Ly Thiên Đại Thánh

Quyển 1 - Chương 12: Cướp đoạt




Tam Điệp Lãng là một phương pháp tạo năng lượng đặc biệt, có thể tích lũy một phần lực từ lần tấn công đầu tiên sau đó gia tăng vào lần tấn công thứ hai, cũng có thể tích lũy một lần lực từ lần tấn công thứ hai gia tăng vào lần tấn công thứ ba.

Như vậy trong ba lần tấn công này, liền có thể tạo ra hiệu ứng cấp số nhân.

Loại phương pháp này, không chỉ có thể vận dụng rìu, những vũ khí khác cũng có thể vận dụng.

Theo lời của Hoàng Lân, nếu luyện Tam Điệp Lãng tới đại thành, là có thể đem sức mạnh của ba lần tấn công dồn vào một lần, nghe nói hiệu quả của lực tấn công sẽ có thể đạt tới gấp ba!

Tam Điệp Lãng đại thành, đã có thế xem như không kém gì một môn võ học vậy.

Nhưng rất rõ ràng, từ giọng điệu khinh thường của hắn liền có thể đoán được, cái gọi là đại thành, sợ chỉ là một thứ không có thật.

Ngay cả bản thân hắn, cũng không đảm bảo mình có thể đem lực gộp lên đến lần thứ ba!

Tất nhiên, loại phương pháp này cũng không dễ học như vậy, Hoàng Lân dạy rất hời hợt, hắn chỉ nói qua một lần liền tuyên bố dạy xong.

"Phập! Phập!"

Trong rừng cây, trên một cây cổ thụ màu nâu, Tôn Hằng chân đạp vào cành cây, cơ thể ôm chặt lấy thân cây, cây rìu trên tay của hắn liên tục vung lên, hai lần liên tục đều chém vào một chỗ.

Dừng chuyển động trên tay, trên sợi Thiết Tuyến Đằng cứng rắn này, xuất hiện một vết nứt nhỏ, nhựa cây tràn ra.

Thấy được thành quả, Tôn Hằng mỉm cười.

Ba ngày khổ luyện, Tam Điệp Lãng lần liên kích thứ hai đã luyện thành!

Nếu Hoàng Lân nhìn thấy cảnh này, có lẽ hắn sẽ bị sốc! Bởi vì, hắn tập nhiều năm như vậy, mới có thể đem Tam Điệp Lãng thuần thục tới mức này thôi!

"Phập! Phập!"

Tiếng rìu chém vào cây không ngừng vang lên.

"Rầm rầm..."

Một lúc sau, nhánh dây leo rung lên, Tôn Hằng một tay nắm nhánh dây, một tay vịn đại thụ, nhẹ nhàng trượt từ trên cây trượt xuống.

"Bịch.."

Có tiếng bước chân đi tới, cơ thể của hắn căng thẳng, cầm búa nhìn chằm chằm về một phía:

"Người nào?"

"Ồ?"

Có người phát ra tiếng kêu nhẹ, sau đó bụi cỏ lay động, hai tên học đồ chính thức cầm gậy màu chậm rãi từ bên trong bước ra: "Ngươi thật thông minh!"

"Thì ra là hai vị sư huynh?"

Tôn Hằng giả bộ thở phào nhẹ nhõm, hắn buông cây rìu trong tay xuống, nhưng trong lòng vẫn không buông lỏng cảnh giác: "Sao các ngươi không có đi thu thập Thiết Tuyến Đằng? Chẳng lẽ đã thu thập xong, quả nhiên không hổ là sư huynh, tốc độ thu thập rất nhanh!"

"Ngươi nói nghe thật thúi!"

Trong hai người, một người có bộ dáng cao lớn hừ lạnh một tiếng, sau đó hắn nhổ một bãi nước bọt xuống đất: "Thiết Tuyến Đằng nào dễ thu thập như vậy! Nhóc con, bây giờ chúng ta nói rõ với ngươi, mấy cây Thiết Tuyến Đằng này của ngươi, bây giờ thuộc về chúng ta!"

"Sư huynh, cái này không được!"

Tôn Hằng sắc mặt trở nên lạnh lẽo, tuy từ đầu hắn đã biết hai người này đến đây với mục đích không tốt, nhưng không nghĩ bọn họ sẽ ngang nhiên cướp bóc như vậy: "Các ngươi không sợ ta báo cho Hoàng sư huynh?"

"Ngươi dám nói với Hoàng sư huynh sao?"

