Ly Thiên Đại Thánh

Quyển 1 - Chương 43: Bị tập kích




Trong rừng núi, những bông tuyết bay tán loạn, một con hổ có đường vân màu đen đang uể oải chạy, nơi nó đi qua những mảng tuyết đọng bị phá vụn. Con hổ cứ mãi chạy thục mạng về phía trước.

Từng là một con hổ dũng mãnh uy vũ, nhưng lúc này không còn một tí khí thế nào cả, thậm chí những tiếng gầm gừ trong miệng của nó cũng lộ ra một cỗ bi thương như bị dồn đến bước đường cùng.

Mà sau lưng con hổ này, trong đám cỏ cây, sau lớp tuyết trắng bị nó chạy ngang bới lên không trung, có từng bóng người đang không ngừng chuyển động, đuổi sát theo nó.

"Đồng huynh."

Thân Độc không nhanh không chậm đuổi theo Huyền Cốt Hổ, nhỏ giọng nói với Đồng Bá Vũ: "Tên nuôi hổ cách con hổ này hơi xa nha?"

"Quả thật như vậy."

Đồng Bá Vũ cũng khẽ nhíu mày, sau đó nhìn xung quanh, con hổ này đã chạy lâu như vậy, không ít người đuổi theo đã lộ ra vẻ mệt mỏi.

Việc này dẫn đến sự nghi ngờ của hắn, chẳng lẽ tên tội nô kia bỏ hai con Huyền Cốt Hổ này, chạy thoát một mình rồi.

Điều này cũng có khả năng!

"Ưm... ưm..."

Con hổ ở phía trước đã bị trọng thương còn phải chạy thục mạng lâu như vậy, sớm đã kiệt sức, lúc này vấp phải một nhánh cây, bốn chân mềm mũi, cơ thể của nó ngã sấp trên mặt đất.

Nó vùng vẫy đứng dậy, rống lên buồn bã bi thương, nhìn rất thê thảm.

"Tiếp tục đuổi thêm một đoạn."

Đồng Bá Vũ dừng bước rồi ngẩng đầu lên, xuyên qua các cành cây, đã có thể mơ hồ thấy được đỉnh núi Thiên Nhận Phong: "Nếu như không tìm được hắn, thì đem nó bắt lại!"

"Ừ."

Thân Độc gật đầu: "Cứ vậy trước đi, tiếp tục đuổi theo nó."

Tôn Hằng đang chạy phía sau hai người kia, nghe vậy, không nhịn được mà nhẹ nhàng lắc đầu, chỉ có hắn biết, tên tội nô kia đã chết trong tay mình từ lâu rồi.

Chỉ là, chuyện này cũng không tiện nói.

Con mãnh hổ quay đầu lại, nhìn chằm chằm về phía đám người ở phía sau, hai con mắt vô thần, gầm nhẹ một tiếng, lại vùng lên để tiếp tục chạy.

Nhưng mà phương hướng của nó chạy tới, là cấm khu của người miền núi.

Một đám người bám theo thân ảnh của nó, cứ thế giữ một khoảng cách nhất định mà đuổi theo.

"Rè…"

Tiếp tục truy đuổi không được bao lâu, thì ở bên cạnh hướng của Chu gia huynh đệ đột nhiên có một âm thanh kì lạ vang lên.

"Cẩn thận!"

Tôn Hằng biến sắc, dựa vào kinh nghiệm đi săn lâu năm của mình rống to lên.

"Rầm rầm..."

Cả một vùng đất, những bông tuyết bay phấp phới, một tấm lưới khổng lồ bất ngờ cuộn lên, nhốt Chu gia huynh đệ vào trong.

"Két két... Két két..."

Âm thanh của dây cung kéo căng vang lên, mười cây gỗ kích thước bằng cánh tay được vót nhọn đỉnh đầu, phóng ra với một tốc độ kinh người, phóng về phía mạng lưới khổng lồ kia.

"Phập…"

Ánh đao lóe lên, trong chớp mắt đã chặt đứt nhánh cây treo cái lưới khổng lồ kia, hai bóng người rơi từ trên cây rơi xuống.

"Có bẫy!"

Không cần nhắc nhở, tất cả mọi người đều trở nên cảnh giác.

Mà những cái bẫy này vẫn còn chưa có chấm dứt!

