Ly Thiên Đại Thánh

Quyển 1 - Chương 47: Thí sư




Tôn Hằng khom người xuống, bước chân nhẹ nhàng không tiếng động, giống như một con báo rình mồi. Tốc độ mau lẹ nhưng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, chạy xuyên vào khu rừng.

Cách hắn di chuyển rất kỳ quái, không theo một trình tự nào cả, cũng không hề có tiếng vang, giống như gió núi vậy, không làm cho người ta chú ý.

Chỉ một lát, hắn đã tiến được đến gần khu vực chiến đấu.

Nhưng ở chiến trường, lại không có động tĩnh nào, tất cả chỉ là một mảng tĩnh mịch.

Tuyết rơi phủ trắng xóa núi rừng, những bụi cỏ cao cũng vì vậy mà biến thành từng đống tuyết cao vượt quá đầu người.

Tôn Hằng liền nấp sau những đống tuyết này, chậm rãi tiến về phái trước.

"Vù vù..."

Gió núi thổi qua, kéo theo một mảng sương tuyết trắng xóa, cũng đưa đẩy những cây khô đang che tầm mắt. Nhờ vậy, Tôn Hằng có thể đảo mắt qua toàn bộ mảnh chiến trường tĩnh mịch này.

Thi thể phơi đầy đất!

Tôn Hằng trở nên căng thẳng, cẩn thận từng li từng tí bước ra khỏi bụi tuyết, đi tới những thi thể trên chiến trường.

Không có Thân Độc, cũng không có Đồng Bá Vũ!

Chỉ có một tên đại hán mặt đen kịt, dáng người khô quắt lại, hai mắt phẫn nộ trợn trắng lên, nằm ngửa mặt đất.

Hai cây rìu lớn của tên đại hán này vứt ở hai bên, mơ hồ truyền đến những tia sáng lạnh, trrên lưỡi búa còn có những vết máu tươi đọng lại.

Quả nhiên, Thân Độc cùng Đồng Bá Vũ có biện pháp giết được tên này!

Tôn Hằng lần nữa quét mắt nhìn khắp chiến trường, chỉ thấy những dấu chân hỗn loạn, chạy dài về hướng xa xa, cuối cùng biến mất hút trong rừng sâu.

Tôn Hằng rơi vào trầm tư, hắn tiện tay cầm một cây búa lớn từ dưới đất lên, đuổi dọc theo vết bước chân đó.

Dấu chân cũng không theo một phương hướng nào nhất định mà chạy tán loạn cả lên.

Xem ra, khi tên đại hán chết, nội tâm của những tên còn lại đều mất đi ý chí chiến đấu, bắt đầu bỏ chạy thục mạng.

"A..."

Một tiếng kêu thảm loáng thoáng truyền từ phương xa đến, khiến cho hai lỗ tai của Tôn Hằng khẽ nhúc nhích, hắn nhanh chóng nhấc chân chạy về hướng đó.

"Hô..."

Gió mạnh cuốn những bông tuyết theo quỹ đạo vô định, Tôn Hằng tay cầm theo rìu lớn, nhìn vào một chỗ đất trống.

Ở một chỗ cách đó không xa, có một căn nhà gỗ đơn sơ được đại thụ che lấp. Ở bên cạnh nhà gỗ còn có hai kệ vũ khí, chỉ có điều những vũ khí trên kệ này đều đã bị người khác lấy đi.

Ánh mắt của Tôn Hằng đảo qua nhà gỗ, sau đó lực chú ý của hắn dồn vào cây trường thương đang nằm nghiêng trên mặt đất.

Đó là binh khí của Đồng Bá Vũ!

Nơi này không chỉ có binh khí của hắn, mà còn có cả thi thể của hắn nữa.

Thi thể của hắn nằm rạp trên đất, phía sau lưng có một miệng vết thương lớn, hiển nhiên là bị một kích trí mạng đánh lén từ phía sau!

Ngoài ra, xung quanh hắn còn có mấy cổ thi thể của sơn phỉ. Trong đó, có một cổ thi thể là chủ nhân của tiếng kêu thảm thiết khi nãy, máu tươi nóng hổi của hắn vẫn còn lan tràn dọc theo mặt đất.

Thi thể của sơn phỉ cũng không nhiều, xem ra đại đa số bọn chúng đã đào tẩu.

Tôn Hằng chậm rãi bước tới gần, ngồi xổm xuống kiểm tra thi thể của Đồng Bá Vũ. Cùng lúc đó, cửa phòng ở cách đó không xa bị một người đẩy ra.

"Tôn Hằng?"

Thân Độc sắc mặt ảm đạm nhìn thấy được Tôn Hằng, hắn sững sờ, sau đó nhìn xung quanh: "Ngươi không sao? Những người khác thì sao?"

"Sư phó?"