Người gầy lạnh lùng cười, cây gậy trong tay hắn đưa qua đưa lại: "Huống hồ, ngươi cảm thấy Hoàng sư huynh có tin tưởng ngươi không? Nói trước cho ngươi, chúng ta đã từng làm việc cho Hoàng sư huynh! Ngươi cảm thấy đem chuyện này làm lớn lên, ai mới là người không may đây?

"Các ngươi..."

Tôn Hằng nghiến răng.

Tính tình của vị Hoàng sư huynh này hắn cũng đã thấy qua rồi, lúc trước Trần Thiết Ưng chỉ tùy ý hỏi một câu, đã bị hắn đánh thừa sống thiếu chết, nếu như việc này đến tay hắn, mặc kệ mình có lý hay không có lý, chắc chắn người không may sẽ là mình!

"Hai vị sư huynh, các ngươi muốn bao nhiêu?"

Tôn Hằng hít sâu, trong lòng hắn đang đánh giá, so sánh thực lực giữa hắn và đối phương, sau đó hắn liền lựa chọn thương lượng: "Làm việc gì cũng nên chừa đường lui, nếu ngày sau có gặp nhau, thì sư huynh đệ chúng ta vui vẻ như chưa từng xảy ra việc gì."

"Được…, coi như ngươi hiểu chuyện!"

Nam tử gầy còm lạnh lùng cười: "Yên tâm, chúng ta sẽ không lấy nhiều đâu, nhiệm vụ của ngươi là ba mươi cây, chúng ta chỉ lấy mười cây, sau đó ngươi cố gắng thêm chút nữa, vẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ thôi."

"Được! Mười cây thì mười cây!"

Vẻ mặt Tôn Hằng liền âm trầm xuống.

Mười cây với hắn mà nói cũng không là vấn đề lớn, nhưng sẽ lãng phí rất nhiều thời gian, nhất là trong tình huống bị cướp mà không thể làm gì như bây giờ, trong lòng của hắn rất ấm ức.

Làm gì được bây giờ, tài nghệ không bằng người, không thể làm gì.

"Ta còn chưa nói xong mà!"

Nam từ gầy còm duỗi tay, hắn khinh thường miệng nói: "Chúng ta muốn, mỗi ngày mười cây!"

"Sư huynh, như vậy không ổn đâu!"

Tôn Hằng cắn răng, lòng hắn xuất hiện một cỗ lửa giận.

"Thế nào? Ngươi không phục đúng không?"

Nam tử khỏe mạnh cường tráng giọng nói buồn bực, hắn tiến lên một bước, cây gậy trong tay hắn vung lên, đâm thẳng vào lồng ngực của Tôn Hằng.

"Chát…"

Tôn Hằng lấy rìu đỡ, rìu và gậy đụng nhau, chỉ cảm thấy một cổ lực lượng truyền đến, thân hình của hắn lảo đảo, trực tiếp ngã nhào lên mặt đất, lăn mấy vòng mới dừng lại được.

Người này thật mạnh mẽ!

"Cho chừa cái tội không biết điều này!"

Nam tử chiếm ưu thế, muốn thừa thắng xông lên.

"Chờ chút!"

Tôn Hằng lăn trên mặt đất, hắn liền núp phía sau cây đại thụ: "Hai vị sư huynh, mỗi ngày mười cây, ta đồng ý!"

"Mã Dung, được rồi!"

Nam tử gầy còm duỗi tay ra, ngăn lại người kia, hướng về phía Tôn Hằng đang núp sau cây đại thụ cười lạnh lùng: "Vị sư đệ này, ta mặc kệ ngươi có muốn hay không, những Thiết Tuyến Đằng này chúng ta đều sẽ lấy đi! Ngoài ra để trừng phạt ngươi, chúng ta sẽ lấy hết Thiết Tuyến Đằng ở đây đi! Còn nữa, nếu như ngươi không phục, có thể tố cáo chúng ta với Hoàng sư huynh."

"Ha Ha…"

Hắn cười lạnh hai tiếng, sau đó hai người bọn họ lấy hết Thiết Tuyến Đằng trên mặt đất, lướt qua Tôn Hằng, rồi cứ vậy đi xa dần, thái độ vô cùng kiêu ngạo.

Núp phía sau cây, sắc mặt Tôn Hằng băng lãnh, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào hai người đang đi về phía xa.

Tuy trong lòng tức giận, nhưng hắn cũng biết mình không phải là đối thủ của bọn họ.

Bây giờ, chỉ có tăng cường sức mạnh của mình, mới là thượng sách!

Nhắm mắt lại, Tôn Hằng hít sâu, đem lửa giận trong lòng kìm nén xuống.

