Ly Thiên Đại Thánh

Quyển 1 - Chương 41: Người của Đồng gia tới




Theo lời của Trần Hữu Tiên về người mà có liên quan tới Tôn Hằng, thật ra là có quan hệ với Đồng Tử Công trên người của Tôn Hằng.

Huyền Cốt Hổ là một con hổ rất hiếm thấy, mà xuất hiện một lúc hai con liên tục như vậy, điều này khiến người ta liên tưởng đến tên tội nô từng mang theo hổ chạy của phủ trấn thủ.

Người khác không biết rõ ràng, nhưng Tôn Hằng lại biết rõ, trên người tên tội nô Hắc Hổ, có một môn công pháp tên là Đồng Tử Công.

Môn công pháp này, phủ trấn thủ Đồng gia tất nhiên sẽ không để nó lộ ra bên ngoài như vậy.

Cho nên nhất định phải bắt được Hắc Hổ!

Hôm đó từ Thiên Nhận Phong trốn trở về cũng chỉ có mấy người, mà Tôn Hằng là một trong số đó, phủ trấn thủ muốn lên núi tìm người, tất nhiên phải liên lạc với hắn.

Ba ngày sau, ở doanh địa dưới chân núi Loan Khải Sơn.

Một vị đại hán cao to lưng đeo trường thương đang cười ha hả bá vai đi cùng Thân Độc tới đại sảnh.

"Thân huynh, lúc trước ta đề nghị ngươi đến Thanh Dương Trấn nhậm chức, ngươi còn không chịu, bây giờ mới nhìn thấy được, cuộc sống ở đây khiến ngươi vui đến quên cả trời đất nha!"

Đại hán này tên là Đồng Bá Vũ, là em ruột của Đồng Thiên Cân Đồng trấn thủ, đồng thời cũng có quen biết với Thân Độc.

"Đồng huynh nói đùa!"

Thân Độc vuốt râu cười nhẹ, không có phủ nhận việc này, bây giờ doanh thu một năm của hắn là mấy trăm lượng bạc trắng, cho dù ở quận thành, một tên luyện thể như hắn không bao giờ kiếm được số tiền này: "Mau đi vào, ta đã chuẩn bị yến hội rồi, Đồng huynh hôm nay không say không về!"

"Ha ha..."

Đồng Bá Vũ ngửa đầu cười, thể hiện ra sự nhiệt tình của mình: "Phương diện nào ta cũng bội phục Thân huynh, nhưng riêng tửu lượng thì ta lại rất tự tin! Hi vọng chút nữa trước khi ta uống say, thì Thân huynh còn có thể đứng lên là được!"

"Tửu lượng của Đồng huynh khá như vậy, ta sao bằng được."

Thân Độc lắc đầu cười khổ: "Đợi chút nữa chỉ có thể xin Đồng huynh nương tay thôi."

"Đâu có, đâu có!"

Đồng Bá Vũ đi sau lưng Thân Độc, hai người bước tới đại sảnh: "Có điều, trước khi uống rượu, thì Thân huynh phải đem chuyện của ta sắp xếp ổn thỏa cái đã!"

"Nhất định, nhất định rồi."

Thân Độc cười cười, hắn gọi một người trẻ tuổi đang an bài yến hội chạy qua đây: "Tôn Hằng, tới đây, chào hỏi Đồng Thế Bá đi."

Vừa mở miệng nói, ngữ khí của Thân Độc cũng có chút phức tạp.

Chuyện Tôn Hằng chỉ dùng một quyền đánh bại Vương Thất, cũng rơi vào trong tai của hắn.

Đối với chuyện này, Thân Độc cũng giống như những người khác, cảm thấy ngoài ý muốn.

Hắn vì vậy mà triệu tập riêng Tôn Hằng, Vương Thất để hỏi, sau đó biết được Tôn Hằng đã đem Mãng Viên Công tu luyện tới nhập môn.

Thậm chí, đã tới tiểu thành!

Đây là dưới tình huống hắn tận lực chèn ép Tôn Hằng, chưa từng một lần giảng giải cách vận hành công pháp này cho hắn, cái này là công lao một mình hắn tự mình tu luyện.

Biết được tin này, trong lòng của Thân Độc cũng không mừng rỡ, mà ngược lại là đố kỵ, tức giận.

Thiên phú của Tôn Hằng, thật khiến cho hắn giật mình, loại tiến bộ như vậy, dù là xét trong bang phái ở quận thành, cũng tính là không tệ rồi.

Nhưng hết lần này tới lần khác, những thành tựu của hắn thật sự là không phải chính mình dạy dỗ!

Mà dựa vào chính bản thân của hắn.

