Ly Sầu Hận

Chương 50




“Hôm nay ta có rượu ngon thượng hạng, huynh đệ, có muốn uống một hớp không?” Bên cửa thành có một bàn trà, hai ba quan binh đang ngồi đó nghỉ ngơi.

“Tiểu tử ngươi không muốn sống nữa sao, ban ngày mà dám uống rượu, coi chừng Mã đại nhân trị ngươi!” Vừa nói, vội vàng giật lấy bầu rượu của người nọ giấu xuống chân tường.

“Không phải hôm nay tâm tình Mã đại nhân rất tốt sao, buổi sáng nhìn thấy ngài còn cười lớn, hơn nữa cho dù có đi kiểm tra cũng sẽ không đến được chỗ chúng ta, lại đây mỗi huynh đệ một hớp cho bớt thèm đi, lúc trước kia không phải mỗi ngày mọi người đều trộm uống một hai ngụm sao, quan mới nhậm chức thường nghiêm ngặt, cũng đã hơn mười ngày rồi, cho dù có nghiêm cũng đến lúc phải hết rồi!” Vừa nói, tiểu tử vừa đem rượu đặt lên bàn, mở vải phủ đỏ ra, ực mạnh một hớp, sau đó sảng khoái lau miệng, nở nụ cười.

“Nói cũng đúng, sáng nay Lâm Tử đến trễ, Mã đại nhân cũng không phạt hắn!” Nhìn rượu có chút thèm, vì vậy phụ họa nói đôi câu.

Ngươi một câu, ta một câu, mấy người liền đánh bạo uống, vò rượu nho nhỏ, đảo mắt đã hết hơn phân nửa, mấy người uống vui vẻ trò truyện rôm rả.

“Hừ…………!” Mấy người đang nói đến không biết trời đất sớm không cảnh giác, căn bản không biết Mã Thừa Ân mang theo binh lính đi tới đang đứng đằng sau bọn họ, một người lính mắt thấy mấy tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này vẫn còn đang nói đùa, vì vậy không khỏi lên tiếng nhắc nhở.

“Lá gan các ngươi thật không nhỏ, đang trực còn dám uống rượu……..!” Trợn mắt nhìn đám binh lính, cáu kỉnh nói.

Bọn họ quay đầu nhìn lại thấy Mã Thừa Ân, mấy người lính lập tức hai chân mềm nhũn, cùng quỳ gối trên đất.

“Đại nhân tha mạng, tha mạng!……….” Lại dập đầu, lại cầu xin tha thứ, trong lòng mọi người đều biết chuyện này nghiêm trọng như thế nào, mấy người bọn hắn không thể tránh khỏi mấy chục quân côn, còn mất đi một tháng bổng lộc.

Không nhìn đám người cầu xin tha thứ, Mã Thừa Ân chậm rãi tiến lên cầm lấy vò rượu đưa lên mặt hít một hơi, sau đó xoay người hướng về phía mấy người lính nói:

“Hôm nay quỳ đến khi trời tối, nếu còn tái phạm, nhất định hình phạt sẽ thật nặng!”

“Tạ đại nhân, tạ đại nhân!” Mấy người vốn đang sợ vỡ mật, cũng may hình phạt không nặng, quỳ đến khi trời tối bất quá cũng hết ca trực, tất cả cùng thở phào nhẹ nhõm mà quỳ gối ở đó.

Trước khi đi Mã Thừa Ân thuận tay mang vò rượu đi, vừa đi vừa tự lẩm bẩm.

“Rượu cũng không phải thứ đồ xấu!” Vừa nói, khóe miệng còn hơi cong một chút.

Hôm nay mọi người đều cảm thấy tâm tình của hắn không tệ, phải, hôm nay tâm tình của hắn phá lệ rất tốt, nhìn ai cũng thấy thuận mắt, nếu nói đến nguyên nhân, ngược lại nguyên nhân này cùng với rượu lại có quan hệ lớn lao, vừa nghĩ đến không khỏi nhớ lại ký ức đêm qua.