Tôn Hằng đứng thẳng người, lắc đầu tiếc nuối: "Chuyện vừa rồi phát sinh quá nhanh, tất cả mọi người đều chạy toán loạn, ta cũng không biết rõ tình huống như thế nào."

"Hừ!"

Thân Độc hừ lạnh một tiếng: "Đồ vô dụng."

Ngừng một chút, Thân Độc phất tay: "Ngươi qua đây, đem những thứ ở nơi này thu dọn một chút. Còn thi thể thì cứ để đó, dù sao nó cũng không chạy được!"

Đôi mắt của Tôn Hằng đảo qua vết thương trên người của Đồng Bá Vũ, mặt không lộ chút biểu tình, khẽ gật đầu: "Vâng, sư phó."

Ngoài dự kiến của Tôn Hằng, ngôi nhà gỗ đơn sơ này, thấy vậy mà bên trong lại rất trang nhã.

Bếp lò, hun hương, giấy và bút mực, đầy đủ mọi thứ. Chỉ có điều nó không có chút sinh khí nào, giống như đã rất lâu rồi không có người sống ở đây vậy.

Tóm lại, nơi này không giống như nơi ở của người miền núi, mà giống như chỗ du lịch trên núi của công tử nhà giàu vậy.

"Đây là chỗ ở của đám đại hán kia?"

Tôn Hằng kinh ngạc cầm lấy giấy bút trên bàn: "Chuyện này… thật là không ngờ tới nha!"

"Đừng xem!"

Ở phía sau Thân Độc lạnh lùng quát lên: "Qua đây, đem những thứ này ném vào trong lò lửa, đốt hết cho ta!"

Bếp lò ở trong phòng đã được Thân Độc nhóm lên, bên trong là một bộ quần áo bằng vải đang cháy, còn có thêm một vài cuốn sách, nhìn vào tên của sách, đều là những cái tên tạp nham.

Tôn Hằng không hỏi nguyên do, trực tiếp gật đầu trả lời: "Vâng!"

Nhìn chằm chằm Tôn Hằng, trên khuôn mặt cứng ngắc của Thân Độc nở ra chút nét cười: "Ngươi rất được, khi nào xuống núi, ta sẽ thu ngươi là đệ tử."

Hai mắt của Tôn Hằng sáng lên, vẻ mặt của hắn mừng rỡ: "Cảm ơn sư phó!"

"Ha ha..."

Thân Độc cười lớn một tiếng, đưa tay vỗ nhẹ vai Tôn Hằng: "Làm rất tốt."

"Vâng!"

Tôn Hằng liên tục gật đầu.

Thân Độc thỏa mãn gật đầu: "Vậy ngươi cứ từ từ đốt, ta đi chỗ khác tìm một chút, coi thử xem lai lịch của bọn hắn ra sao."

Tôn Hằng lần nữa gật đầu: "Vâng, sư phó!"

Thân Độc xoay người lại, nhưng dường như lại không có ý định rời khỏi đây.

Tránh khỏi tầm mắt của Tôn Hằng, nụ cười trên mặt của hắn dần thu liễm lại, sau đó hóa thành một mảnh dữ tợn, tay phải của hắn run lên, cây đao bên hông của hắn vung mạnh, hóa thành một luồng sáng chém thẳng về phía Tôn Hằng.

Hắn muốn giết Tôn Hằng!

"Coong!"

"Leng keng…"

Đao vào rìu chạm vào nhau, hai người đồng thời lảo đảo lui về phía sau.

"Ngươi..."

Thân Độc vẻ mặt không thể tin nhìn chằm chằm vào Tôn Hằng: "Ngươi muốn đánh lén ta?"

"Như nhau mà thôi!"

Tôn Hằng cầm theo rìu lớn, lạnh lùng cười: "Ngay cả Đồng Thế Bá là bạn thân mấy chục năm của ngươi, ngươi còn có thể giết, ta đây ngay cả danh phận đệ tử cũng chưa có, dù giết ta thì có làm sao?"

Tôn Hằng vừa rồi nhìn thấy rất rõ ràng, Đồng Bá Vũ chính là bị một đao đâm từ phía sau xuyên thẳng vào tim, không có lực phản kháng mà chết.

Còn về phần người hạ thủ, ngoại trừ Thân Độc, thì có thể là ai?

"Tốt! Tốt!"

Thân Độc liên tục gật đầu, nhìn chằm chằm Tôn Hằng: "Ngươi là một tên học đồ, bang phái cho ngươi ăn uống, võ nghệ của ngươi cũng là ta truyền cho, ngươi có được ngày hôm nay, toàn bộ là do ta dẫn dắt, tới hôm nay ngươi còn dám giết ta?"

"Chỉ theo nhu cầu mà thôi!"

Sắc mặt của Tôn Hằng lạnh như băng: "Những năm nay, ta kiếm được rất nhiều lợi nhuận cho ngươi. Những lợi nhuận ta mang lại cho ngươi lớn như vậy, từ lâu đã hoàn trả đầy đủ công lao của ngươi rồi."

