng hô to, mọi người nhìn theo tiếng hô này, đã thấy ba bóng người chậm rãi đi dọc theo con đường, người ở giữa đội khăn màu xanh, eo đeo ngọc trắng, đi bên cạnh hắn là hai vị mỹ nữ, có thể thấy được đây là một người trẻ tuổi phong lưu phóng khoáng.
Khoan bàn đến võ nghệ, nếu chỉ bàn đến tướng mạo, thì hai người này đều thuộc hàng nhất phẩm.
Người còn chưa ra, hai người còn chưa đấu võ, thì xung quanh đã vang lên những tiếng kinh hô của không ít thiếu nữ.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía hai người trẻ tuổi này, tâm tình kích động, cảm xúc phập phồng.
Thực lực, danh vọng, địa vị, là những thứ mà người trong giang hồ truy cầu, chẳng phải đều đã quy tụ hết ở bọn họ rồi sao!
Mà hai người này, tuổi còn trẻ như vậy, lại có cả ba thứ trên, đều là những thứ mà người thường cả đời cũng không chạm tới, làm sao mà bọn họ không hâm mộ được cơ chứ?
Ở giữa đường phố, một cái lôi đài làm bằng đá hoa cương đã được dựng sẵn.
Hai bóng người bay lên rồi đáp trên bệ đá, liên tục mấp máy môi, nhưng vì khoảng cách quá xa, nên những người khác không nghe thấy được, chỉ có thể đứng tại chỗ đoán mò.
May mắn, hai người nói chuyện không lâu, thì bên dưới, một lão già mặc đồ trắng ra hiệu, hai người chính thức giao thủ.