Cầm rìu lên, hắn di chuyển, muốn tìm Thiết Tuyến Đằng để chặt. Nhưng ngay lúc này, hắn nhíu mày, quay người chạy về hướng hai người vừa mới đi.

Tôn Hằng đã quen với việc di chuyển trong rừng núi rồi, lúc này hắn chạy như bay, một lúc sau liền chạy tới một cái cây ở đằng xa.

"Hu hu… Hu hu…"

Quả nhiên, ở dưới gốc này này có một bé gái đang ngồi khóc lớn, là cô bé có tính tình thẳng thắn, Nhị Nha.

"Nhị Nha!"

"Hả?"

Cơ thể Nhị Nha run lên, cô ta nhút nhát nhìn lên, trên mặt còn hiện rõ năm ngón tay màu đỏ, gò má sưng to.

Thấy được Tôn Hằng, nàng lại tiếp tục khóc: "Tôn đại ca, ta… Thiết Tuyến Đằng của ta bị người lấy mất rồi!"

"Đừng khóc."

Tôn Hằng ngồi xuống an ủi: "Ta cũng bị người ta cướp."

"A!"

Nhị Nha sững sờ, ngơ ngác nhìn Tôn Hằng: "Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? Hay là chúng ta báo cho Hoàng sư huynh?"

Nhắc đến Hoàng sư huynh, cơ thể Nhị Nha run lên, hiển nhiên trong tình huống bình thường, nàng tuyệt đối sẽ không dám tiếp xúc với vị Hoàng sư huynh này.

Tôn Hằng lắc đầu: "Nói cho hắn biết cũng không có tác dụng, Hoàng sư huynh sẽ không giúp chúng ta đâu."

"Vậy... Vậy làm sao bây giờ?"

Nhị Nha tiếp tục khóc: "Nếu như cuối ngày mà không hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta sẽ bị phạt! Chịu đói một ngày còn chịu được, nếu như bị đánh bằng roi…, ta… ta sẽ chết!"

Cơ thể của nàng run rẩy, hai mắt còn lộ ra sự kinh hoàng, có lẽ nàng đang tưởng tượng cảnh sẽ bị phạt bằng roi.

"Đừng nóng!"

Tôn Hằng đưa tay vỗ nhẹ bờ vai của nàng, nhẹ nhàng nói: "Bọn hắn cướp bao nhiêu dây Thiết Tuyến Đằng của ngươi? Ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ nổi không?"

"Tám... Tám cây, nhưng mà bọn họ nói ngày mai sẽ còn tiếp tục cướp tiếp."

Môi Nhị Nha rung rẩy: "Hôm nay chắc là không hoàn thành được nhiệm vụ rồi, cùng lắm... Cùng lắm ngày mai ta đi làm sớm hơn hai tiếng, chắc là có thể hoàn thành nhiệm vụ."

Nói đến đây, trong mắt nàng lộ ra chút hy vọng.

"Sớm quá thì trời còn tối lắm, làm sớm hơn một tiếng thôi."

Tôn Hằng tức giận, không ngờ tới hai tên kia theo dõi mọi người để cướp bóc, khi hai người đó đến chỗ mình, thì bọn hắn đã có mười cây rồi!

Nhưng bây giờ hai người đều là người bị hại, hắn cũng không có tâm trạng để phàn nàn, hắn nói: "Ta có cách này, có thể giúp ngươi hoàn thành nhiệm vụ."

"Cách gì?"

Hai mắt Nhị Nha sáng lên, nhìn chằm chằm vào Tôn Hằng.

"Ngươi có còn Hành Quân Hoàn không?"

Tôn Hằng hỏi lại: "Bốn viên Hành Quân Hoàn này, nếu ngươi tiết kiệm, chắc là ăn không hết đúng không?"

Nhị Nha mặt lộ vẻ khó khăn, nhỏ giọng nói: "Đúng... Nhưng chỉ còn có một viên."

Lúc bình thường, bốn viên Hành Quân Hoàn tuyệt đối đủ cho nàng dùng cả ngày, nhưng việc thu thập Thiết Tuyến Đằng quá tốn sức, nhu cầu cũng lớn hơn.

"Một viên Hành Quân Hoàn, đổi tám cây Thiết Tuyến Đằng!"

Tôn Hằng duỗi ra một ngón tay, nghiêm mặt nhìn Nhị Nha nói: "Ngươi cảm thấy khoản này giao dịch này có được không?"

"Còn nữa, chuyện này không được để cho người thứ ba biết!"