"Keng…"

Một tiếng kim loại va vào nhau nhẹ nhàng vang lên, hơn mười cái phi tiêu xoay tròn với tốc độ cao phóng tới, từng cái một xuyên thủng thân cây bay tới, bay theo quỹ đạo vòng cung, hướng về phía đám người bọn họ.

"Cẩn thận!"

Sắc mặt của Đồng Bá Vũ trở nên âm trầm, hắn nghiêng chân, cây trường thương trong tay của hắn run lên, từng đường thương ảnh hiện ra, đập bay mười cây ám khí đang bay tới.

Thân hình của Thân Độc bay lên, mười ngón tay liên tục chuyển động, những cây ám khí cũng từ từ rơi xuống đất.

Đám người của bọn hắn liên tục thi triển ra võ nghệ của mình, trừ một người không cẩn thận, bị ám khí ghim vào bắp chân, thì những người còn lại không ai bị thương cả.

"Khá lắm Hắc Hổ!"

Đồng Bá Vũ bắt lấy một cây phi tiêu, hình tròn, xung quanh còn có gai nhọn sắc bén, nếu như cái này mà phi vào cơ thể của người, thì ít nhất cũng gây thương tích nặng nề, vô cùng ác độc: "Hắn đã chuẩn bị sẵn bẩy."

Tôn Hằng mang theo côn bổng đi đến tấm lưới khổng lồ ở trước mặt, quay người kiểm tra tình huống ở xung quanh, sắc mặt của hắn dần dần trở nên khó coi.

"Là một tên thợ săn lão luyện!"

Lưu Tam ngồi xuống bên cạnh hắn, nhặt lên một nhánh cây bị chặt gãy: "Cái cây này, cực kỳ cứng rắn, giống như những cây khô bình thường ở trong rừng vậy, rất khó để phát hiện."

"Những cạm bẫy này ít nhất phải chuẩn bị trong một tháng."

Tôn Hằng vuốt vuốt nhánh cây, giọng nói của hắn trầm xuống: "Lưu sư phó, có đúng không?"

Lưu Tam gật đầu: "Không sai!"

Nhưng chuyện này không đúng!

Từ mấy tháng trước, Hắc Hổ đã chết rồi!

Làm sao còn có thể thiết lập cạm bẫy ở đây?

Mà không phải cạm bẫy để đối phó với thú hoang, này giống như dùng để đối phó người vậy!

"Gầm!"

Ngay lúc này, ở phía trước đột nhiên vang lên tiếng hổ rống to, tiếng gào rất thê thảm, kinh khủng, nghe mà run cả da đầu lên.

Tôn Hằng ngồi dậy, lùi về bên cạnh Nhị Nha, đem Nhị Nha vẻ mặt đang bối rối kéo sang một bên: "Cẩn thận một chút, chút nữa đừng có đi nhanh như vậy."

"A!"

Trong lòng của Nhị Nha đang rất loạn, nhưng lại không hoảng sợ chút nào, nghe những lời quan tâm này của Tôn Hằng, trong lòng nàng trở nên ngòn ngọt: "Tôn đại ca yên tâm, ta sẽ cẩn thận."

Ở phía trước, tiếng gào thê lương của mãnh hổ cũng làm cho hai người Thân Độc, Đồng Bá Vũ nhíu mà, âm thanh này, cũng không giống như tìm được chủ nhân.

Hai người liếc nhau, sau đó lao tới, chạy thẳng đến hướng mà tiếng gào phát ra.

"Gầm…"

Nhánh cây văng tung tóe, bông tuyết bị đẩy văng ra xung quanh, hai người đi đến một khu vực rất trống trải.

Ở trước mặt bọn họ, có một xác con hổ đang nằm trên mặt đất, đầu của nó bị lõm vào, thất khiếu chảy máu, chết thảm đến mức không thể thảm hơn.

Thân Độc biến sắc, hai mắt của hắn co rút, không kìm lòng được mà nhìn về phía Đồng Bá Vũ.

Huyền Cốt Hổ được xưng là Huyền Cốt, thì cường độ cứng rắn của xương cốt nó không cần nghĩ.

Vừa khi nãy hắn ra tay toàn lực, thi triển chưởng pháp, mặc dù áp đảo Huyền Cốt Hổ, nhưng cũng không cách nào đem đầu của nó đánh lõm vào như vậy được!

"Ta cũng làm không được!"

Sắc mặt của Đồng Bá Vũ cũng không tốt lắm, thậm chí trong mắt của hắn còn có một cỗ kinh sợ: "Loại sức mạnh như vậy, sợ là chỉ có huynh trưởng của ta mới có thể làm được."