Dựa vào tốc độ phát triển của Tôn Hằng, sợ là không tới mười mấy năm, là đạt tới cảnh giới thân thể viên mãn, còn có hy vọng gia nhập vào nội khí cảnh giới.

Nhưng Thân Độc cũng không chắc chắn, nếu về sau Tôn Hằng có được thành tựu như vậy, thì hắn có còn tôn kính mình nữa không?

Hay là, sẽ vì mình nhiều lần cản đường hắn, mà sinh lòng oán hận?

Cho nên mấy ngày gần đây, thái độ của Thân Độc đối với Tôn Hằng, cũng biến đổi có chút cổ quái.

Thân cận?

Hắn có tôn nghiêm của mình, huống hố đã thời gian dài làm người bề trên rồi, nên Thân Độc cũng không thể thân cận với Tôn Hằng được.

Tiếp tục mặc kệ hắn?

Thân Độc lại sợ Tôn Hằng ghi hận, sau đó sẽ trả thù hắn.

"Vãn bối Tôn Hằng, bái kiến Đồng Thế Bá!"

Tôn Hằng không biết tâm tư của Thân Độc, khi nghe Thân Độc nói vậy, liền bước về phía Đồng Bá Vũ cúi đầu hành lễ.

Bây giờ, trình độ võ học của hắn cũng đã khá tốt rồi, Đồng Tử Công cũng đã tu thành viên mãn, hắn có thể nhìn ra được, vị Đồng Bá Vũ này tu luyện Đồng Tử Công tới cảnh giới Tỏa Tinh rồi, càng tu luyện, thân thể lại càng là cường hãn.

"Được, được!"

Đồng Bá Vũ nhìn Tôn Hằng rồi chậm rãi gật đầu, tiện tay đưa trường thương ở phía sau lưng cho hắn: "Đem nó cất kỹ, tý nữa ngồi xuống uống vài ly với ta."

"Vãn bối không dám!"

Tôn Hằng lắc đầu, đưa tay tiếp nhận trường thương, sắc mặt nhịn không được hơi đổi.

Cây trường thương này, toàn thân đều dùng Tinh Cương chế tạo, nặng hơn mười cân, người bình thường nếu như dùng nó để đánh nhau, sợ là cầm lên còn tốn sức chứ đừng nói tới làm gì khác.

Nhưng mà Tôn Hằng cũng không nói gì, hai tay tiếp nhận, vẻ mặt bình tĩnh quay người đem cây thương này đặt ở khung chứa binh khí trước đại sảnh.

"Không tệ!"

Nhìn động tác của Tôn Hằng, hai mắt của Đồng Bá Vũ sáng lên, liên tục gật đầu: "Thân huynh không chỉ là võ công cao cường, dạy bảo đồ đệ cũng không kém nha! Vác vật nặng như vật mà trông vẫn nhẹ nhàng, so với đám trẻ tuổi ở Đồng Gia của ta, không đứa nào có thể làm được như vậy cả."

"Đồng huynh quá khen rồi!"

Sắc mặt của Thân Độc cứng ngắc, hắn cười lớn một tiếng, dẫn Đồng Bá Vũ đi vào, sau đó đồng thời xua tay, nhìn về phía Tôn Hằng nói: "Tôn Hằng, ngươi đi tiếp đãi hai vị gia tướng của trấn thủ phủ, phải nhớ, tiếp đãi tốt bọn họ."

"Vâng, sư phó."

Tôn Hằng gật đầu, hướng phía hai người ôm quyền thi lễ, sau đó liền cáo từ đi ra.

Hai vị gia tướng của trấn thủ phủ dáng người khôi ngô, mạnh mẽ hơn người, là một cặp huynh đệ, họ Chu.

Đang tiếp đãi hai người này chính là hai tên đồ đệ khác của Thân Độc, Vương Thất cùng với Lâm Sinh, lúc này đang cùng Chu gia huynh đệ diễn luyện võ nghệ.

Thấy Tôn Hằng đi tới, hai người vội vàng khoanh tay đứng nghiêm, thể hiện sự cung kính.

Tôn Hằng đã thể hiện ra thực lực của mình như vậy, mặc dù có chút thô lỗ, nhưng hiệu quả cũng không tồi.

Ít nhất, từ ngày đó, ở trước mặt Tôn Hằng, Vương Thất đã trở nên trung thực hơn, không còn thái độ ngang ngược càn rỡ như xưa nữa.

"Tôn huynh đệ."

Người ca ca tên gọi là Chu Tuyền, da hơi ngăm đen, trong tay hắn cầm một thanh Quỷ Đầu Đao:

"Nghe nói ngươi là đệ nhất cao thủ trong đám học đồ ở tiệm thuốc, chi bằng chúng ta luận bàn thử?"