"Ngươi..."

"Đủ rồi!"

Thân Độc đang định mắng Tôn Hằng, nhưng lại bị Tôn Hằng quát ngăn lại: "Chuyện đã tới nước này, nói nhiều thì được gì? Ngược lại thì ta rất hiếu kỳ, tại sao ngươi lại ra tay với Đồng Bá Vũ, ra tay với ta?"

"Ngươi muốn biết?"

Thân Độc cười to, sau đó cao giọng hét lên: "Vậy thì đợi sau khi chết rồi hỏi đám sơn phỉ kia đi!"

Trong tiếng rống giận dữ này, hắn rút hai thanh đao bị gãy ra khỏi vỏ, đao ảnh lóe lên, xoắn về phía Tôn Hằng.

Tôn Hằng giương cánh tay lên, lực toàn thân tuôn ra, xuôi theo bắp chân, eo sườn, xương sống, truyền hết vào cánh tay, giống như cự nhân phá trời, hung hăng đánh về phía người cầm đao.

"Bộp…"

Âm thanh giòn vang liên tục phát ra, hai tay của Thân Độc run rẩy, hắn cảm thấy vị ngòn ngọt phía dưới ngực trào lên, sau đó phun ra một ngụm máu tươi.

Khi đao và rìu lần nữa đụng nhau, thì lúc này, Thân Độc bị trọng thương tất nhiên đánh không lại Tôn Hằng rồi.

"Ngươi đã không muốn nói, vậy thì cứ mang bí mật xuống địa ngục đi!"

Tôn Hằng cười lạnh một tiếng, sau đó bước lên, lưỡi rìu trên tay chém xuống mang theo một luồng gió lớn khiến bên trong căn nhà gỗ liền xuất hiện tiếng gió hú, cứ thế chém thẳng về phía Thân Độc.

"Không thể nào!"

Thân Độc trợn trắng mắt lên, hắn không tin được điều này, sức mạnh của Tôn Hằng lại có thể áp chế mình.

Dù cho mình bị thương, chỉ có thể phát huy được một nửa sức lực!

"Âm Dương Loạn!"

Đao ảnh xoay tròn, liên tục hiện ra trên không, Tôn Hằng chỉ cảm thấy lưỡi rìu trong tay mình bị vô số luồng sức mạnh lôi kéo, khiến nó dần dần đánh chệch vị trí.

"Mở cho ta!"

Tôn Hằng điên cuồng hét lên, cánh tay cầm lưỡi rỉu của hắn tăng lực, trước thế công điên cuồng của Thân Độc, bình tĩnh đỡ đòn, sau đó mạnh mẽ chém về phía dưới người của Thân Độc.

Mà cánh tay của hắn, cũng bị lưỡi đao của Thân Độc chém ra những vết máu hẹp dài.

"Bịch…"

Ván cửa của nhà gỗ bị phá tan, Thân Độc miệng phun máu tươi bay từ bên trong bay ra, sau đó ngã sấp xuống mặt đất lạnh như băng.

"Đi chết đi!"

Một bóng người theo sát phía sau, từ trong nhà gỗ nhảy ra, cầm theo rìu, hung hăng chém xuống.

"Bộp…"

Lưỡi đao văng lên, xương ngực của Thân Độc lõm xuống, lần nữa lui về sau mấy mét, lăn về phía thi thể của Đồng Bá Vũ.

"Dừng tay!"

Thân Độc gần như không thể động đậy được nữa, há miệng rống to: "Đừng giết ta, giết ta rồi, ngươi cũng sẽ không sống được đâu!"

"A!"

Tôn Hằng dừng bước lại, nhặt một cây đao của sơn phỉ lên, chỉ thấy bóng đao chớp lên liên tục, hắn trực tiếp cắt thịt trên cánh tay của mình, nạo xuống, thậm chí nhiều chỗ còn nạo tới mức lộ cả xương trắng.

"Như vậy, như vậy thì sao?"

Với khả năng kiểm soát tốt cơ thể, Tôn Hằng đã sớm phát hiện ra điều bất ổn.

Trên đao của Thân Độc có độc!

Mà hành động này của hắn, trực tiếp cắt chỗ trúng độc, chính là để khống chế cơ thể, không cho độc tố tiếp tục lan tràn, sau đó đem những mảnh da thịt trúng độc, trực tiếp cắt xuống.

Động tác của Tôn Hằng, khiến cho sắc mặt của Thân Độc chuyển thành tái nhợt, trong mắt của hắn toàn là sự khiếp đảm.

"Ngươi dám khi sư diệt tổ, sẽ bị sét đánh …"

"Phụt!"

Một cây rìu to đánh xuống, cắt ngang lời nói của Thân Độc, chém xuyên qua lồng ngực của hắn, trực tiếp cắm vào trong đá phía sau.