Đã mấy ngày hắn không nhìn thấy Ly Ca Tiếu, trong lòng rất nhớ muốn gặp, nhưng chỉ có thể không vội mà nhẫn nhịn ở trong phòng viết chữ đến quá nửa đêm, chỉ là cảm giác buồn bực vẫn chưa tiêu tan, vì vậy điểm đèn lồng đến vườn hoa đi dạo một chút.

Không có ánh trăng bàng bạc, cũng không có vì sao lấp lánh, trời đêm xanh thẳm, trong tay chỉ có ánh sáng vàng nhẹ từ đèn lồng hắt ra, Mã Thừa Ân khoác món đan y mỏng bước đi rất chậm, đi một hồi không tự chủ được lại tới dưới gốc cây liễu, mơ mơ hồ hồ thấy có người đang ngồi dưới tàng cây, một thoáng, khiến hắn nhớ lại hình ảnh người nọ lười uống rượu dưới gốc liễu, tim đập mạnh một cái, vì vậy bước nhanh đến muốn xem đến tột cùng.

Càng tới gần, tâm cũng càng đập nhanh hơn, nín thở đi tới trước mặt người nọ, cầm đèn lồng chiếu một cái, mới phát giác thì ra không phải hắn ảo giác, người dựa vào cây thật sự là Ly Ca Tiếu, y đang nhắm mắt trong tay lại ôm một vò rượu dường như đã ngủ quên.

Ban đêm an tĩnh như thế, Mã Thừa Ân nhìn Ly Ca Tiếu lẳng lặng ngủ nơi đó, vì vậy rón rén đặt đèn lồng xuống, thận trọng ngồi xuống bên cạnh hắn.

Đảo qua tâm trạng buồn buồn không vui lúc trước, trong lòng Mã Thừa Ân thực ấm áp, mượn ánh sáng mờ ảo từ ánh nến, tham lam nhìn dung nhan Ly Ca Tiếu khó có được sự trầm tĩnh như lúc này, nhìn một chút không khỏi đưa tay ra vuốt tóc y để lộ ra cái trán đầy đặn ôn hòa, nhớ lại lúc trước kia khi y mặc phục trang nữ tử tuy không coi là xinh đẹp như hoa như ngọc nhưng cũng là một giai nhân, hiện tại một thân râu ria lôi thôi, mùi rượu phả đầy người thật sự là hai người khác nhau, cũng mặc kệ là người nào làm hắn động tâm, Mai Tiếu Tiếu trong trí nhớ cùng với người tiều tụy trước mắt hắn giờ phút này chân chính dung hợp thành một người, trong lòng kích động, bỏ qua những chuyện phàm tục sang một bên, giờ phút này hắn chỉ muốn kéo y vào trong ngực, nhưng lại sợ chỉ cần bản thân vừa động y sẽ lập tức vụt tan, vì vậy chỉ có thể si ngốc nhìn Ly Ca Tiếu không thôi.

Đêm dần buông, gió nổi lên, cảm giác có chút lạnh, Mã Thừa Ân khẽ động thân thể, kéo lại y phục mới phát giác hắn đã ngồi lâu tới mức thân thể có chút tê mỏi, còn Ly Ca Tiếu bên cạnh vẫn không nhúc nhích, ngoại trừ tiếng hít thở, tựa hồ giống như một pho tượng, cây nến nhỏ trong đèn lồng giường như sắp tắt, ánh nến càng ngày càng yếu ớt, cho đến khi một tia khói xanh toát ra đến vụt tắt.

Trong bóng tối sâu thẳm không nhìn rõ được năm ngón tay, chỉ có thể dựa vào trực giác để cảm nhận sự tồn tại của đối phương, Mã Thừa Ân đem đầu dựa sát vào Ly Ca Tiếu, cảm giác thật gần gũi, chợt nghĩ ban đêm hàn khí rất nặng, vì vậy để người nhích ra một chút khoảng cách rồi cởi áo khoác xuống, nhẹ nhàng phủ lên người Ly Ca Tiếu.