Hai người liếc nhau, đều nhìn ra sự kinh hãi trong mắt đối phương.

"Cẩn thận!"

"Rầm!"

Phía trước bỗng có một tiếng vang thật lớn, làm cho mặt đất ở dưới chân bọn hắn run lên nhè nhẹ.

Trong đôi mắt hai người, một bóng người đen sì, giống như một con gấu hung dữ hoành hành trong rừng núi, mang theo khí thế mạnh mẽ, bất ngờ từ trong rừng núi nhào đến.

Thân hình của hai người xiết chặt, một luồng khí lạnh như băng, chạy thẳng từ dưới chân lên trán bọn họ, kích thích cơ thể của bọn họ giật mình.

"Giết!"

Mặc dù chưa kịp nhìn thấy người đến là ai, Đồng Bá Vũ vẫn cắn răng rống to, trường thương chọc về phía trước như cuồng long vậy, sau đó dùng lực xoay tròn, làm bông tuyết ở tứ phía cũng xoay theo tạo thành một cơn lốc xoáy nhỏ, hướng thẳng vào phía người đang phóng tới.

Cửu Long Thương Pháp —— Độc Long Toản!

"Keng…"

Tiếng va chạm của kim loại vang lên, cơ thể của Đồng Bá Vũ run rẩy, một cỗ lực lượng lớn vọt tới người hắn, nhấc bổng cơ thể của hắn lên, sau đó quăng về một cây đại thụ ở gần đó.

"Rầm rầm..."

Cây đại thụ lung lay dữ dội, vô số bông tuyết theo sự lung lay đó rơi xuống.

Giữa đầy trời tuyết trắng, sắc mặt của Thân Độc lạnh như băng, hắn đột nhiên rút song đao ở bên hông ra, ánh đao lóe lên, trong chớp mặt đã chém ra mười đường đao.

"Leng keng lách cách..."

"Rầm…"

Cơ thể của Thân Độc dán chặt vào mặt đất, lui thẳng về phía sau, hai chân của hắn còn ngập trong tuyết đọng, cày ra hai vết nứt thật sau.

Còn về giày của hắn, thì đã sớm nát vụt, không còn ra bộ dáng gì nữa.

"Bắn tên!"

Tiếng gào to vang lên, nhưng tiếng gào này đến từ hai bên.

Sau lưng Thân Độc, mười cây Kình Nỗ hướng về bóng người đang di chuyển trong bông tuyết mà bắn, mà trong rừng núi, cũng có không ít cung tiễn, bắn thẳng về phía bọn họ.

"A?"

"Trương ca!"

"Cẩn thận!"

Đột nhiên bị tập kích, khiến cho trong lòng của mọi người hoảng sợ, tiếng kêu hỗn loạn liên tục vang lên.

Trong nháy mắt, đã có mấy người trúng tên ngã xuống đất!

"Bốp!"

Tôn Hằng múa cây côn của mình, ngăn cản những mũi tên đang lao tới, sau đó lôi Nhị Nha lùi về một cây đại thụ ở bên cạnh, hai mắt thì nhìn thẳng vào phía những bông tuyết đang bay tán loạn ở đằng xa.

Ở nơi này, có một cỗ khí tức đủ làm cho người ta vừa gặp đã có cảm giác hãi hùng khiếp vía, đang từ từ tiến lại gần!

"Đinh đinh đang đang..."

Chỉ nghe thấy một tiếng ồn ào, thì ở chỗ đó nổi lên một cơn gió mạnh, cơn gió đó đẩy hết bông tuyết ra, để lộ ra một bóng người to lớn cao tầm mét tám.

Bóng người to lớn này mặc áo gai, tay cầm hai lưỡi rìu, vẻ mặt của hắn rất dữ tợn, hai mắt to như chuông đồng đang nhìn chằm chằm vào mọi người.

"Coong..."

Một cây Kình Nỗ bắn tới, tên đại hán kia chỉ nhếch miệng lên, đứng yên một chỗ không né.

"Coong…"

Kình nỗ xuyên qua quần áo, nhưng chỉ có thể gây ra một đốm nhỏ màu hồng ở trên ngực người kia, sau đó không còn lực nữa nên rơi xuống.

Nhìn thấy cảnh này, thì những người thuộc tiệm thuốc, sắc mặt dần dần biến sắc!