Chu gia huynh đệ đã gần ba mươi tuổi, cường tráng khỏe mạnh, hơn nữa bọn hắn không giống như học đồ của tiệm thuốc, bọn họ chủ yếu là dựa vào võ nghệ kiếm cơm, nên võ công sẽ không sơ sài.

Ít nhất, nếu như Vương Thất so chiêu với bọn họ, sẽ bị đánh tới mức không đánh lại được.

"Đệ nhất cao thủ gì chứ?"

Tôn Hằng lắc đầu cười nhẹ: "Chỉ là múa may làm màu, sao có thể so sánh với hai vị được."

"Tôn huynh đệ khiêm tốn rồi!"

Người đệ đệ tên là Chu Bình, so với ca ca của mình thì hắn trắng hơn nhiều: "Tam Hà Bang dùng võ để lập nghiệp, võ công của Trần chấp sự càng được Đồng trấn thủ khen ngợi, Tôn huynh đệ có thể áp đảo được nhiều người như vậy, sao lại là hạng người bình thường được?"

"Ha ha..."

Xem ra, không thể không so chiêu, bằng không thì bọn họ còn lâu mới bỏ qua mình rồi.

Tôn Hằng nghe vậy lấy một cây côn bổng ở bên cạnh ra, tiện tay quơ quơ trước mặt: "Nếu đã như vậy, hãy để cho tại hạ lĩnh giáo bản lĩnh của hai vị!"

""Vậy mới được chứ!"

Chu Tuyền cười ha ha nói, vừa nói vừa mang theo Quỷ Đầu Đao đi vào trong sân: "Tôn huynh đệ cẩn thận, Ngũ Quỷ Đao Đao Pháp của ta hơi hung ác, cho dù là ta, có đôi khi cũng không khống chế lực được."

Ngũ Quỷ Đao Đao Pháp của hai huynh đệ của bọn họ có thể phối hợp để quần công, khi phối hợp, cho dù là Đồng Bá Vũ thì cũng phải hơn năm mươi chiêu mới có thể thắng được, nhưng bây giờ thì chưa cần phối hợp làm gì.

"Kính xin Chu sư huynh nương tay!"

Tôn Hằng rung côn bổng trong tay, nghiêm mặt nói.

"Tôn Hằng huynh đệ khách khí, chúng ta đánh biết điểm dừng là được!"

Sắc mặt của Chu Truyền cũng trở nên ngưng trọng, hắn mới từ miệng của Vương Thất biết được, vị tên Tôn Hằng này, một chiêu liền có thể đánh bại Vương Thất mà theo hắn thì tên Vương Thất này võ nghệ cũng không tệ.

"Tự nhiên!"

Tôn Hằng gật đầu, nhìn đối phương đã chuẩn bị sẵn sàng, cũng không khách khí, bước chân lên, côn bổng trong tay giống như giao long chọc tới.

"Tốt lắm!"

Chu Tuyền theo thói quen hét lớn lên, Quỷ Đầu Đao run lên, tạo thành tiếng gió vù vù, sau đó liền sáp vào Tôn Hằng.

Động tác của hai người bọn họ linh hoạt, côn ảnh tung tay, bộ pháp ổn trọng, đao ảnh múa như điên.

Trong nhất thời, không phân biệt được cao thấp.

"Rầm!"

Một lát sau, đao và côn chạm vào nhau, hai người tách ra.

"Tuyệt lắm!"

Chu Tuyến đầu đầy mồ hôi, buộc lại quần áo rồi rống to, vẻ mặt sảng khoái: "Tôn huynh đệ võ nghệ cao siêu, tại hạ bội phục!"

Tuy nói vừa rồi tình hình chiến đấu rất kịch liệt, nhưng hắn cũng biết, mình không phải là đối thủ của Tôn Hằng.

Chiến đấu vừa mới vừa bắt đầu, hắn đã bị đối phương khống chế, cho dù hắn đem hết toàn lực, cũng không thoát khỏi tay Tôn Hằng, đây là đối phương hạ thủ lưu tình.

Nhưng mà, trận chiến này cũng để hắn thoải mái phát tiết một lúc.

"Chu huynh cũng không kém."

Tôn Hằng thu hồi trường côn, một tay ra hiệu chỉ đường: "Hậu viện đã chuẩn bị tốt rượu và thức ăn, chúng ta vừa uống vừa nói, như thế nào?"

Chu gia huynh đệ liếc nhau, sau đó cười gật đầu: "Được, Tôn Hằng huynh đệ đã mời, sao chúng ta từ chối được!"

"Mời hai vị!"