Một đêm phá lệ yên lặng, đến khi mặt trời ló rạng Mã Thừa Ân mới đứng dậy, mượn ánh sáng bình minh nhìn Ly Ca Tiếu một chút, suy đi nghĩ lại một hồi, lặng lẽ đem y phục cầm trở lại, lại gần thân thể đối phương, ngửi thấy mùi rượu hoa quế trên người Ly Ca Tiếu, Mã Thừa Ân rốt cuộc không nhịn được nhẹ hôn lên môi y một cái, hôn xong phát hiện người nọ vẫn không có động tĩnh, vì vậy lại hôn tiếp một cái, hôn rồi lại không tự chủ được liếm môi, chỉ cảm thấy vị ngọt giống như xức một tầng mật.

Nghĩ tới đây, trong lòng tựa nở hoa, tuy nói là lén lén lút lút, nhưng vẫn thực vui vẻ!

“Thiếu……..thiếu gia…………,  sáng sớm đã có nữ hiệp xông vào phủ, nói muốn đem, đem Sài cô nương…….mang……….mang đi!” Gia đinh tìm nửa ngày mới tìm được Mã Thừa Ân, không dám thở mạnh, vội vàng đem chuyện Tam Nương xông vào phủ bẩm báo.

Vừa nghe lời này, Mã Thừa Ân nào còn nhớ được những thứ khác, vội vàng đoạt lấy ngựa của người đi đường, giục ngựa bôn ba trở về phủ.

“Ca ca, đệ vốn nghĩ huynh chỉ thích uống rượu, không ngờ huynh còn thích uống mật hoa quế a, đệ mới mua được hũ mật nước, còn chưa kịp dùng, huynh cũng uống hết, đệ lấy cái gì mang cho nhà bếp hả!” Nhìn vò mật đã cạn, Hạ Tiểu Mai khóc không ra nước mắt.

“Thì ra là mật hoa quế………….!” Hóa ra thứ hắn uống không phải rượu hoa quế mà là mật hoa quế, khó trách đêm qua uống nhiều thế nào cũng không say.

Ôm vò mật trong tay đến ngẩn người, đem suy nghĩ Ly Ca Tiếu trở về chuyện đêm qua, rượu hoa quế đêm qua có mùi đặc biệt nặng, nặng đến mức y không ngửi thấy mùi rượu, uống một bình lớn cũng không thấy say vì vậy ôm vò rượu đến tàng cây ngủ gật một hồi, nhưng không nghĩ tới vừa ngồi xuống lại ngủ liền một đêm, một đêm có chút mập mờ.

Cho dù nhắm mắt lại, y cũng biết người tới là Mã Thừa Ân, thử hỏi còn có ai châm đèn ở dưới tàng cây bồi hắn ngủ, ngồi càng lâu tư vị trong lòng cũng dần thay đổi, trong lòng y bất chợt hiện lên tình cảnh Mã Thừa Ân bị trọng thương ngày đó, y quạt cho hắn, phụng bồi hắn một đêm, chẳng qua tình cảnh lúc đó và hiện tại hoàn toàn bất đồng.

Khi môi hắn vừa chạm xuống, y hơi run lên, nhưng không để hắn phát hiện, rất nhanh, người nọ lại hôn xuống, y đang nghĩ là Mã Thừa Ân sẽ bắt đầu không an phận thì hắn lại thở hổn hển rời đi!

Mở mắt ra, mê mang nhìn bóng lưng hắn đi xa, giống như có thứ gì đó từ từ phai nhạt, cảm giác trong lòng nhất thời nhu nhược đến xúc động.

Suy nghĩ dần dần sáng suốt mà đứng lên. Người đi cuối cùng vẫn cứ phải đi, vì cái gì vẫn muốn lưu